Hi Du Hoa Tùng

chương 437: thái tử phi ước kiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn cặp đùi trắng nõn, đôi chân trường túc kia. Lưu Phong từ nội tâm ca ngợi: “Đẹp, rất đẹp, phi thường đẹp.!”

Nghe nam nhân ca ngợi, Tố Nương không khỏi gia tăng cước lực, không chỉ tận dụng tối đa lực đùi, ngay cả đôi môi anh đào cũng cố ý phát ra âm thanh rên rỉ kiều mị, không ngừng kích thích thần kinh của Lưu Phong.

Lưu Phong cảm giác được tất cả các khớp xương của mình đồng thời run lên. Vui sướng, kích tình không ngừng tập kích vào trong lòng hắn.

Thông qua mỹ cước, Tố Nương cảm nhận rất rõ ràng sự kích thích của Lưu Phong, cảm nhận được giữa hai chân càng lúc càng ướt át, sắc mặt của nàng cũng đã bắt đầu ửng hồng một mảng xuân tình.

Rốt cục, Lưu Phong thở dốc một tiếng, từ cổ phun ra 1 cỗ khoái khí, ngay lúc này Tố Nương đột nhiên đứng dậy, lấy tay bóp nhẹ vào đầu khất đang giật giật.

Rất nhanh, dục vọng đang bừng bừng kia dần dần tan biến.

Lưu Phong kinh ngạc một trận, sao ngay cả việc này nàng ta cũng biết.

Đôi mắt đẹp của Tố Nương chớp chớp sóng tình, trên mặt lộ vẻ vui sướng, dịu dàng nói: "Công tử, thoải mái không? Ngươi đích thị sảng khoái, nhưng nhân gia lại bị ngươi làm cho khó chịu cực kỳ.

"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?" Lưu Phong cười hắc hắc, vươn bàn chân, lần lần mò mò nhẹ nhàng miết lên vùng ướt át kia.

Nước đầy bàn chân!

Tố Nương nhất thời ngâm lên một tiếng, thân thể run lên mạnh mẽ, chộp lấy bàn chân của Lưu Phong, nhẹ nhàng cọ xát nụ hoa đẫm sương của mình, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ.

Lưu Phong nghĩ đàn bà khó có thể tự kiềm chế, thu hồi bàn chân lại, chuẩn bị tiến lên dập hung hăng một phen, ai ngờ Tố Nương lại lộ ra một nụ cười giảo hoạt, đứng dậy ngồi lên người Lưu Phong nói: "Công tử,. Trước tiên để Tố Nương phục vụ người."

"Hắc hắc, rất tốt." Lưu Phong thấy Tố Nương chủ động, tâm trí không khỏi kích động vài phần. Đợi lát nữa xem bổng bổng đánh đông dẹp bắc nơi động đào ẩm ướt kia thật sướng. Lưu Phong liên tưởng tới ý nghĩ tà dị đó, trong mắt lóe lên tia dâm tà.

Tố Nương dường như rất hưng phấn. Nàng cẩn thẩn nhâng mông mình lên, chậm rãi đi lên.

Đột nhiên, Lưu Phong cảm giác hình như có cái gì đó không đúng. Ngay lúc hắn chưa kịp phản ứng, miệng hắn đã ngập hang ẩm bao trùm.

Khi nụ hoa lọt vào miệng của Lưu Phong, Tố Nương hưng phấn hét to lên: “Công tử, Tố Nương bay cao ahhh.”

Lần đầu tiên tiết thân, Đối với Tố Nương mà nói, chỉ như bữa ăn khai vị, mấy tháng phòng không, hôm nay phải đòi lại cả vốn lẫn lời.

Rất nhanh, nàng xoay người lại, hai tay tóm lấy bổng bổng nóng bỏng kia, nàng cảm giác cây roi thịt đang không ngừng run lên mạnh mẽ trong tay nàng. Hết chịu nổi, Tố Nương cầm lấy bổng bổng, hướng tới nơi ướt át của mình.

Lẽ thường đều là nam thượng nữ hạ, hôm nay Tố Nương lớn mật muốn thử kiểu kích tình dị thường này (9u: Thằng nào mà chẳng thích làm ngựa cho các em cưỡi). Khi hai người kết hợp lại làm một, trong lòng Tố Nương xuất hiện một cảm giác chinh phục chưa từng thấy.

Con người thật là kì quái. Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần là ngồi trên, tất cả đều đều nghĩ mình đang chinh phục đối phương.

Cưỡi trên người nam nhân, Tố Nương cảm nhận được sự chủ động hoàn toàn trong tay mình, nàng có thể căn cứ vào cảm thụ của bản thân để mà điều chỉnh nhịp độ. Lúc nào cần nhanh, lúc nào cần chậm, nàng hoàn toàn có thể khống chế.

Dần dần nàng kích tình và sảng khoái mà từ trước tới giờ chưa bao giờ trải qua.

Mà lúc này, Lưu Phong ở bên dưới thống khoái vô cùng, cảm giác bổng bổng của mình được bao trùm bởi nhục thể mềm mại, một cỗ khoái cảm kích thích không ngừng lan tỏa.

“A.!”

Một tiếng thét chói tai, dục vọng của Tố Nương đã lên tới đỉnh, tiếp đó là một trận co rút mãnh liệt nơi hạ thể, bổng bổng của Lưu Phong đồng thời bị mút mạnh vào, trong nháy mắt cũng đạt đỉnh theo.

Tố Nương cả người co quắp tê dại nằm úp lên người Lưu Phong, một bên thì thở hổn hển, một bên thì mỉm cười trêu ghẹo khi thấy"con lươn nhỏ", trong lòng sung sướng vô cùng.

"Công tử, ngồi trên cảm giác thật sảng khoái.!" Tố Nương cả người uể oải, nhu nhuyễn nằm trên người Lưu Phong, ngữ khí rên rỉ nói.

Lưu Phong cười hắc hắc, kéo sát thân thể Tố Nương lại gần, hai tay chia hai đôi nhũ phong cự đại vần vò, nói: "Đó là đương nhiên."

"Công tử, Tố Nương còn muốn nữa. “Tố Nương yêu kiều nói:” Tố Tố cùng Thanh Nghi đã giao nhiệm vụ cho ta, muốn ta vắt kiệt người, để công tử không thể đi vụng trộm."

Lưu Phong âm thầm bật cười, nữ nhân này, rõ ràng là muốn ăn một mình vậy mà phút chốc đã nghĩ ra một lí do, thật là buồn cười.

"Ha ha, nếu ngươi muốn, công tử ta sẵn sàng đáp ứng." Nói rồi Lưu Phong đứng dậy, kéo hai tay Tố Nương lên đầu, bổng bổng dũng mãnh thốc mạnh vào.

Tất nhiên lại là một phen kích tình.

Chẳng biết là mất bao nhiêu thời gian, dù sao đến cuối cùng khi hai chân Lưu Phong mềm nhũn, cánh hoa của Tố Nương đau rát, hai người trong tình trạng kiệt sức thì bão cũng tan.

Nghỉ ngơi một ngày, Tố Nương mới khôi phục khí lực, lúc gần đi còn không quên uy hiếp Lưu Phong một chút: "Công tử, một thời gian nữa ta lại đại diện cho Tố Tố và Thanh Nghi tới đây. Ngươi cần chú ý giữ gìn một chút. Uhm, tu vi cao, quả nhiên không sai."

"Tố Nương tỷ tỷ, Tố Tố cùng Thanh Nghi tu luyện không lâu, ngươi nên trợ giúp các nàng một ít, mặt khác về Giang Nam hắc đạo ngươi cũng phái Phượng Vệ chăm nom hộ ta, có chuyện gì hãy báo cho ta ngay. Được rồi, về hắc đạo xã đoàn ngươi hãy hỏi Hồ An và Trương Đại Đầu, bọn họ sẽ nói rõ cho ngươi."

"Được rồi, Tố Nương tỷ tỷ, sau khi trở về nhớ kỹ giúp ta vấn an Tứ sư tôn." Đã lâu không gặp, trong lòng Lưu Phong có chút nhớ nhung Tứ sư tôn.

Nhắc tới Trương Mỹ Nhân, trong lòng Tố Nương có phần không thoải mái, dù sao lúc đầu hai người cũng có một mối quan hệ mờ ám.

"Ừm, ta biết. Ta sẽ chuyển lời ân cần thăm hỏi của ngươi."

"Được rồi, Tố Nương tỷ tỷ, ta còn chuyện muốn hỏi, tứ sư tôn bây giờ có. Hay không." Lưu Phong là muốn hỏi Trương Mỹ Nhân dạo này có còn thân thiết cùng nữ nhân nữa hay không, nhưng sợ Tố Nương mất hứng, nên chỉ nói có một nửa.

Tố Nương thông tuệ, tự nhiên biết tâm tư Lưu Phong, gật đầu nói: "Tựa hồ vẫn, trước đó vài ngày ta còn nghe một vị tỷ muội Phượng Vệ nói qua. Tuy nhiên." Nói tới đây, Tố Nươngcó chút do dự.

Lưu Phong vội vàng hỏi: "Tuy nhiên cái gì, không thể nói sao?"

Tố Nương mập mờ cười cười: "Ta nghe một tỷ muội nói, có một lần lúc nàng dẫn đội tuần tra ban đêm, khi qua phòng của chủ nhân, nghe được nàng gọi tên ngươi. Hơn nữa."

Lưu Phong đầu tiên. Run sợ một chút, rồi chợt nghĩ, chẳng lẽ tứ sư tôn tự sướng, mà đối tượng ảo tưởng là ta sao?.

"Công tử, nói không chừng ngươi có khả năng định hướng tình dục cho chủ nhân đó. Cố gắng lên a. Ta ủng hộ ngươi đó." Nói rồi cười cười mập mờ, Tố Nương tung người nhảy lên cửa sổ, phi thân biến mất.

Lưu Phong đứng sững sờ, trong lòng không biết suy nghĩ điều gì?

Một lúc lâu, hắn tự nhủ: "Có lẽ tứ sư tôn lỡ miệng.".

Tiễn Tố Nương xong, Lưu Phong tạt qua chỗ A Mỗ, phát hiện các nàng Kim Vận vẫn đang tu luyện.

"Không phải đã xuất quan sao?" Lưu Phong buồn bực hỏi.

"Đúng vậy, vốn các nàng đã sớm xuất quan, nhưng khi bọn Vận nhi xuất quan hớn hở đi tìm ngươi. Nhưng còn chưa tới cửa thì nghe thấy chuyện tốt giữa ngươi cùng Tố Nương gì gì đó. Sau nghe Vân nhi kể lại nghĩ rằng ngươi đã có người chiếu cố, dứt khoát quyết định bế quan tu luyện một tháng. “A Mỗ tức giận nói:” Ngươi đó, quả thật các nàng nói không sai mà, đúng là Đại sắc lang."

Một tháng sao? Lưu Phong buồn bực một trận. Kêu mình vượt qua thế nào đây.

A Mỗ tựa hồ đoán được tâm tư của Lưu Phong, hừ nói: "Vận nhi nói, ngươi nhanh chóng tiếp nhận Đông Đông cô nương về đi"

Lưu Phong cảm động, đúng là người tốt, vẫn còn quan tâm đến ta.

"Ha ha. “Lưu Phong sắc mặt có chút xấu hổ, cười khan một tiếng, nói:” A Mỗ, sự an toàn của Kim Vận các nàng đều nhờ cậy vào ngươi." Sự thật, Lưu Phong cũng hy vọng các nàng có thể tu luyện nhiều hơn, tăng cường tu vi, trực giác nói cho hắn Tu chân giới đại kiếp tuyệt đối không đơn giản như vậy. Đến lúc đó, có lẽ không chỉ người trong Tu chân giới gặp tai kiếp, kể cả nhân gian thế tục cũng không tránh được ảnh hưởng. Cho nên, càng có thực lực thì càng an toàn.

Ngay lúc Lưu Phong xoay người rời đi, A Mỗ cố lấy dũng khí nói: “Lần sau lên giường với nữ nhân, mong ngươi nhỏ tiếng một chút”

Lưu Phong u sầu, quả nhiên bị lão thái bà nghe được.

Bất quá, còn nói lần sau thanh âm nhỏ đi chút, cũng có chút ý tứ.

.

Ăn cơm tối xong, Lưu Phong định đi Thiên Thượng Nhân Gian xem xét, thuận tiện đi công tác thị sát một phen, ai dè, còn chưa ra đến cổng hậu viện đã bị Trương công công ngăn chặn.

"Tước gia, ta đang muốn tìm người đây." Trương công công sắc mặt bình tĩnh nói.

"Cô cô muốn tìm ta sao"?

Từ lần trước cùng Ân quý phi hoang đường một phen, Lưu Phong vẫn không dám tìm Ân quý phi nữa, trong lòng hiểu được có chút không phải. Không nghĩ tới, cuối cùng Ân quý phi lại tìm tới cửa trước.

"Tước gia, Thái tử phi thông qua quý phi nương nương muốn gặp mặt ngươi?" Trương công công cũng không biết tâm tư Lưu Phong, chỉ đem chuyện Ân quý phi giao phó nói ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio