Hạ Bằng ngồi chân vắt chéo trên sofa, trước mặt là màn kính chiều lớn.
Hắn nhìn vào phía bên kia của mặt kính, tiếng la hét thảm thiết khiến hắn hưng phấn đến ngón tay gõ trên đùi càng nhanh hơn.
Yết hầu khẽ lay động đưa từng giọt rượu vang chui xuống.
Lê Vân mười đầu ngón tay, chân đều bị rút móng.
Máu từng chút rỉ ra từ vết thương, hai nam nhân đeo mặt nạ cáo ở bên cạnh không một cảm xúc đổ từng dòng axit mạnh vào bắp chân ả.
Ả bị trói chặt hai tay, chỉ biết vũng vẫy kêu gào.
Cảnh tượng có bao nhiêu khủng khiếp Hạ Bằng lại chỉ xem như một chương trình giải trí.
Bên cạnh ả còn một thùng phi axit đủ lớn để cho ả ngồi vào.
Nghĩ đến hai cái thùng đầy hỗn độn cùng bộ xương khô, còn dính một ít thịt máu tanh tưởi được đưa ra lúc nãy.
Lê Vân không khỏi kinh hãi một trận.
Số phận của ả cũng sẽ giống bọn họ, bị tra tấn đến chết rồi ngâm vào thùng axit, cuối cùng là mang đi thủ tiêu không một dấu vết.
Tôn Thủy Nhạ đứng đằng sau hắn không khỏi nhíu mày.
Dù năm qua theo hắn nhìn không ít chuyện còn ghê tởm hơn.
Cậu cuối cùng vẫn là không khỏi có chút buồn nôn trong người.
Cầm lên sổ tay nhỏ trong túi áo vest, sắp xếp một chút chuyện của bang hội.
Cuối cùng ánh mắt lại va vào chiếc nhẫn trên bàn tay trái.
Nhẫn được chạm khắc tinh tế, uốn lượn trên tay Thủy Nhạ.
Ở chính giữa sẽ có một viên đá nhỏ, nhẫn đã đeo nhiều năm những vẫn được cậu lau mỗi ngày, thoạt nhìn rất mới.
Cuối cùng vẫn là không kìm được đặt lên đó một nụ hôn, tay phải lại nhẹ nhàng chạm vào lồ ng ngực nhỏ, ở đó cũng có một cái y hệt.
Kiểu dáng có chút thô, to hơn ngón tay cậu một vòng.
Đây là nhẫn kỉ niệm năm yêu nhau mà hắn tặng cậu… cũng chính là món quà cuối cùng cậu nhận được trước khi tai nạn sảy ra…
“Đang làm cái đéo gì đấy?? Ngơ ngơ như bò đội nón vậy!! Cái nhẫn đó trông quê vãi, đã bảo bỏ đi rồi cơ mà?”
Hạ Bằng nhìn Thủy Nhạ đằng sau lưng đang hôn nhẫn cười đến ngu ngốc.
Cuối cùng hắn vẫn là đứng lên đi về phía cửa.
Cậu cũng đi theo hắn, không quá để tâm lời hắn nói vì mấy câu này năm qua cậu nghe đến quen rồi… chỉ là vẫn không nỡ bỏ đi…
Hai bóng lưng khuất dần sau cánh cửa sắt dày cộp.
Âm thanh la hét của Lê Vân ngày càng nhỏ dần, cuối cùng ngắt lịm khi cánh cửa đóng lại.
Mạc Chính Hoan nhàm chán ngồi xử lí công vụ.
Nhìn đến chiếc đồng hồ điện tử trên bàn.
Đã là h rồi, không phải Bảo Bảo thật sự sẽ không mang cơm đến cho hắn chứ.
Mạc Tổng trong lòng nước mắt chảy thành sông.bg-ssp-{height:px}
Cuối cùng vẫn là nhanh chóng xử lí hết đống văn kiện này rồi về nhà ăn cơm cùng vợ thôi! Bỗng điện thoại trên mặt bàn rung một cái, tin nhắn là do Họa Ca gửi đến.
[Chính Hoan, ông ta nói sẽ gặp cậu vào ngày mai.
Ông ta rất vui khi biết cậu sẽ hợp tác vào dự án này.
Ông ta là Tần Quy Đức, dù không có tiếng tăm gì mấy nhưng vẫn là một thương nhân có tài.
Chắc chắn dự án này của ông ta sẽ không làm mày thất vọng đâu]
Mạc Chính Hoan chỉ biết cười lạnh.
Từ Quy Đức… lâu rồi không gặp, hắn bây giờ có bao nhiêu muốn git chết người tên Từ Quy Đức này.
Đúng vậy, như Họa Ca nói, hắn sẽ không thất vọng về dự án này đâu… mà phải là bọn chúng mới phải.
[Được!]
Thư Ký Hà đứng một bên không khỏi nhíu mày.
“Biết là có lỗ hổng nhưng vẫn muốn đâm đầu vào chỗ chết.
Bộ não nhỏ bé của tôi vẫn chưa hình dung ra được Mạc Tổng đang làm gì?!”
Hắn nhìn nữ nhân trước mặt, đúng vậy, dự án này lỗ hổng khắp nơi.
Kiếp trước hắn không nghe Lý Thanh Hà ngăn cản, còn muốn đuổi việc cô.
Sau đó chuyện sảy ra, hắn bị tạm giam cũng chỉ có một mình Lý Thanh Hà thay hắn giải quyết.
Đáng tiếc cô vẫn không thể chống lại thế lực của Từ Quy Đức khi hắn ngày một lớn mạnh.
Cuối cùng vẫn là cô phải nghỉ việc đưa cả nhà chạy chốn.
Nhưng kiếp này đã khác rồi.
Hắn không còn là con chó ngu bị dắt mũi nữa.
Hắn muốn để bọn chóng rơi vào bẫy tiên mà hắn đặt.
Để bọn họ sung sướng, vui vẻ rồi đạp một phát xuống địa ngục không phải rất vui sao?
“Yên tâm đi, tôi biết nó là một dự án chết.
Nhưng tôi không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.
Bọn họ dám bẫy tôi, phải biết hậu quả sẽ không nhẹ!”
Lý Thanh Hà cuối cùng cũng dãn ra cơ mặt nhăn nhó, cũng may tên này còn một tí đầu óc.
Cô nhẹ nhành đặt lên trên núi tài liệu kia thêm một chồng nữa.
Đây là hậu quả của việc mấy hôm trước hắn nghỉ.
Vốn sản nghiệp rộng lớn rất nhiều việc cần xử lí, hắn lại dám bỏ việc đi chơi.
Một ngày thôi đã dồn đến đầy bàn việc phải xử lí, hắn đây còn tận vài ngày.
Quả nhiên là tạo nghiệp không thể sống!.