Hi Du Hoa Tùng

chương 556: thương dũ kích tình, hương quân rình coi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu Phong còn chưa kịp lên tiếng hỏi, thân thể đã đau đớn kịch liệt. Cái cảm giác đau đớn thường nhân thật không có khả năng chịu nổi, giờ phút này cả người hắn đều là mồ hôi lạnh, thân thể bởi vì đau đớn không ngừng co quắp, hai con mắt cũng trũng thật sâu xuống.

Vậy mà cổ nhiệt lưu đó cũng không chịu sự khống chế của Lưu Phong

Nhiệt lưu trong cơ thể hắn chạy loạn không ngừng, không có gì ngăn cản nổi. Cho dù là nguyên anh chi lực cũng bị nó dễ dàng hóa giải.

Chỉ trong nháy mắt công phu, cổ nhiệt lưu nọ đã ở trong kinh mạch hắn chạy một vòng chu thiên, rất nhanh các đại kinh mạch đều đã tràn ngập hơi thở nóng rực, cảm giác như thể tất cả kinh mạch muốn đoạn liệt.

Lưu Phong đau muốn chết đi sống lại, quả thực muốn mắng chửi người.

Ngay lúc này một thanh âm non nớt lại truyền đến: “Chủ nhân, không cần kỳ quái, ta là Hạo Thiên Kiếm. Cùng quỷ vương đánh một trận, ngươi đã được ta thừa nhận. Từ hôm nay trở đi, ngươi có thể dụng ý thức trao đổi với ta, đồng thời ngươi cũng có thể phát huy uy lực thiên, địa, nhân tam kiếm trong Hạo Thiên Kiếm. Tốt lắm, trước tiên không cùng ngươi nói nữa, giờ ta giúp ngươi cải tạo kinh mạch đã, mà phải nói kinh mạch loài người các ngươi thật sự quá tệ hại a.”

Lưu Phong trong lúc nhất thời bỗng nhiên quên hết thống khổ, toàn bộ tinh thần chăm chú nội thị (nội thị là theo quan niệm của võ học phương Đông: Cảm nhận bên trong cơ thể bằng khí, chứ không phải là nhìn bằng mắt thường đâu ^^) tình huống bên trong cơ thể chính mình.

Cỗ nhiệt khí nóng rực vẫn như trước tại bên trong cơ thể hắn tuần hoàn, từ đan điền xuất phát, chạy khắp kinh mạch toàn thân một vòng, rồi phản hồi bên trong đan điền. Theo sự tuần hoàn không ngừng đó, Lưu Phong phát hiện nguyên anh lực khôi phục tốc độ, làm hắn chẳng nói lên lời.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lưu Phong cảm thấy cỗ nhiệt lưu chậm rãi tiêu tán, tại đan điền, đôi mắt nhỏ của nguyên anh lại mở to, nhãn tình tràn ngập linh khí và sức sống.

“Chủ nhân, thân thể cải tạo đã thành công, bất quá, bất quá ta lại phải ngủ say một thời gian.”

“Đừng à, ngươi chờ một chút.” Lưu Phong vốn còn muốn hỏi mấy điểm, nhưng, lại đã cảm ứng không được khí tức kiếm linh.

Lưu Phong hơi hoảng hốt, lập tức bắt đầu kiểm tra tình huống thân thể. Hắn phát hiện sau khi trải qua cải tạo của Hạo Thiên Kiếm kiếm linh, kinh mạch trở nên rộng gấp đôi trước đây, hơn nữa tính đàn hồi và cường độ cũng được đề cao. Đối với tu luyện sau này, dám chắc có lợi ích rất lớn.

Về phần thương thế, hiện nay đã hoàn toàn khôi phục, ngay cả kim đan vốn ảm đạm giờ phút này cũng lấp lánh sáng lên. Mặc dù bây giờ còn hơi nhỏ, nhưng việc lớn lên cũng chỉ là vấn đề thời gian.

“Phu quân, ngươi tỉnh rồi à?”

Ngay trong khi Lưu Phong vì tình huống thân thể mình mà cảm thấy cao hứng, đột nhiên ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt. Mở to mắt, ngẩng đầu lên, Lưu Phong mới phát hiện, một đôi mắt phượng trong veo, sáng ngời như thấy đáy đang chăm chú nhìn mình.

“Khuynh Thành, là ngươi a-!” Lưu Phong nhận ra nữ tử trước mắt, nhẹ giọng kêu một tiếng.

“Còn không phải là ta sao.” Cái miệng nhỏ nhắn của Khuynh Thành chu lại, vui vẻ nói: “Phu quân, ngươi rốt cục đã tỉnh. Ta đây không phải làm quả phụ rồi.”

“Cái gì? Ai là phu quân của ngươi?” Lưu Phong một trận buồn bực, bất mãn nói.

“Sư tôn nói.” Khuynh Thành quay, hướng Lưu Phong mỉm cười, ôn nhu nói: “Sư tôn nói cho ta biết, nói ngươi đã đồng ý hôn sự của chúng ta. Cho nên giờ đây, ngươi chính là lão công cuẩ ta. Ngươi thật xấu a, giả chết hù dọa ta, nhân gia còn tưởng rằng ngươi đã chết, khốn khổ mấy ngày trời.”

Nghe được Khuynh Thành kể khổ, Lưu Phongcũng không tiếp tục cùng nàng tranh chấp, nha đầu kia dù sao cũng còn có chút lương tâm.

“Bây giờ tốt rồi, ngươi không có chết, ta cũng sẽ không trở thành quả phụ nữa.” Khuynh Thành thở dài một hơi nói.

Mẹ nó, cảm tình khổ sở hóa ra là vì chuyện này, Lưu Phong thật muốn mở miệng mắng chửi.

“Phu quân, sắc mặt ngươi khó coi quá, có phải là thương thế lại phát tác không?” Khuynh Thành vẻ mặt ân cần, lại bỏ thêm một câu: “Không được chết, sư tôn nói nếu ngươi chết, ta sẽ thành quả phụ.”

Do khẩn trương, Khuynh Thành cả thân trên hướng sát tới Lưu Phong. Lúc này hai má hai người rất sát nhau, Lưu Phong thậm chí có thể nghe được tiếng tim Khuynh Thành đang đập.

“Thơm quá.” Chú ý nhìn, Lưu Phong rốt cục cũng tìm được nơi hương thơm phát ra, chính là đôi gò bồng bão mãn của Khuynh Thành.

Khuynh Thành nghe vậy, trên mặt ửng hồng, chu miệng, cả giận nói: “Đại sắc lang, vừa mới khỏe lại đã muốn làm chuyện xấu.”

“Bỏ đi, dù sao nhân gia đã kể như là thê tử của ngươi, để cho ngươi chiếm chút tiện nghi vậy.” Nói xong, Khuynh Thành ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp chậm rãi nhắm lại, đôi môi khẽ mở.

Mẹ nó, thế này không phải là mời mình tiến tới sao?

Đối mặt sự hấp dẫn của Khuynh Thành, Lưu Phong không nhịn nổi nuốt nước miếng.

Bất quá, hắn cuối cùng vẫn còn nhịn được, giả như không hiểu ý tứ của Khuynh Thành, ngược lại nói: “Khuynh Thành muội tử, miệng ngươi không thoải mái sao?”

Khuynh Thành nghe vậy, thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ, suýt nữa cả kinh cắn đứt đầu lưỡi mình. Mở hai mắt, trừng mắt nhìn vẻ mặt lo lắng Lưu Phong, chẳng biết nên mắng hắn hay là nên.

Khuynh Thành làm như vậy kỳ thật đều là do Lý Hương Quân giao phó. Nàng thuyết, Khuynh Thành a, nếu muốn làm thê tử của nhân gia, không ngại để cho hắn chiếm chút tiện nghi của ngươi, tỷ như là sờ mó a, hôn a.

Khuynh Thành dù sao cũng chuẩn bị đoạt nam nhân từ trong tay tỷ tỷ, tự nhiên sẽ không phản đối sự dạy bảo của sư tôn. Ai biết hôm nay mới vừa mới chủ động một lần, lại gặp ngay thất bại.

Tên đại ngốc, đồ ngố tàu. Khuynh Thành còn tưởng rằng Lưu Phong không lĩnh hội được ý tứ của mình, trong lòng phẫn nộ mắng hắn. Chẳng hề biết nhân gia Lưu Phong thả mồi câu cá.

“Hừ, chỉ có chút tài mọn.” Lưu Phong âm thầm cười lạnh một tiếng: “Ngươi chủ động rồi, lão tử lại vờ bị động, sớm muộn có một ngày ngươi chủ động đòi ta trên giường với ngươi.”

“Được rồi, như thế nào lại chỉ có mình ngươi?” Lưu Phong hơi kỳ quái, theo lý mà nói mình bị trọng thương, bên người không nên chỉ có mình Khuynh Thành chiếu cố. Nha đầu này thần kinh có vấn đề, tuyệt đối không phải người thích hợp để chăm sóc bệnh nhân.

Khuynh Thành minh bạch liếc nhìn Lưu Phong, nói: “Ý tứ của ngươi là gì? Có phải không muốn nhìn thấy ta không”

“Không phải, đương nhiên không phải. Ta kỳ thật muốn gặp nhất chính là Khuynh Thành. Được rồi, nhưng người khác đâu, ta hôn mê mấy ngày rồi? Thiên Chiếu quỷ vương có chết không?.”

Lưu Phong hỏi liền một hơi, nhân cơ hội tra hỏi những vấn đề mình muốn biết.

Khuynh Thành cũng không có muốn Lưu Phong tiếp tục lo lắng, nhu thuận hồi đáp những vấn đề của Lưu Phong. Khuynh Thành từng nghe Lý Hương Quân nói qua, nam nhân thích nhất là nữ nhân ôn nhu.

Sau khi nghe Khuynh Thành nói xong, Lưu Phong mới biết được, từ khi đại chiến cùng Thiên Chiếu quỷ vương tới nay đã trôi qua hơn mười ngày, Thiên Chiếu quỷ vương đã chết, chính tay hắn đã tiêu diệt. Hơn nữa Sinh tử giới cũng vì sự hủy diệt của Quỷ vương cũng dần dần tiêu tán.

Mấy ngày nay Lưu Phong trọng thương hôn mê, Nghê Thường, Lý Hương Quân, Tố Nương luân phiên truyền linh khí cho hắn để hóa giải thương thế. Sau vài ngày, mấy nữ nữ nhân đều không chịu nổi, cho nên sau đó không thể tiếp tục, giao cho Khuynh Thành phụ trách, chiếu cố cho Lưu Phong.

“Công tử gia, người không sao chứ.” Đang muốn ra ngoài đi dạo một chút, đột nhiên Tố Nương vội vàng đi đến, thấy Lưu Phong không có trở ngại gì, nàng nhất thời thở dài một hơi.

“Tố Nương tỷ tỷ, ta không sao cả, mấy ngày nay đã khiến tỷ lo lắng rồi” . Lưu Phong thấy trong đôi mắt trong veo của Tố Nương ngân ngấn nước, thần tình mê người, nhịn không được ôm nàng vào trong ngực, đặt một nụ hôn lên mặt nàng, đối với Tố Nương rất là thương yêu.

Trong lòng Tố Nương nhất thời vui vẻ. Bất quá Khuynh Thành còn đứng ở bên cạnh, cảm thấy không tốt, giãy dụa nói: “Công tử gia, người vừa mới tỉnh lại, thân thể còn rất suy yếu, không bằng trước tiên nghỉ ngơi đi.”

Lưu Phong vẫn không chịu thả Tố Nương, cười nói: “Không có việc gì, thân thể ta cơ bản đã tốt lắm rồi. Không có gì đáng ngại”

Khuynh Thành thấy Lưu Phong ôm Tố Nương trong ngực, trước mặt bản thân mình sờ sờ mó mó. Nhất thời trong lòng tức giận: “Phu quân, ngươi sao lại như vậy. Tốt xấu gì ta cũng là nữ nhân của ngươi, sao ngươi có thể thân thiết cùng người khác trước mặt ta.”

Lưu Phong không cho là đúng, liếc mắt nhìn Khuynh Thành một cái nói: “Lạy hồn, ai đã thừa nhận ngươi là nữ nhân của ta. Ta bất quá là đám ứng định thân cùng Lý Hương Quân, ngươi chỉ là theo chân hưởng lợi, sau này đừng gọi ta là phu quân” .

“Ngươi.” Khuynh Thành tức giận đến bốc hỏa, chỉ vào Lưu Phong mắng: “Giỏi. Không gọi thì không gọi. Ngươi không phải là tỷ phu ta sao? Đó là sự thật. Bây giờ ta thay tỷ tỷ ta không được sao?”

Lưu Phong thiếu chút nữa không nhịn được cười: “Được rồi, đúng là tiểu hài tử. Chuyện người lớn không cần ngươi quản. Đừng nói là tỷ tỷ ngươi vắng mặt, cho dù nàng ta ở đây cũng không dám nói cái gì cả.”

“Ngươi. Lưu Phong, ngươi chờ coi, ta không để ý tới ngươi nữa.” Khuynh Thành cay cay mũi, thiếu chút nữa bật tiếng khóc. Vì không muốn Lưu Phong và Tố Nương cười nhạo, nàng xoay người bỏ chạy.

Tố Nương nhẹ giọng nói: “Công tử gia, người đối với Khuynh Thành như vậy có chút.?”

“Không nên quản chuyện người khác, chúng ta làm chuyện của chúng ta.” Lưu Phong cười hắc hắc. Đối với việc bỏ chạy của Khuynh Thành cũng không có chút nóng vội, dù có đuổi thì nha đầu này cũng không bỏ đi. Đừng xem nàng đang tức giận, phỏng chừng không bao lâu sau sẽ tự mình quay lại. Nàng bỏ đi xem chừng là muốn thanh tĩnh. Tổ chức Ma giáo đang thối nát, thật khó xử lý.

“Ai làm với người a.” Nói đến đây thì hai gò má của Tố Nương đã đỏ ửng.

Lưu Phong cười hắc hắc, cắn nhẹ vành tai Tố Nương, nhẹ nhàng nói: “Tố Nương tỷ tỷ, chúng ta đã lâu không luyện tập, không bằng thừa dịp bây giờ.” Nói rồi, cái miệng rộng của hắn nhất thời áp lên đôi môi mềm mại ướt át của Tố Nương (Pó cẳng với thằng này, mới thập tử nhất sinh xong)

Tố Nương đúng là đang ở cái tuổi như lang như hổ, hơn nữa “phòng sự” (sinh hoạt TD) gần đây hơi ít, cho nên thân thể trở nên thập phần mẫn cảm. Lưu Phong một bên hôn hít, một bên nhè nhẹ nắn bóp thân hình đầy đặn của nàng, sau vài cái đã khiến nàng run rẩy nằm trong lồng ngực của mình, cái miệng nhỏ bé bắt đầu nghênh hợp cùng Lưu Phong hôn kịch liệt.

“Bây giờ còn chưa tối. Sẽ bị người khác thấy.” Tố Nương mặc dù đang ý loạn tình mê, nhưng thủy chung trong lòng vẫn có chút cố kỵ

Lưu Phong tựa hồ cũng không quan tâm, nơi này là Hầu tước phủ, căn bản là không có ngoại nhân.

“Tố Nương tỷ tỷ, kỳ thật làm chuyện này ban ngày rất kích thích, đợi lát nữa người sẽ biết.”

Tố Nương nghe vậy, lập tức ửng đỏ hai gò má, nói: “Ân, ta nghe ngươi.”

Lưu Phong cười hắc hắc, lúc này hắn ôm lấy Tố Nương đặt lên trên giường gấm trong phòng, Một bên vẫn cúi đầu tại trên đôi môi đỏ mọng phong nhuận của Tố Nương, một lấy tay cời bỏ quần tử của nàng, trên cặp mông tròn căng chắc mẩy kia mặc sức xoa.

Dưới sự kích tình Lưu Phong, một loạt khoái cảm như muốn chết đi sống lại xuất hiện trong lòng Tố Nương, nàng vừa thở gấp, vừa khẩn trương nhìn ra cửa, sợ có người đến.

Chẳng biết tại sao, bởi vì lo lắng bị người thấy, Tố Nương nội tâm lại nổi lên một cỗ cảm giác khác thường, thân thể rất nhanh nóng bừng tựa lửa thiêu.

Lưu Phong cảm thấy biến hóa của Tố Nương, dứt khoát cởi nốt nội y trên người nàng, đôi tuyết lên phong mãn của Tố Nương nhất thời liền lộ rõ, hai điểm phấn hồng vươn cao ngạo nghễ.

Lưu Phong cười nói: “Tố Nương tỷ tỷ, ngươi tựa hồ đã rất muốn rồi? Có đúng phải không?”

Tố Nương khẽ ân một tiếng, sắc mặt thẹn thùng: “Ân, nhanh lên một chút giúp ta.”

Lưu Phong ngậm hai hạt phấn hồng của nàng vào miệng, không ngừng mút, Tố Nương không nhịn nổi khẽ yêu kiều rên một tiếng, gắt gao ôm lấy đầu Lưu Phong.

Đưa tay mơn trớn hạ thể của nữ nhân, Lưu Phong xấu xa cười nói: “Tố Nương tỷ tỷ, nhiều nước quá.”

Tố Nương mắc cở không dám nói, mỗi lần cùng Lưu Phong “làm việc” , phía dưới nước luôn luôn chảy dầm dề. Bất quá, nàng cũng biết công tử gia lại thích như vậy.

“Nhanh lên một chút giúp ta, ta chịu hết nổi rồi.”

Nghe thấy Tố Nương chủ động cầu ái, Lưu Phong không do dự, tách hai chân nàng ra, eo đẩy mạnh đâm vào. Một tiếng rên rỉ mê người nhất thời vang lên.

Hai người đều không biết, Lý Hương Quân lúc này đang ở cửa rình coi. Vốn là Lý Hương Quân muốn vì Khuynh Thành ra mặt. Ai ngờ đang muốn đi vào phòng, lại đột nhiên nghe được đàn bà rên rỉ sung sướng.

Thân thể nhẹ như mèo, chậm rãi đi đến tránh ở bên tủ quần áo, Lý Hương Quân mới nhìn rõ ràng, một đôi cẩu nam nữ đang “làm việc” .

Lý Hương Quân vốn muốn trách vấn Lưu Phong, tại sao vì Tố Nương mà bỏ bê Khuynh Thành. Ai ngờ nhân gia nói chuyện một hồi công phu lại vội vàng cùng nàng hoan hợp, thật sự khiến người ta tức giận. Chỉ là nàng vừa tức giận, cũng lại vừa mắc cỡ đỏ bừng cả mặt. Đừng tưởng nàng còn trẻ, lại là một đại ma nữ, ngày thường mạnh mồm mạnh miệng, nhìn qua thậm chí có chút phong tao. Nhưng trên thực tế, nàng với chuyện nam nữ động phòng là lần đầu được thấy.

Lý Hương Quân bề ngoài và nội tâm hoàn toàn bất đồng,

Nói theo cách khác, trong sâu thẳm nội tâm, nàng là một nữ nhân bảo thủ. Lần này không đề phòng chứng kiến bộ dáng này của Lưu Phong và Tố Nương, đối nàng mà nói, kích thích thật sự quá lớn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio