- Đồ ăn được bưng lên bàn theo thứ tự như hắn gọi. Tới khi món ăn cuối cùng được mang ra, tay tôi run rẩy tóm lấy áo nữ nhân viên phục vụ trước khi cô ấy kịp rời đi. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu:
- Quý khách cần gì thêm ạ?
- À... xin lỗi. Tôi muốn hỏi... À ừm... Tổng số tiền phải thanh toán là bao nhiêu vậy? – Tôi ngập ngừng, cắn răng mãi mới dám mở mồm ra hỏi.
- Dạ? À vâng, tổng cộng của quý khách là ba triệu bảy trăm chín mươi hai nghìn đồng ạ. – Nữ nhân viên thoáng ngạc nhiên. Nhưng với khẩu hiệu: “Khách hàng là thượng đế”, cô cũng không dám ý kiến, nhanh chóng kiểm tra rồi trả lời.
Tôi nghe rõ trong lòng mình vang lên tiếng đổ vỡ, tay đang giữ áo nữ nhân viên buông thõng xuống. Tôi ngây ngốc tự nhẩm lại số tiền. – Ba triệu... bảy trăm... chín mươi hai nghìn đồng... – Chỉ với ba món ăn đã ngốn của tôi gần bốn triệu rồi sao?
- Nếu không có yêu cầu gì khác thì tôi xin phép ạ. – Nữ nhân viên nói, đợi cái gật đầu của hắn vội dời đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nữ nhân viên nọ bước tới bàn tiếp tân, chỉ tay về phía bàn hắn và cô hỏi:
- Biết chàng trai vào cô gái kia không?
- Hỏi gì mà kì vậy? Chàng trai đó chẳng phải là Lưu Thiên Phong – người mẫu đẹp trai đầy tài năng và triển vọng của đất nước chúng ta hay sao? Không những thế còn là khách vip của nhà hàng này nữa. – Nữ tiếp tân đó nhắc đến hắn mà mắt trái tim to đùng, miệng cười không cách nào khép lại được. – Còn cô gái đó... – Nhìn tới cô gái đang ngồi cạnh hắn thì cứ thấy quen, nhưng hiện tại cô vẫn chưa thể nhớ ra là ai.
- Là người yêu của anh ấy đó! – Nữ nhân viên thấy nữ tiếp tân dừng lại, vội tiếp lời.
- Hả? Cô không đùa đấy chứ?! – Nữ tiếp tân ngạc nhiên, tròn mắt nhìn.
- Đùa gì mà đù? Đang nghiêm túc đấy chứ. – Nữ nhân viên phục vụ ra vẻ thần bí, nhìn ngang ngó dọc rồi ghé tai nữ tiếp tân thì thầm. – Cô có để ý mấy lần anh ấy đến đây ăn chỉ để bàn bạc với đối tác thôi không? Ngoài đối tác ra người duy nhất đến đây ăn cùng với anh ấy mà cũng chỉ có một lần là chị Linh Đan, quản lí của anh ấy thôi. Tới Lê Nguyễn Thu An, được giới báo chí nói đến là bạn gái của anh ấy mà còn chưa được anh ấy dẫn đến đây thì cô gái kia quan trọng với anh ấy tới mức như thế nào, cô phải biết chứ.
Nữ tiếp viên nghe cũng gật gù tỏ ý đã hiểu nhưng đột nhiên bài báo hôm qua xuất hiện trong đầu cô khiến cô không tin được chuyện này.
- Đâu thể như thế! Rõ ràng là hôm qua anh Phong thông báo cô ta là trợ lý mới của anh ấy mà.
- Tất cả chỉ là ngụy biện thôi. Có ai lại đi quan tâm trợ lý như khi nãy anh ý vừa làm đâu. Hôm nay cô gái đó vừa học xong, anh ấy đã đưa cô gái đó tới đây bồi bổ rồi. Cái cặp sau lưng cô ấy đã đủ chứng minh chưa? Bộ đồng phục cô ấy đang mặc có đủ khiến cô tin cô ấy vừa từ trường tới đây không? Anh ấy còn quan tâm muốn gọi món cho cô ấy nữa chứ. Mà cô gái này cũng kì thật, anh ấy quan tâm như thế cũng chỉ gọi có một cốc nước lọc.
- Cái gì cơ?! – Nữ tiếp há hốc mồm. Cô phải cảm tạ trời đấy vì cô không uống nước vào ngay lúc này. Vì nếu thế, cô nhất định đã phun thẳng nước vào mặt nữ nhân viên đó rồi.
- E hèm... Giờ làm việc các cô không làm còn đứng đó buôn chuyện? Muốn tôi sa thải cả hai cô không hả? – Tên quản lí nhà hàng không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt hai cô gái.
- Dạ vâng vâng. Chúng tôi làm việc ngay đây. – Hai cô gái run rẩy nói. Nữ nhân viên phục vụ nhanh chóng bỏ chạy. Tội nghiệp cho cô tiếp tân, không chạy đi đâu được, phải hứng chịu ánh mắt sắc như dao, như muốn ăn tươi nuốt sống của tên quản lí.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Cô thật sự không đói? – Hắn nhướn mày nhìn tôi.
Tôi không nói, trừng mắt nhìn hắn ai oán. Dường như nhìn ra trong ánh mắt của hắn có sự chờ đợi, tôi đành lắc lắc đầu. Nếu gật đầu mà hắn gọi thêm món thì chết.
- Giấu ai chứ đừng giấu tôi. Không đói sao nãy giờ cô uống hết mười cốc nước lọc rồi? – Hắn mỉm cười, nói như nhìn thấu tâm can của tôi lắm.
Không biết do quá tức giận hình thành nên sự to gan hay sao mà tôi đứng bật dậy đập mạnh tay xuống bàn, nói lớn. – Tôi đi vào nhà vệ sinh! – Rồi chợt phát hiện ra... có phải mình quá khoa trương rồi không? Chỉ muốn vào nhà vệ sinh mà gào mồm lên như muốn cho cả thế giới biết. Mọi người lại nhìn tôi bằng ánh mắt quỷ dị. Tôi đen mặt cúi đầu bỏ đi.
Tôi núp vào một góc, lôi ví trong cặp ra đếm. Đếm đi đếm lại cũng chỉ có k. Bây giờ tôi phải làm sao? Tôi tự đánh vào đầu mình mấy cái. Tôi đúng là ngu ngốc hết chỗ nói mà. Lúc nãy tuyên bố hùng hồn tới thế, sao không nghĩ đến cục diện như bây giờ đi? Nếu gọi mẹ đem tiền đến chắc chắn sẽ không xong. Mẹ lại hỏi làm sao mà tôi tiêu sài nhiều tiền thế, chiều về nhà ngồi lên thớt chứ chẳng chơi. Nếu gọi điện hỏi vay đám bạn thì cũng không được. Ai mà có số tiền lớn như thế chứ? Nếu hỏi vay mấy ông anh tôi... Không được! Quá mất mặt! Nếu hỏi vay mấy chị dâu đại nhân nhất định là tôi không có tiền vay mà còn bị mắng một trận tơi tả vì dây dưa với hắn. Thế nào cũng không xong. Chẳng lẽ tôi phải ở đây rửa bát trả nợ?