Editor: Trịnh Phương.
Minh Phỉ không ngờ, con chó mà Cung Viễn Hòa mang tới lại là một con vật khổng lồ như vậy. Nó có một khuôn mặt thô như gấu, da dày lông rậm, dũng mãnh đến dọa người. Nó lười biếng nằm phơi nắng trong viện của Thái Quang Đình, nhìn qua thì có vẻ hết sức an tĩnh.
Vậy mà tất cả giống như chỉ đều là giả. Trong lúc mấy người các nàng đi tới cửa viện thì tiếng "leng keng" vang lên từ dây đeo trên cổ, con chó kia hung mãnh mà nhanh nhẹn đứng lên, mắt lom lom nhìn mấy người, mặc dù không hề sủa hoặc là có động tác nhào lên, nhưng nhìn chiều cao hơn hai thước giống như hình thể của nghé con này, chân Minh Phỉ vẫn không khống chế được mà nhũn ra.
Nhìn lại mấy người kia. Minh Bội đã té vào người nha hoàn, sắc mặt tái nhợt nhìn bà vú của Thái Quang Diệu: "Ta... Chúng ta đi mau..." Không đợi Minh Phỉ lên tiếng, Minh Bội liền kéo Thái Quang Diệu chạy trốn nhanh như gió, giống như sau lưng có quỷ đang truy đuổi.
Minh Ngọc áp sát vào bên cạnh Minh Phỉ, tuy cũng rất sợ, nhưng dù sao thì vẫn mở miệng nói chuyện: "Tam tỷ tỷ, Truy Phong rất đáng sợ."
Cung Viễn Hòa nghe tiếng bước chân thì liền đi ra, thấy vậy liền vỗ nhẹ vào đầu của Truy Phong, nhỏ giọng nói đôi câu với Truy Phong, sau đó Truy Phong khéo léo nằm xuống, híp mắt nhìn Minh Phỉ cùng Minh Ngọc. Rất khó tưởng tượng, một con chó vậy mà lại có thể dịu ngoan như vậy.
Cung Viễn Hòa thấy Minh Phỉ, Minh Ngọc cùng mấy nha hoàn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, bao gồm hai con chó nhỏ cũng đứng ở cửa ra vào không dám động, mỉm cười rung cái xích sắt to bằng cánh tay trẻ con trên cổ Truy Phong: "Vào đi, nó sẽ không tùy tiện cắn người."
Minh Phỉ nhìn Cung Viễn Hòa, cười khan: "Con chó này thật đúng là rất khỏe mạnh."
Cung Viễn Hòa lơ đãng cười một tiếng: "Đúng vậy. Một thời gian trước ta có tính toán thử khối lượng của nó, có chừng cân (= kg) thôi. Nó tới từ phương Bắc, nghe nói có thể đánh nhau với sói, gấu, nhưng ngược lại là vô cùng nghe lời của ta. Lúc ta không ở nhà, nếu ai dám bước vào viện của ta một bước... Hắc hắc..." Hắn cười gian một tiếng: "Không chết thì cũng phải lột da."
Minh Phỉ có chút không cười được, chó này thế nào cũng không giống như loại yêu quý, biết nghe lời chủ nhân, nếu nó nổi giận, chỉ sợ mấy nam nhân hợp sức lại cũng không kéo được. Nàng nhất định không thể nuôi dưỡng trong viện. Trước tiên không nói tới chuyện loại chó này trung thành với chủ nhân duy nhất tới mức độ nào, chỉ bằng việc lúc nó nổi giận thì không ai có thể kiềm chế nó, cũng không thể chờ người bên ngoài viện tới giúp kéo nó đi, hoặc là lấy một cái cung tên tới bắn chết nó.
Thái Quang Đình đứng ở cửa ra vào, vô cùng hả hê mà cười nhạo Cung Viễn Hòa: "Ngươi còn nói sao? Nếu ngươi không dưỡng nó thành cái bộ dáng này, thì làm gì đến nỗi không có ai đồng ý chăm sóc nó khi ngươi muốn rời nhà trong một thời gian dài? Sao còn phải lo lắng rằng ngươi vừa bước chân trước ra khỏi cửa, nó lập tức chết mất?"
Cung Viễn Hòa cũng không thèm chấp, khẽ mỉm cười: "Nó chỉ ở trong viện của ta, lúc ta ở bên cạnh thì nó cũng không công kích người khác. Ta không có ở đây, những người đó tới làm gì? Cũng không phải là muốn bị cắn chứ?" Hắn giương mắt nhìn Minh Phỉ: "Tam muội muội, ngươi xem, dáng dấp con chó của ta có khiến muội thích hay không?" Trong đôi mắt xinh đẹp đào hoa đều là cầu xin cùng lo lắng.
Thì ra là liên quan đến tính mạng của con chó này. Dám hạ lệnh giết chết chó cưng của Cung Viễn Hòa, trừ Cung Trung Tố cùng Cung Nhị phu nhân ra thì không ai có thể làm việc này. Nghe nói Cung Trung Tố vô cùng sủng ái Cung Viễn Hòa, vậy người muốn làm việc này chỉ có thể là Cung Nhị phu nhân rồi. Chắc hẳn con chó này đã từng đắc tội với Cung Nhị phu nhân, hai người lại vốn đã có ân oán với nhau, quan hệ vô cùng không tốt, đấu tranh gay gắt. Minh Phỉ nhìn ánh mắt của Cung Viễn Hòa một chút, lại nhìn đôi mắt màu rám nắng tràn đầy cảnh giác của Truy Phong một chút, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của một người một chó nhà này có chút tương tự trong một phương diện nào đó, trong lòng mềm nhũn, không tự chủ được gật đầu: "Cũng không tệ lắm."
Cung Viễn Hòa thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm sung sướng: "Ta sẽ phái hai người tới chăm sóc nó, sẽ không tăng thêm bao nhiêu phiền toái cho ngươi."
"Tam muội muội, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Chó này rất dọa người." Tay Lý Bích nắm chặt quyển sách, nhô đầu ra từ trong cửa sổ, lo lắng nhìn Minh Phỉ: "Ngươi nuôi dưỡng ở trong viện của mình, nếu tới lúc nó cứng đầu cứng cổ, một phòng chỉ toàn nữ nhân, ai có thể thu phục nó giúp ngươi?"
Cung Viễn Hòa rất tức giận: "Mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi nghĩ ta không xét tới trường hợp đó?" Hắn ào ào lay động xích sắt trong tay: "Nhìn một chút xem đây là cái gì? Có thứ này, nó không thoát được!"
Lý Bích không nhường bước chút nào: "Tam muội muội vẫn chỉ là tiểu cô nương, ngươi để nàng đứng bên cạnh con chó này rồi xem cho kĩ, nàng cao bao nhiêu so với nó?" Hắn đi nhanh ra ngoài, nghiêm túc nói: "Con chó của tên này, ngay cả ta cũng không dám đảm bảo ta có thể kéo được, sao ngươi lại nghĩ tới chuyện giao nó cho Tam muội muội nuôi? Nếu chúng ta bị nó cắn một cái, nhiều nhất là thêm một vết sẹo, nhưng nếu là Tam muội muội... Ngươi biết chuyện này có ý nghĩa gì không?"
Cung Viễn Hòa thật sự nổi giận: "Ta là loại người không biết nặng nhẹ như vậy sao? Ngươi được đấy Lý Bích, ngươi không giúp được ta thì thôi, sao lại tới phá hư chuyện của ta, phá hư danh tiếng của Truy Phong? Nó thật biết điều, rất hiểu chuyện."
Lý Bích cười: "Ngươi là chủ nhân của nó, đương nhiên cảm thấy nó khéo léo lại hiểu chuyện, nhưng đối với người khác mà nói, cũng không phải là chuyện như vậy. Nó chẳng qua là một con vật mà thôi, có thể hiểu được cái gì?"
Thái Quang Đình cũng không khuyên giải, cười híp mắt đứng ở một bên nhìn hắn hai người tranh chấp.
Cung Viễn Hòa trầm mặt, xoay mặt nhìn Minh Phỉ, nghiêm túc nói: "Tam muội muội, muội có tin ta không?"
Lúc này hắn đã thu lại vẻ mặt cười đùa hí hửng, trên khuôn mặt trắng như ngọc cũng khẽ nổi lên màu hồng vì tức giận cùng nóng nảy, cũng có vẻ như nam tử hán. Minh Phỉ nhìn hắn cười: "Ta đều rất tin tưởng mấy vị ca ca, không phải đều là vì suy nghĩ cho ta sao." Không đắc tội cả hai.
Dường như Cung Viễn Hòa đã hạ quyết tâm rằng nhất định phải khiến nàng đồng ý: "Nếu như muội tin tưởng ta thì tới đứng bên cạnh ta, ta để Truy Phong nhận biết muội. Xem một chút để thấy nó không giống lời nói của những người khác, là một súc sinh không biết gì, không phân tốt xấu liền cắn người linh tinh." Ánh mắt nhìn Lý Bích lại chợt tỏa ra sự tự tin khác thường. Di$end+anl«eq^uyd‰on
Không phải nàng không tin Cung Viễn Hòa, mà là con chó này thật sự quá dọa người. Minh Phỉ đấu tranh nội tâm thật lâu, cuối cùng cười khan đi tới, cả người như nhũn ra mà đứng ở chỗ cách Truy Phong hai thước.
Cung Viễn Hòa thấy nàng đi tới, vẻ mặt trở nên nhu hòa hơn một chút, giơ tay về phía nàng: "Chưa được, đến gần ta thêm chút nữa."
Thấy Minh Phỉ thật sự bước tới bên cạnh Cung Viễn Hòa, Lý Bích khẩn trương nắm chặt sách trong tay nhìn về phía Thái Quang Đình, Thái Quang Đình cười lắc đầu: "Truy Phong không dọa người như vậy đâu."
Minh Phỉ theo lời đứng ở bên cạnh Cung Viễn Hòa, tay chân yếu mềm nhìn cái đầu tròn lớn của Truy Phong, khẩn trương nuốt nước miếng một cái. Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, Truy Phong tò mò quan sát Minh Phỉ, hơi thở phả ra từ trong miệng hình như cũng có thể thổi tới trên mặt của nàng. Nó đột nhiên giật giật, Minh Phỉ lập tức bị dọa sợ mà nhảy ra sau lưng Cung Viễn Hòa, níu lấy tay áo của hắn.
"Đừng sợ." Cung Viễn Hòa nhè nhẹ vỗ đầu Truy Phong, nhỏ giọng nói mấy câu, Truy Phong ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất, đầu cúi thấp xuống. Cung Viễn Hòa kéo Minh Phỉ ra, giơ tay nàng cho Truy Phong ngửi, lại để nàng tới sờ đầu Truy Phong: "Nhẹ nhàng sờ nó, gọi tên nó, giọng nói êm ái nói chuyện cùng nó, nhìn nó, nhưng không nên nhìn ánh mắt của nó. Tính tình của nó không tệ, sẽ không dễ dàng nổi giận."
Cái này Minh Phỉ biết. Một trong những nguyên tắc huấn luyện chó chính là, vĩnh viễn không được nhìn thẳng vào mắt của nó. Nàng tận lực bộc lộ ra ý tốt của mình, học Cung Viễn Hòa mà vuốt ve Truy Phong, nhỏ giọng nói chuyện cùng nó. Truy Phong nhìn nàng, không nhúc nhích, cũng không để ý tới, nhưng nhìn ra được, nó rất buông lỏng, cảnh giác trong mắt cũng bị vẻ mặt lười biếng thay thế.
Nó không ghét nàng, xem ra cũng không phải là quá khó khăn. Minh Phỉ thở phào nhẹ nhõm, hỏi Cung Viễn Hòa: "Ta có thể cho nó ăn cái gì?" Loại chó to lớn này, bình thường sẽ không dễ dàng tiếp nhận đồ ăn xa lạ, lúc nó đồng ý ăn đồ nàng cho, cũng không phải là vì bắt đầu tin tưởng nàng. Die$ndan[le%qu]ydn
Cung Viễn Hòa suy nghĩ một chút, nói: "Xem trước một chút đi." Sau đó hả hê nhìn Lý Bích, làm mặt quỷ: "Thế nào? Tam muội muội không bị nó cắn đúng không?"
Lý Bích lắc đầu một cái: "Ta cảm thấy, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."
Cung Viễn Hòa quăng vẻ mặt chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép () cho hắn, quay đầu lại cười với Minh Phỉ: "Ta đều đã nghĩ kĩ giúp muội. Mỗi ngày ta đều dẫn nó tới đây, muội có rãnh rỗi thì cứ tới đây nói chuyện cùng nó. Ta tính, đến lúc ta phải đi, các ngươi cũng đã trở nên quen thuộc. Muội không cần phải nuôi nó trong viện của muội, chỉ cần tìm một tiểu viện cho nó, phái người chuyên chăm sóc nó mà ta đưa tới, mỗi ngày muội đi xem nó một lần, chơi đùa cùng nó là được. Nếu ta trở lại, hoặc ở lại kinh thành, ta sẽ nhanh chóng phái người tới nhận nó."
() Chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép: Ý chỉ sự bất lực khi làm một việc gì đó.
Minh Phỉ một mực đáp lại, Minh Ngọc ở một bên nhìn cũng nhao nhao muốn thử: "Cung đại ca ca, cho ta sờ Truy Phong một chút được không?"
Cung Viễn Hòa cười lên: "Lá gan của Tiểu Minh Ngọc không nhỏ! Tới đây!"
Minh Ngọc để tay lên vuốt ve bộ lông của Truy Phong, miệng mở rộng thõa mãn cười khúc khích. Kim Sa cùng Hỉ Phúc cảnh giác mà cẩn thận duy trì khoảng cách an toàn mà đi vòng quanh Truy Phong, Hỉ Phúc còn thử dò xét mà sủa mấy tiếng với Truy Phong. Truy Phong rất cao ngạo ngẩng lên, liếc tròng mắt, cũng không thèm nhìn tới này hai con chó con này một cái, khí thế hiển thị rõ.
Lý Bích có chút không đồng ý với hành động lớn mật của hai người biểu muội này. Nữ hài tử nha, nên nuôi mấy con mèo nhỏ, chó nhỏ đáng yêu, như vậy nhìn thật ôn nhu hoạt bát, nhưng nếu cả ngày làm bạn với loại chó lớn đầy hung ác này, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
Thái Quang Đình lại nói: "Ta tình nguyện để bọn họ lớn gan một chút, dũng cảm một chút, cũng không muốn họ yếu đuối, gặp phải chuyện cũng chỉ biết sợ hãi, khóc lóc." Đây là vì đã có vết xe đổ. Nếu như Trương thị có thể tàn nhẫn một chút, gan lớn một chút, dũng cảm một chút, cũng sẽ không rơi vào tình trạng kia. Coi như không thể thông minh giảo hoạt giống như Trần thị, tối thiểu cũng phải tự vệ chứ? Có thể có dũng khí để đối mặt với khó khăn chứ?
Minh Phỉ ở một bên nghe đối thoại của hai người, thầm nghĩ, xem ra Lý Bích không thích nữ hài tử quá mức độc lập dũng cảm, mà là thích loại nữ hài tử giống như chim nhỏ nép vào người (). Hình như nàng khác xa với loại hình hắn thích.
() Loại nữ hài tử giống như chim nhỏ nép vào người: Ý chỉ loại người nhu nhược, mềm mại, yếu đuối, thường dựa dẫm vào người khác.
Thời gian trôi mau, đảo mắt liền tới lúc đám người Thái Quang Đình rời nhà để lên Kinh thành, ngày Cung Viễn Hòa đưa Truy Phong tới, còn có hai gã sai vặt thân cao thể tráng () đi theo, nghe nói là người thường phụ trách chăm sóc con chó này. Minh Phỉ sai người dẫn bọn hắn tới một tiểu viện ở ngoài viện của mình, mỗi ngày tới xem Truy Phong một lần, ở cùng nó một canh giờ, cho nó ăn, mang theo nó cùng chơi đùa trong tiểu viện. Truy Phong thay đổi hoàn cảnh sống, mấy ngày không gặp Cung Viễn Hòa, buồn bã một hồi lâu, sau đó cũng từ từ quen với Minh Phỉ, Minh Ngọc. Chỉ là, những người khác của Thái gia vẫn không dám đến gần địa bàn của nó.
() Thân cao thể tráng: Trông vô cùng khỏe mạnh, cường tráng.