Chương (H)
"Thương Mặc, em thật đáng ghét!" Đêm qua nghiêm phạt quả nhiên duy trì liên tục đến lúc Triệu Mạt Thương ngất đi mới kết thúc, ngủ một giấc tỉnh dậy liền nhìn thấy Thương Mặc đang mỉm cười, sâu trong thân thể lại còn chôn ngón tay nào đó, lại tưởng tượng đến tà ác đêm qua của nàng, Triệu Mạt Thương nũng nịu trách cứ, "Em khi dễ chị!"
"Ok!" Thương Mặc giơ lên bộ dáng tươi cười, ngón tay còn chôn ở trong cơ thể Triệu Mạt Thương bắt đầu chậm rãi ra vào, "Em sẽ khi dễ chị. "
"A. . . Ách. . ." Triệu Mạt Thương vốn đã toàn thân vô lực, lần này càng thêm mềm yếu hơn, tay chợt nắm chặt sàng đan, "Tiểu Đản. . . Không muốn. . ."
"Ồ? Không phải chị bảo em khi dễ chị sao?" Thương Mặc làm bộ rất vô tội nhìn cô, ngón tay không nhanh không chậm lại một lần nữa ra vào ở nơi ẩm ướt kia của Triệu Mạt Thương, nhìn đôi mắt của tiểu mỹ nhân giống như dần dần ướt át, chỉ cảm thấy muốn như thế nào đều không đủ.
"Không muốn. . ." Đêm qua điên cuồng sớm đã đã tiêu hao hết thể lực, khuôn mặt Triệu Mạt Thương tràn đầy nước mắt cầu xin, run rẩy, "Tiểu Đản, lấy ra có được không. . ."
"A...." Nghiêng đầu thoáng suy nghĩ vài giây, gật đầu, Thương Mặc dùng tốc độ rất chậm rãi đem ngón tay chậm rãi rời khỏi, chỉ làm cho thân thể Triệu Mạt Thương càng thêm run rẩy kịch liệt, đến khi sắp hoàn toàn rời khỏi, rồi lại rất nhanh lại một lần nữa tiến vào chỗ sâu nhất.
"A...." Một tiếng la to, Triệu Mạt Thương cầm lấy ga giường đầu ngón tay hiện ra trắng bệch, thân thể trắng nõn lại trở nên hồng hào khiến người khác tâm động, "Mặc... Rất quá phận...."
"Ah.... Thực xin lỗi!" Thương Mặc lập tức xin lỗi, vốn là vẻ mặt vô tội lúc này có vẻ càng thêm thuần lương, "Quá trơn rồi, em không nghĩ qua lại trơn trượt tiến vào....."
"Thương Mặc...." Triệu Mạt Thương hận chết Thương Mặc ý đồ xấu kia, ngay cả tên gọi yêu thương cũng không gọi, cảm giác được ngón tay kia lại đang chậm rãi rời khỏi, thân thể bắt đầu càng ngày càng khó nhịn, "Em.... Em...."
"Bảo bối kẹp chặt quá, thật là khó nha...." Thương Mặc cau mày, thối lui đến lối ra lúc lần nữa rất nhanh tiến vào, "YAA.A.A.., vừa trơn tiến vào. . ."
"Em, đáng ghét ! ! !" Cánh tay Triệu Mạt Thương chợt ôm chặt lấy Thương Mặc, mang theo tiếng khóc nức nở mà yêu kiều, "Mặc. . . Nhanh lên một chút. . . Ách. . ."
"A..., nhanh lên hở?" Thương Mặc nháy mắt mấy cái, nhìn xem người nào đó sắp khóc lên, khẩu khí rất không xác định, "Bảo bối không phải chị bảo em lấy ra sao?"
"Em...." Bị nàng một mực mở miệng nói lời cảm thấy khó xử khiến cho không dám lại trợn mắt, Triệu Mạt Thương gắt gao cắn môi, không muốn nói lời để cho Thương Mặc đắc ý.
"Bảo bối ngoan, nói muốn em đi." Thương Mặc ôm Triệu Mạt Thương đưa lưng về mình ngồi xuống, từ phía sau ôm lấy cô, ngón tay vẫn ở chỗ cũ nơi đó chậm rãi ra vào, ôn nhu dụ dỗ Triệu Mạt Thương, "Nói muốn em em cũng nhanh chút. . ."
"Tiểu Đản. . . Không. . ." Triệu Mạt Thương tựa ở trong lòng Thương Mặc, chợt nghiêng đầu cắn cổ Thương Mặc, nhưng ở tình huống khiến người ta mất lý trí này như trước không nỡ dùng lực đi cắn, mà là dùng sức ở cổ nàng mút ra hồng ấn, "Không muốn. . . Đừng lại khi dễ chị nữa. . ."
"Ngoan, nói muốn em...." Thương Mặc thở phì phò, thái dương sớm đã tràn đầy mồ hôi, "Nói muốn em, em sẽ không khi dễ chị nữa. . ."
"Ô. . ." Triệu Mạt Thương gần như sắp khóc lên, ngửa đầu, nhìn ánh mắt Thương Mặc tràn ngập đối với mình muốn chiếm làm của riêng, "Tiểu Đản. . . Chị muốn em. . . Chị muốn. . . Ô. . ."
"Ngoan. . ." Thương Mặc khắc chế thật lâu động tác rốt cục trên diện rộng mà hoạt động, trong lúc ra vào mang ra rất nhiều dịch thể nhiễm ướt sàng đan, đêm hôm qua đã bị giằng co cả đêm Triệu Mạt Thương không chịu nổi mà khẽ khóc, "Tiểu Đản. . . Đừng. . . Thật là khó. . . Khó chịu. . . Ô ô. . ."
"Rất nhanh. . . Rất nhanh thì tốt rồi. " Thương Mặc ôm chặt cô, động tác trên tay nhanh hơn, "Ngoan, không khóc không khóc. . ."
"Tiểu Đản. . . A. . ." Chỗ sâu nhất địa phương chợt bị dùng sức đâm vào, toàn thân Triệu Mạt Thương cứng đờ, gào thét một tiếng mềm nhũn xụi lơ tại trong lòng Thương Mặc, chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp đều có chút cố sức.
Ôm cô một lần nữa nằm xuống, Thương Mặc ôn tồn mà hôn gò má của cô, "Bảo bối bảo bối. . ."
Triệu Mạt Thương vô lực dựa vào nàng, hữu khí vô lực nghe nàng tự mình dỗ dành, trong bụng một hồi phẫn hận.
Rõ ràng tất cả mọi người là nữ nhân, vì cái gì mỗi lần đều chỉ có cô bị giày vò chứ?
Cái người ôm cô dụ dỗ này, trong ngày thường luôn là một bộ dáng dấp rất vô hại đối mặt cô, thực chất bên trong căn bản là một con sói tà ác!
"Em gọi người đến thu thập giường nhé, chúng ta đi tắm có được hay không?" Biết Triệu Mạt Thương lần này chỉ sợ là bị chính mình giày vò thảm rồi, giọng nói Thương Mặc mềm mỏng hỏi thăm, "Tắm xong sẽ thoải mái hơn. "
Mệt mỏi nhắm mắt lại, đã sắp ngủ say nhân nhi bị nàng vừa nói như vậy cũng hiểu được toàn thân dính khó chịu, lười biếng ừ một tiếng, bỗng mở mắt ra phòng bị mà nhìn nàng, "Không cho phép. . . Không cho phép em lại. . ."
"Yên tâm. " Thương Mặc khóe môi hơi vểnh, sủng nịch mà hôn một chút trán của cô, "Em cam đoan không làm chuyện xấu. "
"Thực sự?" Hoài nghi nhìn nàng, Triệu Mạt Thương ở phương diện này đã không dám tin tưởng nàng nữa rồi.
"Thực sự. " Thương Mặc ôm ngang cô lên, rung chuông để cho người thu thập giường chiếu, mình thì ôm Triệu Mạt Thương vào phòng tắm xả nước tắm rửa.
Bồn tắm rất nhanh liền bị nước ấm tràn ngập, Triệu Mạt Thương hưởng thụ mà nhắm mắt lại, Thương Mặc còn lại thật biết điều mà giúp nàng xoa bả vai cùng lưng.
Cùng mỹ nhân cùng tắm gì gì đó, thật ra thì vẫn thích hợp nhất làm chút chuyện tốt đẹp, chỉ là hiện tại Triệu Mạt Thương đã mệt thảm rồi, cho dù Thương Mặc không phải lo lắng đây là đang ở kinh đô, cũng đều vì thân thể Triệu Mạt Thương suy nghĩ mà khắc chế dục vọng của mình.
Đợi sau khi buồn chán tắm rửa xong, Triệu Mạt Thương sớm đã ở trong lòng Thương Mặc lại một lần nữa ngủ say.
Giúp Triệu Mạt Thương lau khô thân thể mặc vào áo choàng tắm, Thương Mặc ôm cô ra khỏi phòng tắm, giường chiếu đã thu thập sạch sẽ.
Đem Triệu Mạt Thương thả lên giường đắp kín mền, Thương Mặc cũng đang mặc áo choàng tắm rung chuông gọi thức ăn, cúi đầu nhìn Triệu Mạt Thương đang ngủ say, ánh mắt ôn nhu.
Trở mình, tay chạm vào chỗ nằm bên cạnh trống trơn, trong lúc ngủ mơ Triệu Mạt Thương chợt mở mắt ra, khi nhìn đến Thương Mặc đang ngồi bên cạnh, mới lại yên lòng nhắm mắt lại, chui vào trong lòng Thương Mặc, siết chặt lấy, giữ lấy hông của nàng lần nữa ngủ say.
Bởi vì một loạt động tác giống như cô gái nhỏ của Triệu Mạt Thương trong bụng một mảnh mềm mại, Thương Mặc phối hợp ôm chặt cô để cho cô có thể ngủ cho thoải mái chút.
Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Thương Mặc tiếp thông điện thoại, đang nghe bên đầu điện thoại kia báo cáo, sau đó giọng nói nhàn nhạt, "Không cần để ý tới. "
Cúp điện thoại, chuông cửa vang lên, Thương Mặc đem Triệu Mạt Thương thả lại trên giường, đứng dậy đi mở cửa, ngoài cửa phục vụ viên đẩy xe, trên xe bày đặt một ít đồ ăn.
Đợi người phục vụ đem mấy thứ cất xong sau đó gật đầu ý bảo nàng đi ra ngoài, Thương Mặc đang muốn đóng cửa, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Nhún nhún vai, Thương Mặc để tay thả lỏng, đẩy người ở cửa một cái lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp xuống.
"Xin chào, nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân. " không nhìn thẳng suýt chút nữa ngã nhào Cận Phi Hàn, Thương Mặc hướng về phía Triệu Đình Vĩ và Đan Trác, cười híp mắt chỉ chỉ đồ trên bàn, "Muốn cùng nhau ăn cơm sao?"
Triệu Đình Vĩ sắc mặt tái xanh, trầm giọng nói, "Mạt Thương ở nơi nào?"
"Ngủ. " Thương Mặc hết sức thành thật mà đáp, cầm chén nhỏ múc chén cháo, dự định đi vào lay tỉnh Triệu Mạt Thương uy chút cháo lại để cho cô ngủ tiếp.
Lại nói tiếp, này cũng chạng vạng tối, nếu để Triệu Mạt Thương của như thế mà ngủ, đói bụng một ngày, đối với thân thể không tốt.
Ánh mắt Đan Trác vẫn không rời một cái ấn ký màu đỏ sậm trên cổ Thương Mặc, nghe được nữ nhi mình đang ngủ, âm thầm hiểu được không nói gì, trên mặt lại bất động thanh sắc.
"Ta muốn mang nó về nhà. " Triệu Đình Vĩ mặt lạnh nhìn xem Thương Mặc, "Giống như gì đó nói."
"Ngày mai chị ấy có lẽ sẽ trở về. " Thương Mặc rất bình tĩnh nói, tiếp lời lấy đối với Đan Trác giơ lên dáng tươi cười, "Đi trở về có thể phiền toái nhạc mẫu đại nhân giúp một chuyện không?"
"Chuyện gì?" Buồn cười nhìn bộ dạng của Thương Mặc, Đan Trác mở miệng hỏi.
"A, có thể để cho chị ấy nghỉ thêm một ngày nữa được không?" Thương Mặc gãi đầu, "Nếu không, chị ấy lại muốn điên cuồng làm việc . "
"Được." Đan Trác gật đầu, nhìn tiếp Triệu Đình Vĩ, "Đã như vậy, chúng ta đi thôi. "
"Đi?" Triệu Đình Vĩ liễm khởi lông mi, khẩu khí hết sức kém, "Phi Hàn, đi vào đem Mạt Thương mang ra ngoài. "
"Tốt. " Cận Phi Hàn rất hưng phấn muốn đi tới phòng ngủ, Thương Mặc hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nhấc chân hướng hắn đá tới.
Cận Phi Hàn chỉ mải hưng phấn bị bất thình lình đạp một cái ngã trên mặt đất như chó gặm bùn, lập tức đứng lên tức giận nhìn Thương Mặc, Thương Mặc mặt không chút thay đổi, "Phòng ngủ của con gái, Cận công tử chớ coi như cái hộp đêm Hoàng thành nha."
"Thương Mặc!" Cận Phi Hàn mới hô một câu, Triệu Đình Vĩ đã giành trước, "Cô không nên quá càn rỡ!"
Thương Mặc chỉ vững vàng bưng trong tay chén cháo, cười lạnh một tiếng không nói lời nào.
"Thương Mặc nói rất có đạo lý. " Đan Trác bỗng nhiên mở miệng nói, "Dù sao nam nữ có khác biệt, Phi Hàn chớ nên đi vào. "
"A di. . ." Cận Phi Hàn không nghĩ tới Đan Trác sẽ nói như vậy, ngẩn người, đã thấy Đan Trác đối với Thương Mặc nói, "Ta đây đi vào có thể chứ?"
Nhíu mày lại, Thương Mặc thực sự không phân rõ Đan Trác muốn làm cái gì, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy bát cháo trong tay sắp nguội mất, gật đầu, "Được. "
Cùng Đan Trác cùng nhau vào trong phòng, Thương Mặc đem bát để ở bàn trên đầu giường, đi tới bên giường ôm lấy Triệu Mạt Thương, thân mật dùng trán kề sát Triệu Mạt Thương, "Bảo bối. . ."
Miễn cưỡng mở mắt ra, thấy là Thương Mặc, Triệu Mạt Thương chu chu mỏ tiến vào trong lòng Thương Mặc, nhắm mắt lại, âm thanh nho nhỏ miễn cưỡng, "Ưm...."
"Ngoan, trước ăn một chút rồi ngủ tiếp. " Thương Mặc đỡ lấy cô, cầm qua chén cháo, múc một thìa cháo thổi nguội một chút, dụ dỗ Triệu Mạt Thương, "Mở miệng, tới, a. . ."
Triệu Mạt Thương lần nữa bĩu môi, mở mắt ra, nhìn bộ dáng Thương Mặc vẻ mặt cưng chiều, lại một lần nữa nhắm mắt lại, miệng lại ngoan ngoãn mở ra, nuốt xuống thìa cháo kia.
Đan Trác ôm ngực, có chút hăng hái mà nhìn bộ dạng hai người này ngọt ngào ấm áp, trong mắt tràn đầy tiếu ý.
Cẩn thận từng li từng tí mà đem chén cháo đút hết, Thương Mặc đem bát để qua một bên, ôn nhu nói, "Còn muốn hay không?"
Tuy là cái bụng vẫn còn có chút đói, nhưng mà buồn ngủ trước mắt, đói bụng tựa hồ cũng không coi vào đâu, Triệu Mạt Thương từ đầu tới đuôi đều từ từ nhắm hai mắt, tay siết chặt lấy, giữ lấy eo của Thương Mặc, rất là lười biếng, "Không muốn...."
"Vậy chị ngủ đi. " Thương Mặc cũng biết chị ấy mệt mỏi, đem cô thả lại trên giường, mới chịu đứng dậy, Triệu Mạt Thương hai tay quấn lên cổ Thương Mặc, "Tiểu Đản, ôm ~~ "
Nụ cười trên mặt Đan Trác càng tăng lên.
Khó có được a, lại có thể chứng kiến nữ nhi nhà mình lạnh như băng một mặt tiểu nữ nhân khả ái như thế, hôm nay theo Triệu Đình Vĩ và Cận Phi Hàn tới xem náo nhiệt, quả nhiên không đến nhầm.