Không nói đến Minh Phỉ cố nén cười đến khổ cực, mẫu nữ Uông thị chua thành một mảnh, bên này Hoa ma ma cao ngạo chỉ chỉ Thô sử bà tử Ngô gia: “Ngươi, đi tìm lão Thất về đây.” Thô sử bà tử thầm nói, Ngô gia viện lớn cỡ bàn tay này, người lại ở phòng bếp ngây ngô, còn cần phải làm sao tìm được? Gào thét một tiếng là được, vì vậy hít một hơi, muốn diễn vai Sư Tử Hống.
Khí mới vừa vận một nửa, chỉ thấy Hoa ma ma không hài lòng nhíu mày: “Ngươi dự định lớn tiếng kêu chứ gì? Ngay trước chủ nhà mà lớn tiếng gào thét như vậy còn ra thể thống gì nữa? Ngươi đi một chuyến đi, tìm hắn đến đây.”
Ôi chao, tính khí phô trương của vị Hoa ma ma này có thể còn lớn hơn vị Dư ma ma kia nữa. Thô sử bà tử e ngại khí thế nghiêm nghị cùng đôi mắt tam giác của nàng, không dám nhiều lời, đáp một tiếng, nhanh chân đi tới nhà bếp. Không lâu sau, lão Thất từ trong phòng bếp đi ra, thấy Minh Phỉ, cũng không dám đến gần quá mức, nghiêm chỉnh đúng ở một nơi cách xa khoảng một trượng, quy quy củ củ dập đầu chào hỏi Minh Phỉ.
Minh Phỉ thoải mái nhận, Kiều Đào không đợi nàng phân phó, trước liền lấy tiền đồng khen thưởng lão Thất: “Ngươi cực khổ.”
Đợi lão Thất lui ra, Hoa ma ma nhìn về phía Kiều Đào: “Tiểu thư khuê phòng đây?”
Hoa ma ma đứng trước phòng Minh Phỉ, chau mày lại, gương mặt bắt bẻ cùng bất mãn. Uông thị cũng không dám thật sự lui ra mặc kệ, mà là cẩn thận từng li từng tí đi theo sau lưng Hoa ma ma quan sát sắc mặt của nàng, thấy sắc mặc nàng không tốt, vội nói: “Trong nhà của chúng ta nghèo, khiến ngài chê cười.”
Hoa ma ma lắc đầu một cái: “Ở nông thôn, vốn dĩ cũng không thể quá quá nghiêm khắc.” Sau khi đi theo Minh Phỉ vào trong nhà, chân mày càng thêm nhăn gần như có thể kẹp chết con muỗi. Theo ý nàng, gian phòng này của Minh Phỉ không phù hợp quy tắc của Quan Gia tiểu thư ở một chút nào, phòng ngủ và cuộc sống thường ngày tổng cộng chỉ có một, không có nơi gặp khách, trang sức cũng rất mộc mạc, rất nhiều gia cụ đều tróc nước sơn, có nhiều chỗ còn đen nhánh, ngay cả bình phong ngăn che cũng không còn một cái, còn không bằng phòng ở của bọn nha đầu Thái phủ. Khi ánh mắt nàng chuyển tới sọt than ở góc tường, ánh mắt càng thêm thẳng thán, môi mím lại thành một khe hẹp.
Nhưng dù sao nàng cũng là người đã lăn lộn nhiều năm trong đại trạch viện, biết than đặt ở trong phòng ngủ chắc chắn là có nguyên nhân. Chỉ là nàng phụng mệnh Trần thị, sức lực vô cùng sung túc, hoàn toàn không sợ Ngô gia, cho nên mặt nàng trầm xuống, chỉ mũi nhọn về phía Kiều Đào: “Kiều Đào! Ngươi hậu hạ Tam Tiểu Thư thế nào vậy? Nhìn nơi này một chút xem, vì sao những đống than này lại chồng chất ở đây? Lười nhác trốn tránh thành bộ dáng này. Nô tỳ lớn mật xảo quyệt, ngươi là người phu nhân tuyển đi chăm sóc hầu hạ Tam Tiểu Thư, thế nhưng khi nàng còn tấm bé, sơ suất như vậy, đến quỳ dưới mái hiên đi, tự tát cái!”
Minh Phỉ nghe Hoa ma ma chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, trong lòng rất sảng khoái, nghe thấy nàng gọi Kiều Đào đến quỳ dưới mái hiên lạnh lẽo, tự tát cái, vội nói: “Hoa ma ma, chuyện không liên quan đến Kiều Đào tỷ tỷ. Than là do ta bảo tỷ ấy để ở đây.”
Hoa ma ma nghi ngờ hỏi: “Tại sao Tiểu thư phải đặt than ở trong phòng? Chẳng lẽ không có phòng chứa than sao? Như vậy rất khó coi, tuy tiểu thư còn nhỏ tuổi, nhưng cũng nên học tập theo Ngô gia nãi nãi thế nào là dọn dẹp phòng. Ngô gia nãi nãi sẽ không đặt than trong phòng đâu. Người cũng đừng trách nô tỳ lắm mồm, chính phu nhân sai nô tỳ tới dạy ngài học điều này.”
Lại là một diệu nhân! Minh Phỉ nín cười nói: “Ma ma nói rất đúng, ta sẽ học tập theo thẩm.” Chuyển sang thi lễ với Uông thị một cái, nói: “Kính xin thẩm dạy ta, than này nên thả vào đâu?”
Uông thị buồn bã ỉu xìu nói: “Để cho người ta dời đến phòng phía đông đi.”
Minh Phỉ nháy mắt mấy cái: “Vậy không tốt đâu, đó là nhà kho, bất cứ lúc nào ta cũng có thể dùng than, nếu như không cẩn thận để con chuột nào đó vào ăn trộm đồ thì phải làm thế nào?” Đồ của nàng cũng coi như không ít, về sau nói không chừng cũng sẽ càng ngày càng nhiều, hiện nay bên cạnh lại có hai người, thế nào cũng phải làm thêm gian phòng mới được.
Chẳng lẽ ngươi còn muốn mình có phòng kho à? Uông thị há miệng, đối mặt chống lại đôi mắt tam giác của Hoa ma ma, chỉ đành phải nói: “Được rồi, vậy thì hãy dời đến phòng phía Tây đi.”
Minh Phỉ lại thi lễ một cái: “Đã thêm phiền toái cho thẩm rồi.” Nàng còn chưa dứt lời, Hoa ma ma lại nói: “Nãi nãi, không biết nô tỳ được ở nơi nào?”
Uông thị không còn hơi sức: “Ở......” Mới vừa mở miệng, Hoa ma ma lại nói: “Tam Tiểu Thư rất nhanh sẽ là một cô nương trưởng thành, bên cạnh bất cứ lúc nào cũng phải có người đi theo chăm sóc mới được. Gian phòng sát vách này không phải là dành cho các cô nương ở chứ? Không bằng thưởng cho nô tỳ ở nhé?”
Hoa ma ma này, thật sự là được voi đòi tiên. Gian phòng này vốn chính là phòng khách, lần trước lúc Dư ma ma tới, cũng là ở nơi đó, nhưng Dư ma ma cũng không nói là ở luôn không phải sao? Lúc này Hoa ma ma đến, lại chiếm một gian phòng, còn có lão Thất phu xe gì đó, con ngựa kia...... đầu Uông thị thật là đau.
Giải quyết xong vấn đề phòng ở, Hoa ma ma lại oán trách Dư ma ma cũng không nói tình huống ở nơi này cho nàng biết trước, nàng sẽ mang một bức bình phong tới đây, gia cụ thiếu chút nữa không sao, nhưng nên có vẫn phải có.
Minh Phỉ nháy mắt với Kiều Đào, Kiều Đào tiến tới nhỏ giọng nói đôi câu bên tai Hoa ma ma. Hoa ma ma cười híp mắt nhìn Uông thị: “Nãi nãi, không biết chung quanh đây có có chợ phiên không?”
Uông thị nháy mắt mấy cái: “Có à? Ma ma muốn mua cái gì?”
Hoa ma ma nói: “Xin nãi nãi hãy cho Tam Tiểu Thư nhà ta thêm một bức bình phòng tranh sơn thủy bốn xếp, đổi một bồn tắm gỗ Hoàng Dương lớn, một chậu rửa chân, còn có bàn chải đánh răng cũng phải thêm vài cái mới. Tiền à, cứ lấy trong phân lệ của tiểu thư là được.”
Uông thị nghe xong như bị mộng du, cái này cần xài bao nhiêu tiền? Muốn kêu nghèo, người ta lại nói, là từ trong phân lệ của Minh Phỉ, nhưng nếu nàng đáp ứng, chẳng phải bị thua thiệt? Chỉ đành phải viện cớ thay: “Ma ma, bồn tắm, chậu rửa chân, bàn chải đều có rồi, lần trước lúc Dư ma ma tới mới thêm.”
Hoa ma ma nói: “Bàn chãi đánh răng là phải thường xuyên thay đổi. Bồn tắm và chậu rửa chân thì sao, không nói dối nãi nãi, nô tỳ tới vội vàng, những thứ đồ này cũng không mang theo, muốn mua mới lại phải tốn thêm tiền nữa. Vì vậy không bằng để cho tiểu thư dùng hàng mới, nô tỳ sẽ dùng lại những thứ cũ này, mong rằng nãi nãi thành toàn nô tỳ.”
Uông thị bị bức đến không có cách nào, chỉ đành phải đồng ý, đau lòng không dứt, đêm đó liền bốc hỏa, hàm răng đau đến rên hừ hừ, bảo Phương Nhi cầm hoa tiêu được nướng trong chậu than đến ngậm cũng không hiệu nghiệm.
Lần đầu tiên Hoa ma ma và Uông thị gặp mặt, lấy sự toàn thắn của Hoa ma ma mà chấm dứt.
Ban đêm, sau khi Hoa ma ma ngủ lại, Minh Phỉ mới biết được từ chỗ Kiều Đào, thì ra Hoa ma ma là ma ma giáo dưỡng của Trần thị. Minh Phỉ thầm nghĩ, xem ra Trần thị hoàn toàn muốn bồi dưỡng mình thành người của nàng. Hoa ma ma tới dạy mình lễ nghi quy củ, ứng đáp tiến lùi, cũng chỉ là mặt ngoài, mục đích cuối cùng có phải muốn khống chế mình hay không?
Nàng chỉ là cảm thấy kỳ lạ, tại sao Trần thị không để cho những người khác trong Thái gia nhìn thấy hình dáng thê thảm của nàng trước, sau đó ra tay dạy dỗ nàng, dạy tốt sẽ khiến người ta nhớ được chỗ tốt của tân phu nhân, ngược lại phái ma ma giáo dưỡng tới dạy nàng quy củ tiến lùi? Có thể tưởng tượng, nàng lấy hình tượng hoàn mỹ xuất hiện trước mặt mọi người tại Thái gia, sẽ khiến cho bao nhiêu chấn động. Cái này không giống với hình tượng mà nàng nhận thức được. Nhưng dù có thế nào, cẩn thận ứng đối là được, thế giới quan của nàng đã là một người trưởng thành, cũng không sợ nàng ta nói gạt mình.
Cứ như vậy, Hoa ma ma mắt tam giác, khí thế cường đại, vô cùng bắt bẻ lấy vai trò giáo dưỡng Minh Phỉ để ở lại Ngô gia. Có nàng giữ thể diện, Minh Phỉ trừ mỗi ngày nghiêm khắc làm việc và nghỉ ngơi, học quy củ bị bắt bẻ, còn phải luyện đủ một giờ luyện chữ bằng bút lông, thêu hai canh giờ tương đối đau khổ ra, trên tổng thể coi như là vượt qua cuộc sống hạnh phúc, không cần phải lo lắng có người chọc tức, cũng không cần lo lắng có người ăn bớt chi tiêu, càng là tất nhiên không cần lo lắng có người ám toán nàng và Kiều Đào.
Minh Phỉ lo lắng, chính là đêm hôm thành thân của Diễm Nhi, làm thế nào để lừa gạt Hoa ma ma và Kiều Đào, len lén giao hai mươi lượng bạc cho Thanh Hư, mà không để lộ cái đuôi phía sau. Lúc trước chỉ có Kiều Đào còn dễ làm, thừa dịp chạy loạn ra ngoài nộp bạc coi như xong chuyện, nhưng bây giờ có Hoa ma ma dạy quy cũ, chỉ sợ Hoa ma ma sẽ trông nom nàng và Kiều Đào quá chặt chẽ, một chút khe hở cũng chui không được.
Nhờ vào việc Hoa ma ma suốt ngày nói lễ nghi quy củ giắt ngoài miệng, hiện tại ngay cả Kiều Đào cũng dài dòng như vậy. Nghĩ đến đêm hôm đó, Kiều Đào không ngừng hỏi đôi bông tai hoa mai kia đâu, vẻ mặt rất là nghiêm túc, giọng nói rất nặng nề.