Chia tay bốn năm, Hạ Viễn không ngờ rằng có thể gặp lại Cố Thiệu Dương, cho dù hằng đêm vẫn không thể kiềm chế được mơ về hắn, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới bọn họ sẽ gặp lại nhau ở trong tình huống mình chật vật như thế này.
Ánh mắt Hạ Viễn không tự chủ được lướt qua đoàn người đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế đá phía xa xa, ờm, có nam có nữ, không có một người nào mình quen cả.
Bản thân cậu cũng đang ngồi cùng đám đồng nghiệp, trong lòng bỗng dưng không tự chủ được có chút buồn vô cơ. Cho đến tận giây phút này, cậu mới thực sự tự nhủ với lòng mình rằng: Bốn năm đã qua, mọi thứ đều đã khác rồi.
Còn có người nọ —— hắn đang tựa vào một bên nghỉ ngơi, cho dù là mặc một thân đồ thể thao thế nhưng vẫn cứ toát lên được khí chất ngọc thụ lâm phong. Tựa như lần đầu bọn họ gặp mặt.
Lúc đó là trong một trận đấu bóng rổ của trường, bọn họ là đối thủ, cũng không biết là ma xui quỷ khiến hay gì nhưng ngay khi cậu vừa liếc nhìn Cố Thiệu Dương cao hơn cậu nửa cái đầu một cái thì liền ngẩn người. Tiếp theo lập tức bị đồng đội hắn cướp mất bóng, mà cậu cũng ngã ngồi trên mặt đất, vào khoảnh khắc ấy dường như âm thanh đồng đội kêu gọi nhau, tiếng bóng rổ đập trên mặt đất, tiếng cổ vũ sôi động bên ngoài đều bị mờ đi, trước mắt chỉ còn lại hình ảnh Cố Thiệu Dương vươn tay ra, cánh tay thon dài hữu lực.
Một lần ấy, là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Hạ Viễn bị huấn luyện viên mắng té tát, chân cậu còn bị trẹo, cuối cùng vẫn là Cố Thiệu Dương đã đỡ cậu đến phòng y tế.
Sau đó, số lần bọn họ gặp nhau liền đột nhiên nhiều lên, cũng không biết là ai cố ý, rõ ràng là hai người hai khoa khác nhau, lại đột nhiên chạm mặt nhau rất thường xuyên.
Hạ Viễn quay đầu, không muốn tiếp tục hồi tưởng nữa. Cậu có chút ảo não xoa xoa mắt cá chân sưng đỏ của mình, nghe thấy đồng nghiệp bên cạnh hỏi thăm. Hạ Viễn nhất nhất trả lời nhưng lại không nghe rõ chính mình đã nói gì cả. Giống hệt như lúc ấy, chỉ cần người kia xuất hiện thì tất cả mọi thứ xung quanh đều biến thành bối cảnh.
Một tiếng kêu mừng rỡ vang lên, phá tan bức chắn của Hạ Viễn.
“Học trưởng Cố!”.
Tim Hạ Viễn đột nhiên treo cao lên. Người vừa nói chính là đàn em của Hạ Viễn – Trần Mộng, sau khi tốt nghiệp nối gót vào làm cùng công ty với cậu. Lúc trước, khi bọn hắn còn ở bên nhau, con bé đã từng thường xuyên vô hạn YY cậu, ngay cả Trần Mộng lúc ấy cũng tự cảm thấy mình là đang nói đùa thôi, nhưng mà chỉ có Hạ Viễn biết rằng: trong lúc vô ý, cô đã chọc thủng chân tướng rồi.
Hạ Viễn ngồi ngơ ngẩn, nhìn cái người đàn ông chỉ xuất hiện trong giấc mộng về đêm của mình, từng bước từng bước đi tới. Ánh mắt cậu tham lam vuốt ve khuôn mặt, sống mũi thẳng tắp, lông mày hình lưỡi kiếm, bờ môi mỏng đang mím chặt của Cố Thiệu Dương, dường như tất cả đều không có gì thay đổi. Nhưng mà con ngươi thâm thúy càng thêm nội liễm, càng thêm sắc bén kia cùng với sự cô đơn ẩn sâu trong đó, tất thảy đều đang kêu gào, mọi thứ đã không còn như trước, hắn đã không còn là Cố Thiệu Dương năm đó, cũng không phải là Cố Thiệu Dương của mày nữa, đúng rồi, bốn năm trước, bọn họ đã chia tay.
Đôi chân dài thẳng tắp của Cố Thiệu Dương đã gần ngay trước mặt, hắn lịch sự chào hỏi với Trần Mộng: “Chào em.”
Cổ họng Hạ Viễn bắt đầu căng thẳng, Trần Mộng lại hoàn toàn không biết gì mà hào hứng phấn khởi giới thiệu với các đồng nghiệp của bọn họ về Cố Thiệu Dương. Cái gì mà “Đây là hotboy Khoa quản lý”, “Năm đó thường xuyên tới Khoa bọn họ nghe giảng”, “Rất thân thiết với Hạ Viễn.” Hạ Viễn cái gì cũng không nghe rõ, dường như cậu còn đang đắm chìm trong giọng nói làm người say mê của Cố Thiệu Dương. Thẳng đến khi Trần Mộng hích hích vai, cậu mới chợt tỉnh lại, lung tung gật gật đầu.
“Đã lâu không gặp.”
“…… Vâng, đã lâu không gặp.”
Hạ Viễn dùng một chân chống đỡ trọng lực của mình đứng lên, lễ phép duỗi tay ra, vừa chạm vào liền buông. Cậu không chú ý tới đôi môi Cố Thiệu Dương mím càng chặt hơn, cùng không cam lòng mà nắm nắm bàn tay giống như muốn bắt lấy thứ gì. Mà ở nơi Cố Thiệu Dương không nhìn thấy, một bàn tay khác phía sau lưng Hạ Viễn gắt gao nắm chặt đầu ngón tay mình. Cậu đang sợ hãi, sợ rằng khi bản thân lại một lần nữa cảm thụ độ ấm quen thuộc kia, sẽ không khống chế được chính mình mất.
Nhưng mà, sự thất thố của bọn họ dường như chỉ là ở trong nháy mắt ấy, không một ai chú ý tới. Một giây sau, Trần Mộng vui vẻ chào hỏi, kéo gần khoảng cách đám người hai bên. Có một giọng nữ hỏi nhỏ về chuyện này đó thời sinh viên của Cố Thiệu Dương, thấy hắn không nói gì, bọn họ liền càng bạo dạ chạy tới hóng hớt với Trần Mộng.
Có người kinh ngạc thốt lên: “Ơ, cậu không phải là kế toán viên lần trước đến kiểm tra thường niên công ty bọn mình sao?” Văn phòng nơi Hạ Viễn làm kế toán cũng có chút danh tiếng ở thành phố B, chỉ là công ty Cố Thiệu Dương không phải do nhóm cậu phụ trách. Có quan hệ như thế, hai bên lại đều là người trẻ tuổi, rất nhanh liền tụ lại một chỗ.
Cố Thiệu Dương hơi kinh ngạc hỏi: “Em đang công tác ở thành phố B hả?”
Hắn nhớ rõ trước kia Hạ Viễn đã từng nói rằng gia đình bắt cậu về quê làm việc. Hạ Viễn là con út trong nhà, còn là đứa lúc cha mẹ tuổi già mới đẻ được nên được cưng chiều vô cùng, nhưng cũng là bị các anh chị nghiêm khắc dạy dỗ lớn lên, luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời. Đây cũng là một nguyên nhân năm đó bọn họ chia tay: Hạ Viễn không chịu ngả bài cùng gia đình. Mà bên phía Cố Thiệu Dương……
Hạ Viễn hơi hơi lảng tránh ánh mắt của hắn, nghiêng đầu nhẹ giọng đáp: “…… Dạ.”
Vì sao? Cố Thiệu Dương muốn biết lại không thể hỏi ra thành lời, có chút tự giễu nở nụ cười.
Vì sao ư? Ở nơi bí mật nhất trong lòng Hạ Viễn, cậu đại khái là bởi vì muốn ở lại thành phố nơi Cố Thiệu Dương đã sinh ra và lớn lên này, ít nhất có lẽ một ngày nào đó bọn họ sẽ gặp lại nhau. Cho dù Hạ Viễn đã từng lặp đi lặp lại tự nói với bản thân rằng bọn mày không có hy vọng đâu, bên cạnh hắn đã có người mới tốt hơn xuất hiện rồi, thì cái ý nghĩ ấy vẫn như dây leo um tùm chằng chịt lớn lên trong lòng cậu, mặc cho không hề có chút ánh mặt trời hay là chất dinh dưỡng.
Bầu không khí yên tĩnh giữa bọn họ có chút xấu hổ, tuy rằng ai nấy đều có ngàn lời muốn nói, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, càng không biết bản thân mình có còn tư cách để hỏi hay không.
Mặt khác, ở bên cạnh, một đám người kia đã bàn tới chuyện hẹn nhau cùng đi ăn nướng BBQ sau khi xuống núi rồi. Tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi đầy đủ, Trần Mộng đề nghị nhân lúc mặt trời chưa xuống núi thì tranh thủ trở về đi.
Hạ Viễn có chút bất đắc dĩ giật giật mắt cá chân, phát hiện chính mình gần đây thật là bỏ bê luyện tập rồi. Chỉ là kéo đồng nghiệp nữ một cái mà thôi, thế nhưng sau khi dẫm hụt liền trẹo thành như thế này.
Trần Mộng cũng nhận ra, cô nói: “Anh Hạ Viễn, anh có sao không? Hay là bọn em thay phiên nhau đỡ anh nhé, bọn mình có nhiều người như vậy mà.” Cô gái được giúp đỡ áy náy nói: “Đều là tại em, anh Hạ Viễn, em cầm đồ giúp anh nhé. Đợi một chốc nữa xuống núi em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra một chút xem sao.”
Cố Thiệu Dương đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, hóa ra không phải là bạn gái. Chỉ là ngay sau đó hắn nhìn thấy gương mặt hơi phiếm hồng của cô gái kia, trong lòng lại tràn lên lo âu.
Hạ Viễn cười nhẹ, phất phất tay nói: “Không sao đâu, trước kia anh cũng từng bị thế này rồi, nghỉ ngơi tầm hai ngày là lại ổn ngay ấy mà, đỡ anh một chút là được……”
Cố Thiệu Dương cắt ngang lời cậu, dùng giọng điệu chân thật đáng tin nói: “Để anh cõng em.”
Trong mắt Trần Mộng tràn đầy vui sướng, bắn ra tình yêu lấp lánh, mà những người Cố Thiệu Dương mang đến ai nấy lại vẻ mặt như gặp được quái vật nhìn Hạ Viễn.
Người kia là ai vậy, thế nhưng có thể khiến cho vị sếp vô cùng không thích thân cận với người khác nhà mình chủ động đưa ra ý muốn cõng cậu ta.
Hạ Viễn bị nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, yếu ớt nói: “Không cần đâu……”
Cố Thiệu Dương làm lơ lời từ chối của cậu, xoay người lại.
Hạ Viễn đành phải bất đắc dĩ đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, ghé vào bờ lưng rộng, vững chãi ấy, đôi tay Cố Thiệu Dương cong ra ôm lấy chân cậu, vững vàng tiến về phía trước.
Sau khi đi hơn trăm mét, Hạ Viễn từ cứng đờ lúc ban đầu biến thành kích động cùng hồi hộp, ghé vào trên lưng Cố Thiệu Dương nghe tiếng tim đập có tiết tấu của hắn, một chút một chút, cuối cùng trái tim hai người đập cùng một nhịp. Hạ Viễn có chút lưu luyến theo bản năng cọ cọ lưng hắn.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng Cố Thiệu Dương hơi cứng ngắc, ôm mông cậu đẩy lên trên.
Hạ Viễn nhỏ giọng hỏi: “Anh về nước khi nào vậy?”
“Hai năm trước.”
“Vậy vì sao anh……?” Mày muốn hỏi cái gì thế? Hỏi hắn vì sao không đi tìm mày hả? Nhưng mà bọn mày đã chia tay nha. Hạ Viễn trong lòng có chút chua xót.
Cố Thiệu Dương dường như biết ý cậu muốn hỏi là gì: “Anh đã về trường học cũ, cô giáo vụ nói rằng em công tác ở quê.”
Hạ Viễn có chút kỳ quái, mình quả thực có về quê ở ba tháng, nhưng mà cuối cùng vẫn là chạy tới đây. Hơn nữa còn vào làm văn phòng thầy cậu đề cử mà, sao có thể không tìm ra được chứ? Nhưng mà đống nghi vấn này đều bởi vì quá mức khiếp sợ tạm thời bị cậu chôn ở trong lòng.
Điều khiến cho Hạ Viễn khiếp sợ chính là: “Anh, anh tìm em?!” Bởi vì quá mức kích động, Hạ Viễn ngửa ra phía sau, suýt chút nữa là ngã xuống từ trên lưng Cố Thiệu Dương.
Cố Thiệu Dương cẩn thận ôm cậu lại, đưa ra một bàn tay, vỗ nhẹ lên mông Hạ Viễn: “Ngoan nào.”
Giọng điệu quen thuộc, câu nói quen thuộc, dường như bọn họ vừa quay trở lại thời mới cùng nhau.
Hốc mắt Hạ Viễn hơi hơi phiếm hồng, cậu lặng lẽ xoay đầu về phía không ai nhìn thấy.
Lúc ấy, khi hai người mới yêu nhau, thanh niên chưa từng yêu đương bao giờ đối với cái gì cũng tò mò. Cố Thiệu Dương thì ổn trọng, Hạ Viễn lại luôn luôn ầm ĩ, khi đó chuyện cậu thích làm nhất chính là trêu chọc Cố Thiệu Dương ổn trọng, sau đó không chịu trách nhiệm chạy đi. Lần to gan nhất chính là lúc ở trong lớp Cố Thiệu Dương, cậu đi học ké, ngồi nghe chán đến chết không có gì làm liền thò ngón tay ra trêu chọc Cố Thiệu Dương đang ngồi nghiêm chỉnh. Mà quyển vở trước nay đều luôn luôn chỉnh tề của hắn một ngày ấy, đột nhiên xuất hiện một đường cong. Đúng lúc ấy, giáo viên lại vừa vặn gọi hắn lên trả lời câu hỏi, lần đó e rằng chính là lần đầu tiên Cố Thiệu Dương cảm nhận được cảm giác của đám học tra bị gọi tên. Về sau, mỗi khi Hạ Viễn nghịch ngợm, Cố Thiệu Dương đều sẽ vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ nói: “Ngoan nào.”
Hạ Viễn rơi vào hồi ức của bản thân, không nghe thấy tiếng trò chuyện ríu rít của đoàn người phía sau.
Cô gái ban nãy dò hỏi chuyện cũ của Cố Thiệu Dương – Lưu Xảo lặng lẽ hỏi Trần Mộng bên cạnh đang âm thầm high trong lòng: “Người kia là ai vậy? Thoạt nhìn có vẻ thân thiết với sếp của bọn mình ghê.”
“Đó là đàn anh khóa trên của mình, anh Hạ Viễn, bọn họ rất thân nhau đó. Thời đại học thường xuyên cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm.”
“Đàn anh của cậu cũng học Khoa quản lý à?” Lưu Xảo có chút nghi hoặc.
“Không phải, anh ấy học Khoa tài chính, có lẽ là Cố học trưởng học song song tài chính chăng?” Trần Mộng lắc đầu.
Trong lòng Lưu Xảo khó hiểu dâng lên cảm giác nguy cơ, cô bởi vì theo đuổi Cố Thiệu Dương đã học thuộc lòng sơ yếu lý lịch của hắn, rất rõ ràng Cố Thiệu Dương không hề học tài chính, không lẽ thật sự là vì nghe giảng sao?
“Cậu nói cho mình một ít chuyện của hai người đó đi, khó khăn lắm mới thấy sếp để ý đến ai như vậy.”
Trần Mộng thần kinh thô từ bé, hơn nữa đầy đầu đều là YY đã sớm muốn cùng người khác chia sẻ, hưng phấn nói: “Cậu không biết đâu, mình nhớ rõ anh Hạ Viễn có một người chị họ bị một thằng cha xấu tính theo đuổi, kết quả là bị anh Hạ Viễn quấy nhiễu. Tên cặn bã kia liền tìm người vây đánh anh ấy, cuối cùng tất cả đều bị Cố học trưởng quật ngã, hơn nữa còn nói: Tới một lần, đánh một lần.”
“Còn có, lúc trước kỳ thi cuối năm một tháng, anh Hạ Viễn bị bệnh. Cố học trưởng đã vừa mua cơm, vừa chép bài hộ anh ấy, lần đó anh Hạ Viễn thế nhưng lại được điểm cao nhất khoa luôn. Cố học trưởng quả thực là trâu bò mà.”
“Hơn nữa, mình còn nhớ rõ có một lần Khoa quản lý phải làm đề tài, nghe nói phải làm suốt đêm cơ, khoa bọn mình thì lại không có việc gì. Nhưng mà đoạn thời gian ấy, anh Hạ Viễn mỗi ngày đều đúng giờ đi đến thư viện chiếm chỗ, anh ấy vẫn luôn rất lười, mọi người đều bảo rằng anh ấy chiếm chỗ cho Cố học trưởng.”
“Đúng rồi, có một lần Hội Sinh viên bọn mình tổ chức đi du lịch, Cố học trưởng cũng đi cùng. Tuy rằng đôi khi anh ấy rất nghiêm khắc, nhưng mà bọn mình đều thấy anh ấy cưng chiều chăm sóc anh Hạ Viễn cực kì, như muốn nâng niu trong lòng bàn tay luôn rồi.”
“…… Còn rất nhiều chuyện khác nữa, lúc ấy bọn mình vẫn luôn YY hai người họ là một đôi, haizz nhưng mà thật đáng tiếc, sau đó Cố học trưởng thế nhưng lại đi du học, bọn con gái lớp mình rất nhiều đứa vẫn chưa hết buồn đâu.” Giọng nói Trần Mộng mang theo vài phần tiếc nuối.
Trong lòng Lưu Xảo tràn ra địch ý, tình địch của mình không thể là con trai được đâu, đúng không. Với cả vừa rồi biểu hiện của bọn họ xa lạ như vậy, có lẽ mình vẫn còn cơ hội đi.
Mặt khác, đi bên cạnh Lưu Xảo, chàng trai mắt kính gọng vàng nghe xong đoạn hội thoại trên liền lâm vào trầm tư. Lúc trước, khi hắn dọn dẹp lại bàn làm việc cho sếp, bức ảnh nhìn thấy trong ngăn kéo có phải là người này không nhỉ? Tuy rằng người con trai trong ảnh cười tủm tỉm, khuôn mặt bị ánh mặt trời hun đến ửng đỏ nhưng vẫn tràn đầy hưng phấn, giống như là đang kêu gọi người sau ống kính nhanh qua đây đi, còn người trên lưng sếp thì lại nhiều hơn vài phần ổn trọng cùng trầm lắng. Nhưng mà cẩn thận nghiền ngẫm, quả thật là có tám phần tương tự.
Chàng trai mắt kính gọng mạ vàng yên lặng ở trong lòng bỏ thêm bốn chữ to đùng “Phu nhân của sếp” phía sau tên Hạ Viễn, yep, tuyệt đối không thể đắc tội.
Nếu như Cố Thiệu Dương biết điều này, đại khái sẽ ngay lập tức tăng lương cho vị trợ lý thức thời của mình.
Tuy rằng Cố Thiệu Dương đã ra đề xuất du lịch leo núi, đồng thời mãnh liệt đề nghị hắn cùng đi để dung nhập tiền tăng lương cho tập thể thư ký. o( ̄— ̄)o
Tác giả có lời muốn nói:
Về phần Cố tiểu công đến tột cùng có cách nào để cõng Hạ tiểu thụ xuống núi hay không, Cố tiểu công tỏ vẻ hắn có cơ bụng tám múi cùng sức khỏe đủ để một đêm bảy lần nha. o( ̄▽ ̄)o