Edit: Um-um
Minh Tư cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng cũng nói mấy câu chua chát với Minh Bội. Minh Bội không so đo với nàng, nghe nàng ấy khen y phục của mình chất vải tốt liền sai nha hoàn đưa nàng ấy một phần, nghe nàng ấy nói trâm cài đầu của mình đẹp mắt cũng rút đưa tới.
Thật là làm cho Minh Tư vừa bực vừa hận vừa ganh tị, nghĩ thầm nha đầu hẹp hòi Minh Bội này sao hào phóng như vậy, cũng không biết đồ cưới phong phú thế nào, vốn riêng có bao nhiêu? Sao nàng lại xui xẻo đến thế, tất cả chỗ tốt đều để cho người khác chiếm mất? Nghe mọi người ca ngợi Minh Bội, lại nói vị hôn phu của nàng ta tốt, thiếu chút nữa trái tim vỡ thành mấy mảnh.
Minh Phỉ ngồi kế bên nhìn Hiền ca, Hưng ca và Thư Mi ầm ĩ, chợt thấy tay áo bị người nhẹ nhàng kéo kéo. Quay đầu lại nhìn, là Thái Quang Hoa ngại ngùng đứng một bên, quy quy củ củ chào nàng một cái: “Tam tỷ tỷ, người còn nhớ đệ không?”
“Đã cao như vậy sao? Ta sao lại không nhớ rõ đệ? Chỉ sợ đệ tuổi còn nhỏ đã quên mất ta.” Minh Phỉ kéo Thái Quang Hoa đến đối diện mình nhìn thật kỹ, ba năm trôi qua, hắn đã tuổi, mặc bộ áo dài xanh thêu hoa, mang ủng da nai con, bộ dáng càng giống như Thái Quốc Đống, vừa nhìn một cái đã biết là một nam hài tử xinh đẹp hiểu chuyện.
Thái Quang Hoa cười một tiếng: “Sẽ không quên, khi đó đi Đăng Châu, dọc trên đường đi đệ lúc nào cũng nhớ tỷ và tam tỷ phu. Sau khi đến Đăng Châu cũng thường nghe mọi người nhắc tỷ, ngày tết cũng thường nhận được y phục tỷ làm, còn đưa đồ đạc. Chỉ là không nhớ rõ lắm hình dạng của tỷ thế nào thôi.”
Minh Phỉ sờ sờ đầu hắn, hỏi hôm nay hắn học những sách gì, cuộc sống thường ngày ra sao, ở trong kinh có quen không, d.i.e.n.d.a.n.lqd lại ôm Thư Mi đến cho hắn nhìn, dạy Hưng ca gọi hắn Tiểu cữu cữu. Thái Quang Hoa nghiêm trang ở trước mặt mấy đứa nhỏ làm ra dáng trưởng bối, hình dạng chững chạc, lời nói thích đáng, biểu hiện rất thông tuệ, được cả tộc nhân Thái thị khen ngợi.
Trong lòng Trần thị kiêu ngạo, trên mặt lại cực kỳ nghiêm khắc, rất nhanh đuổi hắn ra ngoài: “Đi tìm đại ca con đi, sẵn tiện nhận thức thêm các trưởng bối trong tộc.”
Thái Quang Hoa quy củ cáo từ mọi người, theo đại nha hoàn Phương Ngân rời đi.
Mọi người lại theo thứ tự đi Minh Ngọc viện, Minh Ngọc viện cách Minh Bội viện không xa, bố trí khéo léo tinh xảo, dưới tàng cây hồng phong xin đẹp che mấy khối đá kì lạ, bên cạnh đó nở rộ vài cọng bạch cúc, lại có băng đá bàn đá, tự nhiên thanh nhã.
Mọi người khen cảnh xung quanh, Phương Ngân đi vào nhà, mới đi vào đã nghe một mùi thuốc nồng nặc, lại thấy tấm màn buông xuống, Minh Ngọc ở trong màn không có hơi sức nói chuyện: “Bá mẫu ở trên cao, các vị bá mẫu, thẩm, tỷ tỷ phía trên, Minh Ngọc nơi này có lễ, trong người mang bệnh không dám gặp, xin thứ tội, xin đừng so đo với ta.”
Phan thị nhíu mày: “Cuối cùng là bệnh gì?”
Minh Tư cũng rất tò mò, cuối cùng là bệnh gì mà không dám gặp người. Một mặt nàng lại hả hê, tới thời điểm mấu chốt ngã bệnh, còn bệnh thành bộ dáng này, đúng là đáng đời.
Trần thị khó xử nói: “Không ai nói rõ được bệnh gì, ngự y cũng mới tới xem, đại phu nổi danh trong kinh cũng đã mời tới xem nhưng không thấy tốt hơn. Mỗi ngày một suy yếu, người gầy trơ xương. Danh y xung quanh cũng đã mời hết, chỉ tiếc, Thủ Chân Tử đã qua đời.”
Phan thị nói: “Để ta vào xem nàng một chút!”
Trần thị do dự: “Minh Ngọc, bà bác con muốn nhìn con một chút, Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ con cũng đều ở đây. Tóm lại đây đều là người nhà, xem một chút cũng không ảnh hưởng gì, được không?”
Minh Ngọc trầm mặc chốc lát, mới nói: “Con chỉ muốn gặp bà bác và Tam tỷ tỷ.”
Trần thị cười xấu hổ, nói với các nữ quyến khác: “Đứa nhỏ này bệnh đã lâu, tuổi lại nhỏ, khó tránh khỏi tuỳ hứng, mọi người đừng so đo với nó.”
Trong lòng các nữ quyến khác tò mò vô cùng, tuy nhiên cũng nói: “Không sao, không sao”. Sau đó đi theo Hàm Dung lui ra ngoài, ngồi phòng ngoài uống trà nghỉ ngơi, từ trong miệng Hàm Dung nói xa nói gần hỏi thăm bệnh tình Minh Ngọc, vừa cảm thán vừa thương tiếc.
Toàn bộ tâm tình Minh Tư không ở đó, chỉ đứng ở cửa ra vào nhìn vào trong, lắng nghe tình huống. Nhưng thấy Phan thị, Minh Phỉ, Trần thị nghiêng mình vào màn, không lâu lắm liền vang lên hai tiếng khóc đè nén.
Một lúc sau, [email protected] Phan Thị và Trần thị lui trước ra ngoài, Minh Phỉ lưu lại. Trần thị gọi mọi người nghỉ ngơi ăn cơm. Minh Tư đảo tròn mắt nói: “Con không đói bụng, rất lâu rồi con không gặp Lục muội, rất nhớ nàng. Con ở đây nói chuyện với nàng, cũng giúp Tam tỷ tỷ trông coi con khỉ con Thư Mi”
Trần thị nhàn nhạt liếc nàng, nói: “Nếu vậy Minh Nhã cũng ở lại đi, tỷ muội các con cùng nhau tâm sự.”
“Lục muội muội, đau lòng chết Tứ tỷ tỷ rồi, để tỷ xem muội đã thành ra cái dạng gì rồi hả?” Minh Tư đã được như ý nguyện, vui mừng chui vào phòng. Nha hoàn bên cạnh Minh Ngọc cũng không cản nổi, [email protected]_um_um Minh Phỉ bảo nha hoàn kia đừng để ý nàng ta, cứ mặc nàng ấy.
“A nha! Mấy năm không gặp, sao muội lại thành thế này?” Minh Tư khoa trương hét lên, Minh Ngọc nhanh chóng cầm một cái khăn đắp lên mặt, giọng nghẹn ngào: “Khiến Tứ tỷ tỷ chê cười.”
Minh Tư ra vẻ kinh ngạc, bộ mặt khổ sở kéo khăn Minh Ngọc: “Muội đừng sợ, muội đừng sợ, đều là tỷ muội trong nhà, sợ cái gì? Chẳng lẽ còn có thể bị hù đến chết? Thật là, sao muội lại xui xẻo như vậy? Mắt nhìn thấy sẽ bay lên thành phượng hoàng, đây đúng là tai hoạ bất ngờ! Thật đáng thương đáng tiếc, thấy muội như vậy tỷ thật sự đau lòng muốn khóc.”
Minh Ngọc xoay mình, trùm chăn lên đầu, nhỏ giọng thút thít.
Minh Phỉ trầm mặt kéo Minh Tư ra: “Nàng đang là bệnh nhân, tuổi cũng còn nhỏ, trải qua sự đời cũng chưa nhiều như ngươi, tội gì mà ngươi nói những lời làm nàng buồn?”
Minh Tư nghĩ đến gương mặt vàng vọt gầy gò của Minh Ngọc, biểu tình tuyệt vọng như đưa đám, buồn bực khổ sở mấy năm qua tan biến, hận không được cười to ba tiếng giải bày tâm trạng. Thật khó khăn mới có thể kềm nén được, nghiêm túc nhìn Minh Phỉ nói: “Tam tỷ tỷ nói chuyện phải nói đạo lý. Ta nói gì? Từ đầu đến cuối ta đều ở đây quan tâm nàng, yêu thương nàng. Biết rằng tỷ đang tiếc cơ hội thăng chức nhanh, dựa dẫm vào người có quyền thế nhưng tỷ không thể cái gì cũng tính lên người ta chứ? Tỷ nói xem có phải vậy không, Nhị tỷ tỷ?”
Minh Nhã thở dài: “Tứ muội muội, muội tạm thời nói ít thôi.” Vừa nói vừa khuyên Minh Tư đi ra ngoài, Minh Tư đạt được ước muốn cũng cao hứng bước ra theo nàng.
Đợi trong phòng chỉ còn lại tỷ muội hai người, Minh Ngọc kéo chăn ra, thở dài một hơi: “Nghẹt chết muội.”
Minh Phỉ đau lòng sợ mặt nàng: “Chịu không ít khổ hả?” Tống đạo sĩ từng nói thuốc kia lợi hại, phải chịu không ít đau khổ. Cũng không biết Minh ngọc đã chịu những nỗi khổ nào rồi.
Minh Ngọc cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là đầu óc choáng váng, ói, tiết, sau đó không có khẩu vị, ăn không vô, ngự y kê đơn thuốc cũng ăn không vô, hơi tốt một chút lại tiếp đến một lần như vậy, dĩ nhiên thuốc và kim châm cứu đều không hiệu quả. Vậy nên lúc này chưa đến một tháng không có ai dám đến xem muội. Hôm đó, đại ca từ bên ngoài mời được một người xưng là du y thần y, nói muội bị người hạ cổ, chỉ cần ở chung với một con gà trống thời gian dài là được, đại ca tức sùi bọt mép, sai người cầm gậy đánh đuổi hắn đi, hắn liền đi rêu rao, muội không thể sống lâu, cũng xem như vô tình giúp chúng ta.”
Minh Phỉ cười nói: “Muội ráng thêm một thời gian nữa, đến cuối năm nay mọi chuyện qua hết là được.”
“Ừ.” Minh Ngọc hiếu kỳ: “Vậy rốt cuộc là thuốc gì? Sao lại lợi hại như vậy? Nhiều đại phu như vậy cũng không ai đoán ra?”
Minh Phỉ thở dài: “Tỷ cũng không biết. Lão đã không còn trên đời nữa rồi.” Về người Tống đạo sĩ này, chính là một bí ẩn.
Minh Ngọc thở dài, [email protected] cười nói: “Ôm Thư Mi đến cho muội nhìn một chút?” Suy nghĩ một chút còn nói: “Thôi, đừng doạ nó. Sau này cuộc đời còn dài, muội chỉ lén nhìn nó là được rồi.”
Những vị khách bất ngờ xuất hiện làm Trần thị và Hàm Dung loay hoay chân không chạm đất, sau khi an bài mọi người thoả đáng là lúc đã lên đèn. Trần thị phân phó Hàm Dung gọi mấy tỷ muội Thái gia đến hậu đường ngồi nói chuyện, nói một chút tin đồn với nhau, đã thấy ma ma quản sự Ngọc Bàn tới bẩm: “Phu nhân, lão gia và Đại gia, Tứ gia, Ngũ gia đến tiếp khách, đã vào.”
Minh Tư nghe vậy lập tức đứng lên, từ trong tay áo móc ra một chiếc khăn, xoa xoa khoé mắt, cặp mắt lập tức đỏ bừng, tràn ngập nước mắt. Nhìn thấy vạt áo màu tím của Thái Quốc Đống chợt loé, liền vận sức chờ phát động, đến khi Thái Quốc Đống bước vào cửa, vừa mới đứng vững, nàng liền ô ô một tiếng, gào khóc lao tới.
Thái Quốc Đống chưa kịp phản ứng đã bị nàng ôm chặt đầu gối, nước mắt nước mũi dính lên vải, vừa khóc vừa thét: “Phụ thân ơi, nữ nhi số khổ suýt nữa không còn gặp được người! Phụ thân ơi, người phải làm chủ cho nữ nhi.”
Minh Bội nhàn nhạt nháy mắt với Minh Phỉ, ý nói Minh Tư càng lớn càng trẻ con. Ngày trước Minh Tư khóc cho Thái Quốc Đồng nhìn, đó là khóc lóc vô cùng thảm thiết, ngày nay khóc chẳng khác gì với thôn phụ la lối om sòm, nửa điểm mỹ cảm cũng không có.
Thái Quốc Đống nhíu mày, trầm giọng: “Làm gì vậy? Đang êm đẹp sao lại khóc thành bộ dạng này! Mau đỡ Tứ cô nãi nãi dậy! Như vậy còn thể thống gì, để cho người khác cười chê.”
Sau chuyện xảy ra từ năm trước ông càng tỏ ra trầm ổn, chú trọng cử chỉ hành động của mình, trừ đến phòng Trần thị và Tứ di nương ra cũng ít đi đến chỗ hai thông phòng Kiều Hạnh và Mộ Vân. Không chỉ vậy, càng yêu cầu nghiêm khắc với người trong nhà, làm việc phải có độ, làm người phải khiêm tốn. Mặc dù Minh Tư không tranh giành, nhưng cuối cùng vẫn là nữ nhi mà ông thương yêu nhiều năm, nói ông không muốn quản nàng, không muốn nhìn nàng tốt là giả nhưng Minh Tư vừa thấy vừa khóc vừa gào thật sự làm cho người ta bực mình, cũng làm cho người ta thấy xui xẻo.
Tất nhiên từ lúc Minh Tư bắt đầu động tác, Trần thị vẫn lạnh lùng nhìn, giờ phút này thấy Thái Quốc Đống mất hứng, Phương Hoà Hàm Dung mỗi người một bên đỡ Minh Tư lên, dịu dàng an ủi: “Tứ cô nãi nãi, người đừng khóc. Khó khăn lắm mọi người mới đoàn tụ, là chuyện vui lớn, thứ nhất khóc như vậy làm tổn hại sức khoẻ, thứ hai là làm phụ thân người buồn, thứ ba cũng khiến người cười chê, đừng khóc nữa.”
Trong mắt Minh Tư giờ phút này chỉ có Thái Quốc Đống, trong lòng cũng chỉ mong cầu được đau lòng và đồng tình của ông, dùng hết khả năng thay nàng an bày một tương lai tốt. Thấy Trần thị cản trở nàng đến gần Thái Quốc Đồng, không khỏi vừa bực vừa hận, dùng sức đẩy Trần thị và Hàm Dung ra: “Các người đừng cản ta… ta có lời muốn nói với phụ thân.”
Trần thị và Hàm Dung cũng thuận theo, buông lỏng tay nàng ra, mặc cho nàng đến đối diện gần Thái Quốc Đống.