“Tỷ tỷ, đệ nghĩ đệ không cần phải suy nghĩ lại.”
Hắn dừng một chút, chỉnh sắc mặt lại rồi tiếp: “Tỷ tỷ nếu không còn việc gì, vậy đệ xin cáo từ.”
Nhìn hắn rời đi, trên mặt Kim Vận phu nhân có nét thất vọng, còn có một chút tâm tình phức tạp khó hiểu.
Lưu Phong nói không sai, nàng muốn giữ Lưu Phong, muốn khống chế hắn. Nhưng chính là vì nàng rất thích hắn, bất kể là về tinh thần hay thể xác Lưu Phong hắn đều làm cho nàng thỏa mãn. Cho nên nàng muốn giữ chặt hắn trong tay. Nàng vẫn tin rằng bằng vào tiền của mình, ắt có thể hạ gục được mọi nam nhân trong thiên hạ, rồi đây hắn chắc chắn sẽ đáp ứng mình. Ai biết được kết quả lại là như thế này.
“Hoang đường, ngươi nghĩ rằng đây là địa phương nào, muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao, Bá tước đại nhân còn chưa hề để cho ngươi đi.” Hai thị nữ đeo đơn đao chặn Lưu Phong tại cửa.
Lưu Phong không tức giận, chỉ nhíu mày quay đầu lại nhìn về phía Kim Vận phu nhân.
Kim Vận phu nhân khẽ thở dài, thân mình thoáng rung động bất quá thần sắc liền khôi phục lại vẻ tự nhiên, ánh mắt như đao sắc hướng về thị nữ nói: “Không được vô lễ với đệ đệ ta.”
Dưới thần quang bén nhọn của chủ nhân, thị nữ giật mình vội vàng thu liễm ý tứ, hướng Lưu Phong cúi đầu xin lỗi: “Công tử, xin lỗi.!”
Lưu Phong lạnh nhạt cười không nói gì. Với thân phận của hắn còn chưa đến lượt mấy bọn thị nữ này với tới.
Kim Vận phu nhân đứng dậy, hướng phía Lưu Phong dịu dàng cười, bất chợt hỏi: “Đệ đệ, có đúng là ngươi sắp thành thân?”
Lưu Phong hơi gật đầu: “Đúng vậy, tỷ tỷ người cũng biết việc này sao?”
“Đương nhiên.” Kim Vận phu nhân phong tình vạn trạng cười cười: “Chỉ cần là tin tức từ trong cung truyền ra, ta như thế nào lại không biết.”
Lưu Phong hơi kinh hãi, mặc dù lão bà này nói hơi quá nhưng lại ngầm ám chỉ với Lưu Phong, thế lực của nàng thì ngay cả chuyện trong triều đình cũng không qua thoát khỏi tầm mắt mình.
“Khi đó nhất định phải mời tỷ tỷ đến uống rượu mừng.” Lưu Phong thần sắc tự nhiên nói.
“Tỷ tỷ nhất định cho ngươi một phần đại lễ.” Đang nói chuyện, Kim Vận phu nhân đã đi đến trước mặt Lưu Phong, bộ ngực phong tình cao vút thiếu một chút là chạm vào người hắn.
“Đến đây nói chuyện của chúng ta, ngươi thật sự không động tâm một chút nào sao?” Kim Vận phu nhân áp sát Lưu Phong, cái miệng cơ hồ cắn tới lỗ tai hắn.
Lưu Phong bình thản cười: “Tỷ tỷ, giả sử nếu phải trả lời ngàn lần, câu trả lời của đệ vẫn là không thay đổi.”
Kim Vận phu nhân sắc mặt hơi đổi, thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Đệ đệ, chúng ta còn có thể giống như trước không? Chúng ta còn có thể trở thành bằng hữu chân chính được không?”
Lưu Phong thoáng trầm ngâm, rồi cười nói: “Đương nhiên, chỉ cần người nguyện ý chúng ta có thể trở thành bằng hữu tốt.” Hắn vừa nói cười vừa xoay người rời đi.
“Đệ đệ, ngày mai trở về kinh thành ta nhất định sẽ sắp xếp hết thảy mọi việc, tỷ tỷ kỳ vọng ngươi có thể nhanh chóng phát triển tại kinh thành.” Nhìn bóng lưng Lưu Phong rời xa, Kim Vận phu nhân lớn tiếng nói với theo.
Chờ Lưu Phong đi rồi, một thị nữ lớn tuổi có chút khó hiểu hỏi: “Phu nhân, tại sao người để hắn rời đi, hắn dám cự tuyệt người, tội ác cùng cực, lẽ ra phải trừng phạt hắn.”
Kim Vận phu nhân sắc mặt lạnh lẽo nói: “Hỗn trướng, bổn Bá tước còn phải dạy ngươi nữa sao? Hắn là Tuần sát sứ Cẩm Y vệ, lại là thiếu gia Phượng Viên, ngươi tưởng có thể dễ dàng đối phó sao.”
Thị nữ đó tựa hồ cũng không e ngại Kim Vận phu nhân trách mắng, ngược lại cười nói: “Phu nhân, ta đã hiểu, nhất định là người đối với hắn sinh ra hảo cảm. Nếu không với tính tình của người sẽ không màng thân phận của hắn là gì.”
“Đừng lắm chuyện.”
Kim Vận phu nhân tựa hồ bị nói trúng tâm sự, có vẻ thẹn thùng, cả giận nói: “Được rồi, các ngươi cũng đi đi.”
Sau khi chúng thị nữ đi rồi, Kim Vận phu nhân khẽ thở dài, hôm nay không thể thuyết phục Lưu Phong thật sự là ngoài dự đoán. Nàng vốn nghĩ rằng hắn sẽ đáp ứng cùng nhau cá nước vui vầy một phen. Hiện tại xem ra lại chỉ có thể tự mình giải quyết. Từ mười năm gần đây ít nhiều nàng cũng có một số thói quen có thể tự giải quyết một phần dục vọng đang kìm nén.
.
Về cuộc nổi dậy của Sơn Mộc trấn, Trương Thiên Sư cùng Ân quý phi có điểm giống nhau, cũng hiểu được Lưu Phong đang nắm chắc cơ hội, lập nên chiến công, mặc nhiên tiến vào chính đàn đế quốc Hoa Hạ (ý nói tham gia trò chơi chính trị).
Để động viên Lưu Phong tham chiến, Trương Thiên Sư đặc ý cùng Lưu Phong nửa đêm không người đến Giang Nam đàm đạo.
Về chỗ đàm đạo này hắn rất muốn ‘đóng góp ý kiến’ một chút. Lão đạo sĩ có thói quen thật xấu xa, hắn thường ngày vẫn có thói quen khi bàn chuyện liền trực tiếp ngồi bàn, cần gì phải đêm hôm khuya khoắt dẫn người đến chỗ hoang vu mới xong. Nếu đã đi thì phải đến Thiên Thượng Nhân Gian, gọi một bàn ăn sáng, kêu một hồ rượu, lại gọi mấy cô nàng lên bồi tiếp, hào khí vạn trượng, đó mới thực sự là địa phương bàn công sự tốt.
Phải biết rằng so với kiếp trước, thân phận Lưu Phong hắn đã tương đương với đãi ngộ của cục phó cục Quốc An, chính là đại quan a.
“Công tử, người đang có tâm sự? Vì sao luôn nhíu mày không nói lời nào?” Trương Thiên Sư tựa hồ cảm thấy mình ‘lựa chọn’ nơi công tác không có vấn đề gì. Đêm khuya trên đỉnh núi mật đàm, thật sự là địa phương tốt.
Lưu Phong bĩu môi, ánh mắt bất mãn nhìn nói: “Lão Thiên Sư, có chuyện gì ngày mai nói không được sao, chỉ nói có mấy câu cũng bắt ta đến nơi này.” Vốn đêm nay Lưu Phong chuẩn bị cùng nha hoàn thiếu phụ chơi đùa vui vẻ, ai biết được lại bị lão đạo sĩ không biết hưởng thụ thú vui phàm tục này cứ như âm hồn bất tán lôi lôi kéo kéo đến đây.
Trương Thiên Sư trầm giọng nói: “Công tử, hôm nay lão đạo tìm người đến đây hoàn toàn là vì tiền đồ của người.”
“Tương lai của ta?”
“Không sai, chuyện hôm nay cùng tiền đồ của người có liên quan.” Trương Thiên Sư chậm rãi nói: “Công tử, phương Bắc Sơn Mộc trấn bạo loạn ngươi cũng biết chứ?”
Chuyện này còn có người không biết nữa sao!
Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Đương nhiên biết, bệ hạ giao trọng trách cho Giang Nam thủ bị bao vây phòng thủ, Cẩm Y vệ phụ trách giám sát.”
Trương Thiên Sư ánh mắt sắng ngời, vội hỏi: “Chẳng hay công tử có cái nhìn như thế nào?”
Còn có cái nhìn như thế nào, ta là người văn minh, loại chuyện. Thô lỗ thế này ta làm sao hiểu được. Lưu Phong mặc dù nhị kiếp làm người nhưng là đối với binh pháp một khiếu cũng không thông. Kiếp trước mặc dù xem qua không ít cuộc chiến, nhưng là chiến tranh cơ giới hóa cùng với chiến lược chiến thuật. Chiến tranh gươm dao đề cao mưu lược này thật sự là không hiểu.
“Không gì phải lưu ý cả, cứ thế mà tiến hành thôi.” Lưu Phong một mặt trả lời chiếu lệ, một mặt suy nghĩ xem lát chạy về còn đủ thời gian vui vẻ với Liễu Thanh Nghi hay không.
Trương Thiên Sư lựa lời nói: “Công tử, ta nói không phải là tự ngươi cần phải mang thân ra trong chiến tranh.”
“Không phải không cần nhọc đến bản thân ta? Vậy ngươi muốn nói.”
Lưu Phong tức giận không nói nên lời. Nhân gian đạo sĩ đều là niệm kinh, nói thử xem, đêm hôm khuya khoắt lại bàn chuyện chiến tranh?
Có. Tim hắn đập mạnh một cái, ý ngươi. Không phải cùng một dạng với Ân Quý Phi để cho ta nhân cơ hội lập công sao.
Vừa nghĩ đến đây, Lưu Phong vội vàng nói: “Lão Thiên Sư, ta nghĩ ta đã hiểu dụng ý của ngươi. Ngươi là muốn ta nhân cơ hội lập công.”
Trương Thiên Sư tự nhiên cũng rất ôm lấy hắn một cái để cổ vũ, nhưng nghĩ tiếp nữa lại thấy không ổn, dù sao hai người cũng đều là nam tính a.
"Không sai, công tử quả nhiên thông minh. Cùng người thông minh nói chuyện thật là sảng
Khoái. Trương Thiên Sư cười hắc hắc, nói: "Công tử, chẳng biết người có nghe qua tu đạo tình lữ không? Nếu công tử nguyện ý, hôm nào lão đạo giới thiệu mấy người cho."
"Là người trong môn phái lão?"
"Đúng vậy, có chuyện gì sao? “Trương Thiên Sư vội vàng nói:” Người yên tâm, ta có mấy người sư điệt tư sắc đều ổn, ta nghĩ các ngươi sẽ rất tâm đầu ý hợp."
Để cho Trương Thiên Sư ‘dắt gái’ cho ngươi ư? Xuống địa ngục mà chết đi!
Tu chân giới còn ai không biết các nữ sư điệt của hắn đều không phải đại khủng long, khó coi đã không nói, lại còn lãnh đạm, bất quá cũng có một số mỹ nữ nhưng chỉ là khi song tu mới có chuyện kia mà thôi.
"Lão Thiên Sư, chúng ta đang nói chuyện quốc gia đại sự, người thế nào lại chuyển qua chuyện nhi nữ tình trường rồi. “Lưu Phong lảng sang chuyện khác:” Lão Thiên Sư, người xem ta làm thế nào để lập công?"
Mặc dù sớm đã nghĩ đến Ân Tố Tố, nhưng hắn vẫn còn muốn nghe ý kiến của lão đạo sĩ. Dù sao lão bất tử cũng là sành sõi chuyện lăn lộn trong chốn quan trường, sớm quen biết nhiều hồng nhân.
Trương Thiên Sư nghiêm trang nói: "Việc này không khó, ngươi có thể dùng thân phận Cẩm Y vệ làm Phó Nguyên soái tiễu trừ thổ phỉ, đến lúc đó chỉ cần Vương Đức Vọng đại thắng, ngươi liền có một phần công lao. Đồng thời ngươi cũng kiêm trách nhiệm giám sát, một công đôi việc, việc này nếu thành ngươi ít nhất cũng có hai phần công lao."
Ta khinh, gừng càng già càng cay có khác. Lão già này so với Ân Tố Tố thì quả nhiên là biết cách thuyết phục hơn rất nhiều.
"Lão Thiên Sư, nếu không có việc gì nữa ta xin phép cáo từ. Nếu quả nhiên lập được đại công, người nhất định cũng có một nửa. Lưu Phong thủy chung vẫn muốn mau mau đoàn tụ vui vầy cùng với Liễu Thanh Nghi.
Thực ra cũng không trách Lưu Phong vội vã, phải biết rằng về chuyện xem suối phun, Lưu Phong hắn chính là phải cạn khô nước miếng mới khiến Liễu Thanh Nghi đồng ý. Trước đó cùng lão đạo sĩ vội vã đi ra, cũng không có nói qua với Thanh Nghi, nói không chừng bây giờ thiếu phụ nha hoàn vì chờ không thấy hắn mà sinh ra sầu muộn. Đàn bà mà một khi tâm tình bất hảo thì cũng sẽ không có hứng thú với chuyện phòng the, không có hứng thú thì chuyện “suối phun” mà hắn mong chờ đã lâu cũng không xong.
Nghĩ sâu xa Lưu Phong cũng không muốn trì hoãn thêm chút nào nữa.
“Chờ một chút.” Trương Thiên Sư một tay kéo hắn lại nói: “Công tử chậm bước, hôm nay lại đây lão đạo còn có vài lời muốn nói cùng người.”
Mẹ nó, ai nói La Sách nhất định phải thành Đường Tăng (ý nói không thể nhịn được nữa), nhìn lão đạo sĩ trước mắt, thật là muốn chửi a. Lưu Phong thản nhiên nói: “Lão Thiên Sư, hình như hôm nay ngươi rất nhàn nhã a.”
Trương Thiên Sư thần sắc có chút rùng mình, trầm giọng nói: “Công tử tựa hồ phải vội vã trở về? Nếu lão đạo đoán không sai, người vội trở về hẳn là vì muốn đoàn tựu với nha hoàn trong phòng?”