Hỉ Doanh Môn

chương 58: con thứ (hai)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Thu Lệ

Trước hết, Minh Phỉ để cho Kiều Đào tìm người thông báo, nàng liền mang theo Minh Ngọc đứng dưới mái hiên, tiểu nha đầu kia mời nàng đi vào nàng cười lắc đầu. Quả nhiên, trong phòng lại truyền tới tiếng rít gào của Minh Tư: "Cút! Bảo nàng cút! Bảo sao chổi đó cút đi! Ta không muốn nhìn thấy nàng! Nhị ca, ca nói nàng ta không có chuyện gì thì tới chỗ của ta lắc lư làm gì? Là tới nhìn ta chết chưa sao?"

Thái Quang Chính đang tận tình khuyên bảo Minh Tư.

Minh Phỉ hắng giọng một cái, ở ngoài cửa lớn tiếng nói: "Tứ muội, ta và Lục muội rất quan tâm muội nên cố ý tới thăm muội, muội đã khỏe chút nào chưa? Tứ muội, muội muốn ăn cái gì cứ nói với ta, ta đi làm cho muội ăn......"

Đầu tiên là tiếng vang thanh thúy của vật gì đó bể nát dưới đất, tiếp đó Minh Tư hấp tấp vọt ra, chỉ vào lỗ mũi Minh Phỉ mắng to: "Mèo khóc chuột giả từ bi! Ngươi đến xem ta buồn cười đến mức nào à? Có người không biết xấu hổ như ngươi vậy sao? Lần đầu tiên không thấy ngươi, lần thứ hai lại chạy, ngươi muốn đến khắc chết ta sao? Ngươi mơ đi!"

Minh Ngọc có chút khiếp đảm nói: "Tứ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, Tam tỷ và ta......"

Minh Tư cười lạnh: "Còn ngươi nữa! Tay không đau sao? Còn dám đến nơi này?"

Minh Phỉ cười nói: "Tứ muội, đây chính là ngươi không đúng rồi, chúng ta tới thăm ngươi, là quan tâm ngươi... Tại sao ngươi lại nói như vậy? Như vậy sẽ làm người ta đau lòng."

Minh Tư nổi trận lôi đình: "Ta thích nói như thế đó, vậy thì sao? Ta bị tỷ muội các ngươi hại thành bộ dáng này, nói ngươi đôi câu còn không được à? Phụ thân đánh ta, ta liền đánh trả lại ngươi!"

Minh Tư cao hơn Minh Phỉ gần nửa cái đầu, từng bước từng bước tiến tới gần, Minh Phỉ từng bước từng bước lui về phía sau, vẻ mặt nghiêm trang nói: "Tứ muội muội, sao chúng ta lại hại muội? Chúng ta là thân tỷ muội, đừng nói ra những lời khiến người ta chê cười......"

"Ai là thân tỷ muội của ngươi...... Sao chổi! Ngươi cũng xứng sao?" Minh Tư không để ý Thái Quang Chính đuổi theo đang liều mạng nháy mắt, vừa nhảy cao tám trượng, bất ngờ lại nhìn thấy được vẻ hả hê, khinh bỉ và khiêu khích trên mặt Minh Phỉ, giận đến cái gì cũng không suy nghĩ, vung tay lên về phía mặt của Minh Phỉ.

Khi tay của nàng mới vừa đụng phải mặt Minh Phỉ, Minh Phỉ "Ây da" một tiếng lảo đảo ngồi xuống đất. Minh Ngọc giơ tay nhào về phía Minh Tư, Kiều Đào vội vàng chặn ngang ôm chặt nàng.

"Súc sinh! Ngươi là súc sinh!" Đúng lúc này, giọng nói giống như sấm đánh của Thái Quốc Đống vang lên ở cửa viện. Thật xa ông đã nghe thấy hai tỷ muội tranh chấp, chưa từng nghĩ tới đi vào liền nhìn thấy tình cảnh như thế này.

Minh Phỉ được Kiều Đào đỡ dậy đứng ở một bên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn mọi người. Tính cách quyết định số mạng, nàng lại một lần nữa cảm nhận được. Trong thời gian ngắn, người lớn còn không ra được, nhưng hài tử thì sao? Thấy hiệu quả thực vui vẻ.

Nàng đã sớm biết Nhị Di Nương tất nhiên sẽ nói chuyện của Minh Tư cho Thái Quốc Đống, mà trong lòng Thái Quốc Đống suy cho cùng vẫn là đau lòng nhi nữ này, tất nhiên sẽ sớm chạy tới thăm Minh Tư. Cho nên mới phải nhiều lần quấn muốn thăm Minh Tư. Quả nhiên, Minh Tư bị cuốn lấy không nhịn được, lộ ra nguyên hình, bị vội đám người Thái Quốc Đống vội vã chạy tới nhìn rõ ràng.

Thái Quốc Đống quăng cho Minh Tư một bạt tai, xanh mặt đứng ở nơi đó chỉa về phía nàng, tức giận đến toàn thân phát run: "Súc sinh! Sao ta lại sinh dưỡng ra một đứa súc sinh như vậy! Ngươi bị phạt là gieo gió gặt bão, không chịu ở đây tìm nguyên nhân trên người mình, mà còn khi dễ tỷ tỷ cùng muội muội của ngươi như vậy, ta thấy ngươi vẫn còn chưa có tỉnh ngộ! Gia pháp đâu? Lấy gia pháp! Hôm nay ta nhất định phải đánh chết đứa không nghe lời nhà ngươi!"

Trên mặt Minh Tư tràn đầy nước mắt, bụm mặt hận hận nhìn chằm chằm Minh Phỉ: "Ta và ngươi chưa xong đâu!" Trong nháy mắt đó, nàng thật sự hận thấu Minh Phỉ, hận không thể xé Minh Phỉ thành tám mảnh, nếu như không phải bởi vì trong lòng sợ Thái Quốc Đống, lại có Thái Quang Chính đang lôi kéo nàng, nàng thật sự đã nhào tới.

Trần thị vội vàng tiến lên khuyên: "Lão gia đừng vội tức giận, đứa bé này còn bệnh nặng. Có cái gì, đợi nàng hết bệnh rồi nói cũng không muộn."

Thái Quốc Đống cũng nổi trận lôi đình: "Nàng bệnh rồi hả? Con mắt nào của ngươi thấy nàng bị bệnh? Không phải nàng mạnh như rồng hổ, còn có hơi sức đánh người mắng chửi người sao?" Lại chỉ bởi vì giả bộ bệnh, lúc này mới từ từ đi tới mắng Nhị Di Nương: "Mắt chó của ngươi mù à! Nàng bệnh chỗ nào? Ngươi nói nàng bệnh chỗ nào? Người không an phận, nuôi mèo cũng không bớt phiền! Tức chết ta rồi!"

Ông biết rõ mình bị lừa gạt, làm một người đứng đầu, quyền uy bị khiêu chiến, hỏi ông tại sao có thể không bực? Thấy sắc mặt Nhị Di Nương tái nhợt, nước mắt tràn mi, lảo đảo muốn ngã. Thái Quốc Đống một bụng tức không chỗ tiết, quay đầu lại nổi giận với Trần thị: "Ta sớm đã nói giết chết con mèo kia đi, vậy mà các ngươi cứ khăng khăng cầu tình cho nó! Truyền lệnh của lão gia, thấy con mèo nghiệt chủng đó, trước tiên đập chết nó cho ta! Đập chết!"

Cuối cùng, Minh Phỉ cũng hiểu kiểu tính tình nóng nảy của Minh Tư là từ đâu mà tới rồi, hóa ra là có di truyền từ gia phong, nhìn bộ dạng này của Thái Quốc Đống, hiển nhiên chính là tạo hình trợn trừng mắt mới vừa rồi của Minh Tư.

"Đều do thiếp không đúng, thiếp thân phụ lòng tin tưởng của lão gia." Nhị Di Nương uất ức cúi thấp đầu, nước mắt trong suốt từng giọt từng giọt theo mặt chảy xuống, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào càng ngày càng lớn, thân thể lung lay hai cái, sau đó ngã về phía Thải Tú, đưa tới trận tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng khóc: "Ôi chao, Nhị Di Nương té xỉu!"

Thái Quang Chính nháy mắt, hai dòng nước mắt liền chảy ra ngoài, hắn trực tiếp quỳ gối trước mặt Thái Quốc Đống và Trần thị: "Đều do nhi tử không để ý đến Tứ muội muội, đều do lỗi của nhi tử, đều do nhi tử yêu thương nàng, mỗi ngày sương lạnh nặng, sợ nàng không chịu nổi, cho nên mới tự mình làm chủ mang nàng về, vừa lừa di nương đi bẩm báo phụ thân."

Bổ nhào về phía trước ôm lấy đầu gối Thái Quốc Đống: "Phụ thân, người trừng phạt nhi tử đi, là lỗi của nhi tử, nhi tử không vâng lời phụ thân, nhi tử bất hiếu......"

Giờ khắc này, thái độ sủng ái mấy mẹ con nhị di nương của Thái Quốc Đống liền thể hiện ra, tuy rằng sắc mặt của ông vẫn còn rất khó coi, nhưng thái độ giận dữ vừa rồi rõ ràng trở nên yếu đi.

Tứ di nương vẫn luôn đứng bên cạnh xem trò vui khinh bỉ bĩu môi, chê cười mà nói: "Nhị công tử thật đúng là hiếu thuận, một lòng chỉ tưởng nhớ di nương nhà hắn." Vừa nói vừa liếc Trần thị một cái.

Sắc mặt Trần thị không thay đổi tiến lên tha thiết khuyên nhủ: "Lão gia, người bệnh là quan trọng nhất, trước tiên đưa muội muội về phòng, mời đại phu đến xem rồi hãy nói."

Thấy Thái Quốc Đống không phản đối, nàng lưu loát chỉ huy mọi người đưa Nhị Di Nương tới phòng Minh Tư, lại đỡ Thái Quốc Đống đi vào chung. Thái Quốc Đống thấy trong phòng Minh Tư đầy mảnh sứ vỡ trên đất, lại tức giận trợn mắt nhìn Minh Tư hai mắt.

Lúc này, Minh Tư đã bị chuyện Nhị Di Nương té xỉu mà sợ ngây người, đâu nào để ý Thái Quốc Đống có phải đang trừng nàng hay không, nhào vào bên cạnh Nhị Di Nương khóc không ngừng.

Thái Quang Chính sững sờ quỳ gối bên ngoài, không nhúc nhích. Minh Phỉ cảm thấy, lúc này Thái Quang Chính, trên bản chất thì hắn và Thái Quang Đình rất giống nhau.

Minh Phỉ giả vờ dò xét trong phòng, hỏi Hoa ma ma nghe tiếng chạy tới: "Hoa ma ma, Nhị Di Nương không có chuyện gì chứ?" Lại lo lắng nói với Thái Quang Chính: "Nhị ca, ta thật sự là tốt bụng đến xem Minh Tư, ta cũng không ngờ có thể như vậy, sớm biết như vậy thì ta sẽ không đến thăm nàng......"

Thái Quang Chính rũ mắt nhìn màu xanh trước mặt hắn, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Không liên quan đến người, đều do ta sai."

Minh Phỉ nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu: "Ta chỉ muốn cùng Tứ muội muội giữ quan hệ tốt một chút mà thôi, tại sao lại khó khăn như vậy......"

Sắc mặt Hoa ma kỳ lạ nhìn Minh Phỉ, Tam Tiểu Thư vừa đúng dịp đánh vỡ chuyện này sao? Đó cũng quá đúng dịp. Sao chuyện ngày hôm nay lại trùng hợp như vậy chứ?

Không lâu lắm, đại phu tới, cũng không phải Thái Quang Nghi đi mời Đại Hoàn tới mà là Trần thị sai người đi mời Đường đại phu.

Đường đại phu ở bên trong nói những gì, không ai biết, nhưng hắn mới đi ra khỏi cửa viện không bao xa, bên trong liền rùm beng lên.

Đầu tiên là nghe tiếng the thé của Tứ di nương nói cái gì đó, tiếp theo là giọng điệu đè nén tức giận của Nhị Di Nương trầm giọng nói: "Coi như là thủ kho say rượu thất trách, nhưng nếu tuần tra ban đêm đầy đủ thid tổn thất cũng sẽ không lớn như vậy. Sao có thể trách một mình ta? Ta cũng không phải là ba đầu sáu tay." Ngụ ý là muốn Tứ di nương cùng chịu.

Gần đây Tứ di nương hận mẹ con Nhị Di Nương đến chặt chẽ, liền bộc phát nói ngay tại chỗ, nói tại sao nàng phải cùng chịu, cũng không phải là người dưới tay nàng cầm chìa khóa thương khố coi chừng kho hàng, cũng không phải là Minh Bội nuôi mèo phát xuân dẫn theo mèo hoang chạy vào ăn vụng, phá hoại, tại sao nàng phải chịu? Cho dù nàng không tuần đêm tốt, vậy thì xin mời trừng phạt nàng, nhưng chuyện này không liên quan đến một nén bạc nào. Nếu ai dám đổ thừa nàng, nàng liền liều mạng với người đó!

Trần thị nghe nàng nói cái gì mà mèo phát xuân thật sự khó nghe, lập tức quát lên: "Ngươi chém gió cái gì! Lại nói loại lời thô tục này ngay trước mặt các tiểu thư, mau cút ra ngoài!"

"Không phải tỳ thiếp nói bậy, tỳ thiếp thật là ăn đủ tức giận!" Tứ di nương khóc sướt mướt dập đầu: "Lão gia, phu nhân, hai người cần phải chủ trì công đạo cho tỳ thiếp, không thể cái bô gì cũng hắt lên người tỳ thiếp. Tỳ thiếp tuần đêm, cũng là nói không ra khổ sở, hôm qua ban đêm, không phải tỳ thiếp tra có người uống rượu bài bạc sao, hình như người ta nói á..., họ chỉ nghe Nhị Di Nương nói, không để lão gia, phu nhân ở trong mắt, tỳ thiếp không phục, lúc này mới đến tai lão gia và phu nhân, tỳ thiếp thật oan uổng......" Hôm nay nàng đã có kinh nghiệm, cũng không dám nói cái gì mà mặt mũi của mình, mọi việc đều đặt lên Thái Quốc Đống và Trần thị sẽ không sai.

Bình thường, Thái Quốc Đống có một tay nuôi trang, nuôi thông phòng, nhưng lúc xử lý loại chuyện loạn như ma này ông liền tâm phiền ý loạn, lập tức đập cái ly.

Trần thị thấy thế, trong lòng hả hê, lại quặm mặt lại quát lên: "Tất cả đều câm mồm cho ta! Gay gắt, quyết liệt như vậy còn thể thống gì? Ai đúng ai sai, ta và lão gia tự có định đoạt! Trong công việc không thể thiếu công bằng, để cho người ta tâm phục khẩu phục!"

Có lẽ là bởi vì chuyện kế tiếp không tiện để các tiểu thư nghe được, Dư ma ma và Châu Thoa nửa đỡ Minh Tư ra, lại mời Thái Quang Chính, Minh Phỉ và Minh Ngọc đi.

Minh Ngọc vẫn nâng má nhìn chằm chằm vào Minh Phỉ, Minh Phỉ trấn định tựa như luyện chữ, ngay cả ngón tay cũng không run.

Hồi lâu, Minh Ngọc mới thở dài: "Tam tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn làm thân với Tứ tỷ tỷ sao?"

Minh Phỉ cong cong khóe miệng: "Đó là dĩ nhiên. Chúng ta là tỷ muội mà. Thế nào?"

Minh Ngọc nhíu mày: "Không có gì. Ta chỉ nghĩ, nếu phụ thân chậm một bước, tỷ lại phải bị đánh uổng phí." Nàng chỉ cảm thấy thật kỳ lạ mà thôi, Minh Phỉ không giống loại người quấn chặt lấy, tại sao lúc nãy nhất định phải quấn chặt Minh Tư chứ?

Minh Phỉ cười cười: "Đúng nha." Nàng là loại người không công đưa tới cửa cho người ta đánh sao? Đừng xem vóc người Minh Tư cao hơn nàng, nhưng hơi sức chưa chắc đã bằng người quen làm việc nặng như nàng đâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio