Mộ Dung phu nhân lẳng lặng nhìn nữ nhi mình, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia quyết đoán: “Uyển nhi, tình huống của gia tộc con nên rõ. Chúng ra phải lựa chọn Yến Vương hoặc Đông cung. Mà con chính là mối ràng buộc hợp tác giữa gia tộc và bọn họ. Sứ mệnh của con chính là tiến hành đám hỏi với bọn họ. Con là nữ nhi của gia chủ, đấy vốn là việc con có khả năng làm được. Vốn phụ thân con xem trọng Yến Vương, nhưng là sau lại lo lắng đến tình bạn giữa con và Hoàng Thái Tôn lúc nhỏ, thế nên mới bảo con đến Đông cung thăm dò. Hiện giờ con nói với ta, con không thích hắn. Tốt lắm, ta đi nói với phụ thân con, để con làm Yến Vương Phi.”
“Nữ nhân Mộ Dung gia nhiều như vậy, vì cái gì đem con làm vật hy sinh?” Mộ Dung Uyển Nhi khó hiểu hỏi.
“Bời vì chỉ có con là vừa xinh đẹp vừa có trí tuệ.” Mộ Dung phu nhân nhẹ giọng thở dài một tiếng, nói: “Ai kêu con thông minh, lại xinh đẹp như vậy. Con là nhân tuyển thích hợp nhất, Yến Vương cũng được, Đông cung cũng tốt, đều không phải hạng đơn giản. Nếu có dung mạo xinh đẹp, nhưng không có trí tuệ thông minh căn bản sẽ không mang lại lợi ích gì cho gia tộc. Nam nhân tuy thích mỹ nữ, nhưng cũng không phải tất cả nam nhân đều mê mĩ sắc. Chỉ có con, mới có thể mê hoặc thành công nam nhân, mang lại lợi ích rất lớn cho gia tộc.”
Mộ Dung Uyển Nhi trầm mặc, mặt không chút thay đổi nhìn mẫu thân mình.
“Uyển Nhi.” Mộ Dung phu nhân thở dài. Đi tới, nhẹ nhàng ôm nữ nhi mình. Ôn nhu nói: “Đừng hận ta, cũng đừng hận gia tộc. Đây là sứ mệnh của con biết không? Huống hồ, Yến Vương Phi cũng được, Thái Tôn Phi cũng tốt, tóm lại con sẽ không phải chịu khổ. Có lẽ, tương lai con còn có thể trở thành nhất quốc chi mẫu. Đó chính là vinh diệu vô cùng lớn. Có lẽ con không thể có được cái gọi là tình yêu, nhưng con lại có thể tìm đạt được phú quý cùng quyền thế mà ngàn vạn nữ nhân mơ tưởng có được. Huống hồ con thực tin rằng, trên đời này có tình yêu sao chứ?”
Ngừng một chút, Mộ Dung phu nhân trầm giọng nói: “Con biết không? Thời điểm mẫu thân con năm đó gả cho phụ thân con, cũng không có tình cảm gì. Nhưng là cuộc sống chúng ta hiện tại thật sự hạnh phúc. Nữ nhi, con nghe ta nói, trên thế giới này căn bản không có cái mà con gọi là tình yêu.”
Mộ Dung Uyển Nhi nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Mẫu thân. Con mặc kệ người nghĩ như thế nào. Nhưng là con tuyệt đối sẽ không gả cho nam nhân ta không yêu.”
“Hơn nữa. Mộ Dung Uyển Nhi con cũng sẽ không hy sinh hạnh phúc của mình.” Mộ Dung Uyển Nhi sắc mặt trầm xuống. Nghiêm túc nói.
Mộ Dung phu nhân nghe vậy, sắc mặt đại biến. Trong ngữ khí có chứa một tia tức giận: “Uyển Nhi. Con càng ngày càng phóng tứ. Hôn nhân đại sự của con không do con làm chủ. Con nên rõ ràng, hôn nhân của con là đại sự của Mộ Dung gia. Ngay cả ta, cũng không có quyền quyết định hôn nhân của con. Hôn nhân của con cuối cùng là do cả gia tộc quyết định. Mộ Dung thế gia năm đó vì cái gì mà quy ẩn con biết rất rõ. Chúng ta lần này phục xuất muốn làm gì. Con phải rõ ràng. Ta hy vọng thời khắc này con có thể nhớ con là nữ nhân của Mộ Dung gia tộc. Con phải gánh vác nghĩa vụ cùng trách nhiệm của mình.”
“Gia tộc. Trong lòng người vĩnh viễn luôn nghĩ về gia tộc.” Mộ Dung Uyển Nhi bỗng nhiên gào lớn: “Con là nữ nhi của người, vì cái gì mà người không thể nghĩ cho con. Không thể nghĩ đến hạnh phúc của con. Phụ thân đã như vậy. Người cũng như vậy, trong lòng các người chỉ có gia tộc. Căn bản là không nữ nhi này.”
“Uyển Nhi, ngươi chẳng lẽ còn không rõ sao? Nữ nhân của Mộ Dung gia tộc từ trước đến này đều như vậy. Càng huống chi phụ thân ngươi bây giờ còn là gia chủ.” Mộ Dung phu nhân quát: “Vốn ta nghĩ con đã hiểu được. Giờ mới biết, con lại cứng đầu như vậy, thật sự làm ta quá thất vọng.”
“Mẫu thân, người cũng làm con thất vọng. Con thật sự không nghĩ ra, vì cái gì mà một mẫu thân lại nhẫn tâm đem chính nữ nhi mình đẩy vào hầm lửa. Con hận người. Con hận phụ thân, ta hận Mộ Dung thế gia.” Tâm trạng của Mộ Dung Uyển Nhi có chút kích động. Rõ ràng là bị đè nén lâu ngày. Hôm nay rốt cục đã không còn kìm nén được nữa.
“Con.”
Mộ Dung phu nhân thấy nữ nhi nổi loạn. Trong lòng nhất thời tức giận không thôi.
“Con về phòng diện bích cho ta. Khi nào nghĩ thông suốt thì mới ra ngoài.” Mộ Dung phu nhân chỉ vào nữ nhi mắng to.
“Con không đi.” Mộ Dung Uyển Nhi quật cường lắc đầu.
“Con. Con muốn ta tức chết.”
“Ba!”
Một tiếng, Mộ Dung phu nhân giận không kiềm được, tiến lên trước, thuận tay liền tát Mộ Dung Uyển Nhi một tát.
“Người đánh con. Người cư nhiên đánh con.” Mộ Dung Uyển Nhi ôm mặt, oán giận nhìn mẫu thân. Thời khắc vừa rồi, nàng cảm thấy mẫu thân thật lạ lẫm.
“Con là nữ nhi của Mộ Dung Thiên ngươi biết không? Ta vẫn nói câu kia, con phải gánh vác nghĩa vụ của mình.” Mộ Dung phu nhân mặt lạnh như băng, nhìn nữ nhi của mình, chậm rãi nói: “Con có biết? Nhị thúc con luôn thèm muốn vị trí gia chủ. Năm đó gia tộc quy ẩn là bởi vì phụ thân con phạm sai lầm mà dẫn tới. Trưởng lão hội vì thế cũng đã bất mãn, nếu lần này phục xuất, phụ thân con lại không làm ra được kết quả gì. Nhị thúc con khẳng định sẽ nhân cơ hội làm khó dễ, đến lúc đó vị trí trong gia tộc của phụ thân con có thể sẽ không thể giữ được, Nhị thúc con là ai, con trong lòng nên hiểu rõ ràng. Nếu hắn làm gia chủ, con, ta, còn cả phụ thân con, đệ đệ con có thể còn con đường sống không?”
“Uyển Nhi, con còn nhỏ, có lẽ có một số việc con còn chưa hiểu, nhưng tương lai con sẽ hiểu được.” Mộ Dung phu nhân thở dài một tiếng, đi tới, tay lau nước mắt trên mặt nữ nhi, nhẹ giọng nói: “Nữ nhi, con, ta đều là thành viên của gia tộc. Hiện tại gia tộc có việc cần, chúng ta không thể lùi bước. Có lẽ con hiện tại hận ta, nhưng tương lai con sẽ hiểu được. Hiện tại dưới loại tình huống này, ngoại trừ hy sinh ra, con còn có biện pháp gì không? Huống hồ, Yến Vương cùng Thái Tôn đều là mệnh thiên tử. Mặc kệ con theo bên nào, tương lai đều có thể trở thành quốc mẫu. Nếu đổi lại là hài tử nhà khác, cao hứng còn chưa kịp nữa là. Điều gì nên nói, mẫu thân đều đã nói với con cả, con giờ trở về cẩn thận suy nghĩ lại? Yến Vương cùng Thái Tôn, con phải lựa chon một người.” Nói xong những lời này, Mộ Dung phu nhân xoay người bước đi.
Mộ Dung Uyển Nhi cắn cắn môi muốn nói nhưng cái gì cũng không nói ra.
Không thể phủ nhận, những lời nói vừa rồi của mẫu thân rất có lý, ngay cả nàng có vạn lần bất cam, nhưng cũng không thể làm gì khác. Ai bảo nàng là Mộ Dung Uyển Nhi, ai bảo nàng sinh ra lại xinh đẹp, thông minh như vậy.
Nữ nhi sinh tại thế gia, nhất định chỉ là công cụ cho hôn nhân chính trị.
“Yến Vương, Thái Tôn? Nhất định phải chọn sao?” Mộ Dung Uyển Nhi thống khổ nhắm mắt lại, trong lòng trống rỗng.
Vốn nàng luôn nghĩ trong lòng mình thủy chung luôn nhớ về Bảo Bảo, nhưng sau khi gặp mặt mới phát hiện Bảo Bảo năm đó đã không tồn tại. Cùng Hoàng Thái Tôn ở một chỗ, nàng cảm thấy rất khó chịu, không được tự nhiên, thậm chí không có một chút vui sướng.
Hoàng Thái Tôn cho nàng cảm giác, trừ lạ lẫm chỉ còn đáng khinh.
Hơn nữa lúc hắn dâm đãng giương mắt nhìn mình, lòng nàng sinh ra một cảm giác chán ghét không lí do.
.
.
“Mẫu thân đại nhân người yên tâm, lần này gặp mặt. Ta nắm chắc mười thành. Khẳng định có thể thu Mộ Dung Uyển Nhi vào tay.” Cùng lúc đó, Hoàng Thái Tôn đang đắc chí cam đoan với Thái Tử Phi.
Thái Tử Phi lạnh nhạt hỏi: “Thật không? Ngươi thật sự có thể nắm chắc?”
“Mẫu thân đại nhân, không cần hoài nghi. Mị lực của con ai có thể chống lại.” Hoàng Thái Tôn khoác lác nói: “Nói thật cho người, ta nghĩ nàng, trong lòng còn vội hơn ta. Chẳng qua chỉ giả đứng đắn một chút.”
Thái Tử Phi nghe vậy. Vội vàng nói: “Triệt nhi, đem quá trình các ngươi gặp mặt kể lại cho ta?”
“Mẫu thân. Không cần thiết đâu, dù sao lần sau gặp mặt ta trực tiếp đưa nàng lên làm.” Hoàng Thái Tôn thờ ơ nói.
“Đồ hỗn trướng, ta bảo ngươi nói ngươi lại nói những lời vô nghĩa như vậy.” Thái Tử Phi nhíu mày nhẹ giọng mắng.
Hoàng Thái Tôn thấy mẫu thân tức giận, vội vàng đem toàn bộ chi tiết tình cảnh hai người gặp mặt kể lại một lần. Ngay cả tình tiết nắm tay bị cự tuyệt cũng không giấu diếm.
Thái Tử Phi sau khi nghe. Sắc mặt có chút âm trầm.
Một lúc lâu, Thái Tử Phi hỏi: “Triệt nhi. Nàng hỏi ngươi lời thề năm đó nàng nói với ngươi, ngươi không trả lời. Nàng lúc ấy có dạng biểu tình gì?”
Hoàng Thái Tôn không để ý nói: “Giống như hơi không cao hứng. Chẳng qua nàng cũng nói, sự tình nhiều năm như vậy. Nếu có quên, cũng không có gì to tát.”
Thái Tử Phi thầm lo lắng. Nàng cùng Thái Tôn có cái nhìn không giống nhau.
Tổng thể mà nói, nàng cảm giác Mộ Dung Uyển Nhi này không đơn giản.
Có lẽ. Nàng ta có thể đối với thân phận Hoàng Thái Tôn đã có chút hoài nghi.
Sự tình năm đó tuy Thái Tử Phi cơ bản rất rõ ràng, nhưng khó nói chắc được rằng giữa hai ngươi không có bí mật nhỏ gì. Đối với điểm này, Thái Tử Phi cũng không còn cách nào khác.
Nhưng cũng không cần thiết quá mức lo lắng, dù sao đã qua mười mấy năm, lại nói, khi đó bọn chúng đều nhỏ như vậy, nói quên, cũng hợp tình hợp lý.
Theo lời kể lại của Hoàng Thái Tôn. Mộ Dung Uyển Nhi tựa hồ cũng nóng lòng cùng Thái Tôn xây dựng mối quan hệ thân mật. Rõ ràng, Mộ Dung thế gia cần một cộng sự hợp tác có thế lực mạnh.
Bên trong Hoa Hạ, có thể làm Mộ Dung thế gia động tâm chỉ có Đông cung và Yến Vương phủ.
Nhất định phải cho Triệt nhi nắm chắc cơ hội này.
“Triệt nhi, ngươi nghe ta nói. Nhất định phải nhanh một chút cùng Mộ Dung Uyển Nhi xác định quan hệ.” Thái Tử Phi dặn dò nói: “Đợi sau khi Mộ Dung Uyển Nhi chính thức đồng ý, ngươi trước tiên thông báo cho ta. Ta sẽ hướng Hoàng gia gia ngươi đề nghị, do người tự mình ban hôn.”
“Ân, ta biết, một chút chuyện nhỏ này, mẫu thân không cần quá để ý.” Hoàng Thái Tôn như trước thờ ơ nói.
“Đây là đại sự, không thể bất cẩn.” Thái Tử Phi đột nhiên nhớ tới cái gì. Dặn dò nói: “Từ hôm nay trở đi, lúc ngươi cùng Mộ Dung Uyển Nhi tiếp xúc, nhất định phải biểu hiện ra tu dưỡng cùng tố chất tốt, tuyệt không thể tùy tiện động tay động chân với nàng. Để tránh bị nghĩ ngươi là loại phù phiếm.”
“Mẫu thân, nàng tựa hồ cũng không là nữ nhân đứng đắn gì. Lúc nhỏ mà đã biết hôn rồi.” Hoàng Thái Tôn nhỏ giọng thì thầm vài tiếng.
“Đồ hỗn trướng. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời ta mà làm, bớt nói nhảm đi.” Thái Tử Phi thật buồn bực, đứa con hai mươi lăm này thật là càng lớn càng không biết điều.
Có đôi khi, Thái Tử Phi thậm chí nghĩ. Nếu như Lưu Phong là con ruột của nàng thật là tốt biết bao.
.
.
“Phu nhân, nàng tựa hồ có tâm sự?” Ban đêm, Mộ Dung phu nhân đang đứng ngắm trăng mà thở dài, đột nhiên một tiếng nói đầy sức lôi cuốn truyền đến.
Cách đó không xa, một nam tử hơn bốn mươi sắc mặt hồng hào trắng trẻo. Mày kiếm mắt dài, râu dài phất phơ chậm rãi đi tới. Khuôn mặt tuấn tú tao nhã lộ ra một cỗ uy vũ.
Không cần quay đầu, riêng nghe thanh âm này, nàng cũng đã phán đoán được người tới đúng là phu quân mình, gia chủ Mộ Dung gia Mộ Dung Thiên.
“Phu quân. Chàng đến rồi!” Mộ Dung phu nhân nhẹ giọng nói.
“Ta vừa gặp Uyển Nhi. Tâm trạng của nó tựa hồ không được tốt lắm, không phải là hai người cãi nhau đấy chứ?” Mộ Dung Thiên đi tới, dịu dàng từ phía sau ôm phu nhân mình.
Mộ Dung phu nhân nghe vậy. Khẽ thở dài một tiếng: “Ai, Uyển Nhi đứa nhỏ này thật sự càng lớn càng không hiểu chuyện. Nó hôm nay nói với thiếp, không lấy Yến Vương hay Thái Tôn. Còn nói chúng ta ích kỷ, chàng nói thiếp có giận hay không.”
Mộ Dung Thiên hơi kinh hãi: “Uyển Nhi không phải luôn nhớ tới Thái Tôn hay sao? Như thế nào lại không lấy?”
“Ai biết được vì sao lại thế.” Mộ Dung phu nhân nhẹ giọng nói: “Hôm nay, thiếp không phải đã an bài cho bọn chúng gặp mặt sao chứ? Sau khi trở về, thiếp thấy tâm trạng nó không tốt. Hỏi mới biết được, nó nói nó không thích Thái Tôn.”
“Là vậy sao.” Mộ Dung Thiên ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng giữa không trung, thấp giọng nói: “Quên đi, một khi Uyển Nhi đã không thích, cũng đừng miễn cưỡng.”
“Nữ nhi không hiểu chuyện, chàng như thế nào cũng hồ đồ rồi.” Mộ Dung phu nhân chậm rãi nói: “Tình huống gia tộc chàng không phải không biết. Sự tình lần này nếu chàng lại làm không được, lão nhị khẳng định sẽ lại mượn cơ hội làm khó dễ.”
“Ta.”
“Được rồi, chàng đừng nói, thiếp biết chàng không cần cái vị trí gia chủ. Nhưng chàng đừng quên lão nhị là ai? Hắn nếu làm gia chủ, chẳng những một nhà bốn người chúng ta tính mạng không giữ được. Ngay cả gia tộc cũng bởi vậy mà sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Cho nên, phu quân, vị trí gia chủ này không thể mất. Uyển Nhi nói gì cũng là nữ nhi của chàng, nó phải biết gánh vác trách nhiệm trên người mình.”