Hi Du Hoa Tùng

chương 854: hòa thái tử phi ngả bài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bệ hạ tự nói mình anh minh thì triều thần đương nhiên phải nói như vậy mà ba lần tung hô vạn tuế với anh minh. Nhưng mà đại bộ phận triều thần đều cho rằng bệ hạ ban thưởng cho Lưu Phong quá lớn. Hộ Quốc công a, đâu có thể dễ dàng nói đùa như vậy a. Từ khi Hoa Hạ Đại Đế đăng cơ đến nay đã vài chục năm, thế nhưng phong làm quốc công rất ít không có mấy. Mỗi người đều cũng có công lao cái thế, lại cống hiến sức lực cho đế quốc tới vài chục năm mới được. Giờ xem lại Lưu Phong, mới vào đại triều dự chầu có vài năm?

Đố kị a.

Hai ban văn võ trong triều, mười người thì có chín đều đố kị Lưu Phong thật là tốt số.

Lão Hoàng đế rất là hài lòng với sự tán dương của văn võ trong triều văn bèn cười lớn: “Tốt, xem ra tất cả mọi người đều ủng hộ quyết định của ta.”

“Ta nói rồi có công ắt được thưởng, có lỗi chịu phạt—!” Lão Hoàng đế âm hiểm vừa cười vừa nói: “Từ hôm nay trở đi, chư vị ái khanh sẽ bị phạt bổng lộc nửa năm nếu như trong vòng nửa tháng để cho thuộc hạ trong Bộ, Ti mình vơ vét, chiếm đoạt lương thực tiền hàng giao cho Đốc Tạo phủ dùng vào việc kiến thiết Tế Thiên tháp. Có Đốc Tạo sứ Lưu Phong Lưu ái khanh phụ trách giám sát. Trong vòng một tháng, nếu không cách nào hoàn thành thì coi như tội phản quốc tạo phản, tru diệt cửu tộc.”

Lời này vừa nói ra, văn võ toàn triều nhất thời mặt mày xám ngoét, thế này thì có còn để cho người ta sống nữa không?

Lão Hoàng đế không thèm để ý tới vẻ mặt của các chư vị đại thần, mà là đưa mắt nhìn Lưu Phong nói rằng: “Lưu ái khanh, Đốc Tạo sứ này còn phải để khanh làm. Trẫm đáp ứng khanh, từ hôm nay trở đi bắt đầu chỉnh đốn cai trị. Đồng thời xét tấu trình về công việc của khanh là vì dân vì nước nên trẫm đặc biệt cho phép kéo dài kỳ hạn kiến thiết Tế Thiên tháp thêm một tháng.”

Trương Tử Ngưu hưng phấn lao ra khỏi hàng hướng về lão Hoàng đế tạ ơn mà rằng: “Bệ hạ thật sự là anh minh, bách tính trong thiên hạ đều cảm tạ ân đức của Ngài”

Lão Hoàng đế chớp mắt, cười dài nhìn Lưu Phong: “Lưu ái khanh, khanh nghĩ thế nào?”

“Bệ hạ anh minh—!” Lưu Phong hôm nay thỉnh lệnh, chẳng qua chỉ là diễn trò. Lại không nghĩ rằng, vô duyên cớ lại được nhiều chỗ tốt thế này.

Lưu Phong nào có biết rằng Lão Hoàng đế đã bắt đầu hoài nghi thân phận của hắn, hơn nữa cũng coi hắn là Hoàng tộc. Với tư cách Hoàng thất của hắn thì coi như là phong cho một Vương gia cũng không có gì quá đáng. Hôm nay ban cho làm quốc công, kỳ thực cũng là nhỏ.

Cuối cùng màn ca tụng công đức du dương của buổi đại triều cũng kết thúc.

Ra khỏi Thượng thư phòng, đại bộ phận quan viên khi vượt qua đều trợn mắt nhìn Lưu Phong.

Đối với điều này, Lưu Phong đều cười cho qua. Một đám cặn bã mà thôi, hà tất phải để ý nhìn nhận của bọn họ về mình chứ.

Đương nhiên, Trương Tử Ngưu dẫn đầu một ít quan thanh liêm cũng đến chúc mừng Lưu Phong, đồng thời cũng biểu thị sự kính nể với Lưu Phong.

Lưu Phong ghi nhớ những quan viên vào lòng, có cơ hội giao cho Hàn Nguyệt và Nữ Nhân Hoa của Khuynh Quốc lập quan hệ xã hội một chút. Nếu như có thể thu phục toàn bộ thì cũng là một nhóm thế lực không nhỏ.

.

.

Đúng giữa trưa, Bát Quái Tiểu báo tại kinh đô cũng đã bắt đầu tha hồ đưa tin về chuyện Lưu Phong tại buổi đại triều thỉnh cầu cho dân. Hơn nữa một ít quan viên chính trực đứng ra chứng thực nên danh dự của Lưu Phong nhất thời được nâng lên. Đến chiều thì khắp công trường xây Tế Thiên tháp đều truyền đến tin tức ca tụng công đức của Lưu Phong thương dân như con.

Trong lúc nhất thời khắp nơi trên dưới đế quốc đều tràn ngập dư luận tạo thế mạnh mẽ cho Lưu Phong. Sau khi lão Hoàng đế biết được để ra cấm chỉ thì có vẻ đã muộn.

Cẩm y vệ, Chân Long vệ điều động suốt đêm đều căn bản không tra ra được là tin tức, báo chí khơi ra điều này rốt cuộc từ đâu tới.

Hơn nữa các loại dấu hiệu cũng cho thấy, việc này với Phong Thành của Lưu Phong, Thiên Thượng Nhân Gian không hề có một chút xíu quan hệ.

Nhưng mà lão Hoàng đế thì không cho là chuyện này với Lưu Phong không có vấn đề gì. Chỉ là thủ đoạn của hắn tài giỏi mà thôi. Đối với lần này, lão Hoàng đế tuy rằng tức giận, nhưng mà đành chịu. Bắt không được chứng cứ thì sao có thể khép tội xúi giục cho Lưu Phong. Huống hồ, lúc sáng trên đại triều lão vừa mới khen ngợi Lưu Phong hết lời, giờ lại tìm chứng cứ về tội xúi giục. Tựa hồ có vẻ là tự mình tát vào mồm mình. Vả lại, lão Hoàng đế vẫn trông cậy vào vào Lưu Phong nỗ lực vì Tế Thiên tháp. Chỉ cần có thể trường sinh thì lão Hoàng đế có thể tất cả đều không cần quan tâm.

.

.

“Người a, khởi giá đến Đông cung—!” Trong lòng lão Hoàng đế trước sau vẫn nhớ tới con dâu nên chuẩn bị ngày hôm nay lại đến thăm. Bất luận là lão vì nàng, hay vì sức mạnh của thuộc hạ nàng đều đủ khiến lão Hoàng đế động tâm.

Lần trước đã mang hậu lễ đi thử thăm dò một phen nhưng không được việc mà về. Lão Hoàng đế chưa từ bỏ ý định, quyết định ngày hôm nay lại đi xem.

Nếu như trước đây thì lão Hoàng đế đối với loại chuyện vô luân này chẳng thèm làm, thế nhưng hiện tại đã khác. Theo sự kiến thiết Tế Thiên tháp, sự tự tin của lão Hoàng đế nhanh chóng tăng thêm. Đã từ rất lâu, lão đều cho là mình là nam nhân đệ nhất thiên hạ. Cho nên a, mọi thứ trong thiên hạ, tất cả đều là của lão, dường như lão làm điều gì cũng đúng.

Trong lòng đắc ý không gì sánh được, lão Hoàng đế đi tới Đông cung. Vừa mới vào cửa đã thấy Thái tử phi đứng chờ sẵn, lão liền mỉm cười: “Điềm nhi, phụ hoàng lại tới thăm ngươi”

“Xích Long, mang tặng phẩm đến đây—!”

Căn cứ kinh nghiệm của lão Hoàng đế, nữ nhân dường như vô cùng ham mê châu báu. Cho nên a, hôm nay lão Hoàng đế bỏ ra cả một gia tài lớn, mang theo một rương trân châu Nam Hải để làm Thái tử phi vui lòng.

Thái tử phi thản nhiên cười tiếp nhận tặng phẩm của lão Hoàng đế. Không cần quan tâm mục đích của lão là gì, chỗ trân châu này cũng không tệ, ngươi cho thì ta nhận. Ai lại băn khoăn với châu báu chứ.

Lão Hoàng đế thấy Thái tử phi tiếp nhận lễ vật của mình thì âm thầm cười, coi như diễn trò, vẻ mặt hồng hào, cảm giác có chút khí thế hăng hái.

“Điềm nhi, đến đây để trẫm hảo hảo nhìn ngươi—!” Lão Hoàng đế ngồi ở trên giường gấm, giơ tay vẫy gọi Thái tử phi, đôi mắt đầy vết rạn chân chim thoáng hiện một vẻ mờ ám.

Thái tử phi nghe vậy lắc nhẹ đôi mông khoan thai đi tới, tư thế thật khêu gợi càng làm lão Hoàng đế có chút ngây người âm thầm hối hận, ngày đó tại sao mình lại không tuyển Điềm nhi làm phi tử?

Dù sao bây giờ cũng không muộn.

Lão hoàng đế cười hắc hắc, nói: “Điềm nhi, lão Đại đã đi nhiều năm rồi, nói vậy cuộc sống của ngươi cũng có chút đau khổ. Trẫm nghĩ là cũng nên giúp ngươi.”

Thái tử phi thản nhiên hỏi: “Bệ hạ, con không hiểu ý tứ của ngài”

Lão hoàng đế cười lớn một tiếng, đang lúc tự mãn nên đơn giản nói rõ ra: "Điềm nhi, nếu như phụ hoàng nghĩ đến Hoàng. Ái phi, ngươi liệu có nguyện ý < do vẫn còn bị Trần Hoàng hậu dâm đãng yểm bùa. Nên trước mắt e là khó thay được Hoàng hậu. >

"Bệ hạ, xin hãy tự trọng—!"

Thái tử phi tuy rằng đã sớm hiểu rõ tâm tư của lão Hoàng đế, nhưng lại ngàn vạn lần thật không ngờ lão lại dám nói ra. Nói mình là người điên, đâu phải mình có thể điên hơn lão quái đản này.

"Điềm nhi, phụ hoàng nói nghiêm túc đó. Ta biết bao năm nay, một mình ở trong cung thì trong lòng tất nhiên rất khổ, phụ hoàng nguyện ý vì lão Đại chiếu cố ngươi. Ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ thương yêu ngươi." Lão Hoàng đế tiếp tục khuyên bảo, nhưng mà lời nói cũng càng lúc càng khó nghe.

"Bệ hạ, xin hãy tự trọng—!"

Thái tử phi trong lòng đã có chủ định, sắc mặt sa sầm mà nói không vui.

"Điềm nhi, ngươi cự tuyệt ý tốt của trẫm thật sao?" Lão Hoàng đế phiền muộn, vốn tưởng nắm chắc mọi chuyện, thế nào lại thành ra bị cự tuyệt.

"Bệ hạ, ta là con dâu của ngài a, tại sao ngài lại có thể sinh ra ý niệm như vậy trong đầu, thật sự là hoang đường." Thái tử phi trầm giọng nói.

"Hoang đường?"

Lão Hoàng đế lập tức nổi giận. Lão sống lâu như thế mà vẫn chưa từng bị nữ nhân cự tuyệt. Trong cung này mọi phi tần, cung nữ đều không phải cởi hết ra chờ lão hành sự đó sao.

Nhưng mà hôm nay thì lão lại nghe được lời cự tuyệt của nữ nhân. Dù cho nữ nhân này chính là con dâu thì lão cũng không thể tha thứ.

"Điềm nhi. Ngươi biết ngươi đang nói gì không?" Lão Hoàng đế tức giận hỏi.

Thái tử phi cũng tức giận như vậy mà rằng: "Bệ hạ, không nghĩ tới ngài lại là người vậy, ngay cả luân thường đạo đức cũng không để ý." Thái tử phi lúc này nói năng thật chính nghĩa nhưng lại quên mình và Lưu Phong cũng là dạng yêu đương cấm kỵ? Tuy nói Lưu Phong không phải là con đẻ của nàng, nhưng nàng lại là chính thê của Thái Tử. Cẩn thận mà nói thì nàng và Lưu Phong cùng nhau kỳ thực cũng là phương hại đến luân thường đạo lí.

Chỉ là hai người trong lúc đó mức độ khác nhau.

Hơn nữa. Cần biết lý lẽ của rất nhiều người là xem có được Thái tử phi nguyện ý không.

Với lão Hoàng đế thì Thái tử phi không tình nguyện.

Vì thế a, mới nói tới đạo lý lớn lao như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một thủ đoạn cự tuyệt mà thôi.

"Láo xược, chưa từng có người dám cự tuyệt ý tốt của trẫm—!" Lão Hoàng đế vung tay chộp Thái tử phi.

Thái tử phi mặc cho tay của lão Hoàng đế đang nắm cổ của mình, nàng lạnh lùng nói: "Bệ hạ, chẳng lẽ ngài cầu tình không được nên muốn giết ta?"

Nhẹ nhàng thoát khỏi uy hiếp của lão Hoàng đế, Thái tử phi khinh thường cười cười: "Nếu như ngài dám giết ta, Bất Tử Chiến sĩ của ta tuyệt đối cũng không để cho ngài dễ chịu. Hơn nữa, ngài có thể còn không biết quan hệ của ta và Lưu Phong. Nếu ngài giết ta, hắn cũng sẽ không bỏ qua ngài"

Lão Hoàng đế kinh ngạc lùi lại mấy bước, chỉ vào Thái tử phi, cả giận nói: "Lẽ nào ngươi lại cấu kết với Lưu Phong? Ngươi đồ tiện nhân này, uổng phí con ta năm đó luôn sủng ái ngươi. Nhưng ngươi lại làm những việc vô sỉ trên lưng nó"

Lão Hoàng đế cũng hoàn toàn quên là mình cũng định câu dẫn con dâu.

"Phì—!"

Thái tử phi thực sự phẫn nộ: "Bệ hạ, xin tự trọng, cái gì mà thông đồng. Nói thật cho ngài biết, ta và Lưu Phong là thật tâm yêu nhau. Nhưng có câu người nói đúng, ta vì điện hạ mà giữ đạo hiếu thủ tiết đã nhiều năm như vậy, giờ cũng nên vì mình suy nghĩ một chút. Không sai, ta thực sự cần một nam nhân."

Lão Hoàng đế ngẩng đầu lên sa sầm nói: "Ngươi cho là ngươi có Bất Tử Chiến sĩ và Lưu Phong thì không cần phải nhún nhường sao. Đừng quên trẫm mới là thiên tử. Tất cả đế quốc đều là của trẫm"

Thái tử phi tàn độc nhìn lão Hoàng đế, thân thể hơi run rẩy mà nói đầy ác ý: "Bệ hạ, người sai rồi. Người đã già, thế cục của đế quốc người đã không cách nào mà khống chế."

Nói đến đây, Thái tử phi lần thứ hai khẽ thốt ra một tiếng quát lạnh lẽo: "Ngài dám động tới Lưu Phong không? Người dám động đến Yến vương không? Thế cuộc của đế quốc thực là tế nhị, ai thì người cũng không dám động. Phải không?"

"Ha hả—!"

Thái tử phi cười châm chọc: "Là Hoàng đế mà làm những việc như ngài thì thật đúng là bi ai a."

Lão Hoàng đế tàn bạo nói: "Tiện nhân, ngươi đợi đó. Sớm muộn ngươi sẽ biết uy nghi thiên tử của trẫm. Sớm muộn ngươi sẽ hối hận vì lời cự tuyệt ngày hôm nay"

Ngừng một chút, lão Hoàng đế đột nhiên nói rằng: "Quên nói cho ngươi biết, ngươi cho là cùng với Lưu Phong thì ngươi sẽ không vi phạm luân thường đạo lí sao. Hắn là người Hoàng tộc."

Lời này vừa nói ra, Thái tử phi hơi kinh ngạc mà thầm nghĩ, làm sao lão lại biết được. Chẳng lẽ lão đã biết tất cả chuyện năm đó?

"Không có khả năng a—!"

Thái tử phi rất nhanh tự phủ định suy đoán của mình. Nàng xác định lão Hoàng đế không biết tất cả chuyện năm đó, bằng không thì thái độ của lão sẽ không như vậy.

"Sự tình của chúng ta không cần ngài quan tâm. “Thái tử phi không đồng ý:” Bệ hạ, giờ không còn sớm nữa. Bản cung muốn nghỉ, xin mời ngài quay về"

Đối mặt sự khiêu khích và càn rỡ của Thái tử phi, lão Hoàng đế giận dữ đến nhăn nhúm mặt mày. Lão âm hiểm nói: "Điềm nhi, ngươi nhớ kỹ cho ta. Ngày hôm nay ngươi sỉ nhục ta, sớm hay muộn sẽ có một ngày ta trả lại gấp bội"

Liên tiếp cười điên cuồng mấy tiếng, lão Hoàng đế quay người rời đi.

Thái tử phi nhìn theo bóng lưng của lão Hoàng đế mà cười thảm chán ngán nói: "Lão già kia, già mà không kính. Với đức hạnh của ngươi như thế mà còn có ý định động đến bản cung"

Vừa ra khỏi Đông cung lão Hoàng đế đột nhiên nghiêm mặt. Đôi mắt trên gương mặt nhăn nheo bốc ra ngọn lửa oán giận đến cực điểm, lão lạnh giọng nói: "Lưu Phong, đồ đáng chết này, ta sớm muộn cũng giết ngươi." Không cần biết hắn là Trịnh Vương Thế tử hay có thân phận như Vu Thiên suy đoán, lão Hoàng đế đã bị hắn chọc giận tới cùng cực. Đầu tiên là chuyện Ân Quý phi, hôm nay lại đến chuyện Thái tử phi. Lão Hoàng đế nghĩ Lưu Phong làm cho mình thật mất mặt, thật thất bại. Lão nhất định phải giết hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio