Kiều khẽ cười nhếch môi nhìn về phía nó . Đôi tay ôm lấy vòng eo của Vỹ . Khóe môi nhẹ nói :
-“ Đi vô ngủ thôi anh !”
-“ Ừ .”- Vỹ cưng chiều hôn nhẹ lên mái tóc mềm của Kiều . Đôi mắt dừng lại bóng dáng cách đó không xa . Chắc nó cũng đã thấy , thì thôi , Vỹ không muốn giấu giếm nữa
Vừa quay lưng đi dược bước thì nghe đằng sau có tiếng nói như hét lên :
-“ Anh Vỹ .”
..Nó hét như muốn vỡ tung toàn bộ cảm xúc khó chịu , như chứa đầy ngạc nhiên không thể tin đó là sự thật..
..Lòng tràn đầy tuyệt vọng khi người mình yêu thương quay lưng lại phía mình ...
Không , nó không muốn tin đây là sự thật đâu ...!!
Nước mắt tuôn trào ...
Sóng biển vẫn rì rào , gió vẫn từng đợt thổi tới , anh vẫn tự nhiên ôm eo cô gái khác đi , không thèm nhìn lấy nó một cái .
Tại sao .. ?!? Anh ấy không quay mặt về phía nó ? Là nó nhận lầm người , hay anh vốn dĩ không muốn nó nữa ? Nó đâu làm gì sai . Cớ gì người ta lại thay đổi nhanh đến như vậy ..
Nghe có tiếng gọi tên mình , nó nhanh chóng chùi qua loa nước mắt . Hít thở vài cái thật sâu , thử nở nụ cười thật tươi rồi quay người lại .
Vừa nước vào phòng , Hoàng Linh đã nhảy xổ ra trước mặt nó , cười thật tươi , hớn hở nói :
- “ Quyên .. xem Linh đẹp không nè ?” - Tay Hoàng Linh cầm lấy tà váy maxi màu hồng nhạt dài tới mắt cá chân , dây áo mỏng manh lộ ra bờ vai trắng nõn , phía trước cổ đính thêm cái nơ nhỏ
- “ Đẹp .” - Nó cười tươi như hài lòng . Đưa mắt nhìn xung quanh thấy Khoa và hắn
Hắn mặc cái áo phông màu xám tôn lên nước da đẹp như con gái , cái quần jean lửng màu đen lộ ra đôi chân dài như người mẫu . Hiện tại thì tên đáng ghét này đang nằm chễnh chệ trên nệm nghịch điện thoại . Tự nhiên như không thấy nó vô .
Khoa chọn nguyên cây đen , áo thun đen và quần jean lửng đen
Khoa cầm lấy cái túi màu trắng đưa cho nó
- “ Tao mua bộ cái đầm đó . Linh thay đồ rồi , giờ mày đi thay đi .”
- “ Ừ .” Không nói nhiều , nó trực tiếp cầm lấy cái túi , lách qua người Khoa đi thẳng vô nhà vệ sinh
Khoa đưa mắt nhìn theo dáng nó đi vô WC , dấy lên sự nghi ngờ .
chút sau ...
“Cạch..”
Cửa nhà vệ sinh hé ra lỗ nhỏ, cái đầu nó lấp ló chui qua khe hở nhỏ trên cửa .
Hắn buông điện thoại trên tay , đôi mắt nhìn chằm chằm nó -“ Gì đấy ! Ra đây !”
Mặt mũi nó đen sì , ngượng ngịu đi ra ngoài . Chẳng biết ai trong số người - Khoa hay hắn đã lựa cái đầm này cho nó . Cứ tưởng cũng là cái đầm maxi , ai dè...
Khoa bật cười ha hả nhìn sau lưng nó . Hoàng Linh cũng cười theo
-“Gì mà cười ! Tao đập tụi mày bây giờ .” - Nó giơ quả đấm lên hù dọa , nhăn mặt mũi nhìn lại bộ đầm của mình
Với thiết kế đầm suông ngắn ngang đùi , tăng thêm vẻ đáng yêu của nó. Nền là màu trắng tinh khiết , điểm nhấn của bộ đầm là vài hoạt tiết hoạt hình mèo oggy . Nhìn nó ngộ ngĩnh trẻ con , quá ư là dễ thương .
Khoa và Hoàng Linh vẫn che miệng cười khúc khích . Hắn mím môi hơi cười nhìn sau lưng nó .
Cảm thấy có gì đó không đúng , nó vẹo cổ nhìn sau lưng mình ..
Trời đất ơi ..
Cái quái gì thế này !?
Phía sau lưng nó ,chính xác là vị trí ngay chỗ cái mông nó , một cái lưỡi đỏ lòm thè ra .
Rốt cuộc đứa nào lựa cái đầm này cho nó ?
Như biết được nó đang nghĩ gì , Khoa vội quơ quơ tay chỉ về phía hắn , vừa cười vừa nói - “ Không phải tao lựa , thằng Minh lựa đó .”
- “Mày xạo vừa thôi , chính mày lôi cái đầm đó ra hỏi tao mà .” - Hắn hỉ mũi chối bay chối biến
- “ Mày cũng đồng tình mà .” Khoa liếc xéo
- “ Ừ thì tao cũng đồng tình chứ sao ? . Thôi tóm lại là tụi tao lựa cho mày đó heo . Sao ? Xấu thì lột ra trả lại đây .” - Hắn lạnh lùng tuyên bố
Nó liếc xéo Khoa và hắn , giơ nắm đấm lên hù dọa . Trời mới biết lúc này nó muốn khóc hét lên ra sao . Chuyện lúc nãy , làm sao mà không buồn cho được .
============================
Sau khi trở về nhà , nó vội vàng thay quần áo đến nhà Vỹ . Vừa định bấm chuông thì của đã mở ra . Kiều ôm eo Vỹ , hai ngừời trông rất hạnh phúc , nhưng đối với nó , chẳng khác gì đang xát muối lên vết thương lòng .
Sững sờ ..
Cả đều không nói gì , cho đến khi nó không thể chịu nổi nữa , giọng nói yếu ớt vang lên , nghẹn nghẹn chỗ cuống họng - “ Anh ... giải thích đi .”
Chỉ bốn từ ngắn ngủi nhưng cứ như rút đi toàn bộ sinh khí của nó . Nó mong anh giải thích , mong anh dỗ dành bảo chỉ là tình cảm anh em thôi , mong anh bảo đêm đó nó hiểu lầm rồi !
Nhưng không , anh chẳng nói gì , chỉ nhìn chằm chằm nó , là thương hại nó sao ?
Khóe môi đo đỏ của Kiều nhếch lên tạo nụ cười vô cùng khinh bỉ , đôi tay trắng nõn ôm chầm lấy Vỹ như tuyên bố quyền sở
hữu
- “ Chia tay đi . Anh chán em rồi .” Nói xong Vỹ kéo Kiều đi ngang qua nó
Gì ? Chia tay ! Anh ấy bảo chia tay . Không ...
Nó chộp nhanh bàn tay của Vỹ , bàn tay này từng là của nó nè , từng vuốt mặt nó , từng nhéo má nó , từng nắm tay nó ...
Nhưng giờ , chính bàn tay ngày ấy , đang nắm trọn đôi tay nhỏ bé của cô gái khác , không phải là nó .
- “ Em làm gì sai ? Cho em cơ hội . Được không ?”
- “ Ok , nếu em có thể .”
Nói xong , anh lạnh lùng xoay lưng , ôm Kiều bước lên xe .
Một mình nó chết trân nhìn theo chiếc xe đã đi khuất xa . Nước mắt từng chuỗi dài lăn trên đôi má . Lặng lẽ lê bước trên con đường , xe cộ tấp nập , từng người vội vã đi qua . Sở dĩ nó bảo cho nó cơ hội , chính là đang muốn níu kéo , đâu cứ phải bảo chia tay là phải chia tay đâu . Lúc trước anh yêu nó lắm , anh dịu dàng nữa , nó muốn đi đâu anh đều đưa nó đi , ăn gì cũng nhường cho nó . Chắc anh vẫn còn yêu nó . Bằng mọi cách nó phải kéo anh trở về
Còn Kiều , ngay từ đầu nó đã không ưa rồi . Biết là Kiều không phải người tốt đẹp , nhưng vẫn là em gái kết nghĩa với anh .
Trong cháo có thuốc xổ , chắc chắn là Kiều rồi , chỉ có Kiều mới làm chuyện đó thôi !
Trời ơi tại sao nó ngu thế này
Bị người ta cướp người yêu mà vẫn yếu đuối như thế . Tại sao lúc nãy không tiến lên cho cô ta một bạt tay .
Vô hồn mà bước trên con đường , lúc này mới nhận thức được trời đã bắt đầu mưa bay bay , mây đen kéo đầy mù mịt .
Lơ tơ mơ nhìn trời , rồi nhìn xung quanh , bỗng một cách tay ôm lấy nó nhét lên xe hơi
Quay đầu lại nhìn , là hắn . Tại sao trong hoàn cảnh nó đau khổ đều gặp hắn nhỉ ? Là do ông trời , muốn kẻ nó ghét nhìn thất nó yếu đuối thế này à .
- “ Tao biết tao đẹp trai , mày không cần nhìn lâu thế đâu . Điên hay sao mà thích tắm mưa thế ? Rõ điên .” Hắn quát , nhưng cũng không có gì ác ý cả , nó như thấy được cái quan tâm của hắn trong lời nói
- “ Sao mày khóc thế ?” Hắn quay người tập trung lái xe , nhưng đôi mắt lâu lâu vẫn nhìn qua nó
- “ Không có gì .” - Nhàn nhạt trả lời , đôi mắt sưng húp nhìn phía cửa sổ
- “ Tao nói nghe nè .. mày nên coi lại anh Vỹ của mày đi , thằng đó không phải dạng vừa đâu . Cái chủ nhật lần trước trong Bar Black ý , đôi tình nhân hôn cuồng nhiệt chính là thằng Vỹ và con em họ .” - Thanh âm vừa phải nhưng đối nó chẳng khác gì sét đánh ngang tai ~~~~
- “ Cái gì .. mày biết mà mày giấu tao .”
- “ ...” Im lặng
- “ Mày có biết đêm đó tao bồn chồn bức bối như thế nào không hả .?
- “...” Im lặng
- “ Mày nói cho rõ ràng đi . Mấy người ai cũng lừa dối tôi hết . Bộ tôi là gì nên tội sao ?” - Nói tới đây , nước mắt không nhịn được rơi xuống . Bóng lưng đó , nó đã nhận ra là anh mà . Thế nhưng anh lại nói dối nó . Hắn cũng lừa nó . Đáng ghét . Nó hận , ai cũng tệ bạc với nó .
Hắn đập mạnh tay lên vô-lăng , hét lên - “ Vì tao không muốn mày buồn , không muốn mày tổn thương , Hiểu chưa ?”
Lần đầu tiên hắn nổi giận một cách đáng sợ như vậy , nhìn khuôn mặt giận dữ mà nó lạnh sống lưng .
Không muốn nó buồn ...
Không muốn nó tổn thương ...
Là có ý gì ?
- “ Thằng đó có gì tốt ? Rõ ràng nó lừa dối mày . Chuyện lúc nãy , tao thấy hết . Yêu một thằng khốn nạn , có đáng không ?”
Tiếp tục nói , lần này giọng có vẻ nhẹ hơn , nhưng nó biết , hắn đang đè nén .
Hắn đưa mắt tập trung lái xe , hai hàng lông mày nhíu chặt , môi cũng mím lại .
- “ Dừng xe .”
Xe lập tức dừng lại ven đường
- “ Dù có ra sao , tao vẫn không buông .” - Nói xong , nó mở cửa bước xuống
Hắn hiểu ý nó , chính là khôgn buông tay cái tình yêu đó .
Shit !..
===============================
Ngồi trong lớp học , mỗi người làm mỗi việc .Cô giáo cứ nói một mình cô giáo , chả ai thèm nghe . Khoa với Hoàng Linh đeo tai phone xem phim . Hắn xoay lưng về phía nó , mắt chăm chú đọc sách . Cả sáng tới giờ , hắn và nó đều nói chuyện . Khoa hỏi thì hắn bảo ‘không có gì’ .
Nó chăm chú soạn vở vô cặp , chờ chút nữa bay sang lớp Vỹ , hẹn chiều đi chơi .
Tiếng chuông giải lao vang lên , Khoa và Hoàng Linh , mỗi người chia nhau kéo hắn và nó . Nó nhăn mày , nhưng Hoàng Linh không chịu buông , kéo nó ra căn tin .
Ngồi ăn mà Hoàng Linh với Khoa cứ thấy sao sao ý ! Nó và hắn , mỗi người đều cúi đầu ăn , thật ra nó không muốn ăn , chỉ gẩy gẩy cái bánh trong tay thôi .
- “ Hai người sao thế ?” - Khoa lên tiếng
-“ Không sao cả .”- Giọng nói lạnh lẽo âm độ C
- “ A ha , chào chị Quyên , trùng hợp quá nhỉ ? Ngồi cùng bàn được không .?” - Giọng nói õng ẹo vang lên nối tiếp lời hắn .
cặp mắt ngước lên nhìn . Là Tuấn Vỹ và Kiều .
- “ Được .” - Lần này , là nó mở lời
Nhưng không
- “ Anh không thích ngồi đây , thôi anh về lớp trước .” - Nói xong , Vỹ quay lưng đi
Nó đưa mắt theo nhìn , chuyện gì vậy . Vừa nãy , anh nhìn Hoàng Linh xong thì nói . Có chuyện gì giữa hai bọn họ vậy .
- “ Chị ..- “ Kiều nhếch môi khinh bỉ -“ .. hãy ngoan ngoãn mà biến xa anh Vỹ đi . Chị không xứng .”
Khoa trợn mắt lên nhìn , cô gái này trắng trợn thế
- “ Thằng Vỹ đó làm gì mày rồi ?” - Khoa thu tay thành nắm đấm , đôi mắt nhìn chằm nó
Nó im lặng , tay níu chặt cái bánh
- “ Còn ra sao nữa . Bị đá rồi mà vẫn bu bám theo . Cho chị cơ hội à ? Mơ đi .” - Lời nói của Kiều vừa dứt ...
‘Chát’..
Tiếng va chạm giữa da thịt vang lên rõ mồn một , thu hút mọi ánh nhìn của toàn bộ người nơi đây