“Xú nữ nhân, ngươi còn dám tới?” Hắc y nữ tử ko phải ai khác mà chính là người đã tung tin Lưu Phong là đại ác ma, đại dâm tặc tại Trường Thanh thành, công chúa Cao Lệ-Phỉ Nhi.
Phỉ Nhi cũng ko quan tâm đến thái độ của Lưu Phong đối với mình, trên mặt nở ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Công tử, mấy ngày ko gặp, Phỉ Nhi rất nhớ người!”
Trong lòng Lưu Phong nao nao, con đàn bà này thật vô liêm sỉ, những lời như vậy cũng nói ra được.
“Ngươi nói đi, ko phải muốn cho ta uống mê dược sao?” Lưu Phong cười hắc hắc: “Ngươi hạ dược, ta cũng hạ, xem của ai lợi hại hơn.” Lưu Phong hiểu được Phỉ Nhi chủ động tìm đến cửa, tuyệt đối ko phải loại chuyện bình thường.
Phỉ Nhi nghe vậy, trong lòng ko khỏi nghĩ đến những cảnh cùng Lưu Phong hoan ái, trong lòng xuất hiện vài cảm giác khác thường.
“Công tử, giữa ta và chàng cũng xem như là vợ chồng, cần gì phải đối xử với ta như vậy” Phỉ Nhi mỉm cười ôn nhu nói, hoàn toàn ko xem thái độ của Lưu Phong ra gì.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. (Nghĩa là ko có gì mà tự nhiên ân cần chắc chắn có chuyện)
Lưu Phong cũng hiểu được xú nữ nhân hôm nay tìm đến đây chắc chắn có việc
“Xú nữ nhân, ngươi hãy thành thật đi, ta hỏi ngươi tại sao ngươi lại đi rêu rao ta là ác ma, dâm ma.” Lưu Phong thoáng nhìn Phỉ Nhi một cái, tiếp tục nói: “Ngươi biết ko, cũng nhờ ác ý của ngươi mà ta đã có được một trận huyết chiến” Ngẫm lại chuyện công chiếm Trường Thanh, Lưu Phong có chút tức giận.
Phỉ Nhi nghe vậy, trên mặt có chút xẩu hổ, kỳ thật lúc đó nàng cũng ko nghĩ câu đó làm cho Tiểu Sơn phản ứng mãnh liệt như vậy, ai biết tên kia lại là một đại hiếu tử.
“Xin lỗi, chuyện lần trước là thiếp sai, thiếp xin lỗi chàng.” Phỉ Nhi chớp mắt, vũ mị nhìn Lưu Phong cười nói; “Sao ko mời thiếp vào?”
“Ngươi là ai? Ta dựa vào cái gì mời ngươi vào.” Thái độ Lưu Phong hết sức ác liệt.
Phỉ Nhi cũng ko nổi giận mà lại nhìn Lưu Phong cười, tự mình đi vào phòng hắn, ngồi xuống một cái ghế trong phòng, nhẹ nhàng nói: “Thị vệ của chàng đã thấy thiếp, nhưng lại ko tiến đến đây, chẳng lẽ là do ý của chằng? Công tử, chẳng lẽ chàng biết thiếp sẽ đến? Chẳng lẽ chàng vẫn hy vọng thiếp tìm đến chàng?”
Ta kháo, lão tử đương nhiên là hy vọng ngươi tìm đến ta, để cho ta trừng trị ngươi, có thù ko báo ko phải là quân tử.
“Nói đi, ngươi lần này đến đây vì mục đích gì?” Lưu Phong cũng đi vào phòng, nhân tiện đóng cửa, ngồi bên cạnh nàng.
Phỉ Nhi thản nhiên cười, hấp dẫn chết người, kiều mỵ nói; “Chẳng lẽ ko có việc gì thì thiếp ko thể tìm đến chàng sao?”
“Chẳng lẽ ngươi động xuân tình, muốn tìm ta giúp đỡ?” Khóe miệng Lưu Phong lộ ra một nụ cười tà ác, ánh mắt cũng ko kiêng kỵ đặt trước bộ ngực mảnh khán kia.
Phỉ Nhi đỏ mặt, kỳ thật nàng đã định đem thân thể này ra để giao dịch, nhưng vẫn bị hành vi vô sỉ của Lưu Phong làm cho xấu hổ.
“Nếu quả thật là vậy thì sao?” Phỉ Nhi cũng ko vì những lời nói của Lưu Phong mà tức giận, dù sao trước đây cũng đã bị hắn lăng nhục qua, chuyện này so đo cũng ko được cái gì.
Mẹ nó, con đàn bà này bị điên sao? Hay là bị sự vô sỉ của lão tử chinh phục?
Phỉ Nhi nhìn Lưu Phong một chút, rồi lạnh nhạt cười: “Công tử, Phỉ Nhi chỉ mời vừa xa chàng vài ngày mà như đã xa nhau rất lâu, làm thiếp vô cùng nhớ chàng.”
Cái gì, ngươi nghĩ ta là đầu heo àh?
Ngươi nhớ ta? Lưu Phong âm thầm cười lạnh, nếu ngươi nói thân thể ngươi nhớ ta, thì có lẽ ta sẽ tin vài phần, dù sao lão tử cũng đã “nằm trên người” quá nhiều đàn bà mà chưa có ai có thể kháng cự lại được.
“Này, ta còn bề bộn nhiều việc, nếu ngươi còn muốn tiếp tục nói nhãm thì ta nghĩ giữa chúng ta ko còn gì để nói nữa” Lưu Phong cố ý nói; “Nhờ những lời phỉ báng của ngươi mà ta đã tổn hao rất nhiều, nếu còn đứng đó ta sẽ để cho trăm tên binh lính Thần Thánh quân đoàn thay phiên gian luân ngươi, nếu ngươi may mắn sống sót thì ta sẽ thả ngươi về”
Phỉ Nhi mặc dù ko tin Lưu Phong sẽ làm như vậy nhưng trong lòng ko ngăn được sợ hãi.
“Chàng sẽ ko làm vậy bởi vì thiếp là nữ nhân của chàng.” Phỉ Nhi cười lạnh một tiếng, bình tĩnh đáp: “Với tính cách của chàng, tuyệt đối sẽ ko đưa đàn bà của mình cho người khác”
“Ngươi tựa hồ rất hiểu rõ ta” Lưu Phong khinh miệt cười cười, rồi tiếp tục nói: “Chỉ tiếc ngươi ko phải nữ nhân của ta”
Dưới ánh mắt mập mờ của Lưu Phong, Phỉ Nhi ngược lại rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Chúng ta đã từng có vài lần hoan ái, chuyện này đã đủ chứng minh, thiếp là nữ nhân của chàng, còn chàng là nam nhân của thiếp”
Lưu Phong ko cho là vậy, nở nụ cười lạnh lùng, nhìn thẳng hai mắt nàng rồi nói: “Được rồi, ta ko cần ngươi tâng bốc nữa. Nói đi, ngươi đến đây vì chuyện gì?”
“Công tử quả nhiên cao minh” Phỉ Nhi thoáng do dự một chút rồi nói: “Chàng nói đúng, thiếp quả thật có chuyện muốn nhờ chàng hỗ trợ.” Nàng đem chuyện ở hoàng gia thần xã cùng việc của Nhị vương tử nói cho Lưu Phong nghe một lần, Phỉ Nhi nói rất rõ ràng, thậm chí chuyện giữa nàng và Nhị vương tử cũng ko giấu diếm, chỉ có chuyện nàng ko nói với Lưu Phong, đó chính là an nguy của Nhị vương tử quan hệ đến liên minh giữa Phù Tang và Cao Lệ.
Nghe Phỉ Nhi nói xong, Lưu Phong âm thầm kinh hãi, thông tin tình báo cũng thu về tin tức của Thiên chiếu Ma thần, nhưng khi đó chưa nghiêm trọng, nhưng với sự tình bây giờ, Thiên chiếu Ma thần này ko thể xem thường a.
Chỉ là Lưu Phong suy nghĩ, có nên chọc vào cái siêu cấp đại phiền toái này ko?
“Chàng cũng sợ?” Gương mặt xinh đẹp của Phỉ Nhi cũng thoáng hiện lên vẻ thất vọng, nàng nghĩ rằng vẻ trầm mạc của Lưu Phong chính là sợ hãi lẫn lo lắng.
Lưu Phong cười to lên, rồi đứng dậy nói: “Nữ nhân, ko nên dùng phép khích tướng, đã quá cũ rồi. Nhưng mà để ta nói cho ngươi biết, Thiên chiếu thủ hộ thần chó má gì đó lão tử căn bản ko để vào mắt” Lưu Phong thật sự đã gặp qua thần linh, cho nên cũng ko phủ nhận thần linh tồn tại trên thế giới này, nhưng hắn có thể khẳng định rằng, cái Thiên chiếu gì đó kia, tuyệt đối ko phải là thần linh gì, bởi vì, những ai đã thành thần, sẽ ko bao giờ nhúng tay vào chuyện của thế tục.
Ko cần nghi ngờ nữa, Thiên chiếu gì đó tuyệt đối là yêu ma hoặc chính là ma tu.
“Đáp ứng thiếp được ko?” Phỉ Nhi nhìn thấy trong mắt Lưu Phong ko chút e ngại, ngữ khí ko để Thiên chiếu vào mắt, trong lòng sớm đã vui mừng.
“Tại sao ta phải đáp ứng ngươi, cho ta một lý do đi” Lưu Phong lạnh lùng nói: “Lực lượng của Thiên chiếu ngươi cũng đã lĩnh giáo qua, ta dựa vào cái gì mà chỉ vì một câu nói của ngươi mà chọc vào một cái đại phiền toái như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ đáp ứng ko?”
Phỉ Nhi vẫn tiếp tục bình tĩnh nói: “Cho dù chàng ko trêu chọc Thiên chiếu, hắn sớm muộn cũng tìm đến chàng”
“Thì thế nào?” Lưu Phong nở một nụ cười: “Hai chuyện này cũng ko liên quan đến nhau”
“Nếu ngươi ko thể tìm ra lời nào hay hơn để thuyết phục ta, xin mời ngươi chuẩn bị cho gian luân, nói cho ngươi biết, lão tử sẽ rất là hứng thú a.” Lưu Phong tà ác cười cười.
Phỉ Nhi cố gắng bình tâm trở lại, chăm chú nói: “Nếu chàng đáp ứng, từ hôm nay trở đi, thiếp nguyện trở thành nô đãi cho chàng.”
“Xin lỗi, ko có hứng thú, ngươi cũng biết, ta là một người nghiêm chỉnh đứng đắn, mỹ nhân kế đối với ta là vô dụng, huống hồ ngươi đã từng bị ta dày vò qua.” Lưu Phong cười hắc hắc.
Phỉ Nhi nghe vậy, thật sự muốn mở miệng cắn Lưu Phong một cái, người này thật sự quá vô sĩ. Người như hắn mà cũng có thể xem là đứng đắn nghiêm chỉnh àh. Nói đùa.
“Nếu chàng thấy vẫn chưa đủ, ta có thể thay mặt cho Phù Tang và Cao Lệ hứa với chàng những điều tốt nhất” Phỉ Nhi cắn răng nói.
“Ngươi có thể đại diện cho Phù Tang và Cao Lệ sao?” Lưu Phong nhìn Phỉ Nhi bằng một ánh mắt khinh bỉ.
“Thiếp là công chúa Cao Lệ, chàng hẳn cũng biết” Phỉ Nhi bình tĩnh giải thích: “Nếu chúng ta có thể cứu Nhị vương tử thành công, để hắn kế thừa ngôi thiên hoàng của Phù Tang, thiếp sẽ dễ dàng đại diện cho Phù Tang, Nhị vương tử đối với thiếp vô cùng nghe lời.”
“Nữ nhân ngốc, ngươi ko biết là, nếu ta độc chiếm toàn bộ Cao Lệ và Phù Tang thì chỗ tốt ko phải lớn hơn sao?” Lưu Phong khinh thường cười.
Phỉ Nhi cười nói: “Công tử, chàng hẳn là biết, chàng chỉ là một quý tộc tại Hoa Hạ đế quốc, vẫn ko phải là hoàng đế gì cả. Lui một bước mà nói, cho dù chàng thật sự có năng lực độc chiếm cả hai nước, đến lúc đó, với thân phận của chàng thì sẽ có bao nhiêu sự đồng tình ủng hộ? Ko bằng chàng giúp thiếp, thiếp có thể lo chu toàn cho chàng, vô cùng có lợi. Huống hồ, Hoa Hạ đế quốc muốn nô dịch Phù Tang và Cao Lệ cũng ko phải một việc dễ dàng.”
Lưu Phong cười lạnh nói: “Nghe ngươi nói vậy, ta hẳn cũng phải suy nghĩ về đề nghị của ngươi, phải ko?”
“Công tử là một người thông minh, chàng hẳn là biết nên làm như thế nào” Phỉ Nhi mỉm cười.
“Để ta ngẫm lại!”
Nói thật, với điều kiện của Phỉ Nhi, đối với Lưu Phong mà nói, quả thật có chút hấp dẫn.
Với lần viễn chinh này, Lưu Phong mặc dù tuyệt đối tin tưởng, nhưng lão hoàng đế lại giống như a đấu, thuộc cái loại “lạn nê phù” , suốt ngày chỉ biết hỏa sắc, lực chiến đấu của quân đội đế quốc đang dần giảm, thật sự là ko thể chịu nỗi. Hơn nữa, dưới tình huống này, lão hoàng đến vẫn còn e ngại hắn.
Với tình trạng hiện tại, muốn viễn chinh toàn thắng thật sự rất khó a.
Nếu ko tính quân đội của đế quốc, với quân lực trong tay của Lưu Phong mà khai chiến, quả thật là một hành động điên rồ, một người cường đại như hắn cũng ko thể nào chống lại vạn người. Muốn chinh phục cả hai quốc gia này, cũng giống như một câu truyện cổ tích.
Chuyện này Lưu Phong đã cẩn thận suy nghĩ mấy ngày, thật sự ko được.
Phỉ Nhi hôm nay mang theo lợi ích đến tận cửa, chính là một cơ hội ở đời người.
Đương nhiên, những ích lợi và đãi ngộ như thế nào, còn phải từ từ bàn luận
Về lời nói của Phỉ Nhi, Lưu Phong cũng có vài phần tín nhiệm. Bởi vì Phù Tang thiên hoàng cùng Cao Lệ vương đều cũng đã gần đất xa trời, đang lựa chọn người kế nhiệm, Phỉ Nhi và thiên ti vạn lũ chắc chắn có liên quan.
Bên kia Cao Lệ, nghe nói Tam vương tử Lý Huyền Trí có thế lực khá lớn, tại quốc đang được ủng hộ cao nhất, hắn là ca ca cùng một mẹ sinh ra của Phỉ Nhi, đối với Phỉ Nhi thập phần yêu thương.
Bên Phù Tang này, Đại vương tử và Nhị vương tử vì trữ quân chi tranh, từng có mấy lần giác lượng, cuối cùng tên Nhị vương tử bị dùng mưu hãm hại, dẫn đến thất bại. Bất quá Lưu Phong lại thật sự ko muốn cứu hắn, bởi vì ko được lợi ích gì. Dù sao tại Phù Tang thì Nhị vương tử cũng có danh tiếng tốt, lại có Cao Lệ ủng hộ, cơ hội chuyển bại thành thắng rất cao.
Lưu Phong suy nghĩ, nếu có thể trực tiếp khống chế hai người người, tạo thành hai cái khôi lỗi (bù nhìn – tay sai) hoàng đế thì thật tốt.
Đương nhiên, trên lý thuyết là vậy, còn thực tế thì thập phần gian nan, hắn còn ko dám chắc chắn.
Lui một bước mà nói, cho dù ko được, với những lời hứa của Phỉ Nhi, thì ích lợi của hắn cũng ko ích, Nhân ma, ko cần phải tham lam như vậy.
BIết dừng đúng lúc mới là người thông minh.
Nghĩ như vậy nên Lưu Phong có chút tâm động.
“Nữ nhân, đồi với đề nghị của ngươi quả thật ta có chút tâm động, chỉ là ta muốn biết ngươi sẽ cho ta những gì? Ngươi biết là, khẩu vị của ta rất đa dạng” Lưu Phong chăm chú hỏi.
“Công tử, đầu tiên ta có thể cam đoan Thiên Thượng Nhân Gian của chàng có mặt tại Phù Tang và Cao Lệ” Phỉ Nhi giải thích: “Chàng có thể ko biết, đối với phương diện này, người Phù Tang và Cao Lệ so với Hoa Hạ đế quốc của chàng hơn rất nhiều, Thiên Thượng Nhân Gian của chàng mở tại Phù Tang và Cao Lệ chắc chắn sẽ phát triển đến mức tuyệt đối, vượt qua cả Hoa Ha đế quốc” .
Ko biết? Nói đùa.
Lão tử mà ko biết điều này sao?
Kiếp trước Lưu Phong đã xem qua rất nhiều phim AV, phân nữa trong đó toàn là quỷ tử và bổng tử. Đối với hai dân tộc này, chủ phong rõ ràng rất thịnh.
Xem ra là tương truyền từ xưa a.
“Cũng được, ta chấp nhận đề nghị này, tiếp tục nói đi” Lưu Phong cười hắc hắc, hiển nhiên rất hài lòng với đề nghị của Phỉ Nhi đưa ra.
Phỉ Nhi cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: “Khi chàng viễn chinh chấm dứt, phàm là công khắc chiếm lĩnh thành trì nào của hai nước, chúng ta sẽ để chàng thống hạt, cam đoan vĩnh viễn ko xâm phạm”
Cũng được, điều kiện này cũng ko tồi.
Phỉ Nhi nói những lời này đã đụng trúng tâm lý của Lưu Phong.
Trong những ngày này, Lưu Phong vẫn còn đang đau đầu về vấn đề này.
Viễn chinh chấm dứt, Lưu Phong và Thần Thánh quân đoàn nhất định phải rời đi, dù sao căn cứ chính của hắn cũng nằm tại Phong thành, ở Hoa Hạ đế quốc.
Lưu Phong vẫn còn lo lắng, vạn nhất khi Thần Thánh quân đoàn rời đi, thành trì nơi này nên xử lý như thế nào?