Lưu Phong một đầu mờ mịt, cũng không biết nữ nhân điên này phát cơn thần kinh gì. Nhưng nữ nhân đưa lên tới miệng, không ôm cũng uổng phí, truớc tiên cứ ôm đã.
Lưu Phong ôm lấy Thái tử phi, hai tay thuận thế hướng về đồn bộ khẽ miết, nhẹ nhàng xoa nắn vài cái, ôn nhu nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Tâm tình Thái tử phi có chút kích động, lúc nhìn thấy Lưu Phong, trong long nàng đột nhiên nổi lên một cảm giác rất an toàn, giống như cảm giác khi nàng lần đầu tiên gặp Thái tử vậy.
“Hài tử, ta muốn ngươi thẳng thắn!”
Thái Tử Phi cố gạt bỏ cảm giác kích thích ở mông, nàng nghiêm mặt, ngẩng đầu, đôi mắt mỹ lệ chăm chú nhìn chằm chằm Lưu Phong, nghiêm túc nói: “Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói cho ngươi, nhưng ta phải nói trước, ngươi phải đáp ứng ta ba điều kiện?”
Lưu Phong rõ ràng sửng sốt một chút, nàng muốn thẳng thắn cái gì?
Không phải là say mê ta chứ?
Mẹ kiếp, mị lực thật sự là quá lớn mà!
Chờ một chút, tựa hồ không giống say mê ta, xem vẻ mặt, tựa hồ tâm thần nàng đã bị tổn thương từ trước.
Lưu Phong rõ rằng cảm thấy được thân thể Thái Tử Phi run rấy, nhưng run rẩy này nguyên nhân tuyệt đối không phải bởi vì chuyện mình sờ mó.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thái Tử Phi phản ứng không bình thường, Lưu Phong hiểu được chuyện có chút kì lạ.
Thái Tử Phi từ trong lòng Lưu Phong rời ra, lau đi nước mắt nơi khoé mi, nghiêm túc nói: “Hài tử, ta sẽ nói cho ngươi một chuyện động trời. Chuyện này quan hệ tới ngươi và rất nhiều việc khác. Ngươi phải đáp ứng ta ba điều kiện?” Lưu Phong đột nhiên có một loại dự cảm, tựa hồ hiểu ra được một chút gì, chỉ là hắn còn không quá xác định.
“Nói cho ta biết, có đúng hay không Hoàng Thái Tôn đã xảy ra chuyện?” Thái Tử Phi vẻ mặt rõ ràng là bị kích động mạnh. Bây giờ duy nhất có thể kích động nàng, trừ phi là Hoàng Thái Tôn xảy ra chuyện.
Cúng không đúng, Lưu Phong không có tin tình báo nào nói Hoàng Thái Tôn gặp chuyện gì không may.
Phải biết rắng, Nữ Nhân Hoa hôm nay đã có thể xâm nhập khắp nơi trong nội cung, cho dù Trần hoàng hậu mặc nội khố màu gi. Các nàng đều có thể biết.
Nghe Lưu Phong nói đến Hoàng Thái Tôn, thái tự phí nhất thời trở nên kích động: “Không nên nhắc lại tiểu súc sanh kia, truớc mặt ta không được nhắc đến tên tiểu cẩu kia nữa.”
Lưu Phong rốt cuộc hiểu được, hai mẫu tử này thường có khúc mắc. Nhưng xem tình huống, lần này mâu thuẫn rất gay gắt đây. Bằng không, Thái Tử Phi cũng không có khả năng có biểu hiện như thế.
“Các ngươi cãi nhau sao?” Lưu Phong hỏi dò.
Thái Tử Phi cắn môi, giọng căm hận nói: “Không nên nhắc tới cái tên tiểu súc sanh kia.”
“Đừng có như vậy. Hắn dù sao cũng là nhi tử của ngươi.” Lưu Phong hảo tâm khuyên bảo.
“Không, ta không có nhi tử như hắn” Thái Tử Phi tức giận nói: Hắn đã phản bội ta, ta không có đứa con súc sinh như vậy."
"Hài tử, không nên nhắc tới tiểu súc sanh kia, chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh. “Thái Tử Phi kích động kéo hai tay Lưu Phong, nói:” Ngươi truớc tiên đáp ứng ta ba điều kiện, ta sẽ đem điều ta biết nói ra? Chuyện ta sắp nói ra, đối với ngươi phi thường trọng yếu."
Lưu Phong có chút động tâm, thầm nghĩ, hắn cảm giác đúng, Thái Tử Phi chỉ sợ là bị kích động.
Muốn thẳng thắn ư.
"Điều kiện gì, ngươi trước tiên hãy nói xem?" Lưu Phong hiểu được lần này có cơ hội biết ai là gian phu chăng? Lưu Phong mắc nợ hai phụ tử Thái Tử rất nhiều, cho nên đối với nhắc nhở này, Hắn là tận lực muốn hoàn thành.
"Đầu tiên, bất kể ngươi nghe được cái gì, ngươi đều cũng phải cam đoan, không nói ra với bất kì kẻ nào."
Ngừng một lát, Thái Tử Phi tiếp tục nói: "Điều kiện thứ hai, bất kể ta đã từng làm gì ngươi, ngươi cũng đều phải cam đoan tha thứ cho ta. Điều thứ ba, ta hy vọng chúng ta có thể kết thành đồng minh."
"Những điều này?" Lưu Phong khẽ cười một tiếng, tỏ vẻ đáp ứng.
Đương nhiên, Lưu Phong gọi là đáp ứng, chỉ là đứng ở lập trường của chính hắn mà đáp ứng.
Nói cách khác, hắn có thể đáp ứng, Chu Phong chưa hẳn sẽ đáp ứng.
Cho nên, tha thứ hay không tha thứ, bây giờ còn không nhất định.
"Những điều này, ngươi cũng đều đáp ứng sao?" Thái Tử Phi kích động hỏi.
Lưu Phong nghiêm túc gật đầu, nghiêm mặt nói: "Ân, ba điều kiện này, ta đều đáp ứng ngươi. Ngươi bây giờ có thể nói chăng?"
Thái Tử Phi nhìn tứ phía một chút, sau khi xác định không có người nghe lén, nói: "Hài tử, kỳ thật cha ngươi là bị người hại chết, hắn không phải chết vì bệnh. Còn có năm đó, ta đem ngươi vắt bỏ tại Đại Tuyết Sơn, cũng là bi bắt buộc, mẫu thân là bị người khác uy hiếp, mới làm như vậy. Sau ta lại không đi tìm ngươi, chỉ là." Kế hoạch của Thái Tử Phi rất đơn giản, Hoàng Thái Tôn đã phản bội nàng. Nàng không cam lòng thất bại như vậy, cho nên định đem hy vọng một lần nữa đặt trên người Lưu Phong. Tên Lưu Phong này so với đứa con ngu ngốc của nàng không biết còn mạnh hơn bao nhiêu lần nữa.
Lưu Phong nghe vậy, thầm khinh bỉ, ta khinh, nói cả nửa ngày, vẫn là vẫn nửa thật nửa giả, không đem chân tướng nói ra. Xem ra, Thái Tử Phi nghĩ định tiếp tục giả mạo lão nương của mình.
Lưu Phong bây giờ hiện tại rất quan tâm, chính là tới cùng ai là gian phu: "Là ai hại chết cha?"
Thái Tử Phi bộ dáng muốn nói lại thôi, do dự hồi lâu, mới nói: "Hài tử, kỳ thật ta cũng không quá rõ ràng người nọ là ai, nhưng ta có chút nắm chắc, hắn chính là đệ đệ của Thái tử điện hạ, về phần cụ thể là ai, ta cũng thật sự không biết."
"Chẳng lẽ là Yến Vương?" Lưu Phong lớn mật đoán.
"Ngươi thật sự không biết là ai?" Lưu Phong có chút hoài nghi.
"Hài tử, ta thật sự không biết, nếu ta biết như thế nào lại giấu diếm ngươi." Tại trước khi lấy được trăm phần trăm sự tín nhiệm của Lưu Phong, Thái Tử Phi tự nhiên sẽ không nói ra thân phận của người nọ. Huống hồ nàng bây giờ cũng không có nói lộ chân tướng thân phận của Lưu Phong. Nàng bây giờ chỉ nói ra Thái tử chết không bình thường.
Lưu Phong bĩu môi, không cho là đúng, Thái Tử Phi nói những lời này, đối với hắn, không có một chút giá trị.
"Hài tử, nghe ta nói, Thái tử chết kỳ thật chính là một âm mưu lớn, hơn nữa cái âm mưa kia vẫn đang tiếp tục." Thái Tử Phi cũng từng nói như vậy với lão hoàng đế.
Lưu Phong biết nóng lòng không ăn được đậu hũ nóng, làm bộ dáng vô cùng giật mình: "Như thế nào lại như vậy? Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Ngươi cùng ta mẫu tử liên thủ, báo thù cho cha ngươi!" Thái Tử Phi nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn cùng Lưu Phong kết minh. Hoàng Thái Tôn bên kia đã không còn hy vọng, nàng bây giờ duy nhất chính là dựa vào Lưu Phong. Cho đến nay nàng vẫn nghĩ Lưu Phong chưa biết rõ mọi chuyện.
Lưu Phong tiếp tục phối hợp diễn trò, giọng căm hận nói: "Thù của cha, nhất định phải báo, chỉ là chuyện cùng ngươi hợp tác, còn phải bàn bạc lâu dài.".
"Hài tử, chẳng lẽ ngươi vẫn còn không chịu tha thứ cho ta sao? “Thái Tử Phi sắc mặt biến đổi, có chút ảm đạm, vẻ mặt thống khổ nhìn Lưu Phong, nói:” Hài tử, tất nhiên ta có lỗi lớn, chúng ta tạm thời bỏ xuống đuợc không? Truớc tiên vì cha ngươi báo thù, vi nương chắc chắn sẽ cho ngươi một cái công đạo."
"Huống hò, trước đó ngươi đáp ứng điều kiện của ta. Phải tha tha thứ cho ta?"
Lưu Phong thầm nghĩ, hợp tác, ngươi bây giờ còn có vốn hợp tác sao?
Thái Tử Phi thấy Lưu Phong không nói, tựa hồ nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: "Hài tử, ngươi có đúng hay không nghĩ ta bây giờ vô dụng, không có tư cách cùng ngươi hợp tác ư?"
"Điểm này xin ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi làm cho bệ hạ miễn tội cho ta, lấy uy tín của ta, hơn nửa Đông cung sẽ quy tụ về dưới trướng ta. Vả lại ta còn có mội chi bộ đội bí mật, thế lực cũng không bình thường, chỉ là bây giờ còn không tới lúc xuất động. Tin tưởng ta. Vi nương tuyệt đối có vốn cùng ngươi hợp tác?" Thái Tử Phi giải thích.
Lưu Phong nghe vậy, âm thầm vạch kế hoạnh một chút, lập tức rất miễn cưỡng nói: "Ngươi nói hết thảy đều là hình thành sau khi bệ hạ tha chết cho ngươi. Thế nhưng vấn đề hiện tại ngươi cũng biết, ngươi ám sát hoàng thượng, tội lớn như vậy, chính là tru di cửu tộc cũng không oan uổng. Hôm nay bệ hạ đẩy ngươi vào lãnh cung, đã là đặc cách khai ân, ngươi nghĩ xem, tội của ngươi có thể hoàn toàn miễn xá sao?"
"Người khác không được, nhưng là ngươi nhất định có biện pháp. “Thái Tử Phi trầm giọng nói:” Hôm nay trên dưới đế quốc. Có năng lực trước mặt bệ hạ nói chuyện, cũng chỉ có sáu người, mà ngươi lại là người đứng đầu. Nếu có ngươi ra mặt trầm oan chiêu tuyết (đứng ra rửa tội) cho ta, bệ hạ chắc chắn cân nhắc cho ta đặc xá.".
"Trầm oan chiêu tuyết?" Lưu Phong sửng sốt một chút, thầm nghĩ, sự thật đã thành, có quỷ mới tin ngươi bị oan uổng.
"Hài tử, ngươi có thể hướng bệ hạ góp lời, nói ta là bị oan uổng. Kẻ chủ mưu sau lưng sát thủ là một nguời khác, ta bị hãm hại.".
"Hãm hại sau lại bị uy hiếp, như vậy mới có thể giải thích chuyện đã qua." Lưu Phong bổ sung một câu.
Thái Tử Phi vội vàng gật đầu: "Đúng, chính là như thế."
Lưu Phong cười nói: "Vậy ý tứ của ngươi, kẻ chủ mưu sau lưng chính là hung thủ giết chết cha?"
"Không sai, là như thế. “Thái Tử Phi khen ngợi Lưu Phong thông minh, nói:” Hài tử, trước ta đối với bệ hạ cũng đã nói qua chuyện cha ngươi bị người hại chết. Hôm nay chúng ta lại nói vậy, trước sau hai chuyện liên quan như vậy, bệ hạ không thể không tin."
"Lưu Phong trầm tư một hồi, ngẩng đầu lên nói: “Biện pháp đúng là không tồi, chỉ là bây giờ cũng không nắm chắc được mấy thành.” .
Thái Tử Phi vẻ mặt chờ mong: "Hài tử, bất kể bây giờ có mấy thành nắm chắc, ta cũng hy vọng ngươi có thể nói với bệ hạ. Phải thử qua, mới có thể biết thành công hay là thất bại."
"Được rồi, ta sẽ tìm cơ hội nói với bệ hạ. Nhưng ngươi cũng đừng quá hy vọng, bệ hạ, người dù sao cũng rất tinh minh." Lưu Phong lạnh nhạt.
“Ân, ta biết, ngươi cố hết sức là tốt rồi, thật sự không được, ta sẽ nghĩ biện pháp khác, tóm lại, ta nhất định phải một lần nữa nắm giữ Đông cung.” Nói đến đây, con ngươi Thái Tử Phi ánh lên một tia sát khí mãnh liệt. Đương nhiên, sát khí cũng không phải là hướng tói Lưu Phong. Mà là nàng nửa đời tâm huyết bồi dưỡng nên – thân nhi tử.
Lựa chọn của Hoàng Thái Tôn, đối với Thái Tử Phi mà nói, hoàn toàn chính là đả kích trí mạng. Nếu không phải có Lưu Phong tồn tại, Thái Tử Phi bời vậy mà chưa gượng dậy nổi, thậm chí nổi điên lên.
Hôm nay, bởi vì sự tồn tại của Lưu Phong, cho nàng một điểm tựa, có cơ hội trả thù, cho nên nàng mới không gục ngã.
Dù vậy, tâm lý của Thái Tử Phi cũng phát sinh sự “bóp méo”
Năm đó, nam nhân yêu dấu bị chính mình tự tay độc chết. Mặc dù nàng không chủ tâm, nhưng dù sao cũng là nàng tự thân gây nên. Hôm nay, thân nhi tử lại phản bội, thử nghĩ, sau khi gặp biến cố lớn như vậy, có ai tâm lý có thể như lúc bình thường.
Từ ý trên mà nói, ý chí của Thái Tử Phi cũng đã rất kiên cường.
Đều nói nàng là người điên, nhưng trên thực tế, nàng cũng không có điên. Có thể làm được điểm này, thật sự đã không tồi rồi.
“Hài tử, thường tới thăm ta được không?” Hơn mười năm nay,
Thái Tử Phi lần đầu tiên cảm giác được sự bất lực như thế, trong lòng trống rỗng, sợ hãi, bối rối. Nàng gắt gao ôm lấy thắt lưng Lưu Phong, đem thân thể Lưu Phong sát lại trong lòng.
Đơn giản là, Lưu Phong nọ lòng dạ rộng lượng, làm cho nàng cảm thấy một chút ấm áp.
Lưu Phong âm thầm thở dài, hiểu được người đàn bà này thật đáng thương.
Chỉ là người đáng thương tất có chỗ đáng trách, nữ nhân như vậy không thể nào thông cảm được. Đi tới kết quả này, tất cả đều là nàng tự mình gây nghiệp chướng.
Bất quá thuận tay chiếm chút tiện nghi, ăn chút đậu hủ, lại phù hợp với nguyên tắc của Lưu Phong. Cũng không tính là phi lễ, ngươi ôm ta, ta cũng ôm ngươi một cái.
“Thật mềm mại, thật là to nha. Co dãn cũng không vừa.” Hai bàn tay to, ngựa quen đường cũ hướng về cặp mông của Thái Tử Phi mà miết, Lưu Phong thậm chí lớn mật nhẹ nhàng xoa nắn.
Thái Tử Phi mới đầu không để ý, nhưng là sự xoa nắn của Lưu Phong, đồn bộ trở nên nóng như lửa, một cảm giác đã lâu không gặp thật kích thích nhất thời từ đồn bộ truyền đến tâm trí. Mà Thái Tử Phi cũng có chút động tâm, nhịn không được khẽ rên lên một tiếng, bộ dáng rất thoải mái.
Wow, quả nhiên là thâm khuê oán phụ. (Ý chỉ ng đàn bà ở trong đã lâu k.). Mới vài cái như vậy đã không chịu được.
Lưu Phong có chút tham lam, cố ý đưa ngón tay hướng tới khe suối ướt át của nữ nhân mà sờ loạn.