Khuyết Thư: Nếu bổn vương đáp ứng, ngươi liền đáp ứng?
Câu trả lời này không chút nào nằm ngoài dự kiến của Hà Dung Cẩm, chưa nói đến Khuyết Thư cùng Xác Châu oán hận đã tích tụ đủ sâu, cho dù không có vụ ân oán này, Khuyết Thư cũng không thể nào bị người vô duyên vô cớ đánh đến tận cửa mà không hoàn trả.
Hà Dung Cẩm nhìn bộ dáng nghênh ngang bình thản kia, bao nhiêu vấn đề đã lên tới cổ họng đều lần lượt bị nuốt trở xuống. Thân phận lúc này của hắn có thể nói là lúng ta lúng túng, cho dù Khuyết Thư giao toàn bộ quân quyền trong thành cho hắn, nhưng cái chức vị thống lĩnh thành vệ quân này, nói chuyện quân nhu trong thành còn tạm được, chứ nói đến chiến sự hai nước thì là quá trớn rồi. Vì thế hắn chỉ nói những gì nằm trong phạm vi phận sự, còn lại chuyện xung đột giữa Tây Khương cùng Đột Quyết thì không nhắc nửa chữ.
Khuyết Thư nói: “Sát Long về nước cũng chính là để triệu tập lương thực quân đội. Quân Phi Dực, Tật Phong, Sậu Vũ đều đã sớm có chuẩn bị, chỉ sợ mười vạn đại quân này của Xác Châu đến được về không được!”
Hà Dung Cẩm nói: “Vậy thì tốt.”
Khuyết Thư do dự một thoáng, nhẹ giọng nói: “Ta còn cho hắn đi Thánh Nguyệt giáo điều động nhân thủ nữa.”
Hà Dung Cẩm thoáng căng thẳng. Rời khỏi Thánh Nguyệt giáo là vì không muốn bản thân cùng Ni Khắc Tư Lực lại bị trói buộc, vẫn chưa đến nông nỗi trở mặt thành thù, nơi đó dù sao cũng là nơi hắn lớn lên, tình nghĩa đâu thể chỉ dùng một cuộc giao dịch liền xóa sạch? Có điều gặp lại trong tình huống này, hắn không biết mình nên dùng loại tâm tình nào. Là cao hứng vì gặp lại, hay là xấu hổ vì lập trường song phương chuyển biến.
Khuyết Thư nói: “Ngươi nếu không muốn thấy bọn họ……”
Hà Dung Cẩm hoàn hồn nói: “Thật lâu không gặp, ta cũng rất nhớ bọn họ.”
Khuyết Thư cảm thấy không vui. Hắn còn chưa quên lúc trước là ai cướp đi Hà Dung Cẩm từ trong tay hắn, càng không quên là ai đã xúi giục Hà Dung Cẩm ám sát hắn, món nợ này hắn sẽ không tính trắng ra, nhưng cắm ở trong lòng đã phân lượng được rõ ràng không sứt mảy may.
Hà Dung Cẩm thấy trong mắt Khuyết Thư lóe lên lãnh lệ, nhất thời rùng mình, “Ngươi nghĩ cái gì?”
Khuyết Thư thuận miệng nói: “Nghĩ ngươi a.”
Hà Dung Cẩm nói: “Nghĩ đến mặt tỏa hung quang?”
Khuyết Thư nói đùa: “Mỗi khi nghĩ đến ngươi không chịu cùng ta hảo, ta đâu chỉ lộ vẻ hung quang, quả thực có thể nói cùng hung cực ác.”
Hà Dung Cẩm nói: “Vậy ngươi chẳng lẽ không phải sẽ cùng hung cực ác cả đời?”
Tươi cười của Khuyết Thư lập tức tắt hẳn, “Có ý gì?”
“Hảo tức là tả nữ hữu tử, ngươi ta đều là nam tử, làm sao có thể hảo?”
() Tả nữ hữu tử: như là vợ con đề huề, cũng là chiết tự, vì chữ hảo gồm bộ nữ và bộ tử.
“Đó là Trung Nguyên. Tây Khương cũng không viết chữ hảo như vậy!” Khuyết Thư có phần giận đến khó thở, biểu hiện của Hà Dung Cẩm hoàn toàn vượt khỏi ý liệu, rõ ràng đã chịu theo hắn quay về Tây Khương, hai người hòa hảo hẳn là chuyện nước chảy thành sông, vì sao nhìn xem lại vẫn hư ảo như kính hoa thủy nguyệt?
Hà Dung Cẩm nói: “Bởi vì ta tên là Hà Dung Cẩm.”
Khuyết Thư nhìn hắn, chậm rãi bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Có phải bởi vì cái tên Hách Cốt?”
Hà Dung Cẩm nói: “Phải cũng không phải.” Nói hoàn toàn không ngại tự nhiên là không có khả năng. Cảm giác bị người khác thay thế không hề dễ chịu, hơn nữa tên có thể thay thế, có phải chính là người cũng có thể bị thay thế? Hắn thủy chung cho rằng chấp nhất của Khuyết Thư đối với hắn là đến từ không cam lòng, không cam lòng hắn thần phục Mẫn Mẫn vương, không cam lòng hắn năm xưa khinh thường nhất cố, lại càng không cam lòng bản thân chấp nhất nhiều năm vẫn không chiếm được hồi đáp. Nhưng bảo hắn miễn cưỡng góp vui lấy lệ để thỏa mãn Khuyết Thư, hắn lại làm không được, vì thế, biến thành bế tắc.
Khuyết Thư truy hỏi: “Ý gì?”
Hà Dung Cẩm nói: “Ta muốn là Hà Dung Cẩm, không muốn làm Hách Cốt. Vừa lúc có người thành Hách Cốt, thỏa mãn nguyện vọng của vương, cũng cởi bỏ sợi dây trói buộc ta, nhất cử lưỡng tiện.”
Khuyết Thư nhìn hắn, sau một lúc lâu đột nhiên nở nụ cười, “Quả nhiên là có giận hờn.”
……
Khi một người tự nói tự cổ vũ, có mười con ngựa cũng kéo lại không nổi.
Hà Dung Cẩm đành phải trầm mặc.
Khuyết Thư nói: “Phó Viêm Tổ không giống như ngươi, hắn cho dù mang tên Hách Cốt cũng chỉ là ngoại nhân, ngươi lại là người trong lòng của ta.”
Hà Dung Cẩm bày tỏ khiếp sợ với da mặt càng ngày càng dày của hắn, ngay cả nói ra ba chữ người trong lòng mà mặt cũng không đỏ hơi không nghẹn.
Khuyết Thư nói: “Kỳ thật lúc trước cho hắn đổi tên cũng là để hắn có thể nhanh chóng dung nhập vào Tây Khương, dù sao hắn xuất thân Trung Nguyên, thống lĩnh đại quân thủy chung khó thể phục chúng.”
Hà Dung Cẩm nhíu mày nói: “Ý nói, ngươi định đổi tướng?”
Khuyết Thư nói: “Lâm trận đổi tướng là tối kỵ, ta tự nhiên sẽ không làm như thế. Chỉ định chờ cho thương thế khá hơn, tự mình ra trận mà thôi. Đến lúc đó, ngươi lĩnh cánh trái, hắn lĩnh cánh phải, ta tọa trấn trung quân, Sát Long phụ trách phía sau, không lo không bắt được mười vạn đại quân Đột Quyết đưa đến cửa.”
Hà Dung Cẩm nhiệt huyết bừng bừng một thoáng. Rời đi quân doanh lâu như vậy nói hoàn toàn không tưởng niệm thì đúng là giả, bằng không cũng sẽ không vừa nghe tiếng kèn vang lên đã muốn quay lại quyết một trận tử chiến cùng Xác Châu. Nhưng cơn xúc động này chỉ duy trì trong chốc lát, liền bị lý trí áp chế. Hắn lắc đầu nói: “Ta sợ không gánh nổi trách nhiệm lớn.”
Sắc mặt Khuyết Thư trầm xuống, “Ngươi thủy chung không muốn ra trận vì bổn vương.”
Hà Dung Cẩm nói: “Ta chỉ là chán ghét chiến trường.”
“Tướng quân chán ghét chiến trường, ngươi muốn bách tính chịu bảo hộ phải ra sao?” Khuyết Thư lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ người nào người nấy đều bó tay chịu trói chờ trở thành vong quốc chi nô?!”
Lời này nói thật nặng.
Hà Dung Cẩm quỳ rạp xuống đất, trong lòng lại bị lời hắn nói kích ra mấy phần tâm huyết cùng hổ thẹn.
Khuyết Thư cũng không vì hắn yếu thế mà hịu buông tha, thừa thắng xông lên nói: “Năm đó trận chiến giữa bổn vương cùng Mẫn Mẫn vương, ngươi ta không cùng trận doanh, ân oán trước kia bổn vương không nhắc đến, nhưng hôm nay đại quân Đột Quyết đột kích chính là ngoại xâm, ngươi có thể nào dùng một câu chán ghét chiến trường để từ chối? Chẳng lẽ ngày hôm đó ngươi quỳ gối trước bổn vương nói moi hết tâm can cúc cung tận tụy đều là giả?”
Hà Dung Cẩm nhất thời nói không nên lời. Hắn lúc trước nói ra đích xác là lời từ chân tâm, có điều lúc đó hắn còn ở Đột Quyết, những lời này đối với hắn vẫn còn rất xa xôi, mà hiện giờ hắn đứng trên đất đai Tây Khương lại phát hiện vị trí mà hắn từng tự mình hủy diệt dễ dàng, hiện giờ phải ra sức vực dậy một lần nữa. Chuyện này với hắn mà nói, quá mức khó tiếp nhận.
Hắn cúi đầu, vì yếu đuối và lùi bước của bản thân mà hổ thẹn không thôi, rồi lại khó thể quyết định, vì điều đó có ý nghĩa phải dây dưa không dứt với Khuyết Thư.
Khuyết Thư dịu giọng nói: “Hôm nay nếu đã nói đến tận mức này, chúng ta liền đem hết thảy nói thẳng ra đi. Ngươi đến tột cùng muốn thế nào?”
Hà Dung Cẩm trầm tư một lát mới nói: “Ta nguyện theo vương chống ngoại địch, chờ chiến sự qua đi sẽ cáo lão hồi hương.”
Khuyết Thư giận cực phản cười, “Ngươi nhất định muốn cáo lão hồi hương?”
Hà Dung Cẩm nói: “Thỉnh vương thành toàn.”
Vẻ mặt hắn rất kiên định, giống như đã hạ quyết tâm mấy trăm năm, vững chãi như bàn thạch không thể dời đi, khiến toàn bộ phản bác cùng lửa giận của Khuyết Thư đều bị nghẹn tại lồng ngực, tiết không được khí, phát không được hỏa. Khuyết Thư chỉ có thể thở dài nói: “Ta sẽ dùng hết hết thảy biện pháp giữ ngươi lại.”
Hà Dung Cẩm không nghĩ tới hắn có thể nói thẳng ra được như vậy, “Hà tất phải vậy?”
“Ngươi luôn hỏi bổn vương hà tất! Chẳng lẽ ngươi nhất định ép bổn vương hết lần này lần khác thừa nhận bổn vương thích ngươi, thích đến nỗi cho dù tâm không cam tình không nguyện cũng không thể không bất chấp giữ ngươi lại bên người? Lại hoặc là muốn bổn vương thừa nhận ta vì ngươi thần hồn điên đảo đến nỗi tình bất tự cấm?!”
Lời nói tựa như roi, nóng bỏng quất xuống hai má Hà Dung Cẩm, làm hai gò má hắn lập tức đỏ như bị hỏa thiêu.
Khuyết Thư dịu giọng nói: “Ngươi chớ trách bổn vương dùng thủ đoạn lưu ngươi lại. Ta nhìn ra được ngươi đối ta cũng không phải không chút hảo cảm nào, bằng không ngươi năm xưa làm sao lại hạ thủ lưu tình?”
Hà Dung Cẩm theo bản năng phản bác: “Ta chỉ là không muốn Tây Khương mất đi một vị minh quân.”
“Đó chính là hảo cảm rồi.” Khuyết Thư nói, “Lâu ngày, ngươi tự nhiên sẽ phát hiện bổn vương trừ việc là minh quân, còn là một bạn đời rất tốt.”
Bế tắc, lại là bế tắc.
Hà Dung Cẩm hai má nóng lên, tay chân lại rét run.
Khuyết Thư nhìn mặt hắn đỏ bừng bừng, cho rằng hắn thoáng hồi tâm chuyển ý, vội nói: “Bổn vương cũng không phải kẻ bảo thủ, ngươi nếu là có gì bất mãn, cứ việc nói thẳng. Bổn vương liền hạ lệnh cho Phó Viêm Tổ khôi phục tên cũ là được, thế nào?” Hắn nói đến sau cùng, trong giọng nói thậm chí mang theo mấy phần nịnh nọt lấy lòng.
Hà Dung Cẩm nhắm mắt lại, tư lự hỗn loạn đột nhiên bị duỗi thẳng, mà vấn đề hắn vẫn canh cánh mới là nguyên nhân chính của rối rắm, nếu hắn đã muốn trình bày sòng phẳng, bản thân mình tự nhiên cũng không cần giấu giếm nữa. “Ngươi có thể nào chỉ cần một mình ta?”
Tiếu dung của Khuyết Thư tan sạch.
Hà Dung Cẩm nói: “Trong suy nghĩ của ta, bạn đời là một đôi.”
Khuyết Thư chầm chậm nói: “Ngươi nói nghiêm túc?”
Hà Dung Cẩm nói: “Phải.”
“Nếu bổn vương đáp ứng, ngươi liền đáp ứng?”
Môi Hà Dung Cẩm run lên.
“Nếu bổn vương đáp ứng, ngươi liền đáp ứng?” vẫn là một câu này, mà lần này ngoại trừ nghi vấn, còn thêm mấy phần cường thế bức bách.
Hà Dung Cẩm nhìn hắn, cắn chặt răng nói: “Phải!”
Khuyết Thư nhìn hắn chăm chăm, hô hấp thoáng dồn dập, hồi lâu mới mệt mỏi xua tay nói: “Bổn vương đã biết, ngươi trước đi ra ngoài đi.”
Hà Dung Cẩm im lặng đứng lên, quỳ xuống quá lâu, khiến hắn lảo đảo một chút mới đứng vững.
Khuyết Thư nhíu mày nói: “Chân ngươi……”
“Không việc gì!”
Câu trả lời vội vã của Hà Dung Cẩm rất có bộ dáng giấu đầu hở đuôi. Khuyết Thư nhướng mày nói: “Ngươi vào phòng chờ, ta cho quân y tới xem thử.”
Hà Dung Cẩm đành phải đồng ý.
Trở lại trong phòng, Hà Dung Cẩm tim đập nhanh thật lâu không thể bình tĩnh. Lời thốt ra không tự chủ nghe sao giống tranh sủng uy hiếp đến như vậy, sau nghĩ lại, cảm thấy vô cùng hối hận. Nếu đã quyết rời đi, hà tất phải kiếm chuyện? Đau đớn dưới chân truyền đến thoáng làm dịu ảo não trong lòng, hắn tập tễnh về giường, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi, không ngờ giày còn chưa cởi, quân y đã tới cửa.
Quân y am hiểu nhất chính là ngoại thương thế này, sờ sờ, lại xem hắn bước đi một vòng, sau liền thở dài.
Hà Dung Cẩm nói: “Có để lại di chứng?”
“Vết thương không liền đúng chỗ.” Quân y nói, “Về sau đi đường sẽ hơi khập khiễng.”
Hà Dung Cẩm sớm sở liệu, cũng không ngoài ý muốn, “Có thể đi là tốt rồi.”
Quân y giúp hắn băng bó một lần nữa, rồi đến chỗ Khuyết Thư báo cáo, lập tức bị Khuyết Thư chửi như tát nước.
Quân y nằm rạp dưới đất không hé một tiếng.
Khuyết Thư mắng xong tựa vào giường, hồi lâu mới bình tĩnh được, lại nhẹ nhàng hỏi: “Thật sự trị không hết?”
Quân y thấy phản ứng như vậy liền biết thân phận người kia không giống bình thường, uyển chuyển nói: “Xử lý đã trễ rồi.”
Khuyết Thư trầm mặc thật lâu sau lại nói: “Nếu là thiên thần châu thì sao?”
Quân y mờ mịt nhìn hắn, hiển nhiên không biết thiên thần châu là vật gì.
Khuyết Thư giải thích một chút.
Quân y kinh ngạc nói: “Thiên hạ lại có bảo vật thần kì như thế?”
Khuyết Thư thấy vậy liền biết tên này ũng không biết thiên thầu châu có dùng được hay không, mất kiên nhẫn xua tay, sau đó gọi Tháp Bố tiến vào.
Tháp Bố thấy hắn sắc mặt không tốt, nghĩ đến đã xảy ra chuyện gì, cũng tỏ ra khẩn trương.
Khuyết Thư nói: “Bổn vương muốn biết tung tích thiên thần châu.”
Tháp Bố càng khẩn trương, “Thương thế của vương……”
“Không phải cho ta dùng.”
Tháp Bố nói: “Chẳng lẽ là Hách Cốt tướng quân……”
Khuyết Thư nói: “Đừng cho hắn biết.”
“Vâng.”
Chân lưu lại di chứng kỳ thật Hà Dung Cẩm ít nhiều cũng hiểu rõ, chính là sau khi chứng nhận sự thật rồi vẫn cảm thấy có phần buồn bực. Nhìn xe lăn được đưa tới, hắn chậm rãi ngồi lên, đẩy bánh xe ra cửa.
Dân chúng trong thành còn không biết Đột Quyết sắp sửa quân vây bốn mặt, vẫn là một phen khung cảnh hài hòa.
Hà Dung Cẩm nhịn không được quẹo vào một tiệm rượu mua một bầu.
Rượu Tây Khương không giống như Trung Nguyên thanh liệt, cũng không giống Đột Quyết nồng liệt, có một phen tư vị khác hẳn, hơn nữa ngấm đủ mười phần. Hà Dung Cẩm uống hết một bầu, đã cảm thấy có chút ít xộc lên. Vì thế đẩy xe lăn tìm một bóng cây tĩnh lặng hưởng chút mát mẻ.
Không biết qua bao lâu, dân chúng đột nhiên chạy tán loạn.
Hà Dung Cẩm không rõ ngọn nguồn, không lâu sau đã nghe tiếng gióng trống.
Khai chiến?
Hắn định đứng dậy đi tuần tra trên tường thành, đã thấy thành thủ ngồi bên trong kiệu, vẻ mặt lo lắng gọi hắn, “Vương tuyên chúng ta vào phủ nghị sự.”
Hà Dung Cẩm gật gật đầu, đẩy xe lăn theo sau hắn, đến phủ đệ, Tháp Bố đã đứng ở cửa, thấy hắn mới nhẹ nhàng thở ra nói: “Vương đang chờ tướng quân.”
Thành thủ nghe vậy, tò mò liếc mắt sang Hà Dung Cẩm một cái.
Hà Dung Cẩm mắt điếc tai ngơ.
Khuyết Thư muốn bàn luận quả nhiên là chiến sự, chỉ là bọn hắn căn bản không có thời giờ nghị luận, tường thành không ngừng có quân báo trình lên, Xác Châu thế công mãnh liệt, làm như muốn đánh đến cá chết lưới rách!
Thành thủ nói: “Đột Quyết nhất định là sợ lương thảo không đủ, muốn tốc chiến tốc thắng.”
Hà Dung Cẩm nói: “Tháp Nhĩ Kỳ cách đây không xa, từ đó cung cấp lương thảo cũng có thể cầm giữ nhất thời, thật sự không cần sốt ruột như vậy.”
Thành thủ nói: “Chẳng lẽ là chiến lược?”
Khuyết Thư nói: “Theo ý tướng quân, Đột Quyết có am hiểu công thành?”
Hà Dung Cẩm nói: “Đột Quyết am hiểu kỵ binh, so với công thành chiến, dã chiến càng thích hợp bọn họ.”
Khuyết Thư nói: “Vậy ngươi nói, hắn vì sao vội vàng như vậy?”
Hà Dung Cẩm nói: “Dụng binh đánh giặc bất quá hư thực chi đạo. Hư giả, hư trương thanh thế, phía sau lại vô lực, bởi vậy không thể không đánh nhanh mê hoặc địch nhân, làm tăng dũng cảm. Thực giả, thực lực hùng hậu, bất kể thương vong, quyết dùng nhất cổ tác khí làm nhụt duệ khí địch quân!”
Khuyết Thư nói: “Ngươi cảm thấy Xác Châu là loại nào?”
Hà Dung Cẩm nói: “Ta không biết Xác Châu lần này là loại nào, nhưng ta nghĩ Xác Châu không phải loại người bất chấp hậu quả. Hắn làm việc, luôn nghĩ kỹ rồi mới hành động.”
Khuyết Thư nhắm mắt lại nghĩ nghĩ, nói: “Truyền lệnh xuống, cho Phó Viêm Tổ…… Hách Cốt tướng quân cố thủ cửa thành, chờ bọn hắn thối lui liền xuất thành truy kích!”
Thành thủ kinh hãi nói: “Vương, chuyện này, có phải rất mạo hiểm? Đột Quyết là mười vạn đại quân, mà chúng ta……”
Khuyết Thư nói: “Nếu là phô trương thanh thế, liền không có gì đáng lo lắng.”
Thành thủ nhìn về phía Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm mỉm cười. Tuy rằng hắn không nói rõ, lại đích xác đưa ra ám chỉ, mà Khuyết Thư hiển nhiên là đứng về phía hắn. “Thần nguyện tiên phong xuất chiến!”