Hi Du Hoa Tùng

chương 672: biểu lộ với lý hương quân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặt ngoài, Lưu Phong làm như vậy, quả thật có chút lợi hại. Trên đời này tuyệt đối ko tìm ra chủ công thứ hai như hắn. Nhưng từ trường cửu, hắn biết được như vậy rất đáng giá.

Đợi đến khi Bách Dã cùng Trường Thanh phát triển ổn định, danh tiếng truyền ra ngoài, tin tưởng rằng chuyện này với ý đồ chiến lược sẽ hỗ trợ rất lớn.

Mặt khác, đứng trên một góc độ khác, nhìn tương lai phát triển của hai nơi này, thuế thu được trong một năm có thể gấp mười lần bây giờ.

Cho nên ra sức thuyết phục, gầy dựng hình tượng, chính là đổi lại một lợi nhuận thật lớn.

Đây chính là suy tính của Lưu Phong.

.

Buổi tối, Lưu Phong cũng xuất tịch, tham gia vào các hoạt động của dân chúng Trường Thanh, hơn nữa tham dự yến tiệc số ít đại biểu dân trong thành.

Hành động này làm dân chúng cảm kích, thậm chí còn tự động dâng hiến nữ nhân xinh đẹp trong nhà, hy vọng có thể báo đáp Lưu Phong.

Lưu Phong mặc dù rất thích, nhưng lại lo lắng về hình tượng vừa tạo dựng, huống hồ, còn có phu nhân Lý Hương Quân bên cạnh nhất mật giám sát.

Hoạt động ăn mừng vẫn kéo dài đến đêm khuya.

Lưu Phong cùng Lý Hương Quân trở về hầu tước phủ của đã là thời điểm nửa đêm.

Có lẽ do trong lòng hưng phấn nên Lưu Phong cũng muốn phát tiết dục vọng. Nhìn Lý Hương Quân bên cạnh, một nữ nhân thành thục đã phát triển đầy đủ, Lưu Phong cảm thấy thân thể có chút nóng lên.

“Phong Nhi, ko còn sớm nữa, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi!” Lý Hương Quân dẫn Lưu Phong đến cửa, dặn dò một câu, chuẩn bị cáo từ.

“Phu nhân, chờ một chút!” Lưu Phong có chút tâm động, nắm lấy tay Lý Hương Quân.

Lý Hương Quân trừng mắt liếc một cái, cả giận nói: “Ai là. Phu nhân của ngươi? Hồ đồ” Tuy nói như vậy, nhưng hai má nàng đã có chút ủng hồng.

“A a, mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi còn muốn phủ nhận a. Hôm nay cả dân chúng Trường Thanh đều biết, ngươi chính là phu nhân của ta” Lưu Phong mập mờ cười, tiến vào phong của Lý Hương Quân.

Lý Hương Quân liếc nhìn Lưu Phong lần nữa, tận lực để bình tâm lại, rồi nói: “Xú tiểu tử, ngươi muốn làm cái gì?”

Đương nhiên là muốn hoạt động ban đêm.

Lưu Phong cười hắc hắc “Nếu ngươi là phu nhân của ta, cũng nên làm tròn chức trách của một phu nhân” .

“Xú tiểu tử, nói giỡn cũng biết lựa lúc, ta chính là trượng mẫu tương lai của ngươi..” Lý Hương Quân tựa hồ nhìn ra điều gì đó từ trong mắt Lưu Phong, tâm tình đột nhiên có chút kích động lẫn sợ hãi, đương nhiên còn có một tia hưng phấn.

Lưu Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên nóng bỏng, cẩn thận nhìn Lý Hương Quân nói: “Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi nghĩ ta là người thế nào?”

Lý Hương Quân ngây người ra, bị ánh mắt kia làm cho mất tự nhiên, lạnh nhạt nói: “Ngươi là đại sắc lang, ngụy quân tử.”

Lưu Phong nghe vậy, trong lòng cười khổ, thầm nghĩ, mẹ nó, lão tử là người như vậy à.

“Mỹ nhân tỷ tỷ, ta nghĩ ngươi đối với ta có chút hiểu lầm, kỳ thật, ta là một người vô cùng thành thật nghiêm chỉnh.” Lưu phong lộ ra một nụ cười ngọt ngào, ánh mắt chân thành nhìn Lý Hương Quân. Động tình nói: “Mỹ nhân tỷ tỷ, nói cho ta biết, ngươi có vui hay ko?”

Không đợi Lý Hương Quân trả lời, Lưu Phong lại tiếp tục nói: “Mỹ nhân tỷ tỷ, ta biết, ngươi kỳ thật không vui, mặc dù trước mặt ta luôn lộ ra một nụ cười, nhưng ta biết, ngươi rất không vui, nội tâm ngươi rất khổ. Thậm chí ta hoài nghi, trong đêm khuya, có thể ngươi đã khóc.”

Mắt thấy Lý Hương Quân mở miệng nói, Lưu Phong tiến lại, đưa tay che lấy miệng nàng: “Đừng nói gì cả, nghe ta nói hết”

Lưu Phong lại tiếp tục cất giọng nhỏ nhẹ nói: “Mỹ nhân tỷ tỷ, đàn bà cần được nam nhân chiều chuộng.”

Nói đến đây, Lưu Phong nắm chặt tay của Lý Hương Quân, chân thành nói: Mỹ nhân tỷ tỷ, để ta đêm nay hảo hảo yêu thương ngươi. Ta hy vong có thể thấy được nụ cười chân thành, chứ không phải bộ dạng giả tạo kia."

Dưới ánh mắt của Lưu Phong, Lý Hương Quân ý tứ bất hảo, đôi mi thanh túc thâm túc lại, hai má đỏ bừng, tay chân đột nhiên trở nên vô lực.

Tim đập mãnh liệt khiến cho ngực nàng phập phồng, cố gắng chế trụ tinh thần để cho tĩnh táo lại, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi buông ta ra, ta không biết ngươi đang nói cái gì? "

Lưu Phong mỉm cười, nhìn thẳng hai mắt vào mắt nàng: "Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi biết, ngươi biết ta đang nói gì, ngươi cũng biết ý tứ của ta là gì."

Lý Hương Quân càng thêm vùng vẫy, nàng cố tình làm ra bộ dạng phẫn nộ: "Ta không biết, ta cái gì cũng không biết, ngươi về nghỉ ngơi đi, ta phải đi."

"Chờ một chút! "

Lưu Phong nắm chặt tay của Lý Hương Quân hơn, kiên quyết nói: "Không, nàng không thể đi. Hôm nay ta nhất định nói đem sự thật ra nói "

Lý Hương Quân biết Lưu Phong muốn nói gì, nhưng tâm tình nàng cũng đang rất loạn, lạnh lùng thốt: "Ta không muốn nghe, cái gì cũng không muốn nghe "

Hai mắt Lưu Phong dừng lại ở con ngươi xinh đẹp, ôn nhu nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, ta muốn nói. Ta nhất định phải nói."

Lý Hương Quân nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của Lưu Phong không giống như đang nói giỡn, thoáng do dự một chút, thở dài một tiếng rồi nói: "Được rồi, ta nghe ngươi nói. Hy vong ngươi nói xong có thể để cho ta đi."

Thiết, chờ ngươi nói xong, còn có thể thả ngươi đi, ta cũng không phải kẻ ngu.

Lưu Phong ôn nhu nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi từng yêu chưa? "

Lý Hương Quân nghe vậy, trong lòng hiện lên sự đau khổ, nhìn Lưu Phong một chút, buồn bả nói: "Không có! "

Lưu Phong lắc đầu, chăm chú nói: "Đừng dối, ngươi dám chắc đã từng yêu, ta thấy được, ngươi chẳng những đã từng yêu, mà còn bị tổn thương rất lớn, cho nên ngươi mới trốn tránh như vậy."

"Đúng vậy, thì sao? Đây là chuyện của ta, không cần ngươi quản "Lý Hương Quân rút tay ra khỏi Lưu Phong, đi đến ngồi xuống ghế, tâm tình có chút kích động nói.

"Người kia vẫn còn ở trong lòng ngươi, đúng không? “Lưu Phong cười lạnh một tiếng” Ngươi cho rằng như vậy đáng hay ko? Nhiều năm trôi qua, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy là đáng giá hay sao? Tại sao phải tự làm khổ chính mình? Tại sao không để mình được tốt hơn? "

Nói đến đây, Lưu Phong thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Nữ nhân với nam nhân không giống nhau. Nam nhân có thể sống không cần đàn bà. Nhưng nữ nhân thì cần phải có tình yêu thương của nam nhân. Nếu không, cuộc sống ấy chỉ là đau khổ, là sự đơn độc."

"Mỹ nhân tỷ tỷ, ta không biết trong quá khứ của ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta hy vọng ngươi có thể quên đi, một lần nữa tiếp nhận cuộc sống, một lần nữa tiếp nhận tình yêu."

Tâm tư Lý Hương Quân tựa hồ như nhớ lại tình cảnh hai mươi năm trước.

Nàng và Khuynh Thành ngày hôm nay có phần giống nhau, căng tròn sức sống, đối với cuộc sống, đối với tình yêu đều tràn ngập hy vọng, đây chính là sự ngây thơ khờ khạo của nàng. Nàng đã thất bại trong tình yêu.

Trước kia là sự nhiệt tình, bây giờ là phẫn nộ đan vào cùng một chỗ. Nội tâm nàng bây giờ vô cùng đau khổ.

Vì thế, sau một thời gian, nàng đã tự đóng băng trái tim lại, đối với nam nhân chỉ có cừu hận.

Cho đến khi Lưu Phong xuất hiện, nàng mới bị nam nhân này làm cho xao xuyến, chỉ là trái tim nàng vẫn còn đang phong bế.

Dần dần, tiếp xúc nhiều với Lưu Phong, nàng phát hiện ra ở người này có những điểm kỳ lạ, so với nam nhân trước kia bất đồng. Mặc dù hắn có chút hoa tâm, nhưng tình cảm của hắn đều là sự thật.

Trong khoảng thời gian này, Lý Hương Quân cẩn thận quan sát Lưu phong, và phát hiện ra rằng, hắn đối với những người đàn bà của mình đều rất công bằng, đều rất chiếu cố.

Nói thật, để thấy được những điểm quả thật không dễ dàng.

Nàng thậm chí đã từng động tình với Lưu Phong, rình xem Lưu Phong cùng đàn bà hoan ái.

Chỉ là, cho đến bây giờ nàng vẫn ko nghĩ rằng, chính mình sẽ trở thành người đàn bà của Lưu Phong. Không kể tuổi tác chênh lệch, dựa vào thân phận của hai người đã không có khả năng.

Đừng nghĩ Lý Hương Quân xuất thân từ ma giáo, nhưng những việc trong phòng the, trong lòng nàng vẫn còn chút cố kỵ.

"Mỹ nhân tỷ tỷ, đáp ứng ta, để ta yêu nàng, để ta chiếu cố nàng, được ko? "Lưu Phong biết Lý Hương Quân đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, từng bước một khuyên bảo.

Lý Hương Quân nghe vậy, phục hồi tin thần, thở dài một tiếng, nhưng lại ko biết nên nói cái gì.

"Mỹ nhân tỷ tỷ, nàng do dự chuyện gì, chẳng lẽ nàng muốn suốt đời phải đau khổ như vậy sao? "Lưu Phong có chút nóng nảy, với người đàn bà này hắn cũng đã lớn mật hơn, cho nên mới được bộ dáng như vậy.

Vốn dĩ hắn tưởng rằng, Lý Hương Quân là một nữ nhân dám yêu dám hận.

Câu nói cuối cùng của Lưu Phong, tựa hồ như đánh thức những xúc động năm xưa đã ngủ vùi, trong lòng thống khổ, nước mắt lặng lẽ rơi.

Bởi vì thống khổ, bởi vì kích động, thân thể nàng run lên rất nhỏ.

"Mỹ nhân tỷ tỷ, ta nghiêm túc nói với nàng. Ta thật sự rất thích nàng. Hãy để ta yêu thương nàng, được ko? "Một lần nữa Lưu Phong lại nắm lấy hai tay nàng.

Lý Hương Quân nao nao, ngơ ngác nhìn Lưu Phong, ko biết nên nói cái gì.

Lưu Phong thấy vẻ mặt nàng đã hòa hoãn đi nhiều, trong lòng thở dài một hơi, cười nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, cuộc sống còn dài, rất dài, để ta cùng nàng sống hết cuộc đời này. Ta nguyện ý đưa nàng đi tìm chân trời riêng của đôi ta "

"Khi nàng hạnh phúc, đó chính là niềm vui của ta. Khi nàng u thương, đó chính là nỗi đau của ta. Mỹ nhân tỷ tỷ, đừng do dự, đáp ứng ta đi! "

"Mỹ nhân tỷ tỷ, nếu người không yêu ta, chắc ta sẽ phát cuồng mất "Nói rồi, Lưu Phong ôm Lý Hương Quân vào lòng ngực, hai tay khe khẽ đặt lên đồn bộ nhẹ nhàng vuốt ve.

Trải qua một đoạn thời gian, Lý Hương Quân mới bắt đầu có chút phản ứng, cảm nhận được nhiệt lượng đồn bộ truyền lên. Hai gò má nàng lập tức đỏ ửng lên "Đại sắc lang, không cho ngươi sờ loạn! "

Lưu Phong không để ý lời nàng nói, đàn bà mà, luôn khẩu thị tâm phi, có lẽ trong lòng nàng đang tràn ngập khát vọng mãnh liệt đây.

Hai bàn tay Lưu Phong đi đến đâu, cơ thể Lý Hương Quân nóng lên đến đó, cả người tê dại, rung động không ngừng, trong miệng cũng không ngừng thở gấp. Nàng tựa hồ như ý thức được cái gì, vội vàng nói: Phong nhi, buông ta. Ra, buông. Ta. Ra. Chúng ta. Không. Thể. Như. Vậy."

Lưu Phong hắc hắc cười dâm, đôi bàn tay to lớn đã tiến đến cặp ngực bạo mãn, tùy ý xoa bóp.

Lý Hương Quân cảm giác được toàn thân tê dại. Trong lòng bây giờ ngay cả một tia lý trí cũng không còn, vô lực đẩy Lưu Phong ra.

Lưu Phong hôm nay đã là một cao thủ hoan ái, rất nhanh tìm được những điểm hưng phấn trên người Lý Hương Quân. Hai tay tận tình xoa bóp.

Không lâu sau, áo ngoài cùng quần của nàng đã nhanh chóng bị Lưu Phong lột ra, trên người chỉ còn lại bộ nội y màu đen.

Hấp dẫn, tuyệt đối hấp dẫn.

Da thịt toàn thân trắng như bông tuyết, bộ ngực cao vun vút, theo từng nhịp thở không ngừng phập phồng, bụng phẳng bóng loáng, cặp đùi thon dài một chút mỡ thừa cũng không có, mãnh khảnh đáng yêu, cùng với phần trên tạo thành một tam giác huyền bí hấp dẫn, đánh sâu vào lòng người, khiến nam nhân khó có thể tự chủ.

Quá đẹp, nữ nhân tu chân quả thật vô cùng hấp dẫn.

“Mỹ nhân tỷ tỷ, nguyên lai trên người nàng cũng mặc nội y do ta chế tạo a. Cảm giác thế nào? Cho chút ý kiến” Lưu Phong mập mờ cười, làm bộ vuốt ve bên ngoài, nhưng ngón tay như vô tình lâu lâu lại ma sát vào hạ thân của nàng. Mỗi lần như vậ, Lý Hương Quân đều không nhịn được phát ra một tiếng rên rĩ kiều mỵ.

“Xuất thủy.!” (Nguyên bổn tính để chữ Ra nước mà.)

Mặc dù vẫn còn đang mặc nội khố, nhưng Lưu Phong cũng có thể cảm nhận rõ ràng Lý Hương Quân hạ thể đã xuất thủy

Lý Hương Quân sắc mặt nhất thời xấu hổ? Thầm trách cứ bản thân, sao lại ra. Chẳng lẽ mình thật sự là cái loại đãng phụ không biết xấu hổ.

Việc như thế này khiến trong lòng nàng phát sinh cảm giác vô cùng mãnh liệt.

Bất tri bất giác, hai tay Lý Hương Quân đã không nghe lời, chậm rãi hướng về Lưu Phong.

Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng nổi lên khát vọng muốn lột sạch quần áo của Lưu Phong. Cứ như là trong mộng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio