Hi Du Hoa Tùng

chương 238: quậy phá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Có thể, bất quá điều kiện tiên quyết là ngươi không sợ biến thành người chết” Bạch Khiết cố ý giật lại quần áo của nàng, lộ ra một bộ ngực trắng muốt, khiêu khích nhìn Lưu Phong.

Mẹ kiếp, Bạch Khiết mới đúng là hấp tinh nữ vương.

Tuy nói chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, nhưng Lưu Phong không muốn vì đốn một cái cây mà tha cho cả rừng cây.

Sau khi cùng Bạch Khiết giao dịch, Lưu Phong rất nhanh biết được tuyệt thế tu chân của nữ nhân.

Cùng Liễu Thanh Nghi, Ân Tố Tố, Bạch Vũ nói chuyện, Lưu Phong sao chép bí tịch ra làm ba phần, mỗi người một phần, sau đó kêu các nàng toàn bộ nhớ kỹ, sau đó Lưu Phong thu hồi ba bản bí tịch lại, dụng chân hỏa đốt thành tro tàn. Đồ tốt như vậy, đương nhiên càng ít người biết càng tốt.

Liễu Thanh Nghi cùng Ân Tố Tố hoàn toàn hiểu được thân phận tu chân của Lưu Phong, sao dám chậm trể, mỗi ngày hết tu luyện cũng lại luyện tu, thiếu chút nữa tu luyện cả ngày.

Lời nói kinh nghiệm của Lưu Phong đã khắc sâu vào tâm trí các nàng, thời gian như nước chảy, chỉ cần cố gắng, sẽ có thành công.

Cuộc sống ngày qua ngày, hai nàng được Lưu Phong trợ giúp, rốt cuộc cũng đạt đến cảnh giới Khai Quang trung kỳ. Không tới một tháng, tuổi cao như vậy mà có thể đạt đến Khai Quang trung kỳ có thể nói là thiên tài tu chân.

Theo lời của Bạch Khiết, chủ yếu là do sư tôn tốt, pháp quyết tốt.

Căn cứ theo phỏng chừng của Bạch Khiết, chiếu theo tốc độ như vậy, không đầy mười năm thời gian, hai nàng có thể kết thành Kim Đan. Đến lúc đó không cần phải lo lắng vấn đề sống lâu nữa.

Lo lắng lớn nhất rốt cuộc đã giải quyết xong, Lưu Phong tâm tình rất tốt, khoa chân múa tay, lúc nào cũng cao hứng.

Có câu nói: “Vui quá hóa khổ”

Ngay ngày Lưu Phong cực hỷ, Vương Bảo Nhi hỏa tốc chạy đến “Đại ca, có người đại náo, ngươi mau đi xem một chút”

“Người nào lớn mật, không phải có huynh đệ Cẩm y vệ sao?” Lưu Phong cho rằng không đúng, hiện tại tại Giang Nam còn có người dám gây sự, đụng đến Thiên Thượng Nhân gian sao?

Vương Bảo Nhi thấp giọng nói: “Là chức tạo phủ cùng Yến Vương Chu Tam. Hai người này thân phận đặc thù, các huynh đệ không dám hạ thủ, mời ngươi can thiệp.”

“Lý Hoành và Chu Tam” Lưu Phong nhíu mày nói: “Hai người này không phải là đối địch sao? Như thế nào hôm nay lại đoàn kết một chỗ thế”

Vương Bảo Nhi gật đầu nói: “Đại ca, chuyện tựa hồ không ổn, Lý Hoành bộ dáng vô cùng kinh khủng, ta xem tám phần là đại tỷ hắn đã hứa đáp ứng cho hắn chuyện gì rồi?”

“Mốc xì.” Lưu Phong nhướng mày, trầm giọng nói: “Đi, thu thập hai con thỏ chết đó, ta muốn nhìn Đông Cung và Yến Vương có thể vì hai tên tiểu tốt không quan trọng này mà làm khó ta hay không?”

Ngay khi Lưu Phong và Vương Bảo Nhi đi đến ngăn cản, đã nghe thanh âm Lý Hoành đang tranh chấp cái gì đó, thuộc hạ Chu Tam đứng một bên trợ uy, trong đại sảnh khách nhân bị hoảng sợ chạy hết.

Mẹ kiếp, lần này tổn thất nhiều bạc đây. Lưu Phong bực mình, vội vàng đi đến.

Mẹ kiếp, Lý gia được tính là cái gì, dám đương nhiên náo loạn chổ này. Lưu Phong trong lòng thầm mắng chửi, trên mặt không thay đổi, hắn tin tưởng hiện tại tại địa giới Giang Nam không có nhân vật nào mà hắn động không nổi. Bất quá hắn biết rõ đạo lý tiến thoái, cũng không có lập tức đánh người, mà lã yên tĩnh xem xét biến động.

Mấy ngày nay, Lưu Phong đã dần dần học được phương pháp động tâm mà làm việc. Nếu muốn ra tay sẽ ra tay thật nặng, một kích trúng đích. Lý gia nhiều lần đối nghịch với mình, Yến Vương năm lần bảy lượt phái người ám sát, nhẫn nại của Lưu Phong là có giới hạn. Chuyện hôm nay, đã là giọt nước tràn ly, nhẫn nại đã vỡ cực hạn, hắn trong lòng đã phán án tử cho Lý Hoành và Chu Tam. Đương nhiên, hai tên này thân thế đặc thù, muốn giết bọn chúng phải đủ lý do. Làm cho Lý gia và Yến vương không thể nói một lời nào.

“Không phải Lưu Tước gia đây sao? Ngọn gió nào thổi ngươi tới vậy?” Lý Hoành tựa hồ không sợ một chút nào, bộ dáng quen thuộc, cười cười chào hỏi Lưu Phong.

Lưu Phong cơ thể động đậy, trong lòng thầm mắng, đường đường chỉ là một chức tạo phủ, ỷ trượng vào nãi nương mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta, cái này là đạo lý gì?

“Lý công tử, thật sự là quá đa sự a. Chẳng lẽ ngươi không biết đây là đâu sao?” Lưu Phong lạnh giọng cười.

Chu Tam nghe vậy bỉu môi, phe phẩy cây quạt trong miệng, nói: “Tước gia, nghe nói ngươi tại kinh thành cùng đàn bà lên giường, xém chút nữa bị thiến mất tiểu huynh đệ, có phải vậy không?”

Thiến cái đầu ngươi, người cổ đại thật nhiều chuyện. Chuyện ám sát truyền đi thành ra chuyện bậy bạ thế này. Xem ra kinh doanh nghề báo lá cải chắc có tiền đồ tốt lắm đây.

Lưu Phong híp con mắt nhìn Chu Tam, đôi mắt thoáng hiện hàn quang, khóe miệng mỉm cười"Không nghĩ tới Trư Tam công tử tin tức tinh thông quá, chỉ đáng tiếc là mỹ nữ đó, mới hưởng thụ có một lần, thật tuyệt với.

"Ngươi đã làm.?" Trư Tam nuốt nước miếng, hận không được. Tên kia. Đến giết mình.

"Đương nhiên, rất sung sướng, sảng khoái a." Lưu Phong đại ngôn nói.

Chu Tam vẻ mặt hâm mộ"Chuyện tốt như vậy sao không rơi vào ta chứ"

Lưu Phong ngoài miệng không nói, trong lòng thầm mắng, với tính tình của ngươi, đừng nói tiểu đệ đệ, ngay cả đầu cũng sớm rớt xuống rồi.

"Hai vị, người ngay không nói lời ám thoại, các ngươi rốt cuộc muốn gì?" Lưu Phong nói xong, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng hỏi. Sớm có một đám binh lính vây quanh Lý Hoành và Chu Tam, chỉ chờ Lưu Phong ra lệnh một tiếng.

Chu Tam nhìn thoáng qua binh lính xung quanh, cười lạnh một tiếng nói: "Bội phục, bội phục, binh lính cầm y vệ đều cũng thành tư gia của ngươi a."

Lưu Phong âm thanh lạnh lùng nói: "Trư huynh, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy, bổn tước gia luôn luôn công tư rõ ràng, tuyệt đối không lẫn lộn công tư. Ngươi nói lung tung, cẩn thận ta ban cho ngươi tội phỉ báng"

"Chỉ mong như thế “Trư Tam thay đổi bộ mặt, tươi cười nói:” Lưu tước gia, Lý huynh coi trọng cô nương trong điếm của ngươi, muốn vì nàng chuộc thân, nhưng chưởng quỷ không đồng ý, chẳng biết tước gia có nể mặt hay không?"

"Chuộc thân là chuyện tốt a “Lưu Phong quay đầu nói với Thanh Âm” Thanh Âm, vì sao chuộc thân chuyện tốt như vậy ngươi không đồng ý"

Thanh Âm đối với ánh mắt Lưu Phong gọi vào, đứng một bên thấp giọng nói: "Tước gia, chuyện không phải như vậy. Bọn họ đưa ra danh sách tổng cộng năm mươi cô nương"

"50" Lưu Phong hơi kinh hãi.

Thanh Âm gật đầu nói: "Đây là những danh sách đầu tiên, danh sách thứ hai ước chừng khoảng 100, hơn nữa cũng đều là những cô nương biểu diễn kích tình trong điếm ta"

"Ngươi thấy như thế nào?"

"Ta biết đây là một âm mưu" Thanh Âm phân tích.

Lưu Phong trầm tư một chút, nói: "Nếu ta đoán không sai, bọn họ muốn từ chúng ta đoạt cô nương, sau đó tự lập môn hộ, bắt chước hình thức kinh doanh của chúng ta, phát triển kinh doanh"

"Ta cũng nghĩ như vậy cho nên không có đồng ý. Bất quá khi đưa ra, có mười mấy tỷ muội rất vui vì được chuộc thân “Thanh Âm thầm nói:” Tước gia, chúng ta nên làm gì?"

"Yên tâm, chuyện này ta đã biết, ta biết nên làm gì?"

Ngừng một chút, Lưu Phong đột nhiên nói: "Thanh Âm, Vương công tử là nam nhân tốt, hắn vì ngươi thay đổi rất nhiều, hy vọng ngươi không nên phụ lòng hắn"

Thanh Âm thân thể có chút run rẩy, lập tức nghiêm giọng nói: "Tước gia yên tâm, ta biết nên làm như thế nào"

"Biết là tốt rồi"

Thanh Âm thần sắc có chút quái dị, run giọng nói: "Tước gia, ngươi yên tâm, ta nhất định cùng Vương Công tử giúp ngươi phát triển việc kinh doanh của Thiên Thượng Nhân Gian"

"Ta tin tưởng ngươi sẽ biết lựa chọn nào là sáng suốt" Lưu Phong nói đầy hàm ý, xoay người muốn bỏ đi.

Thanh Âm đột nhiên thấp giọng nói: "Tước gia, ta biết nên làm thế nào. Nhưng ta cầu xin ngươi không nên nói cho Vương công tử, được không?"

"Chuyện các ngươi, các ngươi tự mình xử lý, ta sẽ không nhúng tay."

"Lý Hoành, Trư Tam công tử, các ngươi muốn chuộc thân cho nghiều cô nương như vậy, thứ ta không thể đồng ý" Lưu Phong quay lại trầm giọng nói.

Lý Hoành cười lạnh một tiếng nói: "Tước gia, mỗi người ta ra 5000 lượng bạc, chẳng lẽ còn không được sao?"

"Cho dù là 5 vạn lượng, ta cũng sẽ không đồng ý. Hai vị, nếu các ngươi muốn thưởng thức biểu diễn, ta có thể mời khách, nếu các ngươi muốn náo loạn chỗ này, đừng trách ta không khách khí" Đối với chuyện xấu của đối phương đã sáng tỏ, Lưu Phong tự nhiên cũng không cần nể mặt bọn họ.

Lý Hoành thấy Lưu Phong cứng rắn như vậy, trong lòng có chút bất an, mặc dù người ở kinh đô đã hứa đỡ đầu cho hắn, nhưng mà bọn hắn rốt cuộc có thể thắng hay không, chính mình trong lòng cũng không tự tin lắm.

"Lý Hoành “Lưu Phong thản nhiên hỏi” Ta biết ngươi có chổ dựa tại kinh đô, nhưng ngươi đừng tưởng có thể làm bậy, cho dù Thiên vương lão tử, ta cũng không nể mặt"

"Trư Tam công tử “Lưu Phong quay đầu trầm giọng nói:” Chuyện Vương Đông Đông, ngươi có thể bằng bản lãnh công bằng cạnh tranh, ta sẽ không nói tiếng nào. Nhưng nếu ngươi muốn làm chuyện hồ đồ, ta cũng không ngại đâu"

Công bình cái gì, tiểu nương bì đó không phải đã cởi quần áo, nằm trong lòng ngực ngươi rồi sao, đối với ta mà nói là công bình sao. Chu Tam nhớ đến chuyện Vương Đông Đông tức giận nói: "Tước gia, chuyện Vương Đông Đông hôm nay không đề cập đến, hôm nay ta đến là chuyện chuộc thân, ngươi cuối cùng là đáp ứng hay không?" Phàm là chuyện bất lợi cho Lưu Phong, Chu Tam đều phi thường ủng hộ.

Lưu Phong nghe vậy, con mắt sáng lên, liếc mắt nhìn Chu Tam một cái, xoay người ngồi trên ghế, chân gác đùi cười nói: "Nghe khẩu khí của Trư Tam công tử, tựa hồ ta không đáp ứng thì không được"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio