Thất tình lại không thể tiêm thuốc tê, đương nhiên là đau rồi.
Editor: Hannah
Thất tình lại không thể tiêm thuốc tê, đương nhiên là đau rồi.
Mà đau nhất, chính là Đường Vực.
_ "Nhật ký chị đại"_
Cấp cứu thì không cần nhưng vết thương trên tay khá nghiêm trọng, cần làm phẫu thuật để gắp mảnh thuỷ tinh ra, chụp X quang, làm xét nghiệm xong cũng đã là giờ sáng.
Đường Hinh vẫn còn sốt, tay phải cắm kim tiêm truyền nước, tay trái làm phẫu thuật, cả người mê mang nằm trên giường bệnh, bác sĩ ngồi bên gắp mảnh thuỷ tinh ra cho cô.
Sau khi gây tê cảm giác đau cũng bớt đi nhiều, nhưng cô hơi tò mò, rõ ràng đã mệt lắm rồi nhưng vẫn quay đầu nhìn một lần.
Đường Vực đã cởi áo vest ra, bên trong anh mặc chiếc áo sơ-mi trắng, trên ngực áo có vết máu, cổ áo vẫn cài tới nút trên cùng, tóc hình như ngắn đi, làm các nét trên khuôn mặt anh càng sắc nét, cả người toát ra phong thái lạnh lùng nghiêm túc.
Lúc này anh lại cực kỳ kiên nhẫn, sắc mặt dịu dàng nhìn vào mắt cô, khẽ nói: "Không có gì đẹp đâu, đừng nhìn."
Làm cho mấy cô y tá đều lén nhìn anh mấy lần, chủ yếu là vì thấy anh đẹp trai, hơn nữa trông anh còn rất giống CEO của Thời Quang nữa.
Nhưng mà đã hơn nửa đêm rồi, đường đường một CEO sao có thể ngồi ở bệnh viện này được?
Mà trông bộ dạng còn như vừa đánh nhau xong.
"Nhìn một chút thôi."
"Không được."
"......"
Không được thì thôi.
Hai mắt Đường Hinh ửng đỏ, cả khuôn mặt tròn ngoại trừ chỗ dấu tay kia thì đều trắng bệch, vô cùng đáng thương nhìn anh: "Tay của em bị thương rồi, em làm sao viết kịch bản được bây giờ..."
Thời gian chỉnh sửa kịch bản chỉ còn hai tháng, vốn đã gấp gáp lắm rồi, vết thương trên tay lại mất một tháng mới có thể bình phục, đúng thời điểm mấu chốt này cô lại xảy ra chuyện, thật sốt ruột quá đi.
Đường Vực cụp mắt nhìn cô, thật không biết phải làm thế nào với cô, anh hơi nhoẻn miệng cười, dỗ dành: "Tôi viết cho em được chưa? Em đọc, tôi đánh máy."
Đường Hinh: "......"
Cô nhỏ giọng thì thầm: "Em có thuê anh đâu."
"Miễn phí."
"......"
"Đau à?"
"Không đau lắm, có thuốc tê rồi..."
Đường Vực cụp mắt nhìn cô, ánh mắt vừa nồng nhiệt vừa sâu thẳm: "Lúc bị tôi từ chối có đau không?"
Đường Hinh a một tiếng, tim lỡ một nhịp, quay mặt đi.
Một lúc lâu sau, cô mới đáp: "So với đau tay thì đau hơn một chút. Dù sao thì thất tình cũng đâu có tiêm thuốc tê được."
Bác sĩ và các y tá nhất loạt ngẩng đầu, nhìn hai người họ. Nghe hai người nói chuyện thì có vẻ họ không phải người yêu đâu nha! Cô y tá nhỏ cảm thấy lời Đường Hinh nói thực sự có ý nghĩa, không kìm được cảm thán: "Nếu thất tình còn có thể tiêm thuốc tê thì tốt rồi."
Đường Hinh gật đầu đáp lại: " Đúng vậy đúng vậy, bệnh viện chắc chắn sẽ kiếm lời to."
Đường Vực nở nụ cười tự giễu, bao cảm xúc phức tạp đan xen, miệng đắng ngắt, nếu thất tình còn có thể tiêm thuốc tê thì anh chắc xong đời rồi.
Đường Vực ung dung véo véo ngón tay trắng bệch của cô, Đường Hinh cũng không còn sức lực cãi cọ với anh, để mặc anh. Đường Vực nhíu mày nhìn cô, bắt đầu vấn tội: "Sao lại không nghe lời thế, sao lại tự mình chạy lên đó?"
Đường Hinh cũng không ngờ mình lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn đến vậy, muốn che mặt lại nhưng lại chẳng còn tay nào.
Một tay còn đang gắp mảnh thuỷ tinh, một tay đang cắm kim truyền lại bị anh nắm trong lòng bàn tay, chỉ có thể vùi mặt vào gối, rầu rĩ nói: "Hình như em còn chưa kể với anh, khi em còn nhỏ bố em làm nghề đòi nợ thuê cho hội cho vay nặng lãi, cũng cho vay nặng lãi, luôn chỉ cần đưa tiền là xong chuyện. Hơn nữa bọn họ còn chụp ảnh, Chung Nghiên giục giã gấp quá, em sợ nếu tới muộn, bọn họ thực sự ra tay, đến lúc đó Chung Nghiên không còn mặt mũi gặp ai nữa..."
"Anh cứ coi như em sốt đến chập cheng rồi đi, đừng chê cười em."
Cô nhóc này đúng là sĩ diện hão, làm Đường Vực vừa tức giận vừa đau lòng. Anh nâng cằm cô lên, áp lại gần, nhìn cô chăm chăm, nói: "Không chê cười em, là thương em."
Nhịp tim như tăng tốc làm đầu cô càng thêm choáng váng, cô rũ mắt, khẽ thì thầm: "Đừng có giậu đổ bìm leo..."
Đường Vực không nói gì chỉ cười cười, nhìn cô không còn chút sức lực nào. Ngón tay anh cọ cọ vào khuôn mặt cô, hạ giọng hỏi: "Em còn thấy khó chịu ở đâu không?"
"Cả người đều khó chịu..." Cô cuối cùng nhắm mắt lại, giọng nói càng lúc càng nhỏ, "Đau đầu."
"Ngủ một lát đi nhé?"
Kết quả, còn chưa phẫu thuật xong cô đã ngủ rồi.
Đường Vực vẫn ngồi bên giường bệnh, sắc mặt có phần mệt mỏi, hai mắt cũng đỏ lên nhưng anh lại không buồn ngủ, vẫn túc trực bên người cô, sợ tới nửa đêm cô lại sốt cao. Chờ bác sĩ thu dọn xong rời đi, trước lúc bình minh, y tá lại tới đo thân nhiệt cho Đường Hinh, thấy anh đang duỗi đôi chân dài ngồi bên mép giường, vừa nghiêm túc lại hơi uể oải, vô cùng gợi cảm, cô nhìn anh vài lần, không nén được mà khuyên nhủ: "Thưa anh, anh cứ nghỉ ngơi một lát đi, có vấn đề gì tôi sẽ để ý."
"Không cần đâu."
Đường Vực nói lời từ chối ngắn gọn.
Lúc này có cho anh nghỉ ngơi, anh cũng không ngủ nổi.
Y tá lại nhìn anh vài lần rồi đi ra ngoài.
Tới giờ, Cao Hằng và tài xế đã quay lại, đi cùng còn có Chung Nghiên. Chung Nghiên bước vào phòng bệnh, khẽ gọi một tiếng: "Tổng giám đốc Đường."
Cô cũng không biết mối quan hệ giữa chị họ và Đường Vực, cho nên lúc trước khi thấy anh xuất hiện trong căn phòng bao, cô kinh ngạc không thôi. Hiện giờ thấy anh quần áo còn chưa thay vẫn túc trực bên giường bệnh, cô càng kinh ngạc hơn.
Trong lòng thầm hiểu quan hệ giữa hai người này không đơn giản.
Đường Vực đã giữ tư thế này rất lâu, anh chỉ nghiêng đầu nhìn Chung Nghiên một cái, sắc mặt không để lộ cảm xúc gì, thậm chí còn không muốn nhiều lời với cô ta.
Anh sợ làm phiền Đường Hinh nghỉ ngơi, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh, để lại Chung Nghiên xấu hổ đứng tại chỗ.
Bên ngoài phòng bệnh, Đường Vực nhìn về phía Cao Hằng, hỏi: "Xử lý xong chưa?"
Cao Hằng: "Đều đã xử lý xong, ngài yên tâm đi."
Dù sao đường đường là CEO của một công ty điện ảnh lại đi đánh nhau, còn là ở một nơi như quán karaoke, ai quan tâm xem kẻ bị anh đánh có phải hội cho vay nặng lãi hay không, nếu tin tức lộ ra sẽ gây chấn động, làm giá cổ phiếu sụt giảm.
Cho nên Cao Hằng tới để xử lý những việc này, huỷ hết ảnh, video và camera theo dõi, Chung Nghiên đi theo tìm ảnh.
Nếu là người bình thường gặp phải hội cho vay nặng lãi này chỉ có thể chịu thiệt, nhưng ai bảo tụi này lại đâm đầu vào đá, làm bị thương Đường Hinh. Sếp tổng đánh gãy cả mũi người ta, không nương tay chút nào, xem ra lửa giận rất kinh người.
Cao Hằng đi theo anh đã nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh động thủ đánh người tới mức này.
Đúng là hồng nhan hoạ thuỷ nha.
Không đúng, phải là phong thuỷ luân chuyển.
Lúc trước là sếp tổng từ chối cô Đường, giờ tới lượt sếp theo đuổi hộc máu mồm.
Đến nước này rồi mà còn theo đuổi không được nữa hả. Để một trợ lý như anh lo lắng suông rồi!
Đường Vực đi vào phòng bệnh, cũng không nhìn Chung Nghiên, kéo ghế tiếp tục trông bên giường Đường Hinh, thỉnh thoảng sờ trán cô kiểm tra, không ngờ cô lại sốt cao, anh vội vàng gọi bác sĩ tới.
Qua một hồi, trời đã sáng hẳn.
Đường Vực đã một đêm không ngủ, Cao Hằng tới mang cho anh quần áo và vật dụng hàng ngày, anh đi vệ sinh, thay quần áo, rửa mặt, tóc còn ướt, tiện tay rũ rũ. Bữa sáng cũng chỉ ăn cho qua rồi lại dựa vào lưng ghế, lười nhác nhìn chằm chằm cô nhóc đang ngủ mê man trên giường bệnh.
Trong lúc đó, Cao Hằng tới tới lui lui ra ra vào vào mấy lần, lấy tài liệu để Đường Vực ký tên.
Đường Hinh mơ màng muốn tỉnh nhưng mí mắt lại nặng trịch, không cách nào mở mắt.
Cho đến khi trên môi có cảm giác một thứ gì đó mềm nhũn, ấm nóng.
Cô bị người ta hôn.
Còn mút nhẹ môi cô, trên môi lập tức có cảm giác hơi đau. Lông mi cô khẽ run run, ý thức được chuyện đang xảy ra, tim cô đập thình thịch hoảng loạn, cả người đều căng thẳng.
Đường Vực hôn cô xong, lại véo tay cô rồi quay lại ngồi trên ghế, tư thế lười biếng duỗi chân ra. Hôm nay râu còn chưa cạo, cằm hơi có màu xanh đen, thấy lông mi cô lại đang run lên, anh muốn thử chạm vào một chút.
Rồi lại một chút.
Đường Hinh rốt cuộc không có cách nào giả vờ ngủ được nữa. Cô bỗng mở mắt, nhìn anh trân trân.
Có vẻ đang trách cứ anh rồi.
Hôn trộm cái gì hả?
Đường Vực hiểu ý nghĩa trong ánh mắt cô, cười ngả ngớn, nói: "Giúp em đánh người một trận, giờ hôn một cái thì đã sao?"