Lùi một bước bể lặng trời yên!
Làm nhỏ cũng được nhưng không biết Lưu Phong có nguyện ý hay không.
Để cho Vương Bảo Nhi hỏi thì Lưu Phong cũng đã trả lời một câu-tình cảm có thể bồi dưỡng mà từ từ phát triển.
Vương Đông Đông hỏi thì hắn không xác định điều gì cả nhưng tóm lại sẽ không để cho Tam đầu heo chà đạp nàng. Trả lời như vậy đối với Vương Đông Đông đã cơ bản là làm nàng hài lòng. Dù sao thì nàng cũng không phải thực sự thích Lưu Phong. Mục đích của nàng chỉ là muốn Lưu Phong làm tấm bình phong cho mình. Nhưng cha nàng lại bất đồng. Người thực sự thích Lưu Phong. Từ khi hắn phi lễ với con gái mình, dạy dỗ con trai mình, lão đã hiểu được Lưu Phong thực không phải là một nhân vật tầm thường. Quả nhiên không lâu đã thấy được mình không nhìn sai. Lưu Phong còn trẻ nhưng sự nghiệp đã sớm thành, quan vận thăng tiến. Vương Đức Vọng một lòng một dạ mong cho Lưu Phong có thể trở thành con rể của mình.
“Cha, người tìm con?” Từ khi quyến rũ Lưu Phong, Vương Đông Đông gần đây đã rất chú ý đến ngôn ngữ, cử chỉ, ngoại hình của mình. Ngay cả Vương Đức Vọng cũng thấy rõ nữ nhi của mình đã thay đổi.
Mái tóc đen nhánh, tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, điểm xuyết trên đó một đóa hoa màu tím. Đầu đội mũ vàng tinh xảo. Khuôn mặt tươi cười, khóe mắt long lanh, tiểu khẩu nhỏ nhắn thản nhiên cười tươi rói, dường như chuyện Lưu Phong thành thân đối với nàng không hề ảnh hưởng vậy.
Vương Đức Vọng nhìn thấy Vương Đông Đông như vậy, không khỏi cảm thấy tức giận nói: “Đông Đông, Lưu Phong thành thân, ngươi có biết hay không?”
“Biết!” Vương Đông Đông thấy không có gì là nghiêm trọng cả: “Ca ca sáng nay đã nói cho con biết.”
“Vậy sao trông ngươi có vẻ cao hứng vậy?” Ta dù gì cũng là Vương thủ bị, bát diện oai phong, không nghĩ sinh ra đứa con như ngươi thật không có ý chí gì cả. Nam nhân của ngươi sắp cùng nữ nhân khác thành thân mà ngươi lài tỏ ra cao hứng, thật là muốn chọc tức chết ta mà.
“Cha, kết hôn vốn là chuyện mừng, sao lại phải nghiêm mặt cơ chứ?” Vương Đông Đông rất muốn nói chuyện của con không cần cha quản nhưng lại lo lắng cha mình đã già, cũng không nên làm cho người thêm tức giận, chỉ tùy ý trả lời cho qua chuyện.
Kết hôn là chuyện mừng thì đúng rồi nhưng đâu phải ngươi kết hôn đâu, Vương Đức Vọng bực bội nói tiếp: “Mấy ngày nay gặp Lưu Phong, hắn có nói gì không?”
“Còn có thể nói như thế nào. Hắn nói. Trước tiên sẽ không để cho Trư Tam khi dễ con.” Nói đến việc này Vương Đông Đông cũng có chút tức giận, mình so với ả Ân Tố Tố kia có điểm nào thua sút cơ chứ.
“Lưu Phong không tìm ngươi, ngươi không biết chủ động đi tìm hắn sao? Nữ hài tử, ngươi không biết đạo lý chủ động sao?” Vương Đức Vọng khẽ khích nữ nhi của mình.
Vương Đông Đông nghe vậy hơi cảm thấy tức giận. Nàng không phải đã rất chủ động rồi sao? Chỉ là tên đầu đất Lưu Phong chưa bị cưa đổ thôi, làm sao trách con được chứ.
“Đông Đông, ta biết ngươi mấy ngày nay đã rất cố gắng nhưng đây là thời khắc mấu chốt, con phải cố gắng hơn nữa.” Vương Đức Vọng ôn nhu nói.
Chủ động hơn nữa? Không lẽ bắt mình phải cởi quần áo, bắt hắn lên giường cùng mình? Vương Đông Đông bĩu môi, bất mãn nói: “Cha, được rồi, chuyện này hài nhi sẽ tự biết xử lý. Cha đừng can thiệp nữa. Mà hài nhi nghe nói người chuẩn bi đi phương Bắc tiễu phỉ sao?”
Vương Đức Vọng gật đầu nói: “Không sai, bệ hạ đã thăng ta làm Tiễu phỉ đại nguyên soái, lĩnh mười vạn hùng binh đi tiễu phỉ. Được rồi, ngươi không nói thì chút nữa đã quên. Lưu Phong lần này cũng được đề cử làm phó nguyên soái. Hơn nữa còn kiêm luôn nhiệm vụ đốc thúc trung quân.”
“Hắn cũng đi sao?” Vương Đông Đông tùy tiện bương thêm một câu: “Sẽ không nguy hiểm chứ?”
Vương Đức Vọng cười ha ha nói: “Nữ sanh ngoại tộc, quả nhiên là không sai. Ngươi chỉ biết lo lắng cho Lưu Phong mà không lo lắng cho cha sao?”
Vương Đông Đông nghe cha nói xong, nũng nịu nói: “Phụ thân là ai kia chứ? Năm đó người xông pha trên chiến trường, bát diện oai phong. Lưu Phong kia chỉ là một tên tân binh, chưa bao giờ nhìn thấy chiến trường cả.”
“Yên tâm đi Đông Đông, ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố đến hắn. À, hay là lần này ngươi cũng cùng đi, ta sẽ tạo cơ hội cho con, con nghĩ thế nào?”
Vương Đông Đông cũng thấy động tâm, bất quá vẫn còn chút lo lắng: “Cha, theo luật pháp của Hoa Hạ thì nữ nhân không được tham gia việc quân. Vạn nhất bệ hạ biết được vậy không phải sẽ bị chém đầu sao?”
“Ngươi chỉ cần cải trang thành nam nhân, làm thân binh của ta, tuyệt đối sẽ không sao cả.” Vương Đức Vọng lập tức đưa ra chủ ý của mình.
Vương Đông Đông do dự một chút, nói: “Được rồi, bất quá cha phải an bài cho thỏa đáng, nhất định không để ai phát giác ra.”
.
Sau khi Ân Tố Tố và Trương Thiên Sư phân tích lợi hại thì Lưu Phong đã chịu tiếp nhận chức vị Phó nguyên soái đi tiễu phỉ, bất quá trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái. Ngoại trừ một thân tu vi cao cường ra thì hắn cũng giống người bình thường, chưa từng kinh qua chiến trường, bây giờ bắt hắn cầm quân, đánh trận, thật lòng cũng không thích thú lắm.
Cũng may là chủ soái là một người đã có kinh nghiệm chinh chiến lâu năm nên cũng an tâm một chút. Nguyên tắc của hắn là ngươi ăn thịt thì ta ăn súp. Sau khi thành công thì cũng có một chút quân công.
Đêm nay Lưu Phong sau khi chấm dứt tu luyện bèn muốn ra ngoài gặp Tố nương nhưng bất giác hắn lại cảm ứng được một tia khí tức quen thuộc.
“Là thần bí tu chân?”
Ngay khi Lưu Phong vừa mới xác định chủ nhân của đạo khí tức này thì từ bên tai vang lên một âm thanh: “Theo ta.”
Lưu Phong bất giác cảm thấy động tâm, dùng ý thức truy theo khí tức, phi thân ra ngoài.
Thới gian ước chừng uống xong chén trà nhỏ thì tại một chân núi, hắn bắt kịp thần bí nhân.
Thần bí nhân lạnh lùng nhìn Lưu Phong, sắc mặt âm trầm khó dò, lạnh lùng nói: “Ngươi biết ta gọi ngươi ra đây có mục đích gì không?”
Đêm hôm khuya khoắt, ai mà biết ngươi có dụng ý gì, thần kinh à? Lưu Phong hừ một tiếng nói: “Không biết.”
Lần trước định cùng Liễu Thanh Nghi bày trận mây mưa đã bị Trương Thiên Sư quấy rầy. Hôm nay muốn tìm Tố nương thì lại bị thần bí nhân này phá hỏng. Mẹ nó, hình như cứ là tiền bối tu chân thì thích làm việc vào buổi tối.
“Nghe nói ngươi sắp đi tiễu phỉ?” Thần bí nhân lạnh nhạt hỏi.
“Tiền bối, tin tức của người dường như không chính xác lắm. Vãn bối vốn là chuẩn bị nhậm chức nhưng bây giờ đã từ chối, chuyện tiễu phỉ giờ đây không quan hệ với vãn bối nữa. Tin tức của tiền bối e là có chút chậm trễ.”
“Có đúng không?” Thần bí tu chân, thanh âm lạnh lùng vang lên: “Nam tử hán, đại trượng phu phải biết nắm lấy cơ hội làm nên đại nghiệp, ngươi lại bỏ qua cơ hội này, thật làm cho ta thất vọng.” Lưu Phong ngạc nhiên hỏi: “Tiền bối, ý của người là muốn vãn bối đi tiễu phỉ? Người và bọn họ không phải là cùng một phe hay sao?”
Thần bí nhân bị Lưu Phong hỏi, thản nhiên trả lời: “Ta vì sao phải ngăn cản ngươi lập công tạo nghiệp? Bọn họ là ai?”
Lưu Phong nghe vậy lập tức xác định người này và mông diện nữ tử nhất định không phải chung một nhóm. Lo lắng trong lòng bất giác được giải tỏa, cười hì hì nói: “Đã như vậy thì vãn bối xin nói thật. Tiền bối, kỳ thật lần này tiễu phỉ là do vãn bối chủ động yêu cầu đi. Nhưng không phải là muốn lập công gì cả mà chủ yếu là muốn bình loạn, làm cho Hoa Hạ đế quốc được thanh bình, dân chúng được an cư lạc nghiệp. Giống như câu quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách.”
Thần bí nhân nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Hay cho câu” quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách “”
Lưu Phong cười hì hì nói: “Tiểu tử nói bậy, xin tiền bối đừng để ý. Được rồi, tiền bối còn chưa nói cho vãn bối biết vì sao người dẫn dụ vãn bối đến nơi này?”
“Ta muốn xem tu vi và lực chiến đấu của ngươi. Mau xuất ra toàn bộ thực lực của ngươi đi.” Thần bí nhân, sắc mặt thay đổi, toàn thân bắt đầu di tán ra một cỗ sát khí.
Lưu Phong kinh hãi. Mẹ nó, nói nửa ngày té ra là nói nhảm. Ngươi chính là vì tiểu gia mà tới.
“Tiền bối, đây là ý tứ gì?” Lưu Phong có chút ủy khuất hỏi: “Chúng ta vô oán vô cừu, cần gì phải sống chết với nhau.”
“Sai rồi, là ngươi chết ta sống. Tiện đây nói thêm cho ngươi một câu nữa. Tu vi của ngươi bây giờ chưa đủ tư cách buộc ta liều mạng. Nếu không muốn chết thì mau thi triển toàn bộ thực lực ra.”
“Tiền bối, người không phải nói đùa đấy chứ? Chúng ta lúc nãy vẫn còn hảo hảo nói chuyện kia mà.” Trong lòng Lưu Phong lúc này có muôn ngàn câu hỏi. Trước kia cứ nói lòng dạ nữ nhân là khó đoán nhưng bây giờ xem ra phải thay đổi một chút. Nên nói lòng dạ người tu chân khó đoán mới đúng.
“Không ai nói đùa với ngươi cả.” Thần bí nhân lạnh lùng nói.
Nên hay không? Đối mặt với thần bí tu chân này, Lưu Phong có chút do dự, hắn đối với bản thân mình không hề có nửa điểm tin tưởng.
“Tiểu tử, ngươi như thế nào mà lại trêu chọc vào Tuyệt Sắc kiếm tiên?” Ngay khi Lưu Phong đang do dự thì từ trong đầu vang lên thanh âm của Bạch Khiết.
“Tuyệt sắc kiếm tiên?” Lưu Phong đầu tiên là sửng sốt một chút sau đó trấn định lại tâm thần hỏi tiếp: “Tuyệt sắc kiếm tiên là ai? Hắn lợi hại lắm sao?”
“Đương nhiên, hắn chí ít cũng đã đạt đến cảnh giới Nguyên Thần kỳ.” Bạch Khiết khẽ cười trả lời hắn.
“Mẹ nó, làm sao bây giờ, hắn muốn giết ta.” Lưu Phong khẩn trương trong lòng.
“Ngươi như thế nào mà lại chọc đến hắn? Theo ta được biết thì người này mặc dù tính tình cổ quái nhưng cũng là người chính phái, không phải là hạng tà ma ngoại đạo.”
“Ta cũng không biết.” Lưu Phong vội đem mọi chuyện xảy ra nói cho Bạch Khiết nghe.
Mẹ nó, ta hôm nay cũng giống như Nhạc Phi trước kia vậy, hàm oan mà chết.
“Không cần lo lắng. Ta xem hắn vị tất đã muốn giết ngươi.” Bạch Khiết ngẫm nghĩ một chút rồi kết luận.
“Ngươi nói dễ nghe quá. Vạn nhất hắn muốn giết ta thì ta biết làm gì bây giờ?” Kim Đan kỳ so với Nguyên Thần kỳ thì khoảng cách quá lớn.
“Không nên khẩn trương nếu vạn nhất hắn muốn giết ngươi ta cũng sẽ không ngồi yên đâu.”