Hi Du Hoa Tùng

chương 453: lần đầu dùng ngự nữ quyết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nhạc phụ đại nhân thân là đế quốc Quân bộ phó soái, người vốn dĩ đã bị hãm thân trong vòng xoáy, ngươi cho rằng người có thể tự mình quyết định sao. Huống hồ. Phụ hoàng có thể đưa ta lên thượng vị, một phần nguyên nhân cũng là bởi nhạc phụ đại nhân. Đại bộ phận Quân bộ đại tướng hôm nay có thể nói là đều do nhạc phụ đại nhân năm đó một tay đề bạt. Mặc dù lúc đầu người vì tị hiềm, vì muốn hướng bệ hạ tỏ rõ lòng trung, cam nhận làm phó, nhưng ảnh hưởng của người tại Quân bộ hoàn toàn không có gì phải nghi ngờ, ngay cả vị thống suất kia cũng còn xa mới so được. Vì thế mới nói nhạc phụ đại nhân tuyệt đối không cách nào tự mình quyết định, nàng đã hiểu chưa?” Túc vương tỉ mỉ phân tích.

Nói tới đây, Túc vương rốt cục mỉm cười. Nếu nhạc phụ đại nhân có thể kiên định cầm cự cho hắn, phần thắng của hắn tự nhiên sẽ lớn hơn ba phần.

Túc vương phi chậm rãi cúi đầu, suy nghĩ hồi lâu mới mở lời: “Vương gia, tính tình cha ta người cũng đã biết rồi đó, người từ trước tới nay không tham gia vào tranh đấu chánh trị, ta sợ rằng người.”

“Lần này không giống.” Túc vương trầm giọng nói: “Lần này là ý tứ của phụ hoàng.”

“Người nói.” Túc vương phi hơi kinh hãi.

Túc vương gật đầu nói: “Không sai, sự thật là như vậy. Phụ hoàng vẫn luôn cho rằng Nhạc phụ đại nhân là mối uy hiếp trong quân đội đối với người, cho nên người mới tận dụng cơ hội này. Thắng làm vua, thua làm giặc. Phụ hoàng cho ta và nhạc phụ đại nhân cơ hội, cơ hội và nguy hiểm đồng thời tồn tại. Về phần tương lai ra sao, phải xem vào bản thân chúng ta. Đương nhiên phụ hoàng tựa hồ cũng không thích ta.”

“Như thế nào lại như vậy?” Túc vương phi nao nao, cảm giác sợ hãi trong lòng càng tăng. Trầm mặc hồi lâu

Túc vương gia tự giễu nói: "Bệnh đa nghi của phụ hoàng càng ngày càng nặng. Ngay cả con mình cũng không còn tin tưởng, làm sao có thể tin một gã ngoại thần đây? Nhạc phụ đại nhân năm đó cùng phụ hoàng tung hoành sa tràng, quân công to lớn, chẳng ai bì kịp. Công cao át chủ, phụ hoàng chắc chắn vì điều này mà bất an.

*********

Tố Nương cũng thật vô tư, mặc dù Lưu Phong tới Di Hồng viện, nhưng ngoại trừ chào hỏi lúc ban đầu gặp mặt ra, nàng đều không ở cùng một chỗ với Lưu Phong, mọi cơ hội nàng đều dành cho Ân Tố Tố và Liễu Thanh Nghi.

Hôm nay, Lưu Phong sáng sớm tự mình tới nơi ở của Tố Nương là Phượng vệ huấn luyện doanh để thăm nàng.

Đi vào đại môn của Phượng vệ huấn luyện doanh, một vị cao giai phượng vệ đang chỉ huy mấy tiểu nha hoàn quét dọn đình viện, thấy Lưu Phong đi tới, vẻ mặt kinh hãi, quỳ xuống đất: "Chủ công, ngài đã tới? Tố Nương tỷ tỷ đang ở trong phòng, có cần chúng ta cho người gọi nàng tới?"

Lưu Phong cười cười cùng Phượng vệ nọ nói: "Không cần, để tự ta đi vào là được.", nói xong liền hướng về phòng Tố Nương bước tới.

Đẩy cửa bước vào, Lưu Phong thấy Tố Nương đang ngồi trước bàn trang điểm thu dọn trang phục. Bộ dáng nhu mì khiến người ta yêu mến. Vẻ mặt đầy đặn tươi tắn, thật sự động lòng người.

Lúc này nàng đang quay lưng ra phía cửa, tựa hồi nghe thấy tiếng chân rất nhẹ của Lưu Phong, vì không muốn cho Lưu Phong thấy phòng mình bừa bộn, vội vàng thu dọn nhanh hơn.

Lưu Phong mỉm cười, bước tới vài bước, đứng phía sau nàng. Nhìn vòng eo thon thả gọn gàng của nàng, ngửi hương thơm nhàn nhạt, tự nhiên trên cơ thể nàng, trong lòng không khỏi xúc động, nhịn không được vươn tay, từ phía sau chậm rãi ôm thân thể mềm mại của nàng vào ngực.

“Tố Nương, hai ngày nay thế nào không gặp, thấy ngươi đã trở về Di Hồng viện, có phải là đang lẩn trốn ta không?” Lưu Phong cố ý đưa miệng tới gần, hướng vành tai nàng phả nhiệt khí tới.

Tố Nương bị nam nhân mình yêu thương ôm lấy, nhất thời thân thể bủn rủn. Quay đầu lại, nhìn khuôn mặt dâm đãng đang tươi cười của Lưu Phong, không khỏi đỏ bừng hai gò má, run giọng nói: "Đâu mà, nhân gia không phải là bận rộn giúp người huấn luyện Phượng vệ sao? Được rồi, công tử, người để cho Hồ An và Trương Đại Đầu tại Giang Nam phát triển hắc đạo, thực sự làm tốn của ta nhiều khí lực đó."

"Thật không? “Lưu Phong cười hì hì sát cổ nàng, nói:” Tố Nương tỷ tỷ, ngươi thật là thơm a."

Tố Nương đỏ mặt, gắt giọng: "Miệng công tử ngọt quá đó."

Dừng một chút, Tố Nương chỉnh lại thần sắc nói: "Công tử, Giang Nam từ xưa đã nhiều lục lâm hảo hán, bang phái đầy rẫy. Nếu không phải là ta âm thầm phái Phượng vệ bảo vệ Hồ An, hắn sao được thuận lợi như vậy. Việc này người có nên tạ ơn ta không?"

"Tạ, đương nhiên phải tạ. Hôm nay ta chính là vì chuyện này mà tới tìm nàng đó." Lưu Phong vừa nói, bàn tay to vừa trượt xuống, chuẩn xác nằm trên đôi ngọc nhũ của Tố Nương.

Thân thể Tố Nương nhất thời run rẩy, hương đồn cảm giác được một thứ cưng cứng đâm vào mình, trong lòng thảng thốt, bỗng nhiên nghĩ ra, công tử mấy hôm nay cố ý"hạn chế “, chắc chắn là để hôm nay đặc biệt” khao thưởng" mình đây.

Nghĩ tới đây, Tố Nương không khỏi cảm thấy tâm thần run rẩy, nàng biết hôm nay nhất định được hưởng thụ rồi. (Ặc ặc, ta thèm nhỏ cả rãi rồi này)

"Công tử, vậy đêm nay người không trở về?" Tố Nương cẩn thận dò hỏi.

Lưu Phong cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi thơm tho của nàng. Một lúc lâu mới rời miệng ra nói: "Hôm nay mục đích ta tới đây là vì nàng."

Tố Nương bị hắn làm cho ý loạn tình mê, sắc mặt thẹn thùng: "Công tử, trước tiên đóng cửa lại đã, đừng để cho các nàng nhìn thấy."

Lưu Phong cười hắc hắc, tiện tay xuất một đạo vô hình kình khí đóng cửa phòng lại, lập tức đưa tay tới hương đồn mềm mại của nàng, xoa nắn bờ mông đầy đặn bão mãn đó.

Tố Nương nhất thời không kiềm chế nổi, hơi thở gấp gáp. Kêu khẽ: "Công tử gia, Tố Nương chịu hết nổi rồi, mau tiến tới đi mà."

Lưu Phong cười hắc hắc, một tay tụt quần nàng, thấp giọng nói: "Tố Nương tỷ tỷ, đừng có vội, hôm nay ta muốn cùng người song tu."

"Song tu? “Tố Nương hai má đỏ bừng, hiếu kỳ hỏi:” Song tu như thế nào?"

"Tố Nương tỷ tỷ, ta từ một vị tiền bối cao nhân có được một bộ pháp quyết ngự nữ song tu của thượng cổ thần nhân, hôm nay vừa đúng lúc thử với nàng một lần." Lưu Phong nói đến tự nhiên chính là thứ hắn lấy được từ Tuyệt tình môn, thiên cổ đệ nhất song tu tâm pháp.

"Vậy ta phải làm thế nào đây?" Tố Nương có chút mong chờ, lại càng hơi khẩn trương.

Lưu phong thấp giọng an ủi nói: "Tố Nương tỷ tỷ, không cần lo lắng. Môn song tu này không những làm nàng sướng muốn chết mà còn giúp chúng ta tăng cường tu vi."

Nói xong Lưu Phong cởi quần áo, ngồi khoanh chân trên giường. Lập tức đem cơ thể trần truồng của Tố Nương ôm vào lòng, cẩn thận đưa nàng về phía bổng bổng của mình đặt xuống.

Bởi vì Lưu Phong đã sớm vận khởi ngự nữ song tu pháp quyết cho nên bổng bổng so với trước kia to hơn một chút (Ta muốn tu tiên, ta muốn tu tiên!) Hạ thân Tố Nương nhất thời phát ra một âm thanh như tiếng thở nhẹ. Bổng bổng to lớn kia tựa hồ làm cho nàng hơi đau đớn. Lưu Phong vội vàng nâng thân thể mềm mại của nàng, chậm rãi nhẹ nhàng để nàng ngồi xuống.

"Công tử, hôm nay người. To quá a “Tố Nương hai tay ôm cổ Lưu Phong, hưng phấn nói:” Tố Nương rất thích loại cảm giác sung sướng này."

Lưu Phong mỉm cười, vội vàng vận ngự nữ song tu pháp quyết, thôi động lực lượng trong cơ thể vận chuyển.

Một lát sau, Tố Nương cảm thấy nơi hai người tiếp xúc (là chỗ đó đó.) Truyền tới trận trận noãn lưu (dòng chảy ấm nóng), toàn thân nhất thời hưởng thụ một cảm giác thoải mái không tên.

Dần dần trong lực lượng trong cơ thể hai người dưới sự dẫn dắt của pháp quyết ngự nữ song tu, chậm rãi hội tụ tại một chỗ, dung hợp thành một loại âm dương khí hoàn toàn mới.

Lập tức cổ âm dương khí này bắt đầu di chuyển trong cơ thể hai người. Qua mỗi một chu thiên, cỗ lực lượng đó lại càng trở nên cường đại.

Bảy bảy bốn chín vòng chu thiên, cỗ lực lượng đó giống như ngựa thoát cương hướng nơi hai người giao hợp phóng ra.

Nhất thời một cảm giác tuyệt vời không cách cào hình dung được xuất hiện trong lòng hai người. Tố Nương mở to miệng, quên hết mọi việc la to, hơn nữa không ngừng chuyển động mông, cảm thụ cái vật thô to kích tình kia.

Lưu Phong chỉ cảm thấy khí mạch thông sướng, cả người thư thái, trong lòng trận trận vui sướng.

Kết hợp lực của hai người hình thành âm dương khí, đầu tiên tại cơ thể Tố Nương vận hành một vòng, hấp thu một chút nguyên âm của Tố Nương, sau đó phản hồi lại thân thể Lưu Phong vận chuyển một chu thiên, lại hấp thu một chút nguyên anh lực của hắn, sau đó thông qua nơi giao hợp tiến vào cơ thể Tố Nương tuần hoàn.

Cứ như vậy tuần hoàn, cỗ âm dương lực đó cứ sanh sanh không thôi, không ngừng vận hành.

Dần dần, tâm thần hai người đều đắm chìm trong cảm giác sung sướng tuyệt vời chẳng nói lên lời này. Cảm giác này như cả tâm linh và xác thịt đều hòa hợp.

Cũng không biết đã qua thời gian bao lâu, cỗ âm dương lực không còn tuần hoàn, hai người từ trong niềm sung sướng từ từ tỉnh lại.

Lưu Phong chậm rãi mở mắt, cảm nhận một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái chưa từng có, toàn thân như tràn ngập lực lượng. Xuyên thấu qua tâm thần, hắn cảm ứng được nguyên anh đang vui sướng.

Tố Nương có cảm giác thoát thai hoán cốt, kinh mạch toàn thân tràn ngập lực lượng hùng hậu. Lực lượng đó không giống kim đan nhàn nhạt của nàng. Nàng thực sự rõ ràng rằng nếu có ngày có thể hấp thu luyện hóa toàn bộ cỗ lực lượng này, tu vi bản thân tuyệt đối có thể đạt một cấp độ mới.

“Công tử. Tố Nương thật thoải mái.” Tố Nương gắt gao ôm lấy cổ Lưu Phong. Bộ ngực bão mãn hướng tới miệng hắn.

Lưu Phong tự nhiên không kháng cự, dùng miệng mút một cái, sau đó chuyển hông, bắt đầu sờ nắn vuốt ve.

Đương nhiên lúc này chính là thuần túy giao hoan, song tu đã chấm dứt.

Khi hai người tỉnh lại sau giấc ngủ say do kiệt sức, một ngày mới đã bắt đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio