Hỉ Doanh Môn

chương 212: chuẩn bị lễ vật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Nến đỏ sáng ngời, Minh Phỉ nửa tựa vào trong ngực Cung Viễn Hòa, mắt khép hờ, đầu ngón tay quấn tóc của mình thành từng vòng từng vòng, nghe hắn giảng thích đối thoại giữa Cung Trung Tố và hắn.

"Vào cửa muốn ta quỳ xuống. Ta cũng đã quỳ. Sau đó chất vấn ta vì sao thấy chết mà không cứu, ta nói ta không phải là thấy chết mà không cứu, mà là không đủ sức. Thẩm nương nghe thiên vị một bên, chỉ tin vào lời của chất nhi nhà mẹ đẻ, ngay cả lời nói của Viễn Trật cũng không nghe, những tiền tài kia đều là Nhị đệ cùng Tam muội đảm nhiệm đưa ra ngoài, ngay cả bọn họ cũng không biết, ta đây là người dụng tâm hiểm ác, bị bà ta coi như là hồng thủy mãnh thú, toàn lực chằm chằm phòng tránh người ngoài thì có thể nào biết được? Nếu ta hỏi nhiều hơn mấy câu, chẳng phải là lại phải cõng trên lưng tội danh mưu tính gia sản? Nếu ông ta không tin, có thể đi hỏi Nhị đệ."

Cung Viễn Hòa thích ý nhớ lại vẻ mặt xanh trắng, ngượng ngùng khó chịu của Cung Trung Tố lúc ấy, khẽ mỉm cười, "Ta kể lại chuyện đã trải qua với ông ta lần nữa, nhân tiện tốt bụng nhắc nhở ông ta, Thiệu gia thật sự ghê tởm ra sao, mưu hại máu mủ chí thân, không đáng giá đồng tình. Vì để cho ông ta thấy được diện mạo thật sự của Thiệu gia, ta lấy bản sổ sách lúc trước Chu di nương đưa cho ta ra, cùng với lá thư ca ca nàng viết tới kia, nói đúng ra là để cho chúng ta đừng vì chuyện của ông ta xài tiền bậy bạ, chờ người về nhà, còn có phong thư phải thanh toán hoàn trả gia sản tất cả đều cho ông ta xem rồi. Sau đó ta cùng ông ta thương thảo sự kiện phòng thu chi bị cháy một chút, xin Cung Đại lão gia xử án."

"Hả?" Minh Phỉ đối với chuyện Cung Trung Tố rốt cuộc có hiểu rõ tình hình Cung Nhị phu nhân cấu kết Thiệu gia mưu tính tài vật Đại phòng hay là không cảm thấy rất hứng thú: "Vậy công công nói thế nào?"

Tay của Cung Viễn Hòa theo bả vai của nàng trợt xuống dưới, dừng ở nơi nhẵn nhụi mềm mại đầy đặn nhẹ nhàng xoa nhẹ mấy cái, thờ ơ nói: "Không có nói như thế nào, đầu tiên là tức giận đến cả người phát run, đột nhiên sau đó lại bình tĩnh lại, hỏi ta, còn thiếu ta bao nhiêu?"

Minh Phỉ hừ một tiếng. Đợi ông ta bao nhiêu lâu? Loại vấn đề này mà Cung Trung Tố cũng hỏi được ra miệng? Trong lòng ông ta không phải rõ ràng nhất sao?

Cung Viễn Hòa nhẹ nhàng liếm viền tai của nàng một chút, "Ta nói, phụ thân sinh nhi tử, chỉ có nhi tử thiếu phụ thân, nơi nào có phụ thân thiếu nhi tử? Không phải là vấn đề giữa ta và ông ta, mà là, Nhị phòng còn thiếu Đại phòng bao nhiêu mới đúng."

Minh Phỉ điều chỉnh cơ thể một cái, ôm cổ của hắn bắt đầu lắc: "Sau đó thì sao? Chàng đừng cứ như thế này, ta hỏi một câu chàng mới trả lời một câu á?"

Hơi thở ấm áp của nàng thổi tới sau vành tai của hắn, ngưa ngứa, ấm áp, đôi mắt Cung Viễn Hòa trở nên thâm sâu, "Sau đó, sau đó tiểu yêu tinh nhà ta muốn tạo phản rồi, trước tiên cần phải trấn áp xuống mới có thể làm việc khác." Ngón tay của hắn nhẹ nhàng nhích lên, áo lụa mỏng bên trong của nàng bị lột ra giống như lột vỏ vải, chậm rãi rơi xuống, lộ ra thịt quả trắng muốt như ngọc bên trong. Óng ánh trong suốt, chắc hẳn cắn xuống một cái nhất định mùi vị sẽ rất ngon, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên.

Cảm giác khác thường từ nơi đầu vai truyền đến, Minh Phỉ tan rã suy nghĩ sâu xa, nàng hít một hơi, níu lấy tóc của hắn: "Không cho ngắt lời, nói mau."

Cung Viễn Hòa bất mãn thở dài, nhắm mắt lại nói: "Ông ta nói, cho dù nữ nhân kia có bao nhiêu không phải, suy cho cùng Viễn Trật bọn họ cũng là thân đệ muội của ta, là người thân nhất của ta ở trên đời này, ta dù sao đi chăng nữa cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ chịu khổ mà không chiếu cố."

Thiên vị như vậy. Minh Phỉ úp sấp trước ngực hắn, lo lắng nhìn hắn: "Rốt cuộc ông ta muốn chàng như thế nào?" Cũng không thể còn phải phân ra chút nữa chứ?

Cung Viễn Hòa ôn hòa thuận theo đầu của nàng: "Không có, ông ta chỉ là hy vọng ta xem ở phần máu mủ thân tình, không cần tiếp tục truy cứu tiền tài Nhị phòng thiếu Đại phòng nữa. Dù sao hiện tại Nhị phòng đã suy tàn, coi như thật sự phải trả, cũng vẫn không ra được. Ta nói ra một đề nghị với ông ta, đề nghị ông ta nhanh chóng đệ trình đơn kiện đi kiện Hồng tri phủ hà hiếp dân chúng, có lẽ sau khi Hồng tri phủ bị tịch thu nhà, còn có thể hoàn trả một chút."

Hắn ngừng lại một lát, trịnh trọng nói: "Về sau, cũng không còn ai có thể bắt bẻ nàng, làm nàng tức giận nữa rồi."

Minh Phỉ nghĩ đến thái độ lúc ăn cơm chiều của Cung Trung Tố đối với nàng, khẽ mỉm cười: "Cái giá này cao ghê gớm thật."

Cung Viễn Hòa ôm nàng lật người: "Tiền tài là vật ngoài thân, có thể đổi lấy ông ta hổ thẹn với nàng, ngượng ngùng để cho nàng lập quy củ, rất là có lời."

Minh Phỉ nháy mắt mấy cái: "Chàng đối với ta ngược lại bỏ được."

"Ta đều là của nàng, dùng đến trên người nàng thì đồng nghĩa với dùng đến trên người ta, có cái gì mà không bỏ được?"

Minh Phỉ cười gian: "Thật sự bỏ được như vậy?"

Cung Viễn Hòa quan sát nàng nhếch khóe miệng lên: "Đương nhiên là thật, nói, rốt cuộc nàng muốn nói cái gì?"

Minh Phỉ nửa đùa nửa thật nói: "Ta chỉ là cảm thấy có một vị cổ nhân nói thật chí lý, tích trữ nuôi dưỡng tỳ thiếp có ba họa lớn: một phá hỏng gia pháp; hai cám dỗ vùi lấp con cháu; ba mê luyến nữ sắc đánh mất đạo đức. Nếu chánh thất đố kỵ, sinh lòng ganh đua ồn ào, tức là không trị gia; nếu chánh thất không đố kỵ, tức là tỳ thiếp tự mình ganh đua, trở thành một gánh nặng cho gia đình và bản thân. Người hai nhà chúng ta, đúng là tương ứng với câu nói này rồi. Đời trước thì cũng không nói rồi, đáng thương chính là con cháu."

Cung Viễn Hòa trầm mặc một lát, ôm nàng thật chặt: "Ta hiểu ý của nàng, nàng yên tâm, con của ta nhất định sẽ không ăn khổ như thế đâu."

Minh Phỉ ôm ngược lại hắn, còn có nàng, nàng cũng không muốn ăn khổ như thế đâu, từ từ đến đi.

Trời quang mây tạnh, ánh nắng sớm dát lên hoa cỏ cây cối trong sân một tầng màu vàng kim, trên nhành cây con chim phát ra tiếng hót thanh thúy dễ nghe, trong không khí bồng bềnh mùi hoa quế nhàn nhạt.

Minh Phỉ ngồi ở dưới song cửa sổ, tỉ mỉ lật xem sổ sách trong tay. Tháng chín việc nhiều, Minh Nhã sắp sinh, Thôi Mẫn và Viên Mai Nhi sắp thành thân, Chu Thanh sắp xuất giá, sinh thần năm mươi tuổi của Tiết Đại cữu sắp tới rồi, cần chuẩn bị lễ vật rất nhiều.

Những người khác cũng thôi, duy chỉ có Thôi Mẫn hơi có chút bất đồng. Bởi vì năm ngoái sau khi đặt lên mối hôn sự đó, tình cảm hai nhà trở nên cũng có chút bất đồng. Trần thị không có ở đây, nàng phải chạy đến phủ thăm hỏi một chuyến, thay Thái gia tẫn hết lễ số. Về phần Viên gia nơi đó, trái lại có vẻ không quan trọng như thế, nàng chỉ tính toán tặng lễ số cao hơn người nhà bình thường một chút, tặng một trăm lượng bạc lễ sang coi như xong chuyện.

"Nãi nãi, đồ người phân phó tìm đã tìm tới." Hoa ma ma từ ngoài viện đi vào, đưa một hộp gấm nhỏ cho Minh Phỉ.

Minh Phỉ mở hộp gấm ra, trên tấm lụa hồng bằng phẳng đặt ống đựng bút cổ xưa tạo hình củ sen, giá bút, đồ dựng mực nước, các món đồ rửa bút khác nhau, nhìn xem tinh xảo vui mắt.

Một bộ đồ này, tồn tại không ít đời không nói, khó có được chính là ngụ ý Cát Tường.

Tặng người thật sự là đáng tiếc, nhưng Thôi Mẫn sao là người thiếu bạc được? Là văn nhân đều thích văn cụ (đồ dùng của văn nhân) tốt, cũng chỉ có cái này mới có thể lọt vào mắt của hắn. Nếu Thái Quốc Đống thật sự có chỗ sai gì, còn phải trông cậy vào hắn giúp đỡ che giấu một phần.

Minh Phỉ thở dài, đậy nắp hộp lại, sai Hoa ma ma chuẩn bị một cái hộp tinh xảo khác, khẽ cắn răng, lấy trâm cài thủy tinh kết hoa và khảm san hô mà Thái Quang Đình và Minh Ngọc từ trong kinh mang về cho nàng chọn cái đẹp nhất phối thành hai đôi, lại lấy một chuỗi vòng tay ô liu bát tiên chạm rỗng của mình ra, góp thành một phần lễ của nàng và Minh Ngọc tặng cho Thôi Cát Nhi.

Hoa ma ma thấy nàng đã chuẩn bị lễ vật đầy đủ xong, cười nói: "Nãi nãi, nô tỳ giúp người thu dọn hòm xiểng."

Minh Phỉ gật đầu một cái, điểm sổ sách nói: "Ma ma, còn phải làm phiền bà đi mang bồn cảnh sáp phật thủ kia tới." Phật thủ, phúc thọ, vật kia tặng cho Tiết Đại cữu làm lễ vật chúc thọ thỏa đáng nhất.

Nơi này mới vừa thu dọn xong, Bạch Lộ đi vào nói: "Nãi nãi, Lý di nương tới."

"Mau mời." Minh Phỉ vội vàng đứng dậy đi tới phòng ngoài đón người.

"Đại nãi nãi đang bận rộn à?" Lý di nương hôm nay mặc váy dài hoa văn nhành Ngọc Lan trăm điệp (bươm bướm), thướt tha duyên dáng đi vào, đặt cái túi lên bàn, vẻ mặt tươi cười.

"Không bận." Minh Phỉ mời bà ta ngồi xuống, phân phó Kim Trâm, "Rửa chút quả nho mấy ngày trước trong trang của chúng ta đưa tới cho di nương nếm thử một chút."

Lý di nương lại cười nói: "Đại nãi nãi không cần phải khách khí, ta ngồi một chút là đi. Lão gia bảo ta tới đây mời Đại gia và Đại nãi nãi tối nay sang dùng cơm tối."

Minh Phỉ cười nói: "Ta đang nghĩ, cho người qua đi mời lão gia và thẩm nương còn có mấy vị đệ muội, tối nay sang nơi này của chúng ta dùng cơm tối đấy."

"Đó cũng là việc nên làm." Lý di nương hé miệng cười cười, cúi đầu mở cái túi bà ta mang tới ra, lấy ra một bộ quần áo tơ gấm đỏ thẩm thêu hồ điệp xoay quanh mẫu đơn, cười nói: "Đại nãi nãi, lúc người và đại gia thành thân, ta đang ở bên ngoài xa xôi, chưa có chúc mừng. Đây là bộ y phục lúc ta nhàn hạ thêu nên, tú công không bắt mắt lắm, mong rằng Đại nãi nãi đừng ghét bỏ."

Hai tay Minh Phỉ nhận lấy bộ y phục kia, quét qua mặt vải gồ ghề đã cảm thấy tú công tinh xảo khó có được, vội nói: "Di nương khách khí, lễ vật quý trọng như vậy, ta nhận được có chút ngại."

Lý di nương cười nói thản nhiên: "Chẳng qua là tự tay mình làm, Đại nãi nãi không chê ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi." Nói xong liền cáo từ.

Minh Phỉ tiễn bà ta đi ra ngoài, Lý di nương nhìn chung quanh một phen, cười nói: "Viện tử này được một tay Đại nãi nãi sắp xếp thật là có chút thần khí khác biệt. Nãi nãi nếu muốn mời lão gia tới dùng cơm, đừng ngại ngày mai hãy nói, hôm nay coi như xong."

Minh Phỉ khẽ mỉm cười: "Được."

Lý di nương vỗ vỗ đầu, giống như mới vừa nghĩ tới, "Đúng rồi, nghe Chu di nương nói, Đại nãi nãi tìm cho Nhị tiểu thư một cửa hôn sự, nghe nói đối phương từng giữ chức vị Lục Phẩm kinh lịch?"

Minh Phỉ chán nản, Chu di nương này thực có can đảm nói, nàng chẳng qua chỉ đề cập tới vẫn còn có người tương đối thích hợp, tại sao lại trở thành nàng nói cửa hôn sự cho Cung Nghiên Bích? Đây là Bá Vương ngạnh thượng cung, buộc bọn họ phụ trách sao? Xem ra bảo bọn họ sang ăn cơm tối, chính là muốn nói tới chuyện này rồi. Liền nói: "Chu di nương đây là chọc ghẹo ta đấy thôi, Nhị muội muội phía trên có lão gia và thẩm nương làm chủ cho nàng, ngay cả ta có gan lớn hơn nữa, không hiểu chuyện đi nữa, cũng không dám vượt qua lão gia và thẩm nương. Kính xin di nương thay ta ở trước mặt lão gia và thẩm nương phân biện đôi câu."

Lý di nương thấy vẻ mặt thản nhiên của nàng, liền cười nói: "Phu nhân và Nhị công tử cũng nói như vậy."

Minh Phỉ nhíu mày, Cung Nhị phu nhân và Cung Viễn Trật cũng nói như vậy? Cung Viễn Trật là theo bản năng bảo hộ nàng, Cung Nhị phu nhân có lẽ là muốn giữ lại cho Cung Tịnh Kỳ chăng? Lục Phẩm kinh lịch ư, trước kia thời điểm Cung Trung Tố còn làm quan Tứ Phẩm, Cung Tịnh Kỳ tục huyền (làm vợ kế) với Lục Phẩm kinh lịch này cũng không thích hợp, nhưng xưa đâu bằng nay, Cung Tịnh Kỳ bị người thối hôn như vậy nếu có thể gả đi, sẽ là một mối hôn sự rất tốt. Cung Nhị phu nhân thế nào chịu để lại chuyện tốt như vậy cho mẫu nữ Chu di nương?

Mấy người bọn họ ở nơi đó vui vẻ mưu tính, còn không biết người ta có xem trọng nữ nhi của người bị bãi quan hay không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio