Hi Du Hoa Tùng

chương 752: tương kiến thái tử phi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người vừa tới gật gật đầu. Tử khí từ từ tản ra bốn phía, để lộ một khuôn mặt vô cùng anh tuấn, hắn thản nhiên đáp: “Nhãn lực Hầu gia quả nhiên lợi hại, tại hạ đích thực là vâng lệnh Điện hạ, tới thỉnh Hầu gia cùng đi một chuyến.”

Lưu Phong nghe vậy, cũng không nói gì ngay. Chỉ cẩn thận đánh giá nam nhân lạ mặt trước mắt, sắc mặt bỗng ngưng trọng hẳn lên. Người này hoàn toàn không có khí tức sinh mệnh, thậm chí ngay cả tu vi của hắn Lưu Phong đều không cảm ứng được, chỉ là trực giác mách bảo người này cực kì nguy hiểm.

“Cao thủ a.!” Đây mới là cao thủ chân chính.

Lưu Phong đối với người này đánh giá rất cao, trong lòng chờ mong cùng hắn phân cao thấp.

“Không biết các hạ xưng hô thế nào?” Lưu Phong tỏ ra thập phần tôn kính đối với vị cao thủ này.

“Khởi bẩm Hầu gia, tại hạ là Á Đương! (Adam)” Thái tử phi cùng Lưu Phong có chút quan hệ, Á Đương tự nhiên đối với Lưu Phong cũng phải ba phần lễ khí.

“Á Đương?” Ta kháo, không phải vẫn còn con cháu của Eva chứ. (Thuỷ tổ loài người, Vườn địa đàng. Theo Thiên chúa giáo)

“Tên ngươi từ đâu mà có?” Lưu Phong đột nhiên cảm thấy hứng thú.

“Bẩm Hầu gia, là Điện hạ ban tặng cho ta.” Tuy không hiểu tại sao Lưu Phong lại cảm thấy hứng thú với danh tự của mình, nhưng Á Đương cũng cung kính trả lời câu hỏi của Lưu Phong.

“Trùng hợp mà thôi.” Lưu Phong lạnh nhạt cười, nói: “Á Đương, không bằng chúng ta đánh một trận trước đã.”

Á Đương nghe vậy, trước tiên là thân hình khẽ run một chút, vội vàng khoát tay nói: “Không ổn, không ổn. Điện hạ lệnh cho ta phải mời bằng được Hầu gia đến một chuyến, ta sao dám cùng người động thủ. Nếu bị Điện hạ biết, ta nhất định bị trách phạt.” Á Đương tuy đối với quan hệ của Thái tử phi và Lưu Phong cũng không rõ lắm, nhưng theo hắn suy đoán qua lời nói gần nhất của Thái tử phi thì vị tiểu Hầu gia này nhất định sẽ trở thành nam nhân của Điện hạ. Nói như vậy, nếu trước đó không có lệnh của Thái tử phi, hắn tuyệt đối không dám cùng Lưu Phong động thủ.

“Không có gì không ổn, ra tay đi. Nếu không ta đành ra tay trước vậy” Lưu Phong thấy Á Đương do dự không dám động thủ, quyết định buộc hắn phải ra tay. Nói câu chưa dứt, một đạo kiếm sắc tử kim quang đã vô thanh vô tức chém tới Á Đương.

Một kiếm này, Lưu Phong chỉ vận không đến ba thành công lực.

“Ầm vang—!”

Thế kiếm như sấm sét bổ tới, Á Đương cũng không chút cử động, chỉ đứng chịu một kiếm của Lưu Phong. Cũng may Lưu Phong chỉ dùng ba thành công lực. Thêm nữa thân thể Á Đương rắn chắc cứng như kim cương, cho nên tuy rằng trúng kiếm nhưng cũng không xảy ra thương tổn gì.

Lưu Phong trợn tròn mắt, không vui hỏi: “Tại sao ngươi lại không đánh trả?”

“Hầu gia. Ta phụng mệnh mời người tương kiến cùng Điện hạ, nên tuyệt đối không thể cùng người động thủ.” Á Đương lạnh nhạt nói.

Lưu Phong sửng sốt một chút. Cảm thấy âm thầm bội phục. Mụ điên Thái tử phi này cũng có chút bản lĩnh, cư nhiên có thể huấn luyện ra thuộc hạ như vậy, thật khiến người ta hâm mộ a. Sự trung thành siêu việt của hắn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lưu Phong. Thử hỏi thiên hạ có được mấy người chỉ vì một câu mệnh lệnh của chủ nhân mà bất chấp cả chuyện sinh tử chính mình.

“Á Đương, ngươi biết không? May mắn cho ngươi ta chỉ dùng tam thành lực lượng, nếu ta xuất toàn lực, ngươi tất lâm vào tử địa không sai. Ngươi thật là khờ” Lưu Phong có chút khâm phục nói.

Á Đương nhìn Lưu Phong ngây ngô cười: “Điện hạ đối với Hầu gia thập phần quan ái, ta như thế nào có thể cùng người động thủ. Á Đương ngay cả bị người đánh chết cũng nhất định không hoàn thủ. Trừ phi là có mệnh lệnh mới của Điện hạ.”

Ngừng một chút, Á Đương tiếp tục nói: “Hầu gia có điều không biết. Những ngày người không ở kinh đô, Điện hạ ngày đêm thương nhớ. Thậm chí không tiếc bại lộ lực lượng, phái bất tử chiến sĩ âm thầm theo bảo hộ người. Ta theo Điện hạ nhiều năm, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy người nào được phi dụng ý quan tâm như vậy. Hầu gia, ta hy vọng người về sau dành chút thời gian cho Điện hạ. Điện hạ tuy cứng cỏi, nhưng phi trước sau vẫn là nữ nhân. Nữ nhân không thể không có nam nhân bên cạnh.” Nói xong câu cuối cùng, đôi mắt cồ cộ của Á Đương hơi nháy với Lưu Phong, thần sắc lộ ra một tia mập mờ.

Bình tĩnh nào, nghe khẩu khí của ngươi thì nhà ngươi muốn cho ta trở thành nam nhân của Thái tử phi. Chẳng lẽ ngươi không biết rằng, ta hiện giờ đang cùng Thái Tử phi có quan hệ mẫu tử, đã nói như vậy, chẳng lẽ.

Nhưng mà nói đi phải nói lại, Thái tử phi đối với hắn gần đây đích xác có chút quan tâm. Hơn nữa không nói đến chuyện sai bất tử chiến sĩ đi Thần Xã hỗ trợ hắn. Riêng chuyện ở kinh đô, nàng cũng đã giúp ích rất nhiều cho Lưu Phong.

Lưu Phong không thể không hoài nghi động cơ của Thái tử phi ở đây.

Đây là “mẫu thân” yêu thương “hài tử” ?

Hay là một loại thủ đoạn kéo bè kết phái của Thái tử phi?

Hay là tình cảm của nữ nhân đối với nam nhân?

“Phi, phi. Ta đang nghĩ đến chuyện gì vậy” Bước đầu Lưu Phong nhận định đây đích thực là thủ đoạn kết phái của Thái tử phi. Dù sao nàng vẫn tưởng rằng mình không biết chân tướng sự tình năm đó.

“Hầu gia, lúc này đã không còn sớm. Nếu như người đã nói vậy thì bây giờ xin theo ta ước kiến Điện hạ.” Á Đương thúc giục nói.

Lưu Phong khôi phục tinh thần như trước, lạnh nhạt cười: “Á Đương, ngươi cứ về trước, ta trở về sắp xếp mọi chuyện rồi sẽ cùng các ngươi hội kiến. Nói Điện hạ trước chờ ta một lúc” .

Á Đương hướng tới Lưu Phong thi lễ đáp: “Hầu gia, đã như vậy thì ta xin phục mệnh đi trước.”

“Xảy ra chuyện gì vậy lão công, tại sao lâu như thế mới đến, làm cho người ta phải hồi hộp chờ đợi.” Lưu Phong vừa bước vào, Khuynh Quốc đã ngã nhào vào lòng ngực hắn, vẻ mặt rất ân cần.

Lưu Phong mỉm cười, bế nàng lên giường, mỉm cười nói: “Khuynh Quốc, Thái tử phi sai người đến tìm ta. Chỉ sợ tạm thời không thể hảo hảo cùng nàng.”

Khuynh Quốc khẽ nhíu mày: “Thái tử phi tìm chàng? Có chuyện gì?”

“Ta cũng không rõ lắm, bất quá ta đối với thuộc hạ của thái tử phi, bất tử chiến sĩ quả thực rất hứng thú, nên phải đi xem. Rốt cuộc là nàng tìm ta có chuyện gì, thuận tiện tìm hiểu bí mật của bất tử chiến sĩ.” Lưu Phong dùng tay xoa lên bộ ngực no tròn vài cái, cười nói: “Nàng hãy nghỉ một chút lấy sức, khi ta trở về nhất định phải bù đắp cho nàng.”

Khuynh Quốc nở nụ cười kiều mỵ say đắm lòng người, nhìn Lưu Phong yêu thương nói: “Lão công, việc này không vội, trước tiên phải lo chuyện chính sự. Nếu thiếp đoán không sai, Thái tử phi lần này tìm chàng, nhất định là muốn thuyết phục chàng cùng ám sát lão hoàng đế, thay đổi thế cục trong triều.”

Lưu Phong hơi hơi kinh hãi: “Thái tử Phi thật sự nghĩ như vậy?” .

Khuynh Quốc nghĩ một chút rồi nói: “Theo tin tức đến giờ trong tay chúng ta, Thái tử phi đích thực có ý định này. Có thể nói, bà ta rất muốn làm nữ hoàng.”

“Làm nữ hoàng?” Bình tĩnh nào, chính mình bên kia biên giới vừa định phò trợ một nữ vương (ám chỉ Phỉ Nhi, công chúa nước Cao Lệ), bên này lại thò ra một nữ hoàng.

“Không sai, Thái Tử phi quả thật có ý làm nữ hoàng. Hình như giữa Thái Tử phi và Hoàng Thái tôn phát sinh mâu thuẫn không thể dàn xếp. Khiến cho Thái Tử phi bỏ mặc Hoàng Thái tôn, mà bắt đầu ý tưởng muốn tự mình làm nữ hoàng” Khuynh Quốc kết hợp những thông tin tình báo gần đây, đem phân tích ngắn gọn một chút.

Quả nhiên ứng với câu nói, “sự điên rồ không có giới hạn, chỉ là càng điên cuồng hơn” . Nữ nhân Thái tử phi này, rõ ràng không phải là điên khùng bình thường. Tình hình đế quốc trước mắt có chút rối loạn. Nhưng muốn làm một nữ hoàng thì điều đó là không có khả năng. Đừng nói là tầng lớp quý tộc thượng tầng không đồng ý, mà e là ngay cả trăm họ thường dân cũng bất bình.

“Xem ra, ta phải nhanh chân một chút” Lưu Phong tính toán, tìm thời điểm thích hợp cùng Hoàng Thái tôn nói chuyện. Nói không chừng may mắn còn tìm ra gian phu là ai? Hoàn thành ý nguyện của Thái tử.

“Lão công cẩn thận một chút, cứ theo biểu hiện của Thái Tử phi mà hành sự.” Trước khi Lưu Phong bước ra khỏi cửa, Khuynh Quốc biểu lộ không ít quan tâm cho hắn.

Lưu Phong cười hăng hắc: “Lo lắng cái gì. Ta đường đường là đại nam nhân có chuyện gì phải sợ? Chẳng lẽ nàng sợ Thái Tử phi ăn thịt ta hay sao?” .

Nhìn bóng Lưu Phong dần chìm vào bóng đêm, Khuynh Quốc thấp giọng như nói thầm: “Ăn chàng? Bảo đảm không phải vậy. Chàng là con của ả mà” .

===========================================

Đông cung

Thái tử phi nhận được tin báo của Á Đương, biết Lưu Phong sắp tới. Vội vàng chỉnh sửa lại phục sức, trang điểm tỉ mỉ một phen. Rồi mặc toàn thân một bộ bạch y. Thật là xuất trần thoát tục, tựa như tiên tử giáng trần.

“Á Đương, hắn thế nào còn chưa tới? Ngươi xác định hắn đã đáp ứng gặp gỡ với ta?” Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi, Thái tử phi nói những lời này đã không dưới năm lần.

Á Đương chỉ là không nề hà trả lời: “Khởi bẩm Điện hạ, Hầu gia đích thực đã đồng ý gặp, ngàn lần chân thực, ta không dám nói ngoa. Có lẽ giờ này hắn đang trên đường tới, người hãy kiên nhẫn thêm chút nữa a.”

“Ân, ngươi nói đúng.” Giờ khắc này, Thái tử phi hệt như vị tiểu cô nương lần đầu biết đến hương vị tình yêu, dáng vẻ điên cuồng tham vọng đã biến mất hoàn toàn.

Lại thêm một tuần trà trôi qua, Lưu Phong vẫn chưa xuất hiện, Thái Tử Phi không giấu nổi vẻ sốt ruột: “Hắn như thế nào còn chưa.” Thái tử phi lúc này hoàn toàn là bộ dáng của cô gái đang chờ tình lang, bồn chồn không yên.

Vẻ mặt Á Đương có chút mất tự nhiên, hắn giết người không chớp mắt. Nhưng đối với chuyện tình yêu nam nữ thì hắn thật tình không hiểu được, cũng không tài nào hiểu được.

Chủ nhân có tâm sự mà mình không thể cùng chia sẻ, Á Đương không khỏi có chút tự trách bản thân.

Cũng may là năng lực kiềm chế bản thân của Thái tử phi cũng không tệ lắm, sau một hồi nóng nảy cũng từ từ tĩnh tâm lại. Nghĩ đã lâu rồi chưa đụng đến đàn, liền sai nha hoàn đem đàn đến. Nhạc khúc có thể nung đúc tình cảm sâu đậm, cũng có thể khiến tâm tình con người bình tĩnh.

“Bản cung phải diễn tấu một khúc—!”

Ngồi trước đàn tranh Thái tử phi hơi nhíu mày cân nhắc một hồi, rồi cuối cùng quyết định tấu khúc “Trường tương tư.” Nàng muốn mượn khúc nhạc này nhắn nhủ tâm tình của mình đối với Lưu Phong.

Không thể không nói, cầm nghệ của Thái tử phi thiên hạ vô song, đích xác không sai. Những ngón tay uyển chuyển một lúc, lập tức một khúc tiên âm giống như từ trên trời truyền xuống kết hợp với phong thái gảy đàn kiều mỵ của Thái tử phi, thập phần thoát tục, không thể không động lòng người.

Lúc này Lưu Phong vừa đi vào tẩm cung của Thái tử phi. Tuy rằng âm luật thì hắn không thông, nhưng không phải là loại “đàn gảy tai trâu” nên cũng có thể mơ hồ cảm nhận được tình ý trong đó. Lưu Phong một trận ngạc nhiên, hay là nữ cuồng nhân này thật sự thèm muốn nam nhân?

Mang theo nghi vấn, Lưu Phong theo bước cung nữ dẫn đường. Qua khỏi bức bình phong, Lưu Phong liếc mắt nhìn thấy ngồi ngay ngắn trên ghế quả đúng là Thái tử phi. Một thân áo trắng như tiên nữ trên trời, không nhiễm chút bụi trần. Dáng người quyến rũ mặn mà, tóc búi cao, phối hợp nhịp nhàng theo âm điệu, quả thật là tiên cảnh chốn trần gian.

Nếu nữ nhân này không phải lúc điên thì trông cũng đẹp mắt. Lưu Phong âm thầm khen ngợi một tiếng.

“Hầu gia, người đã đến rồi—!” Á Đương ngẩng đầu, hướng về phía Lưu Phong tươi cười, hô một tiếng.

Thái tử phi nghe vậy, vội vàng dừng tiếng đàn lại. Vẻ mặt ửng hồng mang chút bối rối, Thái Tử phi bước nhanh tới ôm chầm lấy Lưu Phong: “Hài tử, ngươi rốt cuộc cũng đến rồi. Ngươi không biết là ta nhớ ngươi cỡ nào.” Nếu không phải e ngại có người ngoài ở đây, Thái tử phi chắc chắn sẽ đem Lưu Phong ôm vào lòng ngực.

Lưu Phong không nghĩ Thái tử phi lại nồng nhiệt với mình như vậy, mỉm cười: “Làm cho Điện hạ phải dụng tâm.”

“Hài tử, mau qua đây, phải cho ta hảo hảo nhìn ngươi một lúc.” Thái tử phi trực tiếp kéo tay Lưu Phong đến ngồi đầu giường bên cạnh mình.

Lưu Phong chỉ cảm thấy một hương thơm dễ chịu giống như hoa lan và xạ hương làm phấn chấn tâm hồn. Bình tĩnh nào, nữ nhân này quả thật muốn ăn ta à?

“Điện hạ, người tìm ta không biết có chuyện gì?” Lưu Phong theo bản năng ngồi xích ra cách Thái tử phi một ít khoảng cách, lái đề tài về chuyện chính sự.

Thái tử phi đang muốn nói, đột nhiên quay đầu nói với Á Đương: “Ngươi mang mọi người ra ngoài canh cửa cho ta, ta cùng Hầu gia có chuyện quan trọng cần thương lượng. Không có lệnh của ta, không ai được phép vào đây.”

Á Đương khẽ gật đầu lĩnh mệnh, vội mang theo đám thuộc hạ cáo lui.

Lưu Phong trán ứa mồ hôi lạnh, trong lòng có chút buồn bực. Lời nói này, tình huống này, đều phải là nam nhân nói mới đúng.

Đuổi người đóng cửa, bước tiếp theo lên giường?

“Hài tử, ta tìm ngươi, đích thật có việc muốn cùng ngươi thương nghị. Nhưng mà chuyện này cũng không vội. Mẫu thân xa ngươi lâu như vậy, thật vất vả mới gặp mặt, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi.” Ánh mắt Thái tử phi loé lên một tia hưng phấn. Người ngoài nhìn vào đích thực nghĩ mẫu tử tình thâm.

Lưu Phong bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ bà mẹ hờ này thật nhiệt tình. Ngay cả chuyện vợ chồng tân hôn tiễn biệt cũng không bằng tình cảm Thái tử phi lúc này.

“Điện hạ, hay là chúng ta trước tiên bàn về chính sự a. Người cũng biết, gần đây thế cục kinh đô có chút hỗn loạn, có một số việc nửa điểm cũng không thể chậm trể.” Lưu Phong bình tĩnh điều chỉnh bản thân vì tâm thần quả thật có chút nhộn nhạo, rồi nghiêm túc nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio