- Đúng rồi phải không ? - Mẹ nó lườm nó bằng mắt nghiêm khắc
- Vâng - Nó cúi gằm đầu ra vẻ hối lỗi , nó cũng đâu muốn vậy đâu , chỷ là quên vứt thôi mà
- Con gái mà thế đó hả ? Đồ ăn hư thỳ không vứt , bây giờ hành thằng Vỹ đấy kìa ! Con liệu mà đy xuống bếp nấu gì đó chút mang qua thằng Vỹ đy - Mẹ nó quát to , chỉ tay xuống bếp
- Ẹx , đời nhọ - Nó lầm bầm đi xuống bếp - Ai mượn mẹ đưa sinh tố cho Vỹ chiiii
Nó bắt đầu lấy gạo ra, vo xong thì bắc nước bỏ lên bếp . Nhưng cái tính hậu đậu đâu dễ gì tha cho nó .. Cứ vài phút mẹ nó mấy tiếng ‘’ Xoảng ‘’ Mẹ nó phát cáu , đi ra đi vô bày nó mấy lần .. Cuối cũng tới tiếng đồng hồ sau , nó mới nấu xoq nồi cháo .. trắng . Mẹ bảo người bị ngộ độc chỉ được ăn cháo trắng thôi ( Phải hôq ta ?Miu cũng không rành về mấy vụ này cho lắm @[email protected] )
- Lên tắm rửa thay đồ rồi đi - Mẹ nó ngồi trong bếp nói , bà cũng chảy cả mồ hôi với nó , con gái mà chả biết gì hết , xem ra phải tập cho nó mấy cái ‘’ nữ công gia chánh thôi ‘’
- Vâng - Nó chạy lên phòng thay đồ , ’ xuống lại nhà
- Nè , đi cẩn thận đấy ! - Mẹ nó đưa cái cà-mèn đựng cháo cho nó
- Ôk mẹ - Nó hí hửng chạy ra đường , cầm cái càmèn trong tay , không gì có thể hạnh phúc hơn
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nó đi qua từng con phố , nắng soi vào nó , in hình bóng tròn trĩa đáng yêu của nó trên con đường Lúc này đã là hơn h chiều rồi .. Vươn tay lên nhìn cái ‘’tác phẩm ‘’ tiếng đồng hồ của mình .. Lần đầu tiên nó lăn vào bếp nấu ăn .Mà lần này nấu cho người yêu . Nó cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết ( Thật đấy ! Bạn nào có n/y rồi sẽ biết ! Hạnh phúc lắm : )
‘’ Ôi em nấu ngon ghê đó ‘’
‘’ Phải Quyên của anh nấu không đây ? ‘’
‘’ Trời ơi anh có phước ghê ! Em nấu ngon hơn cả đầu bếp nổi tiếng ‘’
‘’ v..v...v...v ‘’ Nó bật cười khi nghĩ tới những lời khen của Vỹ khi ăn cháo nó nấu .. Đi băng qua con đường , nó vẫn lo tưởng tượng ra mấy câu khen của Vỹ , rồi vẻ mặt hí hửng của Vỹ .. Ôi chỉ tưởng tượng cũng đủ để nó hạnh phúc rùi ^_^
Hắn lái chiếc Audi vàng chóe lanh quanh trên đường , bỗng nhận ra bóng người hệt nó đang đi trên lề đường
Vốn là muốn dừng lại nhưng nghĩ lại : ‘’ Mắc gì phải dừng lại vỳ nó ? ‘’ Và thế , hắn tăng ga chạy tiếp .. Đâu ai ngờ đâu , nó đang băng qua con phố đông xe . Chiếc Audi vàng của hắn là chiếc xe tiến gần phía nó nhất .
‘’ Kítttttt ‘’ Hắn nhanh chân đạp phanh kít xe lại .. May tí nữa là đụng phải nó nữa rùi
‘’ Xoảng ‘’ Cái càmèn cháo trên tay nó được rơi tự do , nằm chễnh chệ trên mặt đường lạnh lẽo . Không phải là nó đã bị hắn đụng , mà vì quá hoảng nên đánh rơi cả cái càmèn cháo .. Sau s sực tỉnh , nó mới méo mó nhìn cái càmèn cháo của mình đổ cháo đầy . Rồi , thế là đi tong cái’’tác phẩm ‘’ đầu tiên trong đời
Hắn mở cửa xe bước xuống , tay đút vào túi quần . Bộ đồ thể thao , mái tóc vuốt gel của hắn làm không ít ngừi qua đường phải chú ý tới .. Vài cô gái càng la hét phấn kích nhìn vẻ lạnh lùng của hắn .
- Có sao không ? - Hắn lạnh lùng cất lên câu nói thật dài ... chữ . Câu nói chả có gì gọi là quan tâm hỏi han mà toàn đầy ẩn ý lạnh lùng
- Híc - Tới lúc này nó bật khóc nức nở , ngồi xổm xuống trước cái càmèn cháo bị đổ .. Hốc mắt cứ liên tục trào nước , mặt nó nhanh chóng đỏ dần lên
- Huh ? - Hắn tự hỏi mình có làm gì đâu , phều phều cái tay nó - Chỉ là cái càmèn cháo thôi mà .. Cùng lắm tao đền cái khác thôi
- Đồ đáng ghét - Nó hét lên , đứng dậy - Huhu , tao nấu tiếng mới xong đó .. Tại mày hết , tại mày , tại màyyyyyyyy
- Ờ thì đền thôi - Hắn vẫn nói giọng bình thản hết sức , làm nó không thấy an ủi chút nào mà càng thêm tủi thân .. có ai hiểu được ?
- Huhuhu .. .Mày bít tao nấu cực khổ lắm không hả ? tiếng lận đấy ! Mày là độc ác , đồ máu lạnh - Nó hét lên lấn át luôn cả tiếng còi xe đông đúc ở ngoài đường . Rất nhanh sau đó , nó và hắn là tâm điểm chú ý của mọi người ( Việt Nam mình được cái tò mò và nhìu chiện )
- Đi - Hắn kéo nó đến bên xe , mở của xe ra và ấn nó vào trong .. Xe bắt đầu lăn bánh , nó tiếc nuối nhìn cái càmèn cháo vẫn còn nằm vung vẫy trên mặt đường . Một chiếc xe tải phân khối lớn đã đi qua và ...... đè nát cái càmèn xẹp lép . Nó ứa nước mắt . Hắn vẫn lạnh lùng không quan tâm . Hắn cho xe dừng lại trước nhà hàng lớn trên con đường phố . Mở của đi xuống xe , chừng ’ sau đi ra cầm trên tay cái hộp
- Này , đền đấy - Hắn chìa ra trước mặt nó cái hộp cháo
- Không cần - Nó quay đầu sang phía của kính bên kia , mở cửa ra nhưng hắn đã vội níu lại , nhét cái hộp vào tay nó - Lấy đi , tôi không muốn mắc nợ ai
Nó lẳng lặng nhìn cái hộp , không tự chủ mà rủa thầm hắn troq đầu ‘’ Lúc nào xùng làm sai rồi giơ xấp tiền hay đồ trước mặt người ta .. Đáng ghét ‘’
- Đi đâu ? - Hắn vô chỗ xe lái , nhìn nó trong kính chiếu hậu
- Số đường Hùng Vương - Nó đáp gọn , Đi xe miễn phí ngu gì không đi .. Nó ngốc cũng chưa tới nỗi đần mà không biết cái nào là lợi cho mình , tự an ủi mình ‘’ Thôi , mất đi cháo thì lần sau nấu lại cái khác ‘’
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xe hắn dừng trước nhà Vỹ , nó bước xuống không thèm cám ơn . Dù gì cũng do hắn gây ra mà . Nhìn bóng dáng nó đi vô trong nhà . Hắn hậm hực đấm mạnh tay lên cái volăng . ‘’ Quyên ghét mình ? ‘’ một câu hỏi chính bản thân mình đặt ra , hắn lại đắn đo mãi có lẽ nào ... Lôi cái iphone trong túi ra , mở máy lên , trước mắt hắn là tấm ảnh cô gái đang cười đùa hồn nhiên , khuôn mặt mũm mĩm cực kì sociu ‘’ Em là ai ? Sao a không thể nhớ em ? Rốt cuộc em là ai ? Anh không thể nhớ em được , em có quen anh không ? ‘’ Khuôn mặt lạnh nhạt hàng ngày của hắn bây giờ đã lột xuống , bây giờ là khuôn mặt buồn bã . ‘’ Em và con heo Bảo Quyên kia có phải cũng là người ‘’ cô ấy rất giống nó
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Anh Vỹ ơi - Nó gõ của phòng của Vỹ . Một lát sau , của được mở . Trước mắt nó là cô gái đẹp cực kỳ , vẻ mặt hiện lên chữ ‘’ sắc sảo ‘’ . Người này thì nó biết , là em gái kết nghĩa của Vỹ . Nó đã gặp mấy lần và không có thiện cảm với Kiều
----------------------
Vũ Ngọc Kiều : t , em gái kết nghĩa của Vỹ . Kiều mang một khuôn mặt của thiên thần nhưng bên trong là bản sao của .... ( Cái này bật mí từ từ ) Nhà giàu , học cùng trường với nó
--------------------
- Chào em , anh Vỹ đâu em ? - Dù ghét cỡ nào đi nữa thì nó nói chiện cũng phải có phép lịch sự
- Anh Vỹ ngủ rồi , có gì không chị - Kiều giở giọng ngọc ngà ra . Nó nghe cũng lọt tai , đã mấy lần nghĩ Kiều là người giả tạo nhưng rồi thấy Kiều dù gì cũng là em của Vỹ nên nó gạt bỏ qua hết mọi hiềm khích
- À .. Chị mang cháo đến cho Vỹ - Nó giơ cái hộp cháo lên
- Cám ơn chị - Kiều cầm lấy cái hộp cháo rồi nói - Anh ấy mới ăn được tí thì nôn ra lại .. Không biết anh ấy ăn thứ gì bậy bạ mà lại bị ngộ độc
Giọng nóicủa Kiều không có vẻ là trách cứ nhưng nó thấy nặng nề vô cũng .. Là tại nó hết
- À .. ừ .. anh ấy đỡ không em ? - Nó hỏi , khuôn mặt mang chút gượng gạo . Kiều gục đầu cười
- Vậy à .. thôi chị về - Nó quay bước đi ra .. Dù gì lúc này nó cũng không muốn gặp Vỹ , đối mặt với vẻ mặt ốm yếu của Vỹ , nó làm sao chịu nổi ? Đau lòng ....
Nó đi ra mà hông hề biết rằng phía sau lưng nó là nụ cười nhạt đầy ẩn ý của người con gái xinh đẹp