Trong mắt Phỉ Nhi hiện lên vẻ buồn bã, nhìn hắn thản nhiên cười: “Hầu gia, có thể cho ta biết không? Tại sao ngươi uống rượu Tình Cổ mà không sao cả?” . Đây là chuyện mà mà Phỉ Nhi muốn biết nhất.
Lưu Phong điềm nhiên cười: “Phật dạy, không thể nói, không thể nói:”
Phỉ Nhi hừ một tiếng nói: "Không nói thì thôi, có gì đâu mà phải đắc ý?
Lưu Phong không tự chủ lui lại vài bước, thầm nghĩ Cao Lệ bổng tử này quả nhiên không phải là người. Đàn bà xinh đẹp như vậy mà lại thích chơi với cổ trùng, quả là không còn thiên lý.
"Hầu gia, nếu chúng ta đã đồng ý hợp tác, giao dịch, vậy từ bây giờ ngươi và ta được xem như là bằng hữu. Không. Là đồng bọn. Mới đúng. “Phỉ Nhi nhìn Lưu Phong cười cười mờ ám, lại nói:” Hầu gia, lại đây, Phỉ Nhi còn muốn cùng chàng đại chiến ba trăm hiệp nữa, xem là Hoa Hạ nam tử lợi hại hay là nữ nhân Cao Lệ cường hãn đây."
Phỉ Nhi dùng từ ngữ khích tướng Lưu Phong, hắn cũng không lưu tâm, chậm rãi đi đến, vẻ mặt tràn đầy nét dâm dục.
Ngay khi hắn sắp đến gần Phỉ Nhi thì dị biến chợt phát sinh, một đạo bích lục kiếm quang từ trong tay Phỉ Nhi phát ra, trong nháy mắt Lưu Phong còn đang kinh ngạc chưa hiểu chuyện gì thì đạo kiếm quang đã bổ đến đầu của hắn.
Lưu Phong tâm trạng đầy kinh hãi, nhưng mà cũng không hoảng hốt chút nào. Cử chỉ này của Phỉ Nhi kỳ thật hắn đã đoán trước rồi.
"Oanh!"
Một tiếng va chạm kêu lên, Lưu Phong chẳng biết khi nào đã nắm chặt lấy nhuyễn kiếm trong tay, một đạo bạch quang nhất thời bắn ra, hai luồng lực lượng giao tiếp với nhau tạo thành thanh âm va chạm.
Khí lãng trùng thiên, quang ba bắn ra tứ phía.
"Ác tặc, ta muốn mạng của ngươi!" Đôi mắt xinh đẹp của Phỉ Nhi đột nên trở nên đỏ ngầu, một đạo khí tức âm hàn nhất thời đập thẳng vào mặt Lưu phong.
Lưu Phong hít thở khó khăn, khí huyết trào dân, toàn thân nhất thời rét lạnh thấu xương. Trong đầu tựa hồ nghĩ đến Phỉ Nhi cũng có tuyệt chiêu công kích tinh thần.
Lưu Phong không dám khinh thường chút nào, vội vàng tập trung tinh thần để chống chọi lại với luồng tinh thần lực quái dị của Phỉ Nhi. Chỉ trong chốc lát, hắn trong lòng càng lúc càng kinh hãi. Giờ hắn mới biết được tinh thần lực của tặc bà nương này quả thật là cường đại, thậm chí so với hắn chỉ yếu hơn một chút. Bất quá, dưới sự thịnh nộ nàng đã phát ra công kích tinh thần lực cực mạnh nhưng vẫn yếu hơn hắn.
Giờ phút này tinh thần lực của hai người đã va chạm vào nhauu, đã hình thành thế cưỡi cọp.
Nếu không có ngoại lực tác động, hai người rất khó tách ra khỏi.
đăng❤nhập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện
Hơn nữa, nếu lúc này người nào thoái lui nhất định sẽ bị tinh thần lực của hai bên tập trung công kích, mặc dù may mắn không chết đi nữa, thì cũng có thể tâm thần thương tổn, thậm chí có thể trở thành người thực vật.
Ngay lúc này, Phỉ Nhi đột nhiên cười duyên, mị nhãn như tơ, giữa trán bỗng mở ra một con mắt. Ngay khi Lưu phong còn đang kinh ngạc, quanh thân nàng phát ra một luồng khí tức, làm quần áo trên người nàng hóa thành bột phấn hết. Trong nháy mắt toàn bộ thân thể của nàng đều hiển hiện rõ ràng trước ánh mắt của Lưu Phong.
“Ác tặc, ta nhất định phải giết ngươi!”
Con mắt thứ ba trên trán Phỉ Nhi đột nhiên bắn ra một đạo phấn sắc quang mang, ngay khi Lưu Phong còn chưa kịp phản ứng thì đạo phấn sắc quang mang này đã bắn vào mắt hắn, lập tức tiến vào trong ý thức.
Lưu Phong chỉ cảm thấy một cỗ dị hương tràn đến, lập tức nhiệt huyết dâng cao, ý thức dần dần trở nên bạc nhược.
Giờ phút này trong ánh mắt hắn, cảnh vật dường như đột nhiên biến đổi, xung quanh đều là những mỹ nữ lõa thể, ngực to, mông to, người nào cũng thơm nát, thật là tuyệt vời không gì bằng.
Sắc mặt Phỉ Nhi đỏ hồng, ướt át, khoé miệng lộ ra một nụ cười đầy yêu mị, sóng mắt như muốn thu hồn đoạt phách, nhìn trực diện vào đôi mắt háo sắc của Lưu phong.
Đôi mắt đẹp của Phỉ Nhi dừng lại tại Lưu Phong, thản nhiên cười: "Ác tặc, không phải ngươi muốn thân thể ta lắm sao? Bây giờ chơi ta đi."
Hoảng hốt, Lưu Phong phát hiện bản thân mình cũng đã thoát quang quần áo hết rồi, đang đứng đối diện với Phỉ Nhi lõa thể, hai tay đang hưởng thụ trên bộ ngực bạo mãn của nàng.
"Ảo giác, đây là ảo giác." Lưu Phong lắc đầu, tận lực tập trung tinh thần của bản thân.
"Không phải ảo giác đâu, chúng ta đang giao hợp mà. Không phải là đang rất thoải mái sao?" Phỉ Nhi nhẹ giọng nói, ngôn ngữ, lời nói trong lúc này đều rất dâm đãng.
Lưu Phong tim đập thình thịch, miệng lưỡi khô khốc, hiểu được có chuyện không ổn rồi, nhưng mà không thể tỉnh táo được. Bởi vì đại bộ phận tinh thần lực của hắn vẫn đang cùng Phỉ Nhi đối kháng.
Lưu Phong có chút ý loạn tình mê, hắn cảm giác bản thân đang cùng Phỉ Nhi giao hợp, rất kích thích, rất hưng phấn.
Khoái cảm mãnh liệt, làm cho hắn không nhịn được sắp sửa phải tiết thân.
Khóe miệng Phỉ Nhi hiện lên một tia cười lạnh lẽo, đôi mắt tràn đầy sát khí, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa thôi, nguyên dương hắn sẽ thoát ra, hơn nữa sẽ tiết ra đến chết.
Theo kinh nghiệm của nàng, hắn sắp sửa thoát tinh đến kiệt lực mà chết.
Đây là uy lực của tuyệt chiêu con mắt thứ ba của Phỉ Nhi, tên là Mê Tình Huyễn Nhãn.
Thật ra, Lưu Phong hẳn nên cảm thấy vinh hạnh. Bởi vì từ khi Phỉ Nhi tu luyện con mắt này đến nay, đây là lần đầu tiên nàng thi triển trước mặt nam nhân.
Nhìn thấy thời khắc nguy cơ đã đến, Bạch Khiết đột nhiên xuất hiện: “Tiểu tình nhân, tĩnh tâm ngưng thần, đừng nhìn vào con mắt của nàng nữa, không nên nhìn vào con mắt thứ ba của nàng nữa.” Bạch Khiết vốn nghĩ rằng Lưu Phong và Phỉ Nhi đang khoái hoạt giao hoan nên không để ý đến. Ai ngờ đột nhiên cảm thấy được khí tức của Lưu Phong có chút bất ổn, lúc này liền xem xét.
Lưu Phong bị tiếng quát của Bạch Khiết làm cho nhất thời rùng mình, toàn thân toát ra đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên tỉnh táo lại: “Tặc bà nương, ngươi thiếu chút nữa đã hại chết ta rồi.”
Lưu Phong ngay lập tức trấn tĩnh tâm thần, hai mắt nhắm chặt lại, ý thủ tâm hải, toàn lực điều động tinh thần lực để công kích trực tiếp vào nàng.
Phỉ Nhi chấn động, cố gắng kiên trì nhưng mà cuối cùng vẫn bại dưới tay Lưu Phong. Bất quá tình huống xoay chiều lại như vậy cũng không làm cho nàng mất mạng.
"Ác tặc, ta học nghệ không bằng mi, nếu đã bại cho ngươi rồi thì ngươi giết ta đi.!" Phỉ Nhi thân thể hư nhược, té trên mặt đất, cắn răng trừng mắt hung ác nhìn Lưu Phong. Bộ dáng nàng ra vẻ muốn ăn tươi nuốt sống Lưu Phong vậy.
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, chỉ tay thẳng vào nàng mắng: "Tặc bà nương này cũng không biết sống chết gì cả, dám ám sát ta hả. Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi chắc."
"Vậy động thủ đi?" Đôi mắt đẹp của Phỉ Nhi đóng chặt, lộ vẻ tuyệt vọng.
Lưu Phong thoáng do dự một chút rồi nói: "Ta không giết đàn bà."
Phỉ Nhi nguyên vốn nghĩ đến chính mình phải chết, dù sao thì bản thân mình cũng đã xuất lời phản lời, không nghĩ rằng Lưu Phong lại không hạ sát thủ.
"Ngươi hôm nay không giết ta, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận. Ta thề tuyệt đối không buông tha cho ngươi, ngươi điếm ô ta, ta nhất định phải đích tay giết chết ngươi". Phỉ Nhi cũng không cảm kích, ngược lại còn giận dữ quát.
Lưu Phong vẻ mặt hiện nét khinh thường, thậm chí vô sỉ nói: "Có bản lãnh ngươi cứ đến giết ta. Bất quá ta nói trước, ngươi đến một lần ta chơi ngươi một lần."
"Vô sỉ.! “Phỉ Nhi la lên một tiếng:” Ta chưa thấy nam nhân nào vô sỉ như ngươi"
"Phải vậy không? “Lưu Phong nhìn thoáng qua thân thể trần truồng của Phỉ Nhi, khinh thường nói:” Ngươi tựa hồ không mạnh bằng ta. Nhìn bộ dáng của ngươi kìa, nhưng mà nói thật, dù gì cũng là huyết mạch đế vương, thân thể coi như không tệ, ta chơi ngươi cũng không coi như là sỉ nhục thân thể ta."
Phỉ Nhi lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vừa rồi trong lúc thi triển Mê Tình Huyễn Nhãn, toàn thân phải lõa thể.
Kêu lên một tiếng, Phỉ Nhi che ngực với tốc độ cực nhanh, sau đó lấy chăn mền trên giường trùm kín ngực lại, tất cả làm giống như là nữ nhân bị nam nhân hiếp dâm hay sao đó.
"Phỉ Nhi tiểu thư, thanh âm trên giường của nàng không tệ, hy vọng lần sau còn cơ hội nghe nữa. Bất quá ta đề nghị nàng lần sau nên dùng tiếng Cao lệ nha, như vậy có lẽ ta sẽ càng thêm hưng phấn hơn." Nếu ngươi đổi thanh âm, quả thật càng thêm kích thích.
"Cáo biệt. Hy vọng nàng nhanh chóng tìm đến giết ta. Như vậy ta có thể cùng nàng. Tiếp tục. “Lưu Phong cười hắc hắc, xoay người bước đi. Trước khi qua cửa, hắn điềm nhiên nói:” Ta là nam nhân tốt, lời nói trước đây đảm bảo giữ lời. Chuyện tam ca nàng, ta sẽ hết sức chu toàn".
Phỉ Nhi nghe vậy trong lòng bối rối, cũng không biết nên nói gì nữa.
"Ác tặc, giao dịch này của chúng ta, đừng hy vọng ta sẽ vì vậy mà cảm kích ngươi, hoặc nương tay cho ngươi." Phỉ Nhi cuối cùng cũng nói ra vài câu ác độc.
"Ta biết! “Lưu Phong nói:” Nhục bổng giữa hai chân ta cũng không mềm đâu, nó nhất định mong chờ ngươi."
Trên đường trở về, Bạch Khiết xuất ra từ tam khỏa Quy Nguyên Đan, nắm chặt lấy tay Lưu Phong như tình nhân bình thường vậy, bước đi chậm dưới ánh trăng. Vẻ mặt của nàng đầy vẻ u oán: "Tiểu tình nhân, ngươi thật vô sỉ., cư nhiên hạ dược đối với nữ nhân."
"Ta vô sỉ? “Lưu Phong giải thích:” Nếu không phải nàng ta chuẩn bị hạ độc trùng hại ta trước, ta sao hạ dược đối với nàng ấy. Tự tạo nghiệt chướng, không thể trách ai được"
"Ai. Thật hâm mộ tên. Phỉ Nhi kia. Ít nhất nàng ta đã hưởng thụ qua cảm giác giao hoan kích thích. Tiểu tình nhân. Hay là chúng ta cũng làm một lần đi nha, tỷ tỷ thật sự rất muốn thử qua một chút." Bạch Khiết chớp to mắt nhìn Lưu Phong, bộ dáng giống như khuê phụ bình thường.
Ta cũng muốn.
Thục phụ ngàn năm trinh tiết, chuyện mang tính khiếu chiến như vậy, Lưu Phong thật sự muốn nếm thử. Nhưng mà trong lòng lại sợ bị Bạch Khiết biến thành người chết.
"Quên đi, chờ đến khi tam nguyên quy nhất, chúng ta sẽ thử." Bạch Khiết giống như tình lữ vậy, đầu khẽ tựa vào ngực Lưu Phong, thở dài một hơi.
Trong khi nhanh chóng đi về Thiên Thượng Nhân Gian, Bạch Khiết mở miệng nói: "Ngày mai chúng ta vào cung xem vị quỷ tiên kia nha."
Ngày kế tiếp, trong lúc trời tối, Lưu Phong lẻn trộm vào cung, dựa theo cảm ứng của Bạch Khiết mà đi, cứ theo hướng âm khí phóng ra cực thịnh mà lần tiến vào.
Cứ đi như thế, xung quanh kỳ hoa dị thảo rất nhiều, núi giả liên miên, điêu lương họa đống, trông hết sức xa hoa phú lệ. Đáng tiếc vẻ đẹp không hoàn hảo do bốn phía âm khí quá nặng.