Editor: Peiria
Hai người đến nhà hàng Mỹ Nhân Ngư ăn cơm. Món ăn đặc sắc ở đây chính là cá, cá chiên, cá nấu, cá hầm... đủ loại.
Tống Cẩn Thành dẫn Triệu Thanh Hề tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, vẫy vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đi qua.
Thời điểm bưng lên món ăn thứ tư, Triệu Thanh Hề hừ hừ: “Đủ rồi, hai người chúng ta không ăn hết được nhiều như vậy đâu.”
Tống Cẩn Thành cười, mặt mày hớn hở: “Thanh Hề, em không cần tiết kiệm tiền cho tôi.”
Triệu Thành Hề nhìn anh: “Chính anh làm ra tiền cũng không dễ dàng, chúng ta cứ ăn bữa cơm đơn giản một chút.”
“Khách sạn tôi mở thu được ít lợi nhuận không có nghĩa là về sau tôi vẫn làm ăn nhỏ, mọi thứ đều bắt đầu từ nhỏ, tài sản không tích lấy đâu ra giàu có. Em yên tâm đi, sẽ có một ngày, Tống Cẩn Thành tôi sẽ trở thành một đại nhân vật (ý nói là người nổi tiếng, có danh vọng) có uy tín... Đến lúc đó, em chính là bà xã của đại nhân vật ấy.” Tống Cẩn Thành lớn tiếng cười nói.
Triệu Thanh Hề nhất thời đỏ mặt, vội cúi đầu uống nước để che giấu sự xấu hổ.
Tông Cẩn Thành cũng không muốn lời nói vừa rồi giống như nắm đấm đánh vào gối thêu hoa (ý là không có tác dụng), “Thanh Hề, anh thích em, làm vợ anh được không?”
Bên tai vang lên tiếng ‘vợ’ dứt khoát lại thâm tình, Triệu Thanh Hề ngẩng đầu, nhìn nhân viên phục vụ bày đồ ăn, “Tống Cẩn Thành, tôi với anh làm bạn bè đi thôi, anh là người đàn ông tốt, nhất định sẽ tìm được người con gái tốt, hơn nữa tôi và Vu Văn Bân mới chia tay không lâu...”
“Em và Vu Văn Bân chia tay không anh hưởng gì đến chuyện hai chúng ta yêu đương, nếu hắn ta dám quấn lấy em, không phải là còn có anh sao?” Tống Cẩn Thành nóng nảy, giống như con vịt đến miệng lại bay mất.
Cái gì mà đàn ông tốt phụ nữ tốt, cô gái tốt đang ở ngay trước mặt anh, chẳng lẽ anh còn ngu ngốc tìm người khác sao?
Triệu Thanh Hề không lên tiếng, cúi đầu ăn miếng cá mú() thơm ngon.
() Cá mú hay còn gọi là cá song là tên gọi chỉ chung về các loài cá của bất kỳ một số các chi cá của phân họ Epinephelinae thuộc Họ Cá mú (Serranidae), trong Bộ Cá vược (Perciformes).
Tống Cẩn Thành không ngừng gắp mấy miếng cá vào bát Triệu Thanh Hề, nhìn cô gái nhỏ xinh thưởng thức đồ ăn, miệng hồng hồng như con chuột nhỏ, anh cảm thấy bụng dưới của mình căng thẳng, đúng là sắc đẹp thay cơm.
“Lão nhị.” Anh trai Tống Cẩn Thành là Tống Di Thành cùng đồng nghiệp tới đây ăn cơm, không ngờ lại nhìn thấy em trai mình và một cô gái ăn cơm chung.
Tống Cẩn Thành ngẩng đầu: “Anh.”
“Bạn của em.”
“Ừm.” Tống Cẩn Thành trả lời.
“Bạn gái sao?” Tống Di Thành đi thẳng vào vấn đề, đứng trước mặt hai người cười nói.
Tống Cẩn Thành rất muốn nói đây là người phụ nữ của anh nhưng người ta không đáp ứng nha.
Triệu Thanh Hề nhìn đối phương mặc cảnh phục, suy đoán chắc là cảnh sát, cô cười buong đũa xống: “Chào anh.”
Tống Di Thành gật đầu: “Chào cô, tôi là anh trai của Cẩn Thành.” Nói xong lại nhìn về phía anh, “Thích thì dẫn về cho cha mẹ xem, sắp ba mươi rồi mà vẫn ở bên ngoài...”
Đối với lời trêu chọc của anh trai Tống Cẩn Thành rất căm hận: “Được rồi! Anh đừng giống như bà quản gia lải nhải về chuyện của em. Anh đi ăn cơm của anh đi! Không thấy đồng nghiệp của anh đang chờ sao?”
Chờ Tống Di Thành đi khỏi, Triệu Thanh Hề liền hỏi: “Anh trai anh là cảnh sát?”
“Ừm. Hiện đang là đội trưởng.”
“Vậy tại sao anh không làm cảnh sát?”
Cha mẹ Tống Cẩn Thành vốn muốn dùng chức vụ của mình đưa con trai thứ hai vào trong cục nhưng anh không đi: “Mỗi ngày đi làm hành chính, sau đó kiếm chút tiền lương, mặc dù không đói rét nhưng đến ngày tháng năm nào mới cưới được vợ, mua nhà, nuôi con?”
Tống Cẩn Thành không cam lòng bị thế tục trói buộc, người khác muốn dựa vào quan hệ, anh lại phản nghịch mà tìm đường khác đi. Lúc nhỏ tính tình Tống Cẩn Thành rất ngang ngược, không chịu học hành chăm chỉ, sau khi miễn cưỡng tốt nghiệp trung học thì cha mẹ muốn cho anh đi lính rèn luyện nhưng anh không chịu, nói là cho dù đưa anh đến biên cương làm lính anh cũng có biện pháp trở về.
Cha mẹ anh tức giận hận không thể bóp chết đứa con trai phản nghịch này, không học vấn, không nghề nghiệp, ngày ngày lêu lổng bên ngoài, về sau sẽ như thế nào. Có một lần, cha của Tống Cẩn Thành khóa cửa nhốt anh trong phòng, không cho phép anh ra khỏi cửa, lúc ấy Tống Cẩn Thành vội vàng đàm phán với cha, thề rằng sau này nhất định mình sẽ có tiền đồ.
Sau đó, Tống Cẩn Thành bắt đầu lăn lộn trong xã hội, bây giờ cũng đã ba mươi. Cha mẹ anh nổi lên ý định cũ, muốn sắp xếp anh vào làm việc trong Cục cảnh sát nhưng anh cương quyết không muốn ăn chén cơm này.
“Sự nghiệp ổn định bảo đảm, người khác chen đầu muốn vào, còn anh lại không hiếm lạ.” Triệu Thanh Hề bĩu môi. Thiyj cá đúng là ăn rất ngon.
Tống Cẩn Thành thấy cô ăn ngon lành, vội vàng gắp thêm thịt cá cho cô, cười thổ lộ: “Anh không hiếm lạ nơi công tác, nhưng anh hiếm lạ em.”
Cơm nước xong, Tống Cẩn Thành còn muốn đưa Triệu Thanh Hề đến khách sạn của mình nhìn một chút.
Khách sạn anh mở không tính là rất lớn, có hai tầng, tầng thứ nhất là sảnh lớn bình dân, tầng hai là các gian phòng bao mang phong cách hiện đại, không gian yên tĩnh lại có ý vị.
Không thể không nói, Tống Cẩn Thành rất có đầu óc kinh doanh.
Nhân viên trong khách sạn đều là người già dặn có kinh nghiệm, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ mang một cô gái tới thì không khỏi tò mò quan sát Triệu Thanh Hề, ngũ quan hài hòa, ánh mắt trong veo như nước, thật sự rất xinh đẹp mê người, chẳng trách gần đây tâm tình ông chủ không tệ.
Tiểu Cường lên tiếng gọi ông chủ, sau đó cười hỏi: “Ông chủ, chúng tôi có cần gọi vị mỹ nữ này là bà chủ không?”
“Tên nhóc nhà cậu, nói chuyện không có chừng mực! Thanh Hề là bạn của tôi.” Tống Cẩn Thành cười, giữa đôi lông mày lộ ra vui vẻ đắc ý.
Mấy nhân viên nữ cũng đồng loạt hô lớn: “Chào bà chủ tương lai.”
Triệu Thành Hề hung dữ trừng mắt nhìn Tống Cẩn Thành: “Anh còn như vậy thì tôi sẽ đi về.”
Tống Cẩn Thành vuốt tóc, vẫy tay: “Ai làm chuyện nấy đi, trong khi làm việc lười biếng nói chuyện phiến là muốn trừ tiền lương phải không?” Nói xong hạ tầm mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, giống như muốn khoe: “Thanh Hề, em thấy anh rất nghe lời em đúng không?”
Mấy nhận viên nữ bĩu môi, rõ ràng ông chủ hung dữ rất vui vẻ, bị bà chủ hù một cái đã sợ, xem ra sau này chính là thê nô nha!
Tống Cẩn Thành dẫn Triệu Thanh Hề dạo qua một vòng, sau đó Triệu Thanh Hề nói phải về nhà.
Ra khỏi khách sạn, Triệu Thanh Hề nghĩ, Tống Cẩn Thành quản lý khách sạn rất có trật tự, vừa cùng nhân viên tạo thành một khối, vừa giữ được hình tượng ông chủ nghiêm khắc, nhân viên làm việc chăm chỉ, phụ vụ khách hàng chu đáo, không thể không thừa nhận anh cũng có chút năng lực.
Triệu thanh Hề không có đầu óc kinh doanh nhưng muốn dựa vào chính mình giúp gia đình làm giàu... Có nên nhờ Tống Cẩn Thành giúp đỡ hay không?
Ánh sáng chói mắt bên ngoài chiếu vào mặt cô một góc bốn mươi lăm độ, cô càng nghĩ lại càng tâm loạn như ma. Đời trước không phải Tống Cẩn Thành không kết hôn sao, rốt cuộc vì cái gì mà không kết hôn? Mà nay, Tống Cẩn Thành theo đuổi chính mình, có phải ý trời là muốn thay đổi vận mệnh của cô, ngay cả cuộc đời Tống Cẩn Thành cũng không giống như cũ hay không?
“Thanh Hề, sáng mai anh tới đón em đi học.” Tống Cẩn Thành dắt xe đạp, nâng khóe miệng tươi cười, lại muốn đưa cô về.
“Không cần, tự tôi về là được.” Triệu Thanh Hề mỉm cười.
Tống Cẩn Thành nhìn mỹ nữ cười, càng thêm hưng phấn: “Để anh lái xe. Anh đưa em về trước. Sau đó anh sẽ tự về.”
Triệu Thanh Hề nghe anh nói, bỗng nhiên cảm thấy người rất ngốc nghếch, chất phác thành thật. Có lẽ cô nên thử tiếp nhận anh?
Cuối cùng, Tống Cẩn Thành vẫn đưa Triệu Thanh Hề về. Lúc này anh lái xe cẩn thận, không xảy ra chút va chạm.
Triệu Thanh Hề nhìn thắt lưng gầy gò của anh, bất giác hỏi: “Tống Cẩn Thành, anh không có bạn gái sao? Lấy điều kiện của anh khẳng định rất nhiều cô gái xếp hàng dài thành dãy phố rồi.
“Trước kia từng kết giao, trước mắt là độc thân, nhiều người thích anh cũng không bằng em thích anh.” Tống Cẩn Thành dịu dàng lại thâm tình nói.
Triệu Thanh Hề đỏ mặt, không trả lời, miệng người này đúng là lúc nào cũng bôi mật.
Tống Cẩn Thành cũng không ép buộc cô, còn nhiều thời gian. Anh liền kể cho cô những chuyện thú vị mấy năm nay.
Triệu Thanh Hề lắng nghe thì vui vẻ không dứt, che miệng cười ‘ha ha”.
“Thanh Hề, em không biết đâu, ngày hôm qua anh lại thấy một chuyện vô cùng hài hước...” Tống Cẩn Thành còn chưa nói xong thì chiếc xe đã bị người phía sau đâm phải.
“Anh Thành, cô gái này là ai? Tại sao cô ta lại ngồi sau xe anh?” Người chất vấn Tống Cẩn Thành là một cô gái tên Phan Hiểu Yến. Nhà họ Phan và nhà họ Tống là hàng xóm, cùng ở một đại viện. Từ nhỏ Phan Hiểu Yến rất thích dính lấy Tống Cẩn Thành, năm nay cô đã hai mươi lăm tuổi, làm thư ký cho một cơ quan, bộ dạng cũng rất được, nhất là đôi mắt xếch quyến rũ người khác. Người nhà họ Tống đều biết cô ta thích Tống Cẩn Thành nhưng Tống Cẩn Thành lại không thích cô ta.
Vốn dĩ cô ta muốn đến khách sạn tìm anh, ai ngờ nửa đường thấy anh chở một cô gái lạ, hai người vừa nói vừa cười giống như những người trẻ tuổi đang yêu, Phan Hiểu Yến tức giận phóng xe máy tới.
“Cô quản cô ấy là ai? Không nên hỏi thì đừng hỏi.” Tống Cẩn Thành chống chân hỏi người ngồi phía sau: “Thanh Hề, dọa đến em sao?”
“Không có việc gì.”
Phan Hiểu Yến thấy mình bị hai người bỏ qua, tức giận trừng lớn mắt, giọng nói nửa tức giận trách cứ nửa nũng nịu: “Anh Thành, em chỉ hỏi một chút thôi mà? Từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa từng chở em đi xe đạp...” Nói xong, Phan Hiểu Yến đánh giá Triệu Thanh Hề một lần, trong lòng hừ lạnh, dáng vẻ khá xinh đẹp, nhìn là biết đây là hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ người. “Này, cô tên gì? Cô dựa vào cái gì mà ngồi xe của anh Thành?”
Triệu Thanh Hề nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phan Hiểu Yến, không có lên tiếng, cô không muốn so đo với phụ nữ mù quáng theo đuổi đàn ông.
Tống Cẩn Thành thấy Triệu Thanh Hề nghiêng đầu nhìn ra chỗ khác, trong lòng vô cùng giận dữ, không dễ dàng gì hai người mới thân mật được một chút, nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim phá hoại chuyện tốt của anh.
“Phan Hiểu Yến, miệng cô ăn nói sạch sẽ một chút! Tôi chở ai cô không có quyền hỏi đến, còn nữa, cô đột nhiên đụng vào xe, có nghĩ tới hậu quả hay không. Nếu Thanh Hề có chuyện gì, cô có tin tôi sẽ không để cho cô yên không?” Tống cẩn Thành đen mặt, lúc nhỏ lớn lên cùng nhau, anh vốn không muốn quát tháo Phan Hiểu Yến, nhưng hôm nay cô ta đối xử quá đáng với người con gái anh thích như vậy, nếu vì thế mà Triệu Thanh Hề không để ý đến anh, Tống Cẩn Thành dám cam đoan mình sẽ không tha cho Phan Hiểu Yến.
Lại nói, Phan Hiểu Yến dính anh mấy năm, anh cũng đã cự tuyệt vô số lần, nhưng người ta là ‘Tiểu Cường’ (con gián đó) đánh mãi không chết, cực kỳ cố chấp.
Phan Hiểu Yến bị người trong lòng trách mắng, hốc mắt ngay lập tức đã phiếm hồng, cô ta oán giận nhìn Triệu Thanh Hề, chua ngoa nói: “Cô đừng tưởng cô có anh Thành làm chỗ dựa thì cô có thể kết hôn cùng anh ấy, tôi nói cho cô biết, tôi mới là người phù hợp nhất với anh Thành!”
Thật sự càng nói càng quá quắt, Tống Cẩn Thành liếc xéo Phan hiểu Yến: “Hôm nay cô ăn no rửng mỡ muốn bị mắng sao?” Lại nhìn về phía Triệu Thanh Hề: “Thanh Hề, lên xe, chúng ta đi.”