“Công tử cẩn thận!” Hồng Thiên, mắt tóe lửa, sát khí đại thịnh, trường đao trong tay trong nháy mắt hóa thành quang ảnh, khí thế như Thái Sơn áp đỉnh chém tới.
Lưu Phong sắc mặt lộ vẻ vui mừng thốt lên:
- Hảo đao pháp.
Hồng Thiên ra tay đã vượt quá sự tiên liệu của Lưu Phong, người này đao pháp đã luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Hồng Thiên mắt thấy đao mình chém tới mà Lưu Phong vẫn bất động, giật mình thu đao:
- Công tử vẫn chưa lấy ra binh khí, chẳng lẽ muốn chết dưới tay tại hạ?
Lưu Phong thần sắc thản nhiên, khẽ chuyển thân, nhuyễn kiếm như giao long xuất động bung ra nằm gọn trong tay:
- Bắt đầu đi.
Đại hành gia xuất thủ, khí thế tự nhiên bất phàm, nhìn Lưu Phong xuất kiếm, Hồng Thiên tự nhiên cảm nhận được một thứ áp lực cường đại kỳ dị xuất hiện.
Vốn hắn nghĩ Lưu Phong bất quá là một thư sinh công tử, có tập qua một chút võ công hoa dạng, vị tất đã có chân bản lãnh, nhưng lúc này rất kinh ngạc, người này xuất kiếm đã phát ra vô hình áp lực, thực không thua gì mấy vị đại sư dụng kiếm đương triều.
Hồng Thiên sắc mặt hiện lên vẻ hưng phấn, kích động, từ khi tiến vào cung đến nay chưa từng gặp gỡ được đối thủ thực sự, biểu hiện của Lưu Phong làm cho hắn hưng phấn cũng không có gì lạ.
Bỗng dưng một tiếng huýt sáo vang lên, Hồng Thiên tựa như thiểm điện, mãnh liệt tiến lên, trường đao vẽ lên hư không một đường cong hoàn mỹ chém xuống đầu Lưu Phong.
Huy đao nhất trảm khí thế có thể che mờ nhật nguyệt tinh tú!
Một tiếng hừ lạnh lẽo vang lên, một đạo bạch quang đột nhiên lóe sáng, trước thân thể Lưu Phong xuất hiện hàng trăm đạo kiếm khí, mà mỗi đạo kiếm khí đều có chung một mục tiêu-trường đao của Hồng Thiên.
Đao kiếm chưa hề chạm nhau nhưng đao kiếm kình khí đã xung đột mãnh liệt, phát ra các âm thanh bén nhọn, đao khí, kiếm khí bay loạn xạ, may là Ân quý phi đã sớm có thị vệ bảo vệ nếu không rất có thể đã thụ thương, khi đó Lưu Phong và Hồng Thiên ai cũng sẽ mắc vào trọng tội.
Trường đao cùng nhuyễn kiếm giao nhau, trong nháy mắt Hồng Thiên vận khởi nội lực hùng hậu trong cơ thể truyền hết vào thân đao, cố chiếm thượng phong.
Lưu Phong mỉm cười, cổ tay khẽ nhích động, binh khí hai người lập tức tách rời nhau.
“Hảo, nội lực quả nhiên là thâm hậu!”
Hồng Thiên cũng không biết Lưu Phong là tu chân giả, cũng không biết uy lực của đạo gia chân nguyên linh khí, chỉ nghĩ là Lưu Phong nội lực thâm hậu, lên tiếng tán dương.
Hồng Thiên lúc này thân hình nhảy lên cao, giơ cao trường đao, bổ mạnh xuống.
Mới vừa rồi đao kiếm giao nhau, Hồng Thiên cảm giác được Lưu Phong tuyệt đối không dưới tay hắn cho nên giờ phút này đã toàn lực xuất chiêu.
Đao khí lẫm liệt, tốc độ cực nhanh, ma sát với không khí tạo ra những âm thanh rít lên như quỷ khóc vừa tạo ra bá khí, vừa làm cho đối phương phân tâm.
Ân quý phi mặc dù không hiểu võ công nhưng thấy vậy cũng không khỏi lo lắng cho Lưu Phong.
Lưu Phong bất động, khóe miệng thủy chung vẫn giữ nụ cười.
“Phong nhi, cẩn thận.” Ân quý phi lên tiếng nhắc nhở.
Một gã thị vệ gần đó do dự một chút nói:
- Hồng Thiên tự sẽ biết nương tay, nương nương không cần lo lắng.
Mặc dù là lên tiếng trấn an nương nương như vậy nhưng tên thị vệ này cũng cảm thấy có chút lo lắng cho Lưu Phong. Hắn cùng Hồng Thiên đã làm việc nhiều năm nhưng chưa bao giờ hắn thấy đao thế của Hồng Thiên lợi hại như ngày hôm nay.
Hắn khâm phục Hồng Thiên nhưng còn bội phục Lưu Phong hơn nhiều.
Có thể bình tĩnh trước tuyệt đỉnh đao pháp của Hồng Thiên như vậy thì tìm khắp thiên hạ thực sự cũng không có nhiều người lắm. Huống hồ Lưu Phong lại chỉ là một thiếu niên công tử thư sinh.
Rất nhanh chóng Diệt Tuyệt đao thế đã đến gần Lưu Phong, hắn lúc này mới di chuyển, thân ảnh chớp lên đã thấy thoát khỏi hiểm cảnh, nhuyễn kiếm đột nhiên cong vòng búng ra đập ngay vào sống đao.
Ân quý phi cùng bọn thị vệ đều trợn mắt, há hốc mồm nhìn Lưu Phong, không ai nghĩ rằng hắn lại có thể trong nháy mắt thoát khỏi đao thế, lại còn có thể hoàn thủ.
Lưu Phong năm năm khổ tu, luyện kiếm. Tu vi kiếm đạo của hắn so với võ lâm nhân sĩ đã đạt đến Tự nhiên chi cảnh.
Rất nhanh chóng hai người đã đấu được mười hiệp, chiêu thức song phương tựa hồ trái ngược nhau. Lưu Phong chiêu thức tuy đơn giản nhưng hoàn toàn hợp lý, thần thái ung dung nhàn hạ. Hồng Thiên chiêu thức quỷ dị, lực đạo mạnh mẽ. Nhất thời làm cho đám thị vệ không ngừng tán dương.
Đột nhiên Hồng Thiên chém ra một đao, đoạn lui về sau vài bước, thu hồi trường đao, chắp tay nói:
- Công tử võ công tuyệt diệu, Hồng Thiên không bì kịp, ta nhận thua.
Hồng Thiên nhãn lực cũng không phải là tệ, hắn giao đấu đã sớm nhận ra thực lực của Lưu Phong vượt xa bản thân mình, có đấu nữa cũng chỉ bại trận mà thôi, nên chủ động nhận thua.
Hồng Thiên nói xong, hướng Ân quý phi tạ tội:
- Thuộc hạ bất tài, cam nguyện nhận thua, xin quý phi trừng phạt.
Ân quý phi thấy Lưu Phong võ công quả nhiên là phi thường, trong lòng đắc ý lắm, tươi cười nói:
- Hồng Thiên, ngươi lui ra ngoài đã. Bổn cung vẫn còn chuyện muốn nói với Phong nhi.
“Phong nhi, không nghĩ ngươi còn nhỏ tuổi mà đánh bại được Hồng Thiên, thật sự là làm cho bổn cung giật mình.”
Lưu Phong khiêm tốn nói:
- Hồng Thiên đại nhân đã hạ thủ lưu tình, tiểu nhân chỉ là may mắn mà thôi.
“Được rồi, thắng vẫn là thắng, ngươi không cần khiêm tốn, vũ quan ngươi xem như đã vượt qua, ngươi có khả năng ngâm thơ đối liễn hay không?” Ân quý phi khuôn mặt tươi cười hỏi.
“Hì hì Dâm thơ, dâm thơ? Để ta nhớ lại xem nào?” Lưu Phong suy tư nhớ lại kiếp trước học đại học đã cùng bạn cùng phòng thức đêm làm dâm thơ, hình như hắn có nhớ được một bài.
Đang muốn ngâm xuất dâm thơ đột nhiên hắn nghe Ân quý phi nói:
- Thế này đi, ta ra đề thơ, ngươi giải nghĩa cho ta xem.
Lúc này nghe vậy Lưu Phong mới thất kinh, thì ra là mình nghe nhầm, ngâm thơ mà nghe là dâm thơ, làm nãy giờ cố nhớ xem có bài dâm thơ nào không. Nguy to. (Nản cho thằng này)
“Nương nương, không cần phiền toái như vậy, tiểu nhân cũng từng làm thử vài bài thơ, hay là đọc ra nương nương chỉ giáo.” Lưu Phong một mặt ứng phó với Ân quý phi, một mặt lục lọi hết trong trí nhớ mọi thông tin liên quan đến thi từ cổ đại. Mẹ nó, bài nào cũng chỉ nhớ được một hai câu là quên.
“Có rồi!”
Lưu Phong đột nhiên nhớ lại.:
- Hồng đào hé ngậm mưa xuân,
Liễu xanh tha thướt bên hồ soi gương.
Trong sân hoa rụng trắng thềm.
Chim kêu vượn hót say lòng sơn nhân.
Ân quý phi thầm giật mình không nghĩ ra một thiếu niên mười tám tuổi lại có thể ngâm xuất ra câu từ như vậy.
“Phong nhi, không sai, hay lắm.” Ân quý phi tán dương: “Có hình có sắc, nghe thơ có thể vẽ lên được một bức họa, âm thanh người ngâm cũng thật dễ nghe.”
Lưu Phong nhớ kỹ đây chính là bài thơ của thi nhân Vương Duy trong lịch sử Trung Quốc, đem ra hồ lộng Ân quý phi thật là lợi hại.
“Nương nương quá khen, Phong nhi hôm nay tâm tình có chút hồi hộp, chỉ là tùy ý làm bừa một bài thơ mà thôi, còn nhiều chỗ thiếu sót, xin nương nương chỉ bảo.” Lưu Phong sợ Ân quý phi vặn vẹo thêm tất sẽ phiền phức, vội vàng thanh minh. Bài thơ này vốn là Vương Duy làm khi đã quy ẩn, vui thú điền viên, cảnh ý hôm này xem ra không phù hợp với ngày hôm nay lắm.