Editor: Thư
Lại không nói đến tất cả mấy vị di nương đều có toan tính nho nhỏ riêng, Trần thị chầm rì rì uống một ngụm trà, lại chậm rãi nói: "Bây giờ, khó khăn nhất là bảo quản chén bát chum đĩa. Đúng rồi, ta đây phải nói rõ một chút, lần này đồ sứ phải dùng trong phủ cũng không phải sứ thô có thể dễ dàng mua bên ngoài, cũng không phải là mặt hàng thường dùng trong quán rượu, mà là mượn từ tất cả các phủ đến, đồ sức đầy đủ các loại kiểu dáng, quý trọng lắm. Nếu làm hư không phải chuyện bồi một hai cái, mà phải bồi trọn cả bộ, nếu là mỗi bộ đều đánh nát một hai cái như vậy, bổng lộc cả năm của lão gia nhà chúng ta cũng không đủ đền. Bồi tiền vẫn chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là thể diện."
Nghe nàng nói như vậy, trên mặt mấy di nương đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vốn là cũng chỉ là gả một thứ nữ mà thôi, hơn nữa xuất thân của mẹ đẻ cũng không cao, phu gia cũng không phải là nhà đại phú đại quý gì, chỉ cần ngoài mặt ổn thỏa một chút, không bị người ta nói tới nói lui là được, hơn không cần phải đến từng nhà mượn đồ sứ quý giá làm gì. Gióng trống khua chiêng như vậy là muốn làm gì đây?
Nhị Di Nương như có điều suy nghĩ, trên mặt Tam Di Nương đều là cảm kích, Tứ Di Nương lại ghen tỵ không dứt, Trần thị nhìn thấy hết nét mặt của mọi người, vẻ mặt vẫn không thay đổi, âm thầm hả hê. Nàng cố ý làm long trọng như vậy vì ba nguyên nhân.
Thứ nhất là để Thái lão gia vui lòng. Thái lão gia có đại tang mới hồi phục, lại mang tiếng là môn sinh của Đế Sư Chung Thái Phó đại nhân, rất là phong quang, nhưng phong quang này ngày thường khó được hiển lộ, chỉ có mượn việc hiếu hỉ thể hiện ra; thứ hai, Thái lão gia có đại tang ba năm, trong nhà không khoản tiền nào có thể thu, nhân khẩu lại đông đảo, hàng năm lại phải chuẩn bị chút phí cho Chung Thái Phó và cấp dưới trong kinh giúp đỡ chỉ điểm, chỉ có ra lại không vào được dẫn đến kết quả chính là trong kho trống không, phải mượn cơ hội này kiếm đầy túi chứ; thứ ba, là vì chính bản thân Trần thị. Nàng mới vừa gả tới, còn chưa có đứng vững, phải mượn cơ hội này phát huy thật tốt một phen, tạo nên hình thượng hiền huệ đại độ trong lòng Thái lão gia và các phủ ở Thủy thành —— nàng cũng không thể không công làm cho người ta không đúng?
Nàng cũng không sợ phủ đệ nhà ai ở Thủy thành phủ nhà ai không đến, hoặc đến qua loa cho xong. Thứ nhất, nhà mẹ nàng có những nhân vật mấu chốt, tỷ như bá phụ của nàng Tri Phủ đại nhân, đến lúc đó đám người bá mẫu Tri Phủ phu nhân nhất định sẽ xuất hiện. Nhân vật số một Thủy thành là Tri Phủ đại nhân cùng phu nhân cũng tự mình giá lâm, còn ai dám ngại tiệc mừng này là gả một thứ nữ không có cấp bậc, tìm cớ không đến chứ? Chỗ tốt của đại gia tộc chỗ tốt chính là tại chỗ này, mặc kệ bình thường hẹp hòi bao nhiêu, nhưng thời khắc mấu chốt nhất định sẽ luôn đứng chung một chỗ.
Thứ hai, Thái lão gia cũng coi như nhân vật số hai ở Thủy thành, vừa là môn sinh của Thái Phó đại nhân, ai sẽ cố ý làm mặt mũi của hắn? Phàm là kẻ lăn lộn chốn quan trường, chút thể diện này thế nào cũng sẽ cho thôi. Mượn chuyện đồ sứ này, thật ra chính là nàng ngầm mượn cơ hội thông báo tất cả các phủ, Thái phủ cố ý muốn long trọng tổ chức hôn sự này thật lớn, mời mọi người đến.
Trần thị nói: "Chính vì chuyện này liên quan đến nhiều sự hệ trọng, ta quyết định giao cho Nhị Di Nương quản. Để cho tiện quản lý, người phụ trách phải lấy ra kiểm lại đồ sứ, còn phải quản cả chuyện mang thức ăn lên, tránh cho đồ sứ này qua tay nhiều người, quá nhiều người quản lí sẽ lại có người đùn đẩy trách nhiệm." Nàng cười tủm tỉm nhìn Nhị Di Nương: "Ta nghĩ rằng, lúc trước muội muội từng trông nom việc nhà suốt ba năm, tình huống trên dưới trái phải trong nhà cũng hết sức quen thuộc, chuyện như vậy không do ngươi làm thì không ai thích hợp hơn nữa. Trừ ngươi ra, lão gia và ta thật đúng là không tin được những người khác."
Lúc này Minh Phỉ đã lí giải đầu đuôi nguyên nhân kết quả của việc này đại khái trong đầu, đây chính là kế một mũi tên trúng hai đích của Trần thị. Chẳng những mượn cơ hội làm Thái lão gia vui lòng, còn có thể đào hầm cho Nhị Di Nương nhảy xuống, dẫu Nhị Di Nương biết rõ là một cái hố vẫn không thể không trợn tròn mắt nhảy xuống.
Bởi vì trước mặt có Thái lão gia đè ép, nàng ta không dám công khai coi nhẹ mặt mũi của Thái lão gia, cho nên coi như không vui mừng, có khó khăn hơn nữa cũng phải cắn răng nhận lấy, mà không dám nói mình làm không được cái đó, dù sao đây là do chính nàng ta đòi hỏi trước mặt Thái lão gia!
Thử nghĩ đến tổ chức chuyện vui này, nhiều người tay chân lẫn lộn, dù là người luôn luôn thận trọng vẫn những thời khắc thiếu thận trọng, làm thế nào mà một cái chén cái dĩa cũng không hư hao? Huống chi muốn động chút tay chân khiến đống chén dĩa có chuyện không may, thật là chuyện dễ dàng đến không thể dễ dàng hơn nữa. Nếu như Nhị Di Nương không muốn bản thân mình bồi, thì phải đẩy đống tổn thất này lên người bọn quản sự, quản sự lại đẩy những tổn thất này đến từng người phụ trách cụ thể. Những người phụ trách cụ đó đều là những kẻ thấp cổ bé họng, làm gì có tiền tài mà bồi? Bồi không được thì phải làm thế nào? Tất nhiên sẽ nghĩ đủ phương pháp đùn đẩy trách nhiệm, trách nhiệm này đẩy tới đẩy lui sẽ ra mâu thuẫn.
Khi bi kịch xảy ra rồi, Nhị Di Nương chỉ có hai lựa chọn, một chính là cầm tiền riêng của chính mình ra ngoài bồi, còn lại chính là huyên náo thật xôn xao, làm
đến khi phía dưới náo loạn, chọc cho người người oán trách, dĩ nhiên cuối cùng cũng chỉ thể hiện nàng ta hành sự bất lực. Không cần phải nói, chuyện này tất nhiên một món nợ khiến người ta hao tâm tổn sức.
Nhị Di Nương là kẻ thành tinh nhiều năm, sao lại không biết chỗ mờ ám cùng ảo diệu trong này, sắc mặt lập tức liền có vẻ khó chịu thấy rõ, nhưng lại không tiện từ chối, chỉ có thể trầm mặt không nói lời nào.
Chỉ là phụ trách quản lý đồ sứ cùng mang thức ăn lên, nghe thì đơn giản, nhưng thực tế đây là khâu khổ nhất phiền nhất lại không có được chỗ tốt nào, hơn nữa hai việc nối liền nhau, Nhị Di Nương hoàn toàn không có cơ hội đùn đẩy trách nhiệm.
Tứ Di Nương chu đôi môi đỏ hồng một cái rồi trở lại bình thường, miệng mở lớn: "Mâu tỷ tỷ, lão gia cùng phu nhân thật coi trọng ngươi, trong mấy người chúng ta cũng chỉ có ngươi có thể đảm nhiệm đại sự, cũng đừng cô phụ lão gia và phu nhân đã tín nhiệm nha."
"Ta đương nhiên sẽ hết sức làm xong việc này." Nhị Di Nương hung hăng đâm Tứ Di Nương một cái, nhưng Tứ Di Nương không để ý, nàng ta rất đắc ý với câu "Có thể đảm nhiệm đại sự" của mình, nàng ta cũng học được văn vẻ rồi.
Nhị Di Nương cũng không cam khoanh tay chịu trói, nhìn Trần thị nói: "Tỷ tỷ, chuyện liên can lớn như vậy, khách tới cũng nhiều, ta sợ là không giúp được, không bằng để Tứ Di Nương cho ta giúp một tay như thế nào?" Nếu xui xẻo mọi người cùng nhau xui xẻo, nàng ta cũng không tin cuối cùng mọi thứ đều là lỗi của nàng ta.
Tứ Di Nương vừa nghe, mặt đẹp thất sắc, đôi tay phe phẩy loạn lên: "Bệnh của Diệu Nhi còn chưa hết đấy. Ta chưa từng trông nom chuyện nhà, chẳng những không giúp được ngươi, ngược lại sẽ thêm phiền."
Trần thị cau mày nói: "Chưa từng trông nom cũng phải bắt chước! Ngươi phải chăm sóc Diệu Nhi là chuyện phải, nhưng cũng không thể vì vậy mà cái gì cũng không làm, trốn sang một bên tránh quấy rầy. Bắt đầu từ ngày mai, trong phủ sẽ có khách lục tục tới tới đi đi, nhiều người nhiều chuyện lộn xộn dễ dàng xảy ra sai lầm. Quan trong nhất chính là quản chặt tất cả nha đầu ma ma trông cửa ở các viện các phòng, trông chừng nhà cửa cho tốt. Việc ngươi cần là, chính là bắt đầu từ giờ cho đến hết đêm, mỗi ngày dẫn theo người tuần tra tất cả các phòng tất cả các viện tất cả các kho, không thể phạm sai lầm!"
Lên mặt chính là chuyện nàng thích làm, lại còn có thể mượn cơ hội ngáng chân người ta, Tứ Di Nương cười lên: "Cái này tỳ thiếp biết nên sao làm sao đây, phu nhân cứ yên tâm."
Trần thị thổi bọt trà, thản nhiên nói: "Còn nữa, các tiểu thư đã nghe rõ rồi đấy, mấy ngày nay không có việc gì thì không cần đi loạn, càng không cho phép sanh sự. Đặc biệt, mong mọi người cũng quản chặt người trong viện mình, người của viện nào dám sanh sự, tội thêm một bậc! Tuyệt không dễ dàng tha thứ. Tứ Di Nương, sau khi giải tán ngươi phải đi đến viện của mấy vị công tử truyền lời ta nói. Tốt lắm, lời ta muốn nói đều đã nói xong rồi, mọi người cứ theo đó mà đi làm việc thôi."
Dư ma ma lấy chìa mở rương, đem bản đối chiếu lấy ra đưa cho Nhị Di Nương cùng Tứ Di Nương.
"Muội muội, tất cả các đương gia phu nhân của các phủ, ta đã hỏi trước đó rồi, bây giờ ngươi liền an bài nhân thủ đến tất cả các phủ thu đồ đến đây, kiểm lại ghi vào danh sách thôi." Trần thị cười như không cười nhìn Nhị Di Nương, đưa một tờ giấy viết chi chít chằng chịt sang, "Đây là danh sách tân khách, tổng cộng bàn. Ngươi nhận đồ sứ trở về, nhớ trước tiên sai nhân thủ an bài một chút, phải phân người nào ngồi đâu, món ăn nào nên lên trước, trình tự mang thức ăn lên như thế nào, làm rõ một chút đi."
Sắc mặt của Nhị Di Nương đã hòa hoãn lại, cười tủm tỉm nhận giấy đối chiếu cùng danh sách tân khách: "Tỷ tỷ, muội muội nhất định làm xong chuyện này."
Trần thị thấy nàng ta thu thập tâm tình nhanh như vậy, hơi kinh ngạc, cũng cười nói: "Có những lời này của ngươi ta liền yên tâm, mọi người phải đồng tâm hiệp lực làm xong đại sự này mới đúng."
Tam Di Nương ngập ngừng nói: "Phu nhân, tỳ thiếp làm cái gì đây?"
Trần thị cười lên: "Việc ngươi cần, chính là phụ trách làm cho Nhị Tiểu Thư nhà chúng ta thật vui mừng mà xuất giá, giúp nàng ăn được ngủ được." Người giống như Tam Di nương như vậy căn bản không có nửa điểm uy hiếp với mình, sau khi Minh Nhã gả sang nhà chồng có cái gì vẫn phải dựa vào mình cho nàng mặt mũi, chỉ cần có sở cầu sẽ có kiêng kỵ, lấy lòng lôi kéo một người cũng không có tổn thất.
Thứ nữ nhà khác sắp phải gả đi, mẹ đẻ của mình chỉ có thể thừa dịp đêm khuya vắng người len lén đi nói vài lời tâm sự, còn sợ bị mẹ cả biết. Lúc gả, tư cách kề cận càng không có, chỉ có thể đứng xa xa nhìn. Đây là cố ý cho mẹ con mình cơ hội gặp nhau, Tam Di Nương cảm kích đến nỗi nước mắt đều đang dâng trong hốc mắt, tiến lên hai bước, hành lễ thật sâu với Trần thị: "Tỳ thiếp cám ơn phu nhân."
Trần thị khẽ mỉm cười, bảo tất cả các di nương tiểu thư giải tán, lệnh ma ma quản sự trông cửa đi lên nhận việc. Minh Phỉ dắt tay Minh Ngọc đi tới cửa, Ngọc Bàn cười tủm tỉm tiến lên ngăn hai người: "Ngày hôm trước không phải Tam Tiểu Thư nói thích khăn tay nô tỳ làm sao? Nơi này của nô tì còn có nhiều, mời Tam Tiểu Thư đi phòng sát vách chọn một khối có được không ạ?"
Minh Phỉ nói: "Ngươi không phải đang làm nhiệm vụ sao?"
Ngọc Bàn nhìn Trần thị một cái, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì, chỉ một lát mà thôi, không dây dưa được bao lâu."
Lúc này gọi riêng muốn nói cái gì với mình đây? Minh Phỉ cười đồng ý rồi. Bởi vì thấy Minh Tư cùng Minh Bội ở một bên nghểnh cổ nghe, liền cười hẹn họ: "Hai vị muội muội muốn đi phòng ta ngồi một lát hay không?"
Minh Bội còn chưa mở miệng, Minh Tư liền khinh bỉ nói: "Không đi, sợ dính xúi quẩy."
Đã sớm biết có thể như vậy, Minh Phỉ cười nhạt, giao Minh Ngọc cho nhũ mẫu, dặn các nàng đến phòng mình trước, bản thân mình xoay người đi theo Ngọc Bàn đến gian phòng nhỏ cách vách.
Chung quanh bàn vuông bày mấy băng ghế dài, một cái tủ dài tựa vào tường, đây vốn là phòng nghỉ ngơi của các nha đầu ma ma đang làm nhiệm vụ, giờ phút này tất cả mọi người ở bên ngoài rối ren, trong nhà liền chỉ có hai người Ngọc Bàn cùng Minh Phỉ.
Ngọc Bàn lấy từ trong ngăn kéo ra năm sáu chiếc khăn màu sắc phấn nộn tới Minh Phỉ nhìn: "Tam Tiểu Thư nhìn chiếc khăn hồng thêu Tử Đằng này như thế nào? Vừa đúng lúc xứng đôi với một thân áo ngài mặc hôm nay; nhìn lại xem, màu xanh nhạt thêu cúc tơ vàng cũng không tồi."
"Đều nhìn thật đẹp, làm ta xem hoa mắt đấy." Minh Phỉ chăm chú nhìn lên khăn tay, Ngọc Bàn nhân cơ hội đi tới cửa nhìn xung quanh một chút, thấy bốn bề vắng lặng, bước nhanh trở lại sờ từ ngăn kéo ra một cái hộp con tới mở ra bỏ trước mặt Minh Phỉ: "Tam Tiểu Thư, đây là phu nhân sai nô tỳ đưa cho ngài."