Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân

chương 167

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

"Tiểu Đản, bác sĩ nói em khôi phục rất tốt đó." ánh mặt trời rực rỡ, Triệu Mạt Thương cùng Thương Mặc tay nắm tay ở phụ cận một hoa viên trong bệnh viện tản bộ, Triệu Mạt Thương nghiêng mặt qua nhìn xem sườn mặt thanh tú dễ nhìn Thương Mặc, khóe môi hiện lên nhẹ nhàng nhàn nhạt vui vẻ, giọng nói nhu hòa.

Trong lỗ tai sớm đã không có máy trợ thính, tuy âm thanh nghe được còn hơi có chút mờ nhạt, nhưng bác sĩ nói qua lại tiến hành dược vật trị liệu một đoạn thời gian có thể hoàn toàn khôi phục. Thương Mặc quay đầu, ngưng mắt nhìn Triệu Mạt Thương, nụ cười cố định ở trên mặt, tay nắm thật chặt bàn tay mềm mại của Triệu Mạt Thương, thoạt nhìn có chút ngu xuẩn, trong mắt lại lóe ra quang mang khiến người tâm động, "Ừ."

"Tiểu Đản thật ngoan, phối hợp trị liệu như vậy." Triệu Mạt Thương giơ tay lên vuốt ve sợi tóc của Thương Mặc, trong mắt tiếu ý dạt dào, "Chị nghe Lệnh Hồ Huyên nói trước đây em thường xuyên không chịu uống thuốc. "

"A........" Thương Mặc sững sờ mà trừng mắt nhìn, một hồi lâu, tay kia gãi đầu, có chút ngượng ngùng, "Này..... Tiểu Linh Lung cũng không dám uống thuốc chị ấy tại sao không nói. "

"Phốc xì....." Triệu Mạt Thương bị nét mặt của nàng cùng giọng nói chọc cho bật cười, "Thì ra không phải là không bằng lòng, mà là không dám a. "

"Ách...... Khụ khụ......" Ho khan hai tiếng, Thương Mặc sờ sờ cái mũi, quay đầu nhìn thẳng phía trước ra vẻ đứng đắn, khi nhìn đến người đứng ở cách đó không xa dừng bước. Triệu Mạt Thương theo tầm mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấy ở lối ra vườn hoa có một người đàn ông ước chừng ngoài bốn mươi đang đứng đó, không che giấu chút nào mà đánh giá mình và Thương Mặc.

"Tiểu Đản?" Biết người này nhất định là người Thương Mặc quen biết, Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng lôi kéo Thương Mặc dường như rơi vào trầm tư, bởi vì Thương Mặc hơi nhíu chân mày mà lo lắng, "Làm sao vậy?"

Không rõ hắn đến nơi đây làm cái gì, Thương Mặc cảnh giác nhìn chung quanh một chút, tay nắm chặt tay Triệu Mạt Thương, khẽ lắc đầu, nhìn nam tử kia đi về phía mình, cho đến khi đến trước mặt mình, ánh mắt phức tạp, lúc này mới lên tiếng, "Cậu. "

Người đàn ông ngoài bốn mươi này chính là em trai ruột của Sở Chiêu, vốn nên ở E quốc chỗ của công tước Lư Tạp Tư đợi, Sở Sâm. Thương Mặc nhìn cậu mình, nghĩ đến Triệu Mạt Thương đã từng đối với mình nói qua mẹ của mình là ở cô nhi viện lớn lên, không khỏi có từng tia nghi hoặc. Nếu như nói mẹ của nàng là cô nhi, như vậy người em trai này là từ đâu tới?

Ánh mắt rơi vào trên hai bàn tay giao nhau của Thương Mặc và Triệu Mạt Thương, Sở Sâm trầm mặc một hồi, ngẩng đầu, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Triệu Mạt Thương hồi lâu, giọng nói nghe không ra tâm tình, "Cô chính là Triệu Mạt Thương?"

Triệu Mạt Thương là nghe qua Thương Mặc nói đến người cậu này, dù sao ban đầu ở E Quốc và trên biên cảnh gặp phải nguy hiểm, một bộ phận trách nhiệm phải quy tội cho Sở Sâm. Trong lòng mơ hồ đối với người cậu này của Thương Mặc có chút bất mãn, có chút bất đắc dĩ, lúc này cũng chỉ duy trì bình tĩnh ngày thường nói, "Đúng vậy. "

Nhíu nhíu mày lại, Thương Mặc thoáng hướng bước tới trước nửa bước, đem Triệu Mạt Thương hộ tống ở sau người, "Cậu tới nơi này là....... ?"

Sở Sâm thấy Thương Mặc như vậy phòng bị chính mình, thở dài, "Chuyện cho tới bây giờ, ta có thể làm gì?"

Hắc đạo trong nước đã xảy ra rung chuyển lớn như vậy, ngay cả E quốc bên kia, hắc đạo đều chịu ảnh hưởng. Hắn chỉ là nhận được tin tức biết Thương Mặc bị trọng thương liền vội vã trở về, cũng không có suy nghĩ nhiều cái khác. Kỳ thực lần trước thời điểm biết Thương Mặc từ biên cảnh E quốc trở lại lọt vào ám sát, hắn cũng có chút hối hận. Thông minh như hắn, lại được Công tước Lư Tạp Tư tín nhiệm, nắm trong tay quyền lực không coi là nhỏ, tự nhiên đoán được mình bị người lợi dụng, thiếu chút nữa hại chết cháu ngoại chính mình thương yêu nhất, trong lòng dĩ nhiên có hổ thẹn. Thế nhưng, lúc đó trong E Quốc đã xảy ra một sự tình, hắn không phân thân ra được, vì vậy mới không có đi thăm Thương Mặc thụ thương phải vào bệnh viện. Lúc này biết Thương Mặc bị thương, liền đem sự tình thu xếp ổn thỏa sau đó chạy về nước nhìn nàng một cái.

Chỉ là, không nghĩ tới Thương Mặc cư nhiên đề phòng hắn như vậy.

Ánh mắt vẫn có vẻ vô cùng cảnh giác, Thương Mặc không chắc cậu của mình có thể cũng bởi vì cố chấp ý niệm trong đầu mà lòng mang ý nghĩ chia rẽ nàng và Triệu Mạt Thương hay không, nhìn thẳng Sở Sâm một lúc lâu, rũ mắt xuống, "Mặc Nhi hy vọng cậu không cần lo chuyện tình cảm cho Mặc Nhi, nếu không....."

Mới muốn tiếp tục nói cái gì đó, Triệu Mạt Thương chợt nhẹ nhéo nhéo tay Thương Mặc, ngăn lại lời nàng còn muốn nói ra.

Dù sao cũng là cậu của Thương Mặc, cô không muốn Thương Mặc bởi vì nguyên nhân là mình mà cùng cậu vạch mặt. Lấy trình độ yêu mẫu thân của Thương Mặc đến xem, đối với người cậu này nhất định cũng rất có cảm tình.

Thương Mặc liếc mắt nhìn Triệu Mạt Thương, sờ cái mũi, ngoan ngoãn cúi đầu không nói.

Nhìn cháu gái ngoại của mình nghe lời như vậy, Sở Sâm thở dài, nhìn thẳng Triệu Mạt Thương, "Có thể cùng Triệu tiểu thư nói vài câu không?"

Chợt ngẩng đầu, Thương Mặc đang muốn nói gì, Triệu Mạt Thương đã gật đầu, "Có thể. "

Vì vậy ở trong ánh mắt lo lắng của Thương Mặc, Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng đưa tay từ trong tay nàng rút ra, đối với nàng lộ ra một nụ cười trấn an, theo Sở Sâm đi tới bên cạnh, "Sở tiên sinh, có chuyện mời nói. "

"Nó không thể rời bỏ cô." Sở Sâm cũng không có nhìn Triệu Mạt Thương, mà nhìn cách đó không xa đang nhìn mình cùng Triệu Mạt Thương, Thương Mặc, như có điều suy nghĩ nói. Triệu Mạt Thương hướng về phía Thương Mặc nhìn mình chằm chằm một bộ dáng khẩn trương mỉm cười, "Vâng."

"Như vậy..... Cô thì sao?" Sở Sâm quay đầu nhìn Triệu Mạt Thương, ánh mắt sắc bén, "Con bé không thể rời bỏ cô, cô có thể sẽ rời đi nó sao?"

"Sẽ không. " mặc dù không hiểu ý tứ của Sở Sâm, Triệu Mạt Thương vẫn thuận theo tâm ý của mình, không chần chờ chút nào mà nói, "Cháu cũng giống vậy không thể rời bỏ em ấy."

Nhìn cô gái không chút nào khiếp đảm vẻ mặt lạnh nhạt này, Sở Sâm chợt nhớ tới tỷ tỷ của mình, người kia ở năm đó đã làm trước mặt Trung tướng Chu Chiến Quốc, cô gái này thái độ cũng giống như thế. Ở trước mặt Chu Chiến Quốc áp lực cường thế, không chút do dự nào nói ra sẽ không trốn tránh, sẽ một mực cùng một chỗ với Chu Thần Nho. Đồng dạng ánh mắt, đồng dạng giọng nói, hai mươi mấy năm trước người kia nữ tử ôn uyển khó được thần sắc kiên nghị cùng thần sắc ngày nay của Triệu Mạt Thương chồng chéo lên nhau, Sở Sâm đột nhiên cảm giác được ánh mắt có chút mờ nhạt, trầm mặc hồi lâu, gật đầu, "Ta hiểu được. "

Cho nên, đây chính nguyên nhân Thương Thần Nho không ngăn cản Thương Mặc và Triệu Mạt Thương cùng một chỗ sao?

Nếu vậy, hắn thật sự đã hiểu rõ.

Triệu Mạt Thương khí định thần nhàn nhìn Sở Sâm nói qua những lời này tiếp tục dáng dấp trầm tư, ánh mắt rơi vào trên người thường thường nhìn quét chung quanh, Thương Mặc, trong lòng ấm áp, một mạch ở trong lòng không ngừng mà âm thầm nhớ tới đứa ngốc kia, đôi mắt nhu tình như nước. Khoảng cách quá xa, Thương Mặc thấy không rõ vẻ mặt Triệu Mạt Thương, lại dựa vào trực giác biết Triệu Mạt Thương đang nhìn chính mình, dắt khóe miệng miễn cưỡng cười cười, trong lòng vô cùng khẩn trương.

Từ sau khi mẹ nàng qua đời Sở Sâm liền mất tích, theo lời giải thích của ba ba nàng là bởi vì hiểu lầm nguyên nhân cái chết của mẹ nàng mà oán hận ba ba nàng, hơn mười năm không thấy, duy nhất một lần gặp mặt liền xảy ra xung đột kịch liệt như vậy. Nàng căn bản sờ không rõ ràng lắm ý nghĩ bây giờ của Sở Sâm, nhưng mà ý tứ trong mắt Triệu Mạt Thương rõ ràng chính là không cho phép nàng xằng bậy. Lúc này nàng chỉ có thể đứng ở xa xa bọn họ chăm chú nhìn, một khi xảy ra bất cứ chuyện gì, liền tiến lên.

Nghĩ đến, cậu của nàng cũng còn sẽ cố kỵ tánh mạng của nàng, nếu dùng tính mệnh lẫn nhau uy hiếp, Sở Sâm chắc là sẽ không đối với Triệu Mạt Thương thế nào mới đúng.

Nghĩ tới đây, Thương Mặc nhớ lại trước đó ở trong kho hàng, dáng vẻ Triệu Mạt Thương cầm dao găm từ trong lòng ngực mình lấy đi gác ở trên cổ uy hiếp Cận Phi Hàn, khóe miệng hơi hơi cong lên, ánh mắt ấm áp. Nàng hiểu rõ cảm giác lúc đó của Triệu Mạt Thương, thì ra người yêu nhau quả nhiên chính là tâm ý tương thông như vậy nha.

"Như vậy, ta cũng yên lòng. " Sở Sâm tâm tư hỗn độn, ngẫu nhiên vừa nhấc mắt nhìn thấy lúc Triệu Mạt Thương nhìn Thương Mặc khóe môi độ cung ngọt ngào, rốt cục quyết định, "Ta chính là nghe nói tiểu Mặc bị thương, trở lại thăm con bé trở lại thăm một chút."

Tuy nói nét mặt bình tĩnh, trong lòng vẫn có chút bận tâm Sở Sâm sẽ tiếp tục làm khó mình cùng Thương Mặc, lúc này nghe được câu nói của Sở Sâm, sau khi Triệu Mạt Thương thoáng kinh ngạc rất nhanh nở nụ cười, "Cảm ơn ngài. "

"Ta nghe nói,trước khi cô cùng với con bé cùng một chỗ, chính là yêu thích nam nhân. " Sở Sâm vẫn có chút không yên lòng, ngưng mắt nhìn Triệu Mạt Thương vài giây, mang theo vài phần thăm dò, "Cùng tiểu Mặc cùng một chỗ, liền không thể kết hôn, cũng không thể sinh con, sẽ không cảm thấy tiếc nuối sao?"

"Em ấy là quan trọng nhất, cháu yêu em ấy, giới tính không quan trọng, chỉ yêu em ấy. " Triệu Mạt Thương thu hồi cười, nhàn nhạt dùng âm lượng bình thường mở miệng nói, "Kết hôn chỉ là một hình thức mà thôi, hiện tại thân nhân của cháu, thân nhân của em ấy......"

Liếc nhìn Sở Sâm, lúc Triệu Mạt Thương nói đến đây, dừng một chút, lại tiếp tục nói, "Hầu như đều đã tiếp nhận quan hệ của hai người chúng cháu, thuộc hạ của em ấy cũng là như vậy, cháu cùng với em ấy, đồng dạng có thể được người nhiều như vậy chúc phúc, có kết hôn có hay không có cái gì khác nhau chứ. "

Sở sâm như trước vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm, nghe xong Triệu Mạt Thương nói những lời này, đang muốn mở miệng, đã thấy Triệu Mạt Thương lại tiếp tục nói, "Huống chi, bác trai nói qua trở về sẽ làm hôn lễ cho cháu và em ấy..... Về phần hài tử, cháu nói rồi cháu sẽ vì em ấy sinh."

"Hử?" Sở Sâm nghe vậy thiêu mi, "Vì Mặc Nhi sinh con?"

Lúc này Thương Mặc sớm đã chờ rất là bất an rồi, nhiều lần nhấc chân muốn hướng bọn họ nơi đó đi tới, do dự một chút, lại đem chân lùi về, đơn giản cái ánh mắt kia lúc Triệu Mạt Thương vừa mới theo Sở Sâm đi ra, lại làm cho nàng dám hành động thiếu suy nghĩ.

Gần đây Thương Mặc, thế nhưng bị Triệu Mạt Thương dạy dỗ. Dạy dỗ được vô cùng nghe lời rồi. (thê nô a, haha =)))

Triệu Mạt Thương hai tay ôm lấy cánh tay của mình, mỉm cười, "Dạ, muốn một đứa con của em ấy, một hài tử giống em ấy, làm cho hài tử kia từ trong bụng cháu đi ra, cùng em ấy cùng nhau đem hài tử nuôi lớn trưởng thành. "

Lần nữa trầm mặc, Sở Sâm đã tìm không ra bất kỳ lý do để phản đối rồi. Một lát, lộ ra một cái nụ cười ấm áp, "Để cho hài tử kia đến đây đi, đừng làm cho nó lo lắng đến hỏng mất. "

Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng gật đầu, đối với đôi mắt Thương Mặc trông mong đang nhìn mình ngoắc ngón tay, Thương Mặc lập tức đã chạy tới, kéo tay cô, vẻ mặt ngốc nghếch.

"Ngoan, cùng cậu nói tiếng xin lỗi, vừa rồi thái độ không đúng ah. " Triệu Mạt Thương giơ tay lên sờ sờ đầu Thương Mặc, giọng nói có chút cưng chiều, "Ân?"

Nháy mắt mấy cái, từ trong mắt cô hiểu được gì đó, Thương Mặc nhất thời mừng rỡ như điên, xoay người hướng về phía Sở Sâm nói, "Xin lỗi cậu, cảm ơn cậu. "

"Phốc........" Mặc nàng lôi kéo tay Triệu Mạt Thương nhẹ giọng bật cười, mà Sở Sâm cũng là như thế, nhìn Thương Mặc ánh mắt rất là sủng ái, "Thời điểm kết hôn, nhớ mời cậu. "

"Dạ!" Dùng sức gật đầu, Thương Mặc nhìn Sở Sâm, lại nhìn Triệu Mạt Thương, nụ cười ngu ngơ trên mặt, ngây ngốc lại hết sức hạnh phúc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio