Tiếng nhạc xập xình trong một Bar club, một đám nam nữ nhân điên cuồng nhảy múa trên sân khấu, nhìn bọn họ biểu cảm lẳng lơ thêm bộ đồ nửa kín nửa hở rất khiến người xem phấn khích.
Đáng tiếc hôm nay Hạ Bằng quả thật không có hứng thú.
Hắn hai tay gác lên thành sofa, hai bên đều có nữ nhân xinh đẹp sáp lại mời rượu, nếu là bình thường hắn đã sớm hoan lạc đến quên lối, thế nhưng trong đầu hắn hôm nay chỉ luôn nghĩ đến cái người ngốc ngốc tên Tiểu Nhạ kia.
Nếu là bình thường cậu sẽ ngoan ngoãn đứng đằng sau rót rượu cho hắn, thay hắn đuổi mấy nữ nhân tham lam muốn lại gần.
Hắn lúc đó còn thấy cậu phiền muốn chết.
Hôm nay phá lệ lại muốn có Thủy Nhạ xuất hiện lúc này.
"Đệt mẹ chúng mày!! Đã nói đéo uống là đéo uống, điếc rồi hay sao?! Lỗ tai không cần nữa thì để tao cắt cho chó ăn nhé!!"
Hạ Bằng bỗng nhiên nổi điên giựt lấy tóc của một ả bên cạnh, ánh mắt hắn điên cuồng như thể muốn git chết cô ta.
Có ai lại chưa từng nghe qua hắn khi tức giận sẽ đáng sợ thế nào, những cô ả đứng xung quanh nhanh chạy vào đám đông, tiếng nhạc bị tắt đi khiến nhiều người sợ hãi xôn xào nhìn về hắn.
"AAAAA H...Hạ thiếu tha mạng!! Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa đâu!! Tha cho tôi!!"
Con ả bị Hạ Bằng túm lấy tóc phát đau, liên tục rn rỉ xin tha.
Vốn thấy bình thường hắn dễ tiếp cận, hôm nay lại ngoại lệ bông.
nhiên phát điên.
Cô sợ rằng nếu hắn muốn có thể giết cô tại đây mất.
"Biến mẹ chúng mày hết đi!"
Hắn dứt khoát ném ả đến đập mặt xuống đất rồi nhanh chóng hậm hực bước ra ngoài.
Một nam nhân đứng trong góc tối phòng nhanh chóng nhấc lên điện thoại từ túi quần, đặt lên một bên tai rồi cũng sải bước âm thầm rời đi
Mạc Chính Hoan bên kia đầu dây nghe toàn bộ sự việc cũng không bất ngờ lắm, tay hắn thuần thục bóc một quả nho lạnh, tách hết hạt bên trong rồi nhanh chóng đưa đến bên cái miệng nhỏ đang ngồi trong lòng mình.
Nhất Bảo há to cái miệng bé xinh ăn miếng nho lạnh, nho mọng nước được tách hạt cẩn thận, ngọt ngọt lại chua chua khiến cậu thích thú đến đung đưa hai bàn chân nhỏ.
Đôi mắt vẫn dán chặt vào màn hình tivi đang chiếu một bộ phim yêu thích.
Lưng cậu dựa vào lồ ng ngực hắn thoải mái hưởng sủng ái từ nam nhân.
"Được rồi, cứ tiếp tục theo dõi, thấy nguy hiểm thì lập tức bỏ chốn.
Tốt nhất đừng để bị phát hiện"
Mạc Chính Hoan tắt máy, hôn lên chiếc má đang nhai chóp chép của cậu.
" Bảo Bảo hôm nay thực ngoan, ăn nhiều hơn hôm qua rồi, xem xem chẳng mấy chốc em sẽ thành con heo nhỏ mất"
"Ơ! Hoan Hoan mới là con heo!!" bg-ssp-{height:px}
Nhất Bảo trừng mắt tức giận với hắn, đúng là dạo này cậu có thấy mình béo lên thật.
Cậu lấy tay xoa xoa chiếc bụng đã có tí mỡ của mình.
"Em..
Em không ăn nữa đâu!! Em muốn giảm cân!!"
Cậu kiên quyết nhảy khỏi người hắn, trong mắt là ánh lửa quyết tâm muốn giảm cân.
Mạc Chính Hoan nhìn con mèo nhỏ đang xù lông tức giận.
Hắn nhẹ nhàng bế cậu ngồi lại lên đùi mình.
"Được Được vậy Bảo Bảo phải ăn thật nhiều mới có sức mà giảm cân đúng không nào!"
Hắn đưa một miếng bánh quy bơ sữa đến khóe miệng nhỏ.
Nhất Bảo rõ ràng cảm thấy sai sai ở đâu, môi nhỏ nhất quyết mím thật chặt.
"Nhưng..Nhưng..
phải không ăn để giảm cân chứ.."
"Nếu em không ăn thì lấy đâu ra sức giảm cân chứ? Nhỡ đâu em vừa chạy một chút đã ngất đi vì đói thì đâu thể tiếp tục giảm cân đúng không vợ nhỏ?"
"Nhưng.."
Mạc Chính Hoan tiếp tục dụ dỗ con mèo nhỏ.
"Bảo Bảo ngoan sau khi ăn hết đống đồ này chồng sẽ cùng em "tập thể dục" được không?"
Nhất Bảo hoang mang nhìn hắn.
Đôi mắt mở to nghi hoặc thật khiến hắn muốn đè cậu lâm trận ngay tại đây.
"Thật sao?"
"Tất nhiên là chồng sẽ không lừa dối em rồi! Ngoan, ăn thêm mấy miếng nữa nào"
"Ưm vâng vâng! Vậy Hoan Hoan phải hứa sẽ giúp em tập thể dục đấy nhé!"
Mạc Chính Hoan cười đến lưu manh đầy mặt, ôm lấy bảo bối nhỏ bước lên lầu trên.
"HaHa tất nhiên rồi Bảo Bảo"
"Vậy chúng ta sẽ ra ngoài tập chạy sao?"
"Không, chúng ta sẽ tập ở phòng ngủ"
"Phòng ngủ? Phòng nhiều đồ như vậy làm sao có thể tập chứ??"
"Em sẽ biết ngay thôi.."
Tần Lão đứng ở chân cầu thang đã nổi gân đầy mặt, Thiếu Gia mà ông từng biết sẽ vô sỉ đến vậy sao.
Thật tệ nạn! Tệ nạn!.