Chap này sẽ giới thiệu cho cả nhà biết câu chuyện của Lam nên không đề cập nhiều về hai nhân vật chính. Nhưng phần nào cũng là một nguyên nhân tạo khiến cho mối tình của hai nhân vật chính dường như đến hồi kết thúc.
----------------------------------------------------------
Sinh ra trong một gia đình dù giàu có, nhưng từ nhỏ cô đã ít có bạn. Bạn thơ ấu của cô chỉ có ba người: Phong, Linh và Nam. Người ta thường nói, bạn bè không nên chơi lẻ, mà nên chơi chẵn. Với cô, chẵn lẻ gì thì ba người đó cũng thân với nhau. Chỉ có cô là lại lẻ loi, đành nằng nặc xin cha cho đi học mẫu giáo để có bè có bạn.
- Ê, tôi nghe nói bạn Lam là con của xã hội đen.
- Eo ơi, ghê quá. Đừng kết bạn với nó. Mất công!
- Mình coi nhiều phim xã hội đen rồi. Bọn này khát máu lắm, không làm gì cũng kiếm chuyện, tránh cho lành.
-...
- Nhưng, các bạn à! Mình...mình...
Những đứa trẻ nhìn cô bằng nửa con mắt, xa lánh, kì thị cô. Buồn bã, biết thế cô đã nghe lời cha, ở nhà giống người kia rồi.
- Bé nín đi, anh cho em cây kẹo mút nè!
- Cho em? Anh không sợ em sao?
- Không! Em xinh xắn thế mà khóc là xấu lắm!
- Anh tên gì ạ?
- Anh tên Khải. Còn em?
- Em là Ngọc Lam
Đó là lần đầu có người nói chuyện với Lam. Đó là người đã khiến cho tim Lam lệch đi một nhịp.
Thời gian qua mau, Khải vẫn ở bên Lam, vẫn bảo vệ Lam mỗi khi cô bị bạn bè trong lớp xa lánh, kì thị. Cho đến một hôm:
- Anh phải qua Pháp học âm nhạc rồi! Chắc anh sẽ không ở bên em được nữa!
- Anh Khải. Khi nào anh đi?
- Có lẽ là năm sau.
- Em sẽ đi cùng anh
- Em còn nhỏ mà. Ở nhà với cha mẹ không vui sao?
- Nhưng...
Khải cười mỉm, xoa đầu cô bé nhỏ.
Vốn có khiếu âm nhạc từ nhỏ, nay người thương lại đòi qua Pháp học âm nhạc. Đương nhiên, Lam rất muốn qua đó cùng cậu. Vì thế, cô năn nỉ cha cho mình học âm nhạc. Ông cứ lo lên, lo xuống. Sợ cô còn bé, đi nước ngoài một mình nguy hiểm, rồi sợ cô nhớ nhà,...Thật ra, bàn thì bàn cho có lệ, chứ với ông, cô là con gái rượu, nên chỉ lấy cớ như vậy để cô ở nhà thôi. Và rồi một hôm:
- Lam à, tao sẽ đi học thanh nhạc với mày.
- Linh quyết định rồi à?
- Ừ. Tình hình là hôm qua. Tao xem một bộ phim, nữ chính yêu nam chính, nhưng nam chính lại ngại nên chưa tỏ ra yêu nữ chính. Nên nữ chính đi biền biệt. Khi nữ chính đi rồi, anh ta mới nhận ra tình cảm của mình. năm sau, cô ấy trở về, hai người đoàn tụ, ôm nhau khóc sướt mướt và trở thành vợ chồng.
- Vậy mày muốn đi với tao là để...
- Thì anh Phong đó, cứ trốn tránh tao hoài. Tao sẽ đi với mày. Vẹn cả đôi đường rồi còn gì. Có tao đi nữa, chắc cha của mày không lo gì đâu nhỉ?
- Ừ, có lẽ là vậy.
- Quyết định vậy nha.
Thế là ông trùm mafia gìa không còn cớ để giữ cô con gái yêu bên mình được nữa. Đành chấp thuận. Có điều, cô phải chờ đến năm học cấp II mới được đi.
Thời gian học cấp I với cô sao mà dài lắm. Để giết thời gian và để tô đậm tên tuổi trước, cô và Linh làm người mẫu nhiều tạp chí, đóng phim, ca hát đều đủ cả. Khi nộp đơn vào nhạc viện ở Pháp thì được tuyển thẳng, không phải thi cử.
Buổi sáng hôm đó, hai nàng công chúa cất bước sang Pháp.
-----------------------------
Ở Pháp, cái gì cũng lạ lẫm với Lam và Linh cả. Riêng tiếng nước ngoài thì lúc còn nhỏ có được học nên không khó khăn về khoản đó.
May mắn sao, cô học chung với Khải. Cô vui lắm, cả hai thân thiết đến nhiều người nghi ngờ, hỏi mãi. Thế mà Khải lại nói chỉ xem Lam như em gái, không hơn không kém.
Mãi sau này, cô mới biết tại sao Khải lại từ chối tình cảm của cô.
Ngày Khải quay về Việt Nam để quản lí công ti của gia đình. Lam và Linh vẫn còn học bên Pháp. Thiếu Khải, Lam buồn lắm. Chẳng còn tâm trạng nào để học. Đành phải về nước sớm mà không nói lời nào với Linh.
Lam điều tra được, Khải sẽ học trường Q&K - trường mà gia đình cô đầu tư. Nên nộp đơn vào học. Cứ tưởng sẽ cố gắng thân mật, gần gũi với cậu. Nào ngờ, cậu lại yêu một người con gái, người đó chính là Đình Đình.
- Lam à. Em có thể giúp anh và Đình Đình được không?
- Anh Khải. Đừng nói với em là...
- Phải, anh yêu cô ấy. Anh biết anh trai em cũng yêu Đình. Nhưng anh...
- Em hiểu rồi.
Từng lời anh nói, tim Lam đau quặng, nhiều lúc cô muốn giành Khải khỏi tay Đình Đình. Nhưng không biết do ý trời hay như thế nào mà cô vô tình đọc được một cuốn tiểu thuyết, ghi như thế này:"Khi đã yêu thương một người, phải biết hi sinh vì hạnh phúc của người đó". Cô mỉm cười, chấp nhận nhường nhịn hạnh phúc của mình.
-------------------------------
Lúc Đình Đình chạy ra khỏi căn biệt thự kiểu Pháp của hắn.
- Anh hai. Anh đừng quá đau buồn!! Lẽ ra em...em...
- Không sao.
Hắn giơ điện thoại lên cho cô xem. Gì vậy? Cô mong là mình nhìn nhầm.
- Anh hai, anh...anh...
- Thy Thy, cô ấy tỏ tình với anh từ năm cấp I rồi. Cũng nên cho cô ấy cơ hội chứ nhỉ?
- Anh hai, anh quyết định như vậy?
- Ừ!
Anh hai cô, chấp nhận làm bạn trai của Thy Thy sao?? Cô cắn rứt lắm. Nhưng vì Khải, cô sẽ cố gắng tất cả.
Cũng từ hôm đó, cô ít đi học hơn. Cô không muốn nhìn thấy người mình yêu chung tay với cô gái khác. Có lẽ, cô sẽ về Pháp, tiếp tục hoàn thành chương trình thanh nhạc của mình.
flash back
Chuông điện thoại reo, hắn nhấc máy. Đầu dây bên kia là một trong những đàn em của hắn.
- Anh hai!
- Lúc nãy theo dõi cô ta thế nào? Có gặp nguy hiểm gì không?
- Không, nhưng...nhưng...
- Nhưng gì??
- Em thấy chị hai đi chung với thằng nào, nhìn quen lắm, anh ạ! Em bám theo, rồi...
- Tao biết rồi. Mai thưởng cho mày!
Hắn cúp máy, thở dài. Con heo ngốc ngây thơ mà hắn từng biết. Quả thật, hắn đã lầm. "Đình Đình, cô tưởng cô là ai chứ? Đấu với Tạ Tuấn Phong này sao?"
Rồi hắn vớ lấy chiếc điện thoại, nhắn cho hot girl Thy Thy:"Làm bạn gái tôi"
--------------------------------------------------------------------
Bỗng dưng hôm qua ý văn tuôn trào ^^ thế là ta tranh thủ viết luôn hihi