"Th..Thiếu Gia?"
Bọn họ đã duy trì tư thế này được phút rồi.
Nhất Bảo cảm thấy nam nhân đang ôm lấy mình vẫn liên tục run rẩy đến đáng sợ.
Cậu vẫn không muốn để bản thân lâm vào chuyện bất chính này, không thể biến thành kẻ thứ chen chân vào hạnh phúc của người khác.
Vẫn nên để hắn bình tĩnh lại rồi nói chuyện vậy..
"Thiếu gia? Ngài bỏ ra đi, em không đòi đi nữa đâu.."
Mạc Chính Hoan cảm nhận thiếu niên không còn chống cử đẩy mình ra liền dần buông lỏng tay đang siết eo cậu lại.
Đến khi hắn tỉnh táo mới phát hiện bảo bối trong lòng đang ốm lại ăn mặc sơ sài, chân trần dẫm trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, chiếc chăn bông trên người đã bị vung xuống đất.
Mạc Chính Hoan bế người trên tay rồi ôm lại sofa êm ái.
Đặt cậu yên ổn trên ghế mềm mới tìm chăn giúp cậu đắp lại tử tế.
Nhất Bảo cảm thấy mình sắp yêu hắn đến điên rồi, trước kia chỉ cần chạm mắt cũng khiến cậu vui cả ngày, bây giờ lại được hắn chăm sóc từng tí như vậy...!quá kch thích rồi!
Mắt cậu dần dần ửng đỏ rồi lan sang cả đôi tai đang giấu trong chăn.
Mạc Chính Hoan cẩn thận nhồi xuống bên cạnh cậu, ánh mắt hắn như một con hổ lớn đang cầu xin sự tha thứ.
Nhất Bảo nhìn hắn như vậy trong tim lại hẫng đi vài nhịp.
"Bảo Bảo, sao em đột nhiên lại muốn rời đi chứ..
tôi làm gì không đúng khiến em chán ghét tôi sao? Em chỉ cần nói ra thôi tôi sẽ sửa mà.."
Thiếu niên mở to mắt nhìn nam nhân trước mặt.
Đây có đúng là Mạc Đại Thiếu mà cậu biết hay không? Hắn ta chưa từng có dáng vẻ này.
Đại Thiếu cậu biết sẽ ngông cuồng kiêu ngạo, hắn đây phải người sẽ chỉ vì ai đó mà cúi đầu xin tha thứ?
"Thiếu..
Thiếu gia, mặc dù em rất thích ngài..
nhưng...!nhưng như vậy không được.
Ngài còn cô Lê Vân nữa, ngài không phải rất yêu cô ấy sao? Tại sao lại còn nói yêu em..
Ngài không thể bắt cá tay đâu!!"
Nhất Bảo vừa nói vừa sợ hãi rụt đầu vào chăn.
Cậu sợ có phải mình nói như vậy quá phận hay không.
Thực chất hắn chỉ là đang bao nuôi một người nào đó thôi..
nếu hắn muốn hắn có thể bao nuôi cả trăm người còn được.
Cậu chẳng qua chỉ là một trong số người được hắn nhìn trúng..
nếu thật sự chọc hắn tức giận..
có thể ngay bây giờ hắn cầm gạc tàn thủy tinh trên bàn gõ vào đầu cậu một cái..
bg-ssp-{height:px}
Sau đó? Không còn sau đó nữa..
Nghĩ thôi tự nhiên cậu thấy đầu mình nhói nhói..
Mạc Chính Hoan nhìn là biết bảo bối của mình lại nghĩ lung tung rồi..
Hắn xốc cả chăn lẫn người cậu lên rồi ôm hẳn vào lòng mình.
Hôn lên mái tóc nâu xoăn đến rối xù cả lại.
"Em đang nghĩ cái gì vậy hả?! Bây giờ anh chỉ có một mình em thôi, còn ai khác sao?! Em không thể vu oan cho chồng mình đâu!!"
"D..Dạ?! Vậy..
vậy còn cô Lê Vân.."
Nhất Bảo ngước đôi mắt xoe tròn của mình nhìn hắn.
Như vậy là sao?
"Anh đã kết thúc với ả rồi, sau này trong đây chỉ còn một mình Bảo Bảo thôi "
Hắn cười nở nụ cười câu dẫn rồi chạm vào lồ ng ngực của mình.
Nhất Bảo tai mặt đều đỏ như cà chua chín.
"Th..Thật sao? Từ bao giờ vậy a.."
Rõ ràng hôm qua còn thấy Lê Vân ra oai trước mặt cậu mà.
Tại sao hôm nay đã?
"Từ khi tôi nhận ra tình cảm của mình dành cho em, Bảo Bảo "
Trước mắt cậu liền hiện lại một tầng nước.
Nhìn bảo bối trong lòng hai mắt đẫm lệ.
Mạc Chính Hoan cảm thấy đau lòng đến chết.
Thời gian qua để em ấy phải chịu nhiều ấm ức rồi.
Bất quá sau này, kể cả một cọng tóc cũng không để kẻ nào dám động vào nữa.
Nghĩ đến những gì mình cùng bảo bối bị ở kiếp trước, hắn thật muốn xé xác tất cả bọn chúng ra rồi ném cho chó ăn.
Hắn ôm lấy Nhất Bảo đang khóc tu tu trước mặt, nhẹ nhàng hôn từ trán đến mắt xuống mũi rồi từ từ chạm vào đôi môi nhỏ đang chu lên.
Nhìn hắn dịu dàng dỗ dành cậu lại không nhịn được khóc to một trận, ôm lấy nam nhân trước mặt mãi không muốn buông ra.
Từ trước tới giờ những giọt nước mắt của cậu vì hắn chảy xuống đều đem theo đau thương vô cùng.
Cho đến bây giờ, những giọt nước mắt vì hạnh phúc cũng chảy xuống vì hắn.
Mạc Chính Hoan cảm thấy đôi môi mọng nước này quá mê người.
Không nhịn được một bước lại muốn thêm bước nữa.
Đầu lưỡi không an phận dần luồn vào trong khoang miệng cậu, bắt lấy chiếc lưỡi rụt rè rồi quấn lấy nó.
Nụ hôn này vùa có vị ngọt của hạnh phúc vừa pha chút vị mặn của nước mắt.
Trên sofa tại khách phòng rộng lớn, ánh đèn chùm xa hoa chiếu lên hai nam nhân một lớn một nhỏ, triền miên quấn lấy nhau mãi chẳng rời..