Chương
Theo Triệu Mạt Thương vào thang máy, Thương Mặc do dự một chút, suy nghĩ đến trong thang máy có camera giám sát, vẫn không có tiến lên dắt tay cô, chỉ là ngưng mắt nhìn Triệu Mạt Thương cười ngây ngô.
Trong ngày thường nếu như nhìn thấy Thương Mặc như vậy, Triệu Mạt Thương chắc chắn đáy lòng sẽ mềm nhũn, tiếp theo tiến lên trấn an Thương Mặc đối với nàng ôn nhu cười, ngày hôm nay lại là thế nào cũng không muốn, chỉ mặt lạnh nhìn chằm chằm cửa thang máy không nhìn Thương Mặc.
Kẻ ngu ngốc đến mấy đều có thể ý thức được không đúng, huống hồ là từ trước tới nay đều mẫn cảm thông minh, Thương Mặc.
Đợi sau khi cửa thang máy mở, Triệu Mạt Thương trực tiếp ra thang máy thẳng đến phòng làm việc của mình, Thương Mặc vội vàng đuổi theo, vừa vào phòng làm việc đóng cửa lại, lập tức gấp gáp đi vài bước ôm lấy Triệu Mạt Thương, "Làm sao vậy?"
Từ chối vài cái, Triệu Mạt Thương tức giận nói, "Em tới tìm học tỷ làm cái gì, tìm vị hôn phu của em đi!"
Cái gì?
Thương Mặc ngẩn người, tay như trước ôm chặt Triệu Mạt Thương, một lúc lâu, bật cười, gò má dán lên gò má của Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng ma sát, "Bảo bối ghen tị?"
Lại giãy mấy cái vẫn là tránh không ra, Triệu Mạt Thương cuối cùng cũng không có giãy giụa nữa, mà tựa vào trong lòng Thương Mặc, có chút rầu rĩ không vui, "Tiểu Đản, chị không vui. "
"Em biết." Giọng nói của Thương Mặc nhu hòa dỗ ngọt cô, " Em sẽ vẫn hống chị đến khi chị hài lòng. "
"Bọn họ thật sự là vị hôn phu của em sao?" Nghe được lời của Thương Mặc tự nhiên cảm thấy cảm động, nhưng là chuyện của huynh đệ Chu Nghiễn vẫn ngạnh ở trong lòng, làm cho Triệu Mạt Thương không nhịn được khó chịu.
"A. . ." Tâm niệm vừa động, Thương Mặc từ trong túi móc ra cái vòng ngọc kia, lôi kéo tay trái của Triệu Mạt Thương đeo vào cổ tay của cô, "Đúng là rất hợp."
Ngây ngẩn nhìn vòng tay xinh đẹp trên cổ tay trái, Triệu Mạt Thương nhíu mày lại, "Tiểu Đản. . ."
"Bút, Mực, Nghiễn, Chu thị. " Thương Mặc bỗng nhiên thở dài, gằn từng chữ đem các loại từ nói ra khỏi miệng, có chút mệt mỏi đem cằm gác lên trên vai Triệu Mạt Thương, "Chị nghĩ như thế nào?"
Tay phải vuốt cái vòng ngọc kia, chân mày Triệu Mạt Thương vẫn chưa giãn ra, suy tư trong chốc lát, đột nhiên trừng lớn mắt, "Tiểu Đản, em. . ."
"Xuỵt. . ." Thương Mặc cánh tay ôm thật chặt eo của Triệu Mạt Thương, âm thanh có chút run rẩy, "Không cần nói ra miệng. "
Mạnh mẽ chuyển thân thể cùng Thương Mặc mặt đối mặt, Triệu Mạt Thương đưa tay vỗ vỗ gò má Thương Mặc hồi lâu, môi dán môi của nàng, âm thanh khàn khàn càng thêm ôn nhu, "Vô luận như thế nào, Tiểu Đản vĩnh viễn là Tiểu Đản của chị. "
Đầu Thương Mặc tựa vào vai Triệu Mạt Thương rất lâu sau đó đều chưa từng nâng lên, mà Triệu Mạt Thương cũng mặc nàng ôm, tay từng cái mà nhẹ vỗ về lưng của nàng trấn an nàng.
"Cho nên, em và huynh đệ Chu thị không có gì. " hai người cứ như vậy ôm nhau hồi lâu, Thương Mặc chợt nhớ tới Triệu Mạt Thương còn không có ăn cái gì, phấn chấn tinh thần, rất miễn cưỡng hướng về phía Triệu Mạt Thương lộ ra một nụ cười, "Cái vòng tay kia là. . . Ông nội của bọn họ cho em. . ."
"Ông nội?" Chợt nhớ tới phần tài liệu kia trên bàn của mình, Triệu Mạt Thương cúi đầu nhìn vòng ngọc trên cổ tay chính mình, khuôn mặt hơi đỏ lên, "Đó là đưa cho em, em đưa cho chị làm cái gì. . ."
"Ách, cũng không tính là cho em." Thương Mặc rất là nghiêm túc nhìn cô, "Ông ấy nói để cho em đưa cho cô bé nhà Triệu gia, nhưng em không biết cô bé nhà Triệu gia là ai, ôi chao. "
"Thương Mặc!" Triệu Mạt Thương vừa thẹn vừa bất đắc dĩ, nhẹ tay véo nhẹ gò má Thương Mặc, "Em vừa khôi phục tinh thần liền tới trêu chọc chị. "
"Hắc. . ." Tay Thương Mặc nắm chặt lại đem cô một lần nữa ôm vào trong lòng ngực mình, "Vừa rồi là thật sự tức giận, phải không?"
". . ." Triệu Mạt Thương trầm mặc vài giây, rất nhẹ rất nhẹ mà nói, "Ừ."
"Đứa ngốc. . ." Thở dài hôn một cái lên trán của cô, Thương Mặc lấy trán của mình để lên trán của cô, "Tựa như em biết rõ chị cũng vậy có vị hôn phu, cho dù em có vị hôn phu, chị cũng có thể không hoảng hốt không gấp gáp. "
"Ừ...." Chần chờ suy nghĩ trong chốc lát, Triệu Mạt Thương hơi hơi cắn môi, "Chị chán ghét em gọi chị là học tỷ. "
"Vậy sau này không gọi nữa." Thương Mặc nhẹ giọng cười, thân mật đánh đánh lên sống mũi của nàng, "Đói bụng rồi phải không?"
"Ừ." tựa ở trong ngực của nàng, như thế nào đều không nỡ thẳng người lên, tay Triệu Mạt Thương vẫn ôm lấy hông của nàng, mà Thương Mặc vừa muốn kéo ra khoảng cách của hai người, lại bởi vì nàng động tác này dán trở về, không khỏi ngốc lăng, tiếp theo cười ra tiếng.
"Cười cái gì mà cười!" Triệu Mạt Thương thò tay nhẹ nhàng bóp lấy thịt mềm bên hông của nàng, Thương Mặc thấy cô tựa hồ có chút thẹn quá hoá giận rồi, sờ sờ cái mũi, "Không có, chúng ta đi ăn cơm đi. "
"Hừ hừ. . ." Triệu Mạt Thương uy hiếp hừ hai tiếng, buông tay ra, chợt thở dài.
"Tại sao lại không vui?" Tay Thương Mặc nâng cằm của Triệu Mạt Thương, "Tới, nàng, cười một cái cho Thiếu chủ nào. "
"Thương Mặc! ! !" Triệu Mạt Thương hờn dỗi lấy ra tay nàng, "Em đáng ghét...."
"Vậy chị liền đáp ứng em không được không vui nha. " nắm tay cô hướng cửa phòng làm việc đi tới, Thương Mặc vừa đi vừa nói, "Chỉ cần em ở đây, thì không cho phép chị không vui. "
Nhưng mà Triệu Mạt Thương cũng tại lúc Thương Mặc thò tay cầm chặt tay cầm cái cửa dừng bước, một tay kia cũng đặt tại trên cái tay Thương Mặc muốn mở cửa, nhíu lại lông mày, "Tiểu Đản, chị có phải là rất vô dụng hay không?"
Tâm tê rần, Thương Mặc trở tay cầm chặt tay Triệu Mạt Thương, có chút khó khăn mà nói, "Như thế nào.... Sao lại bỗng nhiên nghĩ như vậy?"
Triệu Mạt Thương tự ti, đã từng là kiểm sát trưởng nổi tiếng trong giới kiểm sát, cư nhiên vào hôm nay hỏi nàng chị ấy có phải là rất vô dụng hay không. . . Biến chuyển như vậy, để cho nàng làm sao có thể không đau lòng.
"Cái gì chị cũng đều không thể giúp em." Triệu Mạt Thương cầm lấy ống tay áo Thương Mặc, cúi đầu không nhìn Thương Mặc, thân thể khẽ run, "Chị nói ở chỗ này chị phải bảo vệ em, nhưng là trên thực tế, cũng luôn là em đang bảo vệ chị. "
Ngày hôm nay, biết Thương Mặc đáp ứng đi ra ngoài ước hẹn với Chu Nghiễn, cô muốn ngăn cản không thể nào ngăn cản, cô muốn bảo hộ không có năng lực bảo hộ, trước đó cảm thấy Thương Mặc có thể gặp nguy hiểm, rồi lại chỉ có thể khiến người ta tra những thứ tư liệu vô dụng kia, đồng thời lúc cầm lấy những tư liệu kia, càng cảm thấy vô lực.
Vô luận cô cố gắng thế nào, cô không có biện pháp với tới Thương Mặc đạt tới cao độ, hai người bọn họ vốn ở lĩnh vực bất đồng, mà nay cô vì Thương Mặc nhảy vào lĩnh vực này, cũng không thế nào bắt tay vào làm, như vậy vô lực, thực sự làm cho cô rất khó chịu rất uể oải.
Thương Mặc lặng lẽ nhìn Triệu Mạt Thương nghẹn ngào nói đến đây lại nói, nhiều lần muốn đem cô ôm vào trong ngực, lại nhịn xuống, thầm nghĩ nghe Triệu Mạt Thương nói xong hết thảy.
"Chị rõ ràng một mực cố gắng, thế nhưng mà như thế nào đều làm không được đến bảo vệ em." Bả vai Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng run rẩy, một giọt nước mắt chảy xuống đến trên mặt đất, lại giống như nhỏ xuống trên ngực Thương Mặc nặng nề giống như muốn làm cho Thương Mặc cảm thấy thở không nổi, "Lúc trước cũng vậy, chị chỉ biết gây phiền toái cho em, bây giờ trở về tới nơi này, cái gì chị cũng đều không giúp được em. "
Ngực rầu rĩ, vốn bởi vì mơ hồ đoán được quan hệ của mình và Chu gia mà có chút mờ mịt, lúc này lại thấy Triệu Mạt Thương như vậy, hai tay Thương Mặc xuôi bên người nắm thành quyền, bỗng nhiên mở miệng, "Cùng em cùng nhau trở về đi. "
Triệu Mạt Thương hãy còn cúi đầu, còn muốn nói gì nữa, lại chợt nghe những lời này của Thương Mặc, không khỏi ngây ngẩn cả người.
"Cùng em trở về, cậu nói, giới kiểm sát vĩnh viễn hoan nghênh chính nghĩa lẫm nhiên, Triệu kiểm sát trưởng. " Thương Mặc ngồi xổm, ngửa đầu nhìn Triệu Mạt Thương, "Nơi đó mới là vị trí của chị, em không muốn chị ủy khuất mình ngồi ở trong cái phòng làm việc này. "
Nàng nghĩ đến lời nói của lão nhân kia, "Khó có được cô bé chính trực quật cường như vậy chịu vì em mà trở về đây. "
Nhưng mà, nàng thực sự không cần Triệu Mạt Thương làm ra hy sinh như vậy, huống hồ, nơi đây quả thực không phải lĩnh vực Triệu Mạt Thương am hiểu nhất, tiếp tục miễn cưỡng ở nơi này, sẽ chỉ làm cô gái ngốc này càng thêm tự ti mà thôi.
"Tiểu Đản. . ." Nước mắt bất tri bất giác đã đong đầy khuôn mặt dễ nhìn kia, trong mắt Triệu Mạt Thương hàm chứa lệ nhìn Thương Mặc, trong giọng nói vẫn vậy vô lực, "Trở về, vẫn sẽ gây phiền toái cho em. "
"Chị là Triệu Mạt Thương. " Thương Mặc chợt mạnh mẽ đứng lên, tới gần Triệu Mạt Thương, ép buộc cô ngẩng đầu nhìn chính mình, "Triệu Mạt Thương nên là Triệu kiểm sát trưởng, nên vì dân chờ lệnh, mà không phải ở chỗ này, vì em và những người đáng ghét kia đọ sức, làm ra chuyện vi phạm lý tưởng của chính mình."
Tập đoàn Trường Vĩnh lớn như vậy, làm ra một số chuyện nào đó, cũng không phải nhất kiện lưỡng kiện đơn giản như vậy, mà Triệu Mạt Thương ngồi ở vị trí này, chứng kiến, tiếp xúc lại có bao nhiêu hắc ám, những thứ này cùng tính tình cao thượng như đóa hoa sen của cô đụng nhau, lại là cỡ nào để cho cô khó chịu bất kham.
"Hơn nữa, đã không có người nào có thể chuyện làm gì với chị, không cần em xuất thủ, chị cũng có thể giải quyết tất cả các vụ án." nếu không phải hôm nay Triệu Mạt Thương bởi vì Chu gia kích thích mà bạo phát, nàng căn bản không biết Triệu Mạt Thương bởi vì việc này khó chịu thành như vậy, như thế nào xứng nói cái gì chỉ cần nàng ở đây liền nhất định sẽ làm cho Triệu Mạt Thương hài lòng. Cái cô gái chính trực này, từ sau khi trở về đây, liền chưa từng có vui vẻ qua, cho dù nàng đến bồi cô, cô vẫn là đang đối mặt những chuyện làm cho cô buồn nôn không phải sao?
Triệu Mạt Thương ngưng mắt nhìn Thương Mặc, nước mắt sớm đã ngừng, kéo khóe miệng miễn cưỡng cười, "Tiểu Đản, chị không phải ý đó. . . Chị vừa rồi, khả năng là hơi mệt. . . Chị. . ."
"Em bất kể nhiều như vậy. " Thương Mặc cắn răng, trong mắt ưu thương làm sao đều không giấu được, "Là em sơ sót, cho rằng thuận theo ý nguyện của chị chị sẽ vui vẻ, nhưng khi trở về tới nơi này, vốn cũng không phải là ý nguyện của chị, mà là chị bởi vì yêu em mà ép buộc chính mình từ bỏ lý tưởng của mình, căn bản sẽ không để cho chị vui vẻ. "
Nặng nề mà thở ra một hơi, Thương Mặc nhẹ tay nhẹ phẩy qua sợi tóc của Triệu Mạt Thương, "Cho nên, cùng em trở về đi, em là thủ lĩnh của xã hội đen, bảo vệ chị là chuyện rất bình thường mà. "
"Tiểu Đản. . ." Thì thào gọi tên Thương Mặc, trong mắt Triệu Mạt Thương một mảnh mờ mịt, không có chút nào biết nên làm thế nào cho phải.
Cửa phòng vào lúc này bị gõ vang, Thương Mặc nhìn cửa một chút, nhìn Triệu Mạt Thương trưng cầu ý kiến, Triệu Mạt Thương do dự trong chốc lát, đi tới sau bàn làm việc ngồi xuống, sửa sang lại sắc mặt, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu.
Thương Mặc mở cửa, người đứng thẳng ngoài cửa lại là Đan Trác.
Mặc dù biết Thương Mặc ở đây, lại không nghĩ rằng Thương Mặc sẽ mở cửa, Đan Trác rõ ràng ngây người vài giây, tiếp theo cùng Thương Mặc nhìn nhau.
Sờ sờ máy trợ thính trên tai trái, Thương Mặc lại xoay người liếc mắt nhìn Triệu Mạt Thương, lúc xoay người lại, đã là vẻ mặt nghiêm túc, "Nhạc mẫu đại nhân, tôi muốn đem Mạt Thương mang về. "
Nếu là trước kia muốn đem Triệu Mạt Thương mang về chỉ là nhích từng bước, hiện tại chính là kiên quyết nhất định phải làm.