Hết tiền vào đại học, ta đành đi Đồ Long

chương 1: kiếm đạo

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cung thiếu niên thành phố, Trung tâm đào tạo kiếm đạo.

Ở giữa sân, hai người mặc đồ bảo hộ kiếm đạo, tay cầm kiếm tre đang đối mặt với nhau.

Đầu của hai thanh kiếm tre đan xen vào nhau, thanh kiếm bên trái hơi rung lên nhưng đó không phải là sự run rẩy của người cầm kiếm, mà là kỹ thuật thăm dò, đồng thời cũng ẩn giấu cơ hội tấn công ngay trong khoảnh khắc tiếp theo. Kiếm đạo khác với Taekwondo, Tán đả và Triệt quyền đạo, nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.

Nhưng người cầm kiếm bên phải không hề di động dù chỉ một chút. Kiếm tre trong tay hắn rất vững vàng, hơi thở ổn định, chỉ cần nhích chân là có thể dễ dàng điều chỉnh vị trí ra đòn và phản công tốt nhất.

Cả sân đấu yên tĩnh, vô số cặp mắt dõi theo trận quyết đấu này. Tỷ thí kiếm đạo không phô diễn hết chiêu này tới chiêu khác, thắng bại thường nằm trong nháy mắt, lấy khí thế như tiếng sấm mùa xuân. Nếu đặt ở thời đại kiếm khách lãng du khắp nơi, khi sấm sét lắng xuống, đó sẽ không phải là tiếng vỗ tay, mà là cơn mưa đỏ trầm lặng.

phút yên lặng tiếp tục trôi qua, đấu thủ đều không hề tấn công, chỉ tiến lên, lùi lại, từ đầu tới cuối không ai vung lên nhát kiếm đầu tiên.

Tới phút thứ ba, người bên trái rốt cuộc không nhịn được, một tiếng gầm khẽ vang lên dưới lớp mặt nạ bảo hộ, tiếng hô khiến hội trường trở nên sôi động - nhưng anh ta vẫn không xuất kiếm.

Người bên phải không hề rối loạn tinh thần thì tiếng hô này, vẫn đứng vững vàng, ngay cả thanh kiếm trúc trong tay cũng không run lấy một nhịp.

Hồi giăng co kéo dài tới phút giây, cuối cùng, người bên trái tung ra một đòn tấn công, không chút lưu tình, thanh kiếm tre chém một nhát thật đẹp như đã được luyện tập hàng vạn lần trước đây.

Người bên phải cũng lập tức xuất kiếm khi đối thủ vừa nhấc tay lên. Thanh kiếm tre nâng lên thật quyết đoán, cản lại đòn tấn công phía đối thủ. Đồng thời, trước khi người kia thực hiện động tác khác, anh ta tiếp tục bổ một kiếm thật nhanh.

Trúng mặt!

Cuộc tỷ thí giằng co suốt phút được kết thúc trong chưa đầy giây.

Bên ngoài sân vang lên tiếng vỗ tay như sấm và tiếng reo hò của lũ trẻ.

Đây là cung thiếu niên lớn nhất thành phố, tất nhiên có rất nhiều trẻ em.

Vì vậy, cuộc đấu hiện tại không phải là một trận quyết đấu của các Kiếm Thánh, chứa đựng cả hy vọng của nhân loại, mà chỉ là một trận tỷ thí nhỏ dành cho trẻ em, nhằm mục đích thể hiện sức quyến rũ của kiếm đạo, hướng tới mùa chiêu sinh mới của cung thiếu niên.

“Nếu không phải nửa mặt vẫn còn giật giật, tôi còn tưởng mình đang nằm mơ ấy chứ.” Người vừa thi đấu bên trái cởi bỏ lớp bảo hộ, lộ ra khuôn mặt trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi, vẫn còn vương nét kinh ngạc khó tin.

Người vừa mới thắng trận bên phải cũng đã cởi bỏ mặt nạ, nhưng đó chỉ là một thiếu niên tuổi còn nhỏ, dung mạo tuấn tú, tóc đen, mắt đen, khuôn mặt trầm tĩnh, không có một chút vui mừng chiến thắng nào. Hai người chào đối thủ xong, thiếu niên cất tiếng nói: "Quyền đạo sợ trẻ khỏe, kiếm đạo cũng vậy".

"Tốc độ phản ứng rất tốt! Nhưng thói quen chỉ phản công ở giây cuối của cậu thì phải thay đổi đi. Tấn công trước mới giành được lợi thế." Người đàn ông trung niên kinh ngạc nhìn cậu thiếu niên mới chỉ , tuổi trước mặt, "Nếu không phải vì nền tảng của cậu do chính tôi dạy, chắc ai cũng sẽ nghĩ cậu bắt đầu học kiếm từ trong bụng mẹ mất. Khí hợp như vậy mà cũng không rối loạn dù chỉ một giây."

Khí hợp trong kiếm đạo dùng để chỉ tiếng hét đột ngột của một người đàn ông trung niên trong trận giao đấu vừa rồi, có tác dụng nâng cao tinh thần, đồng thời quấy nhiễu đối thủ. Hiện tại, nhiều người gọi kỹ thuật này là “chiến gầm”. Ở thời điểm căng thẳng, một tiếng hét/gầm lớn có thể khiến đối thủ giật mình, để lộ sơ hở để bản thân thừa cơ công kích.

“Huấn luyện viên, ông nghĩ nhiều quá rồi.” Thiếu niên rốt cuộc lộ ra một nụ cười bất lực: “Vừa nãy là do tôi phản ứng nhanh mà thôi. Thời điểm khí hợp, tay ông cầm kiếm mà không xuất lực, làm sao tôi trúng chiêu được chứ.”

“Cậu còn biết tôi là huấn luyện viên của cậu cơ à.” Người đàn ông trung niên liếc nhìn đám trẻ đang phấn khích và quý phụ huynh sắp sửa viêm màng ví, thở dài: “Dù gì năm ngoái ta cũng thi đạt cấp , vậy mà lại thua cậu, mất hết cả mặt rồi!"

“Trò giỏi hơn thầy là điều tốt mà.” Thiếu niên lắc đầu: “Hơn nữa, kết quả thế nào cũng là do ông dạy, càng chứng tỏ kỹ năng huấn luyện của ông xuất sắc, không phải sao?”

“Cũng có lý.” Người đàn ông trung niên trầm tư, mấy giây sau mới phản ứng lại, lập tức hừ nhẹ: “Mới chỉ thắng mấy lần thôi, cái gì mà trò giỏi hơn thầy? Đã thi lên cấp chưa? Tư thế tiêu chuẩn học đến đâu rồi? Hả?”

“Vâng, vâng, vâng.” Chàng trai khôn ngoan chọn cách né tránh chủ đề: “Nhưng tại sao ông không gọi Tử Hàng sư huynh mà lại gọi tôi?”

“Năm nay người ta phải thi tốt nghiệp rồi.” Huấn luyện viên lắc đầu nói: “Mà bình thường cũng thân thiết gì đâu. Nếu không vì cậu, tiểu tử kia còn lâu mới tới đây học. Thỉnh thoảng gọi về làm học sinh tốt nghiệp danh dự mới thèm xuất hiện. Huống hồ tôi đi nhờ vả làm gì? Có đứa dễ sai như cậu ở đây rồi còn gì?”

“Người ta phải thi, còn tôi không phải thi chắc?” Chàng trai thở dài: “Mà Tử Hàng còn đẹp trai hơn tôi nữa. Để người ta xuất hiện trong thi đấu triển lãm mới hấp dẫn, biết đâu lại cân bằng âm dương trong phòng tập của ông đó.”

"Vớ vẩn, cậu cũng đẹp trai không kém đâu. Nhưng tương lai cậu đã dự định học trường đại học nào chưa?" Huấn luyện viên mỉm cười lộ ra hàm răng trắng bóng, vươn tay kéo thiếu niên quay mặt về phía các học sinh và phụ huynh. Trong đám người còn có vài cô gái ngoại quốc, tóc vàng xinh đẹp, đang cầm máy ảnh chụp trộm cậu.

“Cũng sắp rồi.” Trước ống kính, thiếu niên mỉm cười, sau khi chụp xong lập tức bình tĩnh trở lại: “Sao cũng được, tùy số mệnh.

“Sao có thể phó mặc cho số phận cơ chứ?” Huấn luyện viên vỗ vai cậu: “Học cũng quan trọng lắm, sẽ giúp cậu mở rộng tầm nhìn. Bẩm sinh cậu đã phản ứng nhanh nhẹn, có khả năng phối hợp thể lực mạnh mẽ. Nếu muốn phát triển lâu dài trong kiếm đạo, để tôi giới thiệu cho. Tốt xấu huyến luyện viên này cũng cấp nhé."

“Bốn mươi ba tuổi mới cấp .” Chàng trai đâm dao: “Khi nào thầy mới đi thi cấp ?”

"Còn năm năm nữa, quy tắc là vậy rồi. Tiếc vì đám quy tắc cứng nhắc này, nếu không, tôi nghĩ dựa vào khả năng của cậu, trước tuổi là có thể lên tới Kiếm Thánh được rồi", huấn luyện viên mạnh mẽ xoa đầu thiếu niên.

“Ông đừng thế, dù sao kiếm đạo cũng chỉ là sở thích.” Đối mặt với sự lạc quan của huấn luyện viên, thiếu niên phản bác rõ ràng.

“Tranh thủ thuân xuân mà lấy tí kinh nghiệm yêu đương đi. Sau này lên đại học mới không ngố tàu như tên nhà quê.” Huấn luyện viên xúc động nói: “Nghe nói trong trường các cậu ấy, hễ ngày mưa, mấy cái xe ô tô sang trọng đỗ ở cổng vào nhiều như showroom trình diễn. Sao không bám lấy một tiểu thư khuê các nào, lúc ấy còn lo gì học phí đại học nữa.”

"Đây là cái kiểu dạy dỗ gì vậy? Không ngờ huấn luyện viên còn có kinh nghiệm như tên cặn bã đi ăn cơm mềm." Thiếu niên kinh ngạc.

(ăn cơm mềm: Ý chỉ hành động ăn bám phụ nữ)

"Thầy đây mà ăn được thì cũng ăn lâu rồi. Đáng tiếc thời gian không tha một ai. Mặt mũi cậu thế này mà không ăn thì phí của giời." Huấn luyện viên nghiêm túc nói.

"Tôi đây dạ dày tốt, ăn được cơm khô, chưa già đến nỗi phải nhai cơm mềm, cũng không có nhã hứng đó. Hơn nữa, cũng làm gì có ai thích tôi." Thiếu niên lắc đầu.

"Được rồi, đừng khiêm tốn, tưởng thầy đây không biết chắc? Thích cậu thiếu gì, chỉ là, người trẻ tuổi ít mang bộ dáng chua lè này đi, học thêm chút hoa hòe xuân bướm gì đó.” Huấn luyện viên cho ngay một cú đá vào mông cậu: "Thôi làm gì thì làm đi, nhớ lát nữa ra quầy lĩnh tiền công. "

"Còn có tiền công? Không phải là tỷ thí tình nguyện sao?" Thiếu niên sửng sốt hỏi ngược lại.

“Góp đủ học phí sang năm chưa?” Huấn luyện viên nhướng mày.

“Còn sớm mà.” Cậu cười bất lực.

“Sớm gì nữa, năm sau thì tập trung học tập, rồi yêu đương với mấy em gái, chớ đem thời gian quý báu lãng phí vào mấy việc làm thêm nữa.” Huấn luyện viên khoát tay, vừa nói vừa đi về phía đám trẻ phấn khích đang đợi bên ngoài: “Biến đi, chăm chỉ học hành, ngày ngày hướng về phía trước. Lần sau có tỷ thí lại tìm cậu, nhớ phải nhường đó!”

Chàng trai sững sờ một lúc, không nói gì, khẽ cười rồi quay đi.

“Ồ đúng rồi, Lâm Niên.” Huấn luyện viên đột nhiên gọi lớn.

“Sao ạ?”

"Không có gì đâu, chỉ là, hôm trước, con gái thầy bảo là nhìn thấy chị của cậu trong một quán cà phê mới mở bên khu công nghệ cao đấy." Huấn luyện viên nói.

“Đang làm việc ạ?” Cậu giật mình.

“Ừ, nói để cậu biết vậy thôi.” Huấn luyện viên gật đầu.

“Ra vậy.” Cậu nói, “Đi đây.”

"Ừ."

Sau cùng, thiếu niên ôm nón bảo hiểm và kiếm trúc rời khỏi hội trường, chỉ là bóng cậu bỗng nặng nề hơn mà không rõ lý do.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio