Tự nhiên nhận được thư từ Phi Nhi.
Ân Tố Tố không nghĩ tới Lưu Phong lại nhanh như vậy mang đến cho mình một bức thư tình, hai tay giữ lấy bức thư, đọc những dòng văn tự tràn đầy tình ái.
Đáng tiếc nàng không biết được rằng bức thư tình xúc động này bất quá chỉ là viết một mà cho dùng cho tất cả các nữ nhân.
Sáng sớm ngày thứ hai, nha hoàn Đóa Đoán mang tin của Ân Tố Tố đến.
Lưu phong đọc thấy những dòng chữ trong phong thư, không khỏi cảm thấy kích thích.
"Thân ái lão công: Sáng sớm tỉnh lại, cảm thấy trống rỗng. Bởi vì thiếp vừa mới trong mộng còn nằm trong ngực chàng, ôm chặt thân thể cường tráng của chàng, khóe miệng mỉm cười tràn đầy hạnh phúc. Chớp mắt, chúng ta đã phân biệt mỗi người một nơi. Thiếp phát hiện chính mình khả dĩ không thể thích ứng được cuộc sống mà không có chàng, chỉ cần nghĩ tới có thể gặp lại chàng, thiếp đã cảm thấy chàng làm lòng thiếp rất vui, không thể không tự kiềm chế được mà phải nghĩ tới chàng!
Thiếp thích nhất những lúc chàng giống như một hài tử, nằm trong lòng thiếp, say mê, ngấu nghiến hôn lên ngực thiếp như muốn thu hết lấy nhũ hương vào người chàng. Nhìn bộ dáng say mê của chàng như vậy, thiếp không kìm được lòng, khẽ nâng cằm chàng lên, khẽ vuốt ve đôi môi gợi cảm của chàng, áp chặt môi thiếp vào. Môi kề môi, mắt nhắm chặt, hân thưởng cảm giác ngọt ngào dâng trào trong lòng. Chàng vẫn nói là rất thích hôn thiếp. Thiếp cũng vậy.
Thích nhất là được nằm trên ngực chàng, vì khi đó hai cơ thể hoàn toàn tiếp xúc với nhau, có thể cảm thụ được cảm giác an toàn ấm áp khi dựa vào ngực chàng. Được chàng vuốt ve toàn thân. Cảm giác hạnh phúc thật không thể kìm hãm được. Hạnh phúc đơn thuần của một nữ nhân được ở bên cạnh người mình yêu. Yêu chàng. Tố Tố."
“Lại chúa tôi, đây không phải là thư khiêu dâm chứ Tố Tố!” Lưu Phong bị tình thư của Ân Tố Tố làm cho khí huyết căng trào, nếu không phải hôm nay bận việc chắc chắn đã chạy đến Tổng đốc phủ.
Giữa trưa, theo lời mời của Vương Bảo Nhi, Lưu Phong đi đến Thiên Thượng Nhân Gian hội ngộ cùng hắn.
Vừa gặp mặt Vương Bảo Nhi vội vàng nói: “Đại ca, cứu mạng, gia đình ta có đại sự, người lần này nhất định phải cứu gia đình ta a.”
Lưu Phong hỏi: “Nhìn tiềm lực của gia đình ngươi thì cho dù trời có sập xuống thì nhà ngươi cũng không có việc gì, ngươi gấp gáp cái gì hả.”
“Đại ca, không thể nói như vậy, trong gia đình ta chính là trụ cột!” Vương Bảo Nhi nghiêm mặt nói.
Lưu Phong cười không ngớt, không tức giận nói: “Nói đi, gia đình ngươi cuối cùng là có chuyện gì?”
Vương Bảo Nhi vội vàng mang chuyện Vương Phủ cùng Yến vương gia kết thân nói qua một lần.
Lưu Phong không nghĩ như vậy nói: “Đây chính là chuyện tốt, dù sao Vương gia vốn cùng Yến Vương liên minh, lần này muội muội ngươi gả vào Yến Vương phủ, các ngươi theo đó cũng sẽ tăng địa vị lên. Ngươi hẳn là rất cao hứng.”
Vương Bảo Nhi lắc đầu một chút, lập tức nói: “Đại ca, chuyện này với ngươi tưởng như đơn giản như vậy, nhưng ngươi biết Yến Vương điện hạ muốn gả muội muội ta cho ai không? Chu Cao Phi, cái tên thật sự là một kẻ súc sanh. Tất cả hoàng triều đều biết hắn, hắn cũng thật là biến thái, chuyên môn thích vui đùa với đàn bà. Đàn bà chết về tay hắn không một trăm thì cũng tám mươi. Ta như thế nào có thể gả muội muội cho một tên súc sanh như vậy.”
Lưu Phong có thể hiểu được tại sao Vương gia không muốn gả con gái.
“Vương huynh, theo như ý ngươi thì ta có thể giúp ngươi như thế nào?” Lưu Phong lạnh nhạt hỏi.
Vương Bảo Nhi vội nói: “Đại ca, chỉ có một kế duy nhất là ngươi cưới muội muội ta. Yến Vương phủ đến đề thân phải mấy ngày nữa mới tới, chỉ cần ngươi đi trước họ một bước, cùng muội muội ta thành thân, đến lúc đó Yến Vương cũng không có biện pháp nào đâu.”
“Vương huynh, ngươi hẳn biết ta cũng đã có hôn ước, hơn nữa với tính khí muội muội ngươi, ta nghĩ chắc không thể đâu.” Lưu Phong cũng không phải kẻ ngu, cưới Vương Đông Đông chẳng phải là rước họa vào bản thân sao. Chỉ một Thái tử phi đã khó đối phó rồi, cần gì phải chọc đến Yến Vương nữa. Như vậy không phải là tự tìm phiền toái sao.
“Đại ca, ngươi cũng đừng quên, muội muội ta cũng chính là người của ngươi rồi sao, ngươi thân là nam nhân sao có thể bỏ trách nhiệm như vậy được?” Vương Bảo Nhi thấy Lưu Phong không đồng ý, trong lòng cũng trở nên nóng nảy.
“Vương huynh, ăn có thể bậy nhưng nói không thể nói bậy a, muội muội ngươi từ lúc nào thành người của ta. Đừng thấy ta và ngươi quan hệ hảo hữu, ngươi có thể phỉ báng ta.” Lưu Phong hừ lạnh một tiếng nói.
Nếu là bình thường thì Vương Bảo Nhi đương nhiên không dám tranh luận cùng Lưu Phong, nhưng bây giờ đối với chung thân đại sự của muội muội cùng với sự an nguy của Vương gia, hắn cũng cố gắng hơn: “Đại ca, hảo hán dám làm thì dám chịu, ngươi không quên chuyện đã làm với muội muội ta chứ, hủy đi sự thanh bạch của nàng ta, dù cho thế nào ngươi cũng phải chịu trách nhiệm chứ.”
Thường nói không được vuốt mông cọp, xem ra bây giờ đàn bà cũng như vậy không được vuốt mông. Lưu Phong cảm thấy buồn bực, sớm biết trước như vậy sẽ không ôm Vương Đông Đông mà khi phụ nàng ta. Bất quá eo nàng ta quả thật rất thon thả, mông đàn hồi rất tốt, tiếc rằng lần trước vẫn còn cách một lớp quần.
“Vương huynh đừng vội, nghe ta nói.” Lưu Phong thấy Vương Bảo Nhi có chút kích động, vỗ vai hắn chờ hắn ngồi xuống rồi mới nói: "Ngươi xem, ta vốn dĩ chỉ là dân đen.
Các thế lực đang tranh giành quyền lực, ta thấy ta không cần phải xen vào, chỉ đứng xem náo nhiệt.
"Chu Cao Phi không được, ngươi phải chịu trách nhiệm cho muội muội ta." Vương Bảo Nhi chính là không dám nói. Chu Cao Phi là hạng người gì hắn hiểu rất rõ. Nếu gả muội muội cho gã, không bằng bảo nàng ta đi chết. Tóm lại dù thế nào đi nữa thì hắn cũng phải đem muội muội gả cho Lưu Phong.
Lưu Phong híp híp mắt hỏi: "Muội muội ngươi nói muốn ta chịu trách nhiệm?"
Vương Bảo Nhi sáng ngời con mắt vội hỏi: "Đúng vậy, từ lần trước sau khi ngươi khi phụ muội muội ta, nàng đối với ngươi vẫn nhớ mong không quên."
"Thật ư?" Lưu Phong hoài nghi hỏi.
"Đương nhiên là thật" Vương Bảo Nhi quả thật không có nói dối, Vương Đông Đông từ khi bị Lưu Phong đánh vào mông vẫn ghi hận trong lòng, không lúc nào là không muốn báo thù.
Thiên địa a, năm nay cái gì cũng quái đản. Tại xã hội cổ này nếu ôm hông phụ nữ thì bị gọi là phi lễ mắng là đồ sắc lang. Thế mà cũng là chuyện như thế bây giờ lại không sao. Thật là việc lạ năm nào cũng có, năm nay càng nhiều hơn.
“Vương huynh, nói thật đi, có thật là lệnh muội thật là thích ta, nhưng mà ta cũng mang hôn ước trong người, thật là lực bất tòng tâm a.” Lưu Phong thật sự là không dám tùy ý đáp ứng. Tình huống bây giờ là hắn đang cùng Hoàng Thái Tôn tranh đoạt Ân Tố Tố nếu thêm một Vương Đông Đông nữa chẳng phải là cùng Vương thế tử khai chiến sao. Hai chuyện này nếu toàn bộ tụ lại cùng một chỗ, thì hoàng tộc nghĩ như thế nào.
“Đại ca, muội muội ta, nếu không được lấy ngươi làm chồng nàng ta sẽ tự tử!” Vương Bảo Nhi vẻ mặt tức giận nói. Hắn không rõ muội muội mình như thế nào mà Lưu Phong hết lần đến lần khác chối từ cơ chứ. Ít nhất thì muội muội của mình cũng phải được xếp vào dạng quốc sắc thiên hương.
Lưu Phong thở dài một tiếng, giả vẻ nhân đạo nói: “Vương huynh, như thế này đi, trước hết đừng nói với muội muội ngươi ta không lấy nàng ta. Trước tiên cứ ổn định nàng đã, sau một thời gian, ta sẽ cùng nàng ta nói chuyện.” Lưu Phong không phải là Lưu Đức Hoa, nhưng hắn cũng là cùng hạng người như vậy, rất có trách nhiệm với hoa si điên cuồng Vương Đông Đông. Đương nhiên tới giờ phút này hắn cũng không biết tất cả chỉ là Vương Bảo Nhi thuận miệng nói ra.
Vương Bảo Nhi thấy Lưu Phong đáp ứng, trong lòng vui vẻ vội nói: "Đại ca, cái này chính ngươi nói nha, ta về nói cho muội muội hay là ngươi tình nguyện cưới nàng." Nói xong cũng không đợi Lưu Phong phản ứng, Vương Bảo Nhi vội vàng chạy đi.
"Vương Bảo Nhi, ta. Muội muội ngươi." Mẹ nó, xem ra Vương gia thật sự có phiền toái lớn, nếu không Vương Bảo Nhi cũng không vội vã như vậy, hiểu nhầm ý của hắn. Lưu Phong suy nghĩ, chính mình có hay không muốn giúp Vương gia. Nhưng Vương gia đã có ý nghĩ muốn đối địch với Yến Vương phủ. Hắn bây giờ không có lực lượng, thật sự không thể nào đối đầu với hai đại thế lực. Có lẽ nên kiếm Phùng Nguyệt, thuận tiện thử sức mạnh của Cẩm y vệ.
Một phiền toái lớn lại làm trỗi lên khát vọng có thế lực lớn của Lưu Phong.
Bỏ qua tất cả mưu mô tính toán, Lưu Phong tiến vào trong phòng bắt đầu nghiên cứu tiếp tục ảo diệu của Tam Phân Quy Nguyên Đan. Nếu hắn có thể tìm hiểu được sự ảo diệu trong đó, có thể làm cho tu vi tăng đến Nguyên Anh kỳ, trước mắt thế tục sẽ chẳng làm gì được hắn nữa, ít ra hắn có thể có năng lực bảo vệ mình an toàn trước hai đại thế lực này.
Suốt một ngày đêm, Lưu Phong hoàn toàn không có thu hoạch nào, Tam Phân Quy Nguyên Đan giống như một khối ngọc bội bình thường, tất cả biến hóa cũng giống như chưa từng phát sinh.
Ngay khi Lưu Phong sắp buông xuôi thì trong đầu đột nhiên nhớ đến tam sư tôn trước khi đi có nói đến một câu: “Linh vật nhận chủ!”
Đối với những từ này, Lưu Phong cũng không cảm thấy xa lại. Kiếp trước đọc tiểu thuyết thì rất nhiều tu chân tiểu thuyết cũng miêu tả. Linh vật nhận chủ, linh vật chọn chủ. Được rồi chọn chủ cũng được nhận chủ cũng được. Lưu Phong cảm giác chính mình đã tìm ra mấu chốt của vấn đề. Hắn sở dĩ không tìm hiểu ra Tam Phân Quy Nguyên Đan, hơn phân nửa chính là vật ấy không nhận mình.
Nói đến linh vật nhận chủ, Lưu Phong nghĩ đến kiếp trước có xem qua tiểu thuyết “Kiếm tiên chi lộ”, căn cứ theo miêu tả, khi linh vật nhận chủ cũng đều phải nhận máu huyết của chủ nhân.
Nghĩ như vậy Lưu Phong không chút do dự cắn ngón tay, nhỏ giọt máu tươi lên Tam Phân Quy Nguyên Đan.
Kỳ tích quả nhiên xảy ra, vết máu trên Tam Phân Quy Nguyên Đan rất nhanh đã bị đan
Được hấp thụ, nhanh chóng trở nên đỏ bừng.
Cảm tạ Xích Tuyết lão đại, cảm tạ Kiếm Tiên Chi Lộ. Lưu Phong nắm chặt hoàn đan dược màu đỏ, trong lòng kích động vạn phần.
Bất quá sau khi kích động, thì vấn đề khác lại tới, đã trích huyết, đã chuyển sang hồng quang, nhưng đồ vật này cũng không thể ăn.
Không thể ăn đan dược được thì cũng vô dụng a. Lưu Phong lại bắt đầu cảm thấy buồn bực.
Ngay lúc này, Lưu Phong trong đầu vang lên tiếng nói của một người đàn bà: “Ngu ngốc, ai nói cho ngươi Tam Phân Quy Nguyên Đan thì nhất định phải ăn?”