CHƯƠNG :
Đằng sau cây phượng cao bự là hình dáng của hai chàng trai khôi ngô đang ngồi chồm hổm trên đất .
Vĩnh Khoa nhai chóp chép miếng bánh trong miệng . Hắn cầm ly cafe liên tục khuấy đảo đến nỗi rớt cả đá ra ngoài .
- “ Tấm ảnh đó là ai vậy ? Người yêu mày à Khánh ? Vĩnh Khoa vứt vỏ bánh sang cái sọt rác bên cạnh
Lúc này vô tìn nhìn thấy tấm ảnh cô gái cực đáng yêu được hắn đặt làm hình nền điện thoại .
- “ Không biết .” - Vẫn là trạng thái khuấy đảo ly cafe không thay đổi . Ánh mắt có vẻ mông lung tà mị .
- “ Ơ Thằng dở hơi này .”
- “ Tao nói thật . Tao đã không còn nhớ gì sau vụ tai nạn ấy .”
- “ Tai nạn ? Tai nạn gì ?” - Khoa ngồi bật dậy
- “ Tao nghe ba mẹ tao kể rằng tao bị tai nạn giao thông . Vì quá nặng nên phải chuyển ra nước ngoài . Khi tao tỉnh lại đã là sau một tháng kể từ cái ngày tai nạn ấy . Bác sĩ bảo tao mất trí nhớ và cần ở lại bệnh viện điều trị thêm . Lúc ấy tao cực kỳ tuyệt vọng , đầu óc trống rỗng , muốn nhớ lại không nhớ được . Tao gào, tao thét như mãnh thú nổi điên vậy . Đến ba mẹ tao còn không nhận ra nữa . Sau đó thì tao đành chấp nhận sự thật , sống với cái đầu trống rỗng không một trí nhớ . Ba mẹ tao kể cho tao nhiều điều lắm . Nhưng họ lại không kể cho tao về cô gái trong điện thoại . Tao cố gắng cách mấy họ cũng chịu kể , họ bảo chỉ là một người bà con xa thôi . Tao cảm thấy đối với tao , cô ấy như rất quan trọng vậy ..”
Hắn vừa kể vừa ngước lên nhìn bầu trời trong vắt không một gợn mây . Sự thật là ... hắn vẫn không nhớ nỗi cô ấy là ai cả .
- “ Có khi , cô ấy là bạn gái mày chăng ?” - Khoa hoài nghi hỏi
- “ Tao cũng chưa chắc được điều đó . Đợi khi tao lớn lên , tao sẽ có đủ điều kiện để kiếm cô ấy hơn ..” - Hớp một ngụm cafe , hắn nói .
- “ Tao thấy , cô ấy giống ..” - Khoa ngập ngừng
-“ Tao cũng nghĩ giống mày ..”- Hắn khẽ nhếch môi như biết được Khoa đang suy nghĩ chuyện đó vậy
Khoa cũng ngơ ngác , không phải chứ ? Chắc không đâu !
- “ À tao lớn hơn mày tuổi đấy nhé ! Vì lúc tao bị tai nạn phải nghĩ học . Bây giờ tao lại học tiếp lớp .”
Vậy ra , năm nay hắn tuổi rồi .
- “ Ừm , á quên ,dạ . em chào anh Khánh ạ .” - Khoa dở giọng trẻ con trêu hắn
- “ Thôi đi thằng khùng , mày càng ngày càng nhí nhố giống hệt con Quyên .” - Hắn bật cười lộ ra chiếc răng khểnh mê hồn . Thật lâu mới có người nào đó ngồi im cho hắn tâm sự như vậy .
- “ Haha . Tao với bà heo là bạn thân từ nhỏ mà .”
- “ Hình như .. mày thích nó đúng không ??” - Hắn khẽ hỏi
Khoa giật này mình , không tin hắn lại thẳng thắn hỏi như vậy .
- “ Sao mày biết ...?”
- “ Nhìn là biết .”
- “ Cứ cho là như vậy đi . Trai gái là bạn thân từ bé , ắt hẳn sẽ nảy sinh tình cảm đặc biệt thôi .”
- “ Còn Linh ?”
- “ Tao không thích Linh chút nào cả . Tao không thích một đứa con gái ăn chơi , ngày là trường học , đêm là vũ trường ..”