Hi Du Hoa Tùng

chương 109: nam nhân bạch gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu Phong vội vàng đình chỉ dâm ý trong đầu mình, đáp lời:

- Tứ sư tôn, người yên tâm, nếu Phong nhi thấy Phi nhi sẽ báo cho người biết.

“Ây! Ta yên tâm rồi.” Trương Mỹ Nhân hài lòng, vừa nói vừa gật đầu. Nhưng trong lòng lại thầm mắng Lưu Phong đúng là chó ngáp phải ruồi, tự nhiên lại có được hậu duệ của thần thú.

Lúc này tu chân giới đang ở thời kỳ suy thoái, mạnh nhất tu chân giới cũng chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ. Phi nhi sử dụng cường lực phá vỡ cấm chế của Đoạn Long thạch, thì ít nhất thực lực của nó cũng phải là Nguyên Anh sơ kỳ. Nếu Phiêu Hương cốc có được thần điểu này thì nhất định là sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiểu, cũng nhờ đó mà thanh danh môn phái sẽ được đề cao lên.

Đương nhiên Lưu Phong cũng nhờ thần điểu mà được thơm lây, so với trước đây sẽ được đối xử tốt hơn rất nhiều, ít nhất là có thể từ biên ngoại đệ tử trở thành đệ tử chính thức của Phiêu Hương cốc.

Bởi vìchuyện tâm ma mà Lưu Phong không trở về Di Hồng viện, hắn chỉ nhờ Tố nương nhắn lại với Liễu Thanh Nghi là có việc muốn ra ngoài vài ngày.

Liễu Thanh Nghi từ đêm cùng Lưu Phong xảy ra chuyện đến này, thì trong lòng như người mất hồn, ba ngày liên tiếp không được gặp Lưu Phong, tức thì cảm thấy đứng ngồi không yên.

Bạch Vũ thấy Liễu Thanh Nghi như người mấ hồn, cũng chỉ biết an ủi. Đồng thời cái nhìn của nàng đối với Lưu Phong cũng thay đổi rất nhiều, dù sao hắn cũng dám yêu một người đàn bà đã có một đời chồng như Liễu Thanh Nghi, chỉ riêng điều này đã hơn hẳn những nam nhân khác tại thời đại này. Có đôi lúc nàng suy nghĩ còn cảm thấy thông cảm với Lưu Phong, nàng cho rằng không dám công khai mối quan hệ với Liễu Thanh Nghi là vì thân phận của Liễu Thanh Nghi không được Trương Mỹ Nhân chấp nhận, chuyện này cũng thật là làm cho Lưu Phong khó xử.

Hôm nay lợi dụng bóng tối, hắn trở về di Hồng viện, mấy ngày qua không được Liễu Thanh Nghi xoa bóp chân, Lưu Phong cũng cảm thấy nhớ nhớ.

Đi vào phòng, chỉ thấy một vị nữ nhân đang trải ra giường. Lưu Phong cười hì hì, nhẹ nhàng đến gần, giang hai tay ôm lấy eo nàng từ phía sau, nói:

- Thanh Nghi, mấy hôm nay có nghĩ đến ta không?

Nữ tử thấy vậy, toàn thân rung lên, hô to:

- Ai vậy?

Không hay, là lầm người rồi, vừa nghe thanh âm của nữ tử, Lưu Phong biết chính mình đã lầm người, nữ nhân này là Bạch Vũ, không phải là Liễu Thanh Nghi.

“Bạch Vũ muội muội, là ta đây, Lưu Phong.” Mặc dù đã biết người này không phải là Liễu Thanh Nghi nhưng Lưu Phong vẫn như trước, không chịu buông tay ra.

Bạch Vũ, thân thể run rẩy trong vòng tay Lưu Phong, giận dữ nói: “Lưu đại ca, sao người không buông tay ra?”

“À!” Lưu Phong mặt dày mày dạn, thản nhiên nói:

- Ta buông ra sợ nàng sẽ té ngã cho nên phải giữ nàng lại.

Đại sắc lang, rõ ràng là nhân cơ hội chiếm lấy tiện nghi lại còn giảo biện, Bạch Vũ hừ một tiếng nói:

- Lưu đại ca, ngươi mấy ngày hôm nay không về nhà, Liễu Thanh Nghi tỷ tỷ và tiểu Linh nhi đều lo lắng cho người.

Nghĩ cho cùng thì Lưu Phong cũng là vì tưởng mình là Liễu Thanh Nghi cho nên mới thất lễ với nàng, Bạch Vũ cũng không truy cứu hắn nữa mà ngay lập tức chuyển sang đề tài khác.

“Ây, ta gần đây bận chút chuyện cho nên mấy ngày nay không về nhà, hôm nay cuối cùng cũng đã giải quyết xong mọi chuyện, đúng rồi, Thanh Nghi cùng Linh nhi sao không thấy đâu hết vậy?”

“Hai người bọ họ đang chuẩn bị cơm tối cho đại ca.” Bạch Vũ hờ hững nói.

“Như thế nào mà hai mẹ con họ lại biết hôm nay ta sẽ trở về mà chuẩn bị cơm nước cho ta?”

“Không biết” Bạch Vũ lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng, mấy ngày nay, mặc dù đại ca không trở về nhưng ngày nào Thanh Nghi tỷ tỷ cũng vẫn nấu cơm cho người, hơn nữa mỗi đêm đều chờ đại ca cho đến tận đêm khuya mới ngủ."

Dừng một chút Bạch Vũ tiếp tục nói:

- Lưu đại ca, Thanh Nghi đối với người thật là tốt, ngay cả muội mà cũng thấy cảm động. Hy vọng đại ca không khi phụ nàng.

Lưu Phong kinh ngạc gật đầu: "Ngươi yên tâm đi, ta tự biết phải làm như thế nào. Ta đi đến trù phòng gặp Thanh Nghi đây." Nói xong Lưu Phong chuyển thân rời khỏi.

Bạch Vũ do dự, đột nhiên kêu lên: "Lưu đại ca, người. Chờ một chút, muội có một chuyện muốn nhờ người giúp đỡ."

Tiểu bì nương này mà cũng có việc nhờ vả ta sao? Lưu Phong quay người lại, khóe miệng nở một nụ cười:

- Chuyện gì? Muội cứ nói đi, ta đã đáp ứng với ca ca nàng là sẽ chiếu cố đến nàng mà.

"Là thế này." Bạch Vũ uyển chuyển đi đến nói:

- Vài ngày nữa Bạch gia sẽ cử hành hội nghị thương nghiệp hội nghị, ta muốn mời Lưu đại ca tham dự.

Lưu Phong đột nhiên hỏi: "Có phải là có vài người muốn nhân chuyện này mà nổi loạn hay không?" Lưu Phong rất rõ tiểu nha đầu này nếu không phải là việc quan trọng thì không bao giờ hạ mình nhờ vả hắn như vậy.

Quả nhiên là Bạch Vũ gật đầu: "Cũng không có gì là lớn lao lắm, chỉ là mấy đại chưởng quỹ không phục ta lắm, muốn mượn cơ hội này để làm khó dễ muội. Bình thường thì muội cũng có thể ứng phó được nhưng Bạch gia bây giờ không còn nhiều nam nhân nữa, muội một thân nữ nhân có một số việc cũng không tiện lắm cho nên muốn mời Lưu ca ra mặt hộ muội."

"Không thành vấn đề, đến lúc đó cứ thông báo cho ta biết, ta sẽ đi cùng muội." Lưu Phong sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Bạch Vũ.

"Lưu đại ca, người đừng vội đáp ứng, muội vẫn chưa nói xong." Bạch Vũ đột nhiên hai má ửng hồng, do dự một chút nói:

- Bạch gia của muội có một quy củ, không phải là người của Bạch gia thì không được tham gia thương nghiệp hội nghị, không biết đại ca có thể.

Chờ một chút, tiểu bì nương nói gì thế này? Ngươi của Bạch gia? Chẳng lẽ nàng muốn ta trở thành người của Bạch gia. Chẳng lẽ là muốn ta cưới nàng? Tiểu bì nương hôm nay như thế nào lại thay đổi, coi trọng ta như vậy?

Con lạy trời lạy phật, ngọc đế, thượng đế, phật tổ chư tôn thánh thần. Đây chính là đại cơ hội đây, Bạch Vũ tiểu bì nương này cũng là mỹ nữ hơn nữa lại là mỹ nữ của phú gia. Mặc dù phụ tử Bạch gia đều đã qua đời thế nhưng sản nghiệp của Bạch gia vẫn còn rất lớn.

Hơn nữa nàng mặc dù thân thể chưa phát triển thành thục thế nhưng cũng đủ tiêu chuẩn xếp vào hạng mỹ nhân, có thể làm nam nhân của nàng xem như là tài sắc kiêm thu (vừa có tiền vừa có tình).

Dù sao Lưu Phong cũng đã sớm lên kế hoạch sau này sẽ thu đủ tam thê tứ thiếp. Tiểu nha đầu Bạch Vũ mặc dù tính tình có chút ngang ngạnh nhưng chỉ cần từ từ uốn nắn thì cũng là vợ tốt đây.

"Bạch Vũ muội muội, vậy bây giờ muội muốn ta làm gì?" Lưu Phong cười cười, ánh mắt láo liên, nhìn Bạch Vũ nói.

"Lưu đại ca, quy củ của Bạch gia không thể cải biến, muội hy vọng huynh có thể trở thành người Bạch gia, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận tham gia hội nghị được." Bạch Vũ nghiêm trang nói.

Ta ngất đây, Bạch Vũ tiểu nha đầu rõ ràng là đang muốn dụ dỗ ta đây mà. Lưu Phong trong lòng âm nhạc nổi lên, nói:

- Làm người của Bạch gia cũng không có vần đề gì nhưng ta đã cùng thiên kim tiểu thư của Tổng đốc đại nhân đính ước cho nên muội phải chịu một chút ủy khuất, làm lão nhị, bất quá muội yên tâm, sau này ta sẽ đối xử công bằng, tuyệt sẽ không thiên vị ai.

Nghe Lưu Phong nói như vậy, Bạch Vũ hiểu rằng Lưu Phong tưởng nàng muốn gả cho hắn, nằm mơ, đại sắc lang. Cho dù ta muốn lập gia đình cũng phải. Nhìn xem thái độ khả ố của hắn kìa, không bàn nữa.

Nếu là bình thường, Bạch Vũ chắc đã nổi đóa lên rồi nhưng bây giờ nàng đang phải cầu cạnh nhờ vả hắn, không thể trở mặt được, cố nén tức giận trong lòng, làm ra vẻ mặt tươi cười: “Lưu đại ca, người hiểu lầm rồi.”

Hiểu lầm? Chẳng lẽ tiểu nha đầu này chịu làm tình nhân của mình, không cần danh phận? Ha ha vậy thì quá tốt.

Bạch Vũ muội muội, ngươi yên tâm, bất kể muội có danh phận hay không ta cũng đối xử tốt với nàng, Muội hẳn là đã biết ta vốn là một người nghiêm chỉnh, thành thật, luôn giữ chữ tín." Lưu Phong nghiêm mặt nói.

Đi chết đi, người mà đứng đắn, nghiêm chỉnh thì e là thiên hạ không còn ai là đại sắc lang nữa. Bạch Vũ sợ hắn tiếp tục hiểu lầm, vội nói:

- Lưu đại ca, người vẫn đang hiểu lầm đấy, kỳ thật là muội muốn cùng huynh kết bái huynh muội, theo quy củ của Bạch gia thì kết nghĩa cũng có thể xem là người trong nhà.

Kết bái? Lưu Phong một trận buồn bực nổi lên, mình cũng thật là. Chưa gì đã hưng phấn, té ra là hiểu lầm, mà con nhóc này nói chuyện cũng thật lạ, úp úp mở mở, cứ nói mẹ nó ra cho xong, lũ người cổ đại này thật là.

“Kết bái!” Lưu Phong nghiêm mặt, dáng vẻ vô sỉ nhìn Bạch Vũ nói:

- Bạch Vũ muội và ta quả thật là tâm ý tương thông, kỳ thật ta cũng đang nghĩ đến chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ muốn cùng muội kết nghĩa làm huynh muội, muội dù sao cũng còn nhỏ, chưa đủ “pháp định tuổi” chuyện hôn nhân xem ra chưa hợp, đợi muội lớn lên sẽ tính.

“Pháp định tuổi?” Bạch Vũ mơ hồ hỏi:

- Pháp định tuổi là cái gì vậy Lưu đại ca?

Ài, lại quên mất, bây giờ làm gì đã có hiến pháp đâu mà pháp với chả định. Lưu Phong cũng không giải thích, lảng sang chuyện khác:

- Bạch Vũ muội, chuyện hôm nay cứ quyết định vậy đi, vài hôm nữa sẽ tổ chức lễ kết bái.

“Cám ơn Lưu đại ca.”

Bạch Vũ vội vàng đáp tạ.

“Tạ cái gì mà tạ, đều là người nhà cả rồi, hà tất phải khách khí, mà ta thấy ngươi dạo này cũng thức hơi khuya đấy.” Nghĩ vậy Lưu Phong vội nói:

- Bạch Vũ muội muội, bay giờ muội còn nhỏ, thân thể chưa phát dục hoàn toàn, giai đoạn này không nên lao tâm khổ tứ, nếu cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cơ thể, sau này muội nên chú ý đến điều này.

Bạch Vũ nghe vậy, sống mũi trở nên cay cay, nàng nhớ đến phụ thân và ca ca của mình. Nếu họ còn sống tất cũng sẽ quan tâm mình như vậy. Bây giờ mình phải vì sản nghiệp của Bạch gia mà cố gắng, lao tâm một chút có xá gì đâu chứ. Nàng bây giờ chính là người kế thừa của Bạch gia, nàng không muốn Bạch gia bị suy bại trong tay mình.

“Cám ơn Lưu đại ca, cám ơn huynh đã quan tâm đến muội.” Bạch Vũ chân thành nhìn Lưu Phong nói.

"Được rồi Bạch Vũ muội muội, ngươi bây giờ đang tuổi dậy thì, loại. Quần áo rộng thùng thình này đối với bộ ngực không có lợi, ta đã sắp xếp cho Thanh Nghi mặc nội y mới, muội từ hôm nay trở đi cũng nên như vậy, sẽ tốt cho bản thân hơn.

"Lưu đại ca." Lưu Phong nói ra nội y, Bạch Vũ tự nhiên cảm thấy hắn nói quả là không sai, lần trước nàng quan sát đã thấy những thứ này chẳng những hình thức đẹp mắt mà còn rất thoải mái, chỉ là lần trước cũng chưa hiểu rõ lắm, bây giờ nghe Lưu Phong chủ động nhắc tới, nhất thời vẻ mặt đỏ ửng, cúi gằm mặt xuống, mân mê tà áo.

Lưu Phong cười hi hi, cũng không ngần ngại, đến gần nàng nói:

- Bạch Vũ muội, ta là muốn tốt cho muội mà thôi, không có ý gì khác, muội cũng không cần hiểu lầm." Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Bạch Vũ, Lưu Phong không khỏi đắc ý, tiểu nha đầu này cũng biết thẹn thùng.

Bạch Vũ từ từ lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu lên mỉm cười:

- Muội biết rồi, đại ca không phải đang muốn đi gặp Thanh Nghi tỷ tỷ hay sao?

Lưu Phong quay người đi ra ngoài, Bạch Vũ còn gọi với theo một câu: "Lưu đại ca, người đừng quên chuyện kết bái và thương nghiệp hội nghị."

"Yên tâm đi, chuyện của muội ta đều đã ghi nhớ, không cần lo lắng đâu."

Nhìn Lưu Phong thần sắc nghiêm trang, Bạch Vũ cũng yên lòng.

Ngày hôm sau, Lưu Phong chuẩn bị cùng Bạch Vũ kết bái, nhưng từ sang sớm Vương Bảo Nhi đã tìm đến, nói có một vị đại nhân vật muốn gặp hắn.

Lưu Phong định từ chối nhưng thấy vẻ mặt Vương Bảo Nhi nghiêm trọng, tự nhiên biết người này thân phận chắc rất lớn. Thôi thì vì sanh ý mà đi một phen vậy. Đây thực sự là cơ hội để phát triển Thiên Thượng Nhân Gian.

Lưu Phong do dự một lúc tức thì tạm hoãn lại việc kết bái, cùng Vương Bảo Nhi đi ra ngoài.

Hai người đi về phía đông thành Giang Nam, tại đây có một tòa tửu điếm rất lớn.

“Đại ca, người này đang ở tại Hồng Hoa các.” Vương Bảo Nhi trực tiếp dẫn Lưu Phong đi lên một gian phòng trên lầu hai.

“Người này rốt cuộc là có địa vị gì? Nhìn ngươi xem ra rất sợ người này?” Lưu Phong đối với biểu hiện của Vương Bảo Nhi hôm nay thật không hài lòng, từ Phượng viên đi đến đây, hắn nhất định không chịu nói ra thân phận người này.

“Đại ca, đối phương địa vị rất lớn, gặp mặt đại ca sẽ biết là ai, đệ bây giờ không thể nói ra, xin người thứ lỗi.” Vương Bảo Nhi sợ hãi nói.

Hồng Hoa các thật sự là một nơi thanh tịnh u nhã, lúc này tuyệt đối yên tĩnh.

Lưu Phong và Vương Bảo Nhi sóng vai đi vào, đẩy cửa gian phòng ra, chỉ thấy một người trung niên mặc hoa phục đang ngồi trên một chiếc ghế trên cao, đầu lắc lư, mắt nhắm hờ, đang nghe ca cơ hát.

“Đại nhân, đại ca ta đã tới.” Vương Bảo Nhi cung kính nói.

Người nọ mở to mắt, liếc mắt nhìn Lưu Phong, cẩn thận hỏi:

- Ngươi chính là thiếu gia của Phượng viên Lưu Phong?

Ta khinh, ngươi chỉ nói nhảm, nếu ngươi bảo Vương Bảo Nhi mời ta đến đây thì đương nhiên phải biết thân phận ta rồi, cần gì phải hỏi một câu nhảm nhí như vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio