Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, là ở Túy Hoa lâu, ta nhớ được trang phục của nàng, nhưng không nhớ rõ dáng vẻ.
Năm đó ta mười tám tuổi, vừa được phong làm đại tướng quân, cũng là thời điểm đường làm quan rộng mở. Tuy ta là thế tử của Trấn Nam hầu, nhưng lại kiêu ngạo với công danh của mình tạo nên hơn. Mặc dù đắc ý nhưng ta vẫn phải tuân thủ gia huấn của Long gia, không tùy tiện lộ rõ vui mừng trên nét mặt. Vì lẽ đó, Thương Dung thường xuyên cười nhạo, nói ta còn trẻ mà cứ như lão nhân.
Thương Dung là biểu huynh con bà con xa của ta, có điều chúng ta từ nhỏ thường xuyên gặp gỡ nên khá thân thiết, không phải vì cái gọi là huyết thống, hắn và ta giống nhau, trừ bỏ những người thân nhất, những kẻ được gọi là họ hàng còn lại đều không để ý lắm.
Sau khi được ban danh, ta bận rộn ứng phó với lời mời của các cung, các phủ trong kinh thành, mặc dù không thích, nhưng không thể cự tuyệt toàn bộ. Thương Dung nói hắn không thích náo nhiệt này, chờ đến khi ta rảnh rỗi mới mở yến tiệc ở Túy Hoa lâu tiếp đãi ta. Ta nhất định phải đi.
Ngày ấy ra ngoài khá sớm, trên đường gặp phải Tô tiểu thư nghe nói là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, Tô tiểu thư là nữ nhi của Hữu tướng, Hữu tướng và phụ thân ta có giao tình rất tốt, cho nên ta đành phải nhẫn nại chịu sự dây dưa của nàng. Lúc này ta cảm thấy Tô tiểu thư tuyệt đối không xinh đẹp.
Tới Túy Hoa Lâu, mới vừa đi lên lầu, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, hình như còn có tiếng hí của Phiêu Ảnh. Ta đi ra ngoài, thì ra là một nữ tử bị Phiêu Ảnh dọa sợ mà ngã sấp xuống, chẳng qua Phiêu Ảnh bị kinh động bởi trang sức chói mắt trên đầu nàng kia. Ta vốn định đền tiền để nàng ta đi trị liệu, nàng lại lập tức cự tuyệt, như là nóng lòng muốn thoát khỏi ta. Ta cũng nóng lòng gặp Thương Dung, không để ý lắm, liền bảo La Kiệt dắt Phiêu Ảnh vào chuồng, sau đó lập tức lên lầu, những người phía sau nghị luận cái gì ta cũng không nghe thấy.
Cùng uống rượu với Thương Dung, hắn có vẻ rất cao hứng, nói là vừa nhận được một vụ làm ăn rất vừa ý, chắc là lại chiếm được món hời của người ta rồi. La Kiệt trở lại, hắn cũng rất cao hứng, nói là tiểu nha đầu kia thật sự thú vị [ta không biết sao hắn có thể nhìn ra nàng ta là một tiểu nha đầu], cư nhiên lại chạy đến chuồng ngựa mắng Phiêu Ảnh. Mắng? Nàng có thể mắng Phiêu Ảnh cái gì? Thương Dung thấy có vẻ hay ho, hỏi đến cùng, sau đó nở nụ cười, cười vô cùng gian trá, ta cảm thấy hắn thật giống hồ ly.
Sau đó, còn gặp lại nàng ở một vài yến tiệc, ta nhận ra nàng là nhờ vào trang phục chứ không phải do bộ dạng. Có người nói cho ta biết đó là Nhị nữ của lễ bộ thượng thư Tống Dật. Tống Dật ta biết, là một người rất thích nói lễ giáo, Đại công tử Tống Thư Ngữ là người năm đó đỗ Trạng Nguyên, cũng là một người ổn trọng cẩn thận, xem ra nàng thật giống ngoại tộc. Người kia còn nói cho ta biết, à…… kỳ thật người kia chính là Cửu hoàng tử, cũng là đương kim Hoàng Thượng sau này, hắn nói cho ta biết Tống Nhị tiểu thư ở trong thi hội đọc một bài thơ: “Nữ nhi hỉ, tình lang bất xá hoàn gia lý, nữ nhi nhạc, châu thúy mãn đầu bất hiềm nhiệt. Nữ nhi bi, giá liễu nam nhân thị ô quy, nữ nhi sầu, tú phòng toản xuất cá đại mã hầu.” “Thơ này thật hợp với nàng ta!”
Nói xong thì cười ha hả. Ta cũng không cảm thấy thơ này có gì buồn cười, mà lại cảm thấy có chút quái lạ, nhưng vẫn phối hợp cười cười.
Chỉ là ta vẫn không không nhớ được bộ dạng của nàng, trong những thiên kim tiểu thư ở kinh thành, người tục diễm như nàng không nhiều lắm, nhưng nàng không phải duy nhất. Có điều Phiêu Ảnh lại nhớ được nàng, La Kiệt vẫn kiên quyết nói nàng vẫn chỉ là một tiểu nha đầu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tiên đế băng hà, đương kim hoàng thượng đăng cơ, đổi niên hiệu thành Tường Thụy. Ta vẫn là đại tướng quân như cũ, nhưng không còn người nói ta dựa vào tiên hoàng ân sủng, cũng không có người dám nói vài năm yên bình của Lăng Quốc không có quan hệ với ta.
Trong kinh thành luôn luôn lưu truyền chuyện về ta cùng Tô tiểu thư hoặc Thập Bát công chúa, phụ thân cũng hỏi qua cảm nhận của ta đối với Tô tiểu thư, mẫu thân cũng thỉnh thoảng ám chỉ tình ý của Thập Bát công chúa đối với ta, ta không khẳng định, cũng không phủ nhận chuyện gì, ta chỉ tuân theo gia huấn của Long gia, “Chuyện quan trọng nhất vẫn là công danh sự nghiệp.”
Đương nhiên, ta cũng chỉ là một nam nhân bình thường, ta vẫn sẽ đến Tầm Phương uyển tìm hoa khôi Linh Lung.
Thương Dung có không ít cơ sở làm ăn của chính mình, hắn nói làm người vẫn nên có thứ gì đó nắm chắc trong tay, điều này ta tán thành, hắn không nên chỉ sống vì Thương gia. Ta biết hắn còn có một người hợp tác thần bí, mỗi lần nhắc người tới này, hắn càng cười giống hồ ly.
Trên chiến trường khó tránh khỏi có thương tích, nhưng ta không ngờ ta lại trúng Ám Vô Thiên Nhật. Ta không sợ chết, nhưng tư vị chậm rãi chờ chết trong bóng đêm cũng không thoải mái gì. May mà Hoàng Thượng đã phái người đi mời “Ngọc y” Tư Đồ Trường Nhạc, nghe nói hắn là người duy nhất biết giải độc này, ta và hắn cũng có chút quan hệ cá nhân, chắc chắn hắn sẽ không cự tuyệt.
Tin tức truyền đến, Tư Đồ Trường Nhạc đang ở Tây Xương Quốc, lại không có người biết hắn ở cụ thể chốn nào, cho dù tìm được, đến lúc đó, chỉ sợ…… Tiểu Cữu đến đây, hắn không giải được độc này, chỉ có thể kê chút thuốc để độc tính chậm phát tác. Hắn nói Tư Đồ có một đồ đệ có lẽ người đó cũng có thể giải độc, nhưng lập tức lại tự mình phủ nhận kết luận này. Tư Đồ có đồ đệ? Không phải Quân Tử Duyệt sao? Chưa từng nghe nói hắn am hiểu y thuật. Ta không trở về phủ Trấn Nam Hầu, không muốn chứng kiến cảnh mẫu thân ngày đêm khóc lóc. Hiện tại ta chỉ có thể chờ.
Ban đêm, có người tiến vào phòng ngủ của ta, công lực không cao, nhưng ta lập tức phát hiện mình không thể vận khí, sau khi trúng độc, phản ứng của ta chậm không ít. Cho nên ta đặt Thiên Nữ Tán Hoa ở bên gối.
“Đại tướng quân chớ sợ, tiểu nữ có việc quấy rầy, hoàn toàn không có ý đả thương người.”
Là một nữ tử, hơn nữa còn là một nữ tử mới ra giang hồ, lại còn bảo ta chớ sợ, nhưng ta có thể cảm nhận giọng nói run run của nàng ta.
Ta một bên cùng nàng nói chuyện, một bên dấu Thiên Nữ Tán Hoa trong tay áo, dù sao bây giờ ta chỉ là một người mù.
Không ngờ nàng lại ngồi xuống giường ta, nàng muốn làm cái gì? Làm sao có thể làm ra hành động lỗ mãng thế này?
“Không biết rốt cuộc cô nương đến là có chuyện quan trọng gì, lại phải nửa đêm canh ba trèo lên giường bản tướng quân trao đổi?”
Ta giễu cợt. Nàng cũng không để ý. Lời nói tiếp theo lại làm ta chấn động.
Nàng muốn cùng ta làm một vụ giao dịch, dùng một cái đứa nhỏ, một đứa nhỏ của ta và nàng, để đổi lấy giải dược của Ám Vô Thiên Nhật, trao đổi là tính mạng của ta.
Ta không phải thương nhân, nhưng cơ thể của ta có dòng máu thương gia, cái gì gọi là lợi, cái gì gọi là hại, ta rất rõ ràng. Điều này cũng giống như khi ở trên chiến trường, quan trường, phải trong thời gian ngắn nhất đưa ra quyết định có lợi nhất với mình. Muốn giữ mạng, nhất định phải đáp ứng nàng, cho nên ta đáp ứng. Ngược lại nàng có chút kinh ngạc, hỏi ta vì sao không hỏi nàng cái này, không hỏi nàng cái kia. Vì sao ta phải hỏi? Ta không biết tự mình điều tra sao? Ta khẳng định tự mình điều tra mọi chuyện sẽ chân thật hơn những lời nàng nói.
Ta không giống những con cháu của đám quan phủ khác, ta không để ý đến con trưởng hay con thứ, chỉ cần hắn có thể chứng minh năng lực, ta sẽ không để bất luận kẻ nào khinh thường hắn, còn nếu không thì cho dù là ruột thịt, ta cũng không coi trọng. Huống chi tính mạng của ta đang ngàn cân treo sợi tóc, nếu nàng không thể cứu, ta vẫn có thể lưu lại một đứa con nối dõi, cũng là sự an ủi cuối cùng với phụ mẫu. Như thế, ta càng phải biết thân thể của nàng.
Ta không phải đồ háo sắc, nhưng cũng gặp qua không ít nữ nhân, mỗi người các nàng đều mang đặc sắc riêng, có người lớn mật chủ động, có người ham muốn nhưng còn vờ chống cự, có người thanh thuần ngượng ngùng, có người quyến rũ động lòng, nhưng ta chưa thấy qua nữ nhân nào lải nhải như nàng!
Ta không ngờ lại có nữ nhân trước khi cùng nam nhân điên long đảo phượng (ý chỉ quan hệ xác thịt) lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, cái gì mà người trong giang hồ có ai không chịu cảnh chém giết, thậm chí lôi cả ánh trăng vào. Rồi thì trúng độc không phải lỗi của ta, có lẽ ta sai ở chỗ không có cách nào bịt được miệng của nàng. Một khắc đó, ta chỉ muốn nhanh đưa nàng áp dưới thân, thoát hết quần áo, xong việc thì rời đi. Ta hận ta không nhìn thấy gì.
Ta nghĩ có thể là nàng không gả được ra ngoài, cho nên mới phải dùng hạ sách này.
“Ngươi không phải không dám làm chứ?”
Ta biết nàng không chịu nổi kích thích. Quả nhiên, nàng thở phì phì bắt đầu hành động, đáng tiếc……
Nàng còn dám nói chưa ăn quá thịt heo cũng thấy heo chạy qua, ta rất muốn hỏi nàng thực sự đã gặp heo chạy qua sao. Nhưng nếu còn tiếp tục dây dưa như vậy, trời sẽ sáng. Ta đành phải tự mình động thủ. Ai, đây là cái thế đạo gì, người mù còn phải hầu hạ người mắt sáng.
Sau khi thân thiết xong, nàng bỏ đi rất nhanh. Cảm giác đối với nàng? Trừ bỏ làn da có vẻ láng mịn, không còn cái gì khác. Cái ta quan tâm chính là sau khi trở về Dạ Ảnh sẽ nói cho ta chuyện gì.
Cái gì? Nàng chính là Nhị tiểu thư của phủ Tả tướng, chính là Tống Nhị tiểu thư luôn luôn tục diễm kia. Ta cảm thấy kinh ngạc, không phải bởi vì hình tượng của nàng, mà là thân thế của nàng. Ta nghĩ nữ tử dám làm loại chuyện này hẳn là đệ tử của môn phái nào đó tron giang hồ thích làm những chuyện độc đáo, lại không ngờ rằng là tiểu thư con quan.
Nàng không phải không gả đi được. Tống phủ rất được hoàng thượng coi trọng, người muốn kết thân đếm không xuể, cho dù là thô tục như nàng. Nàng làm như thế, chẳng phải muốn chặt đứt nhân duyên của mình. Có lẽ, đây mới là ý nguyện của nàng. Nghe Dạ Ảnh nói, nàng ở trong phủ không được coi trọng, cho nên có thể nghĩ vị hôn phu tương lai cũng sẽ không tốt: “Nữ nhi bi, gả cho nam nhân là rùa đen.”
Nàng có lẽ bi thương bởi suy nghĩ như vậy đi. Xem ra, nàng cũng không ngu dốt như lời nói của Hoàng Thượng năm đó, có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, chẳng lẽ còn ngu dốt.
A? Từ khi nào ta cũng học kiểu lo sợ không đâu của nàng. Đó là chuyện của nàng, có quan hệ gì với ta đâu!
Dạ Ảnh mang đến một tin tức khác càng khiến ta giật mình. Khinh công của nàng rất giống Lăng Ba Vi Bộ của Huyền Thiên Tông. Ta không hiểu tại sao Tư Đồ phải sửa tên thế này, nghe qua còn tưởng là công phu của nữ nhân. Nàng và Huyền Thiên Tông có quan hệ gì? Quy định của Huyền Thiên Tông là một sư một đồ, cũng chưa nghe nói Quân Tử Duyệt có thu đồ đệ, cũng không thể thu một người như nàng.
“Vì sao nói ‘giống như’? Không thấy rõ sao?”
Ta đối với công lực của Dạ Ảnh rất tin tưởng. Hắn nói nàng thi triển khinh công rất miễn cưỡng, hơn nửa thời gian là đi bộ. Ha ha, xem ra ta khiến nàng mệt rồi.
Nếu đã biết thân thể của nàng, lại tin tưởng nàng thật tâm muốn một đứa nhỏ, mỗi lần nàng nhắc tới đứa nhỏ, giọng điệu rất giống mẫu thân khi nhắc tới ta, ta cũng không muốn tiếp tục tìm hiểu nữa, chỉ nghĩ muốn sớm xong việc. Ta cũng không thích làm loại chuyện này.
Trong khoảng thời gian này, ta không biết được bộ dạng, nhưng lại nhớ kỹ giọng nói của nàng.
Đêm cuối cùng, ta rốt cục có thể bưng kín miệng nàng như ý nguyện. Sau đó, nàng thật sự không tới nữa.
Qua mấy ngày, thương thế trong người ta đã khỏi hoàn toàn. Hoàng Thượng cũng rất ngạc nhiên, người còn tìm được Tư Đồ. Ta lại không nói gì, bởi vì ta đã đáp ứng nàng. Lại qua mấy ngày nay nữa, nàng truyền đến tin vui. Qua tiếp mấy ngày nay, có tin đồn Tống Nhị tiểu thư hành vi không kiểm soát, chưa gả ra đã có thai, bị Tả tướng đại nhân đuổi ra phủ, thậm chí có lời đồn nói nàng bị người ta bội tình bạc nghĩa, người nhà ghét bỏ, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi đã nhảy sông tự sát, ngay cả tên sông cũng nói thật cụ thể.
Ta không tin nàng sẽ tự sát, cho dù là có, cũng chỉ là làm bộ. Nàng luôn có những ý tưởng kỳ quái, ví dụ như mẫu thân cùng người yêu đồng thời rơi xuống nước, sẽ cứu ai trước. Mà lần này lại làm lớn chuyện khiến cho mọi người đều biết, là vì sao? Vì trả thù người nhà? Cho dù như vậy cũng không nên hủy đi thanh danh của mình. Ta cũng không đi tìm hiểu, đêm đó nàng đã nói nước sông không phạm nước giếng, cả đời không qua lại với nhau.
Nàng quả nhiên sống rất tốt.
Khi ta bị thương nặng, mẫu thân từng đến miếu thay ta cầu nguyện, nay thương thế đã khỏi, nhất định bắt ta đi làm lễ tạ thần. Không ngờ lại gặp nàng.
Nàng không châu ngọc đầy đầu giống như trước kia, trang điểm ăn mặc thật sự đơn giản, ngược lại có vẻ thoải mái. Chỉ là dùng tay áo che khuất hơn nửa khuôn mặt, ta vẫn không thấy rõ bộ dạng.
La Kiệt tiến lên bắt chuyện với nàng, hắn dường như rất thích nàng, nói nàng giống tiểu muội muội, cho dù xảy ra chuyện như thế với nàng. La Kiệt quá mềm lòng.
Nàng không biết ta đã biết được thân thể của nàng, sợ ta nhận ra giọng nói cho nên cố ý ép giọng, nha hoàn bên cạnh nàng cũng thông minh, thay nàng che dấu, còn một nha hoàn thì chỉ nhìn chằm chằm ta.
Nghe La Kiệt hỏi tên đứa nhỏ, tâm lý ta cũng căng thẳng, là bởi vì huyết nhục tương liên sao?
“Đặt! Đặt rồi! Gọi là Kim Thành Vũ!”
Tiểu nha hoàn kia đột nhiên không nhìn ta nữa, có vẻ tên “Kim Thành Vũ” còn hấp dẫn nàng hơn, tên này cũng rất được.
Cái gì? Kim Thành Vũ là tên của một nam nhân khác, lại là một nam nhân rất dễ nhìn. Nàng còn hy vọng tương lai đứa nhỏ này lớn lên giống hắn.
Trở lại phủ, tâm tình của ta vẫn chưa bình tĩnh được. Ta tính toán, đứa nhỏ kia chắc chắn là của ta, nếu không phải, nàng cũng không cần gạt ta làm gì. Nhưng vì sao nhất định phải đặt tên cho đứa nhỏ là Kim Thành Vũ? Bởi vì đó là tên của một nam tử vô cùng dễ nhìn? Chẳng lẽ người trong lòng nàng?
Ta không quan tâm trong lòng nàng có nam nhân khác hay không, cũng từng đáp ứng tên của đứa nhỏ do nàng đặt. Nhưng vừa nghĩ đến đứa nhỏ là của mình, lớn lên giống mình, lại bị đặt tên của một nam nhân khác, bị mẫu thân hy vọng lớn lên giống một nam nhân khác, khi nàng gọi tên đứa nhỏ, trong lòng là nghĩ đến hắn sao?
Lòng ta như có lửa đốt, giống như khi đối mặt với khiêu khích của quân địch ở trên chiến trường.
Ta quyết định! Ta nhất quyết không thể để cho đứa nhỏ của ta gọi là Kim Thành Vũ.