Ngọc Hưng nắm lấy tay em đẹp trai, rụt rè nấp đằng sau ẻm. Run run giọng, nói.
"Ai vậy anh yêu? Em sợ quá... Anh phải bảo vệ em nhé! Em sợ..."
"..." - Hoàng Dũng nổi da gà.
Bạn nhỏ vừa bị Hoàng Dũng cho một vé ngã úp mặt vào đất mẹ vừa nghe thấy tiếng nói của cậu thì giận phừng phừng.
Thế là bạn nhỏ đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt Ngọc Hưng.
"Tôi là bạn thân nhất của Dũng! Thân như người trong gia đình cậu ấy rồi! Biết điều thì câm mồm đi!"
Khép hai đùi lại, ôm lấy cánh tay em đẹp trai, bạn nhỏ Hưng ra vẻ mỹ thiếu nam yếu đuối trước thế lực tàn bạo.
"Kìa Dũng!! Cậu ta dọa em! Em sợ!!"
"..." - Căn bản là đừng giả vờ quá lố thì hắn còn tin đấy?
Hoàng Dũng kéo Ngọc Hưng ra đằng trước, một tay nắm cằm cậu, tay kia bóp lấy mông cậu. Còn đầu thì cúi xuống để mút lấy môi cậu.
Cứ coi như người trước mặt là không khí, hắn cứ thế cởi xuống chỗ đồ Ngọc Hưng đang mặc.
Đến lúc nửa thân trên của Ngọc Hưng trần trụi, hắn mới liếc mắt nhíu mày nhìn thằng nhóc.
"Cút?"
Nãy giờ đứng chứng kiến hắn thân mật với cậu, mặt bạn nhỏ đỏ bừng vì tức giận xen lẫn xấu hổ. Giọng cậu nhóc theo thế mà trở nên cục cằn khó nghe, khác hẳn chất giọng thanh thanh bình thường.
"Cậu làm cái gì vậy!! Nếu cậu muốn tránh tớ thì cứ nói! Đâu nhất thiết phải dùng một thằng điếm như nó!!"
Nhóc ta trừng đôi mắt đỏ ngàu lườm Ngọc Hưng, đang định chạy ra ngoài thì bị hắn giữ lại.
Biết trước sẽ bị hắn đánh, nó vội dùng hai cánh tay che đầu mình lại.
"Đừng."
Ngọc Hưng bảo hắn dừng lại, rồi chính mình đi đến túm lấy áo cái thằng mới mở mồm chửi cậu là điếm.
"Cẩn thận cái mồm mày." - Dồn thằng nhóc vào góc tường, từng ngón tay của Ngọc Hưng ghim thật chặt vào da thịt của nó. - "Tao hiền với người chứ không hiền với con súc vật như mày."
Nhìn bề ngoài mảnh mai, không ngờ Ngọc Hưng lại rất có lực. Chưa kể công tử bột như thằng nhóc suốt ngày chỉ ăn chơi trác táng, chả lao động bao giờ thì sao có thể bật lại cậu.
"Bỏ tao ra! Con mẹ mày!"
Hồi cấp , Ngọc Hưng chuyên bị lũ con trai trong khối đem ra trêu đùa. Cũng không ít lần phải đánh nhau với chúng nó, phải nói đến hồi quen Hồ Tuấn, còn đánh nhau với cả đàn đầu gấu, đánh riết quen tay cmnr.
Giờ để cậu động tay động chân với thằng nhóc này, chắc má nó cũng không nhận ra nó mất.
Xét thấy nó chỉ được cái võ mồm, mà Võ Tòng đánh hổ chứ Võ Tòng đâu có đánh chó. Thế nên cậu mới buông tay tha cho nó. Để nó ngồi thụp xuống thở hồng hộc.
Thằng nhóc nãy giờ bị Ngọc Hưng dọa nạt, trong khi đó Hoàng Dũng chỉ khoanh tay đứng nhìn chứ không hề có ý định đến giúp nhóc. Nó cảm thấy hết sức nhục nhã.
"Dũng ơi, ngủ thui, anh muốn ngủ!!"
Không đợi hắn quát cút đi lần nữa, thằng nhóc mắt đẫm nước hậm hực đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Ngó thấy tình địch ngu si cuối cùng cũng chịu chim cút, Ngọc Hưng cảm thấy hết sức vui vẻ.
"Người gì đâu mà sân si." - Cậu vênh cái mặt lên nói với em đẹp trai. - "Mà nó là thằng quần què nào đấy?"
Hoàng Dũng nhìn cậu một hồi, rồi hắn nghĩ có nên đưa cậu đi bệnh viện hay không. Hắn sợ cậu mắc chứng đa nhân cách thật rồi.
Cái người suốt ngày trưng ra cái điệu cà lơ phất phơ thế mà ban nãy xoay độ thành cáo già.
"Kể rồi mà." - Hắn cúi xuống nhặt áo cậu lên, đi đến mặc cho cậu.
Ngọc Hưng ngoan ngoãn vươn hai tay lên cao như trẻ mẫu giáo để em đẹp trai mặc áo cho.
"Đâu! Có kể bao giờ đâu!"
Nhớ lại lúc kể cho cậu là lúc cậu đang thất tình say bí tỉ.
Nói đến thất tình.
Là lại làm hắn.
Nhớ lại cái tên Quân Đẹp Trai chết tiệt kia.
Quyến rũ Hưng ngu nhà hắn.
"Nốc lắm rượu vào."
Xoa xoa bên má bị em đẹp trai vô cớ giận mà véo, Ngọc Hưng vắt óc ra nghĩ lại xem ẻm kể khi nào mà mình không nhớ.
Vắt khô cả não mà vẫn không nhớ nổi luôn á.
"Trước đây bị cậu ta cướp bạn gái."
"À à." - Hú hồn, cứ tưởng là tình địch.
"Vì cậu ta thích tôi."
"... ĐÙ MÁ!" - Ngọc Hưng đập gối. - "Thứ tiện tì dám tơ tưởng ái phi của trẫm!"
Hai má của cậu căng phồng vì dỗi làm hắn liên tưởng đến con sóc mồm đầy hạt dẻ.
Vỗ vỗ cái má đáng yêu đáng ghét đó, hắn kêu cậu bớt tăng động và ngủ đi.
Nhưng cậu bảo cậu lo lắm, không ngủ được.
Hắn bảo có gì mà phải lo, hắn có phải chó đâu mà dễ bị người ta đánh bả cướp mất.
Cậu lại bảo chính vì hắn không phải chó nên cậu mới lo.
Thế hắn là gì?
"Là con chim họa mi cỡ bự! Big size hương vani!"
"...."
Hắn dùng bàn tay bịt ngay cái miệng thích phát ngôn gợi đòn của cậu. Đến khi nào cậu giãy dụa kêu ngạt thở mới bỏ ra.
____________ _____________
Ở đây, xế chiều tết, chợ vẫn tấp nập.
Sợ sẽ bị dòng người đông đúc cuốn trôi đi mất, Ngọc Hưng nhanh trí nắm lấy tay hắn.
Kì lạ, thế quái nào hôm nay tay hắn còn nhỏ hơn tay cậu thế này. Còn muốn mịn hơn tay cậu nữa!
Không lâu sau, cậu đã có câu trả lời.
"Nắm lộn người rồi má."
Giây phút Ngọc Hưng quay lại để xem nắm nhầm tay ai là giây phút cậu muốn đào huyệt nằm xuống hít hơi đất cho quen dần.
Khi mà nãy giờ cậu nắm chặt tay tình địch buê đuê!
Bây giờ cậu với nhóc này đang đứng bên lề đường vắng vẻ nói chuyện với nhau.
"Mày bám theo bọn anh phải không?"
Thay vì nhận mẹ cho xong, nó tỏ thái độ khinh người.
"Hứ."
Muốn vả vô cái mỏ láo lếu đó ghê.
Điện thoại của Ngọc Hưng rung lên, phỏng chừng em đẹp trai đang gọi cho cậu.
Cậu vừa ấn nghe thì bị thằng nhóc bên cạnh vồ tới bám chặt cánh tay. Kêu nó bỏ ra mà nó vẫn cứ giữ khư khư không buông. Lại còn dùng hết sức kéo cậu chạy đi.
Đang định đẩy nó ra thì có đám người từ đâu cầm gậy gộc đuổi đến, vừa đuổi vừa hét lớn.
"NÓ KIA RỒI!!!!"
Phải chạy cả đoạn dài nấp vào hẻm nhỏ, Ngọc Hưng mới có hơi sức suy nghĩ.
Từ lúc chia tay Hồ Tuấn đến nay, cậu chẳng có đụng bố con nhà nào hết. Chưa kể đây là lần đầu tiên cậu đặt chân đến tỉnh thành này.
Kết luận chắc chắn người mà bọn kia muốn rượt không phải cậu.
Vậy thì.
Còn ai ngoài thằng nhóc ngứa đòn này nữa!!
Rõ ràng nó muốn dìm cậu chết chung với nó mà!!
Cậu mở điện thoại, định gọi lại cho Hoàng Dũng thì bị thằng nhóc kia ngăn lại. Nó sợ hãi đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu cho cậu giữ im lặng.
Vừa đúng lúc đó, có tiếng "Coong!" va chạm kim loại vang lớn.
"Lúc mày từ chối anh Lâm nhìn mày kiêu căng lắm cơ mà! Sao lại trốn như chuột nhắt thế! Khôn hồn ra đây tao tẩn cho một trận rồi tha!"
Ôi mẹ ơi.
Ban nãy cậu chạy theo nó tức là auto biến thành đồng minh của nó rồi. Giờ cậu chỉ cần bước ra thôi, khỏi cần giải thích, cũng bị ăn chưởng.
Nghiêng đầu nhìn thằng nhóc bên cạnh, thấy nó run lẩy bẩy muốn khóc lắm rồi.
Ngọc Hưng bình tĩnh nín nhịn lắng nghe.
Tiếng dép loẹt quẹt tiến tới càng lúc càng rõ ràng. Tim cậu đập bình bịch, cậu cố đè lồng ngực áp chế nó xuống, dùng hết thính lực thăm dò tình hình.
Xác định chỉ có một thằng, cậu kéo thằng nhóc ra trước mình, ấn nó ngồi xổm xuống nấp góc kín, thì thầm vào tai nó thật khẽ.
Chỉ chờ thời cơ đến, thằng nhóc bất ngờ dồn sức nhào ra xô ngã gã côn đồ. Chớp cơ hội, Ngọc Hưng dùng một chân dẫm mạnh lên cổ tay nắm gậy sắt, chân kia dùng để chặn cái mồm định ngoác ra kêu đồng bọn của gã.
Kêu thằng nhóc kia đưa cho mình nắm giẻ rách gần đó, nhồi vào miệng tên côn đồ.
Cậu siết chặt tay nắm rồi đấm vào thái dương của gã, khiến gã bất tỉnh.
"Mày cởi áo khoác ra, mặc áo thằng này vào. Cầm theo cái gậy, chạy trước đi."
Thằng nhóc chần chừ giây lát rồi làm theo cách của cậu, cậu còn hảo tâm trùm giúp nó cái mũ lông của áo khoác. Nó áy náy quay lại nhìn một cái rồi chạy đi.
Quả nhiên, thằng nhóc vừa chạy ra đến đầu hẻm, có giọng hô lớn.
"CÓ THẤY CHÚNG NÓ Ở ĐẤY KHÔNG?"
Bọn này chắc là côn đồ vớ vẩn mới dễ bị đánh lừa đến vậy.
Thằng nhóc kia cao chạy xa bay rồi, giờ vấn đề là cậu làm cách nào để thoát thân đây. Đánh nhau cũng được nhưng mà cậu ngại mang thân thương tàn về nhà sẽ bị bố mẹ Hoàng Dũng dị nghị.
Từ nãy đã nhắn cho em đẹp trai vị trí của cậu rồi, chắc - phút nữa sẽ đến cứu, bây giờ chỉ mong bọn nó đừng sinh nghi quay lại chỗ này lục soát lần nữa.
Mà đời cậu nhọ đủ đường. Vừa mới chớp mắt một cái đã thấy lũ kia ập vào.
"Nãy tao đã thấy nghi rồi! Thôi không sao! Tóm được một thằng vẫn hơn không!"