Thượng Thư Phủ.
Trên đại sảnh, nam nhân một thân quan phục khoảng chừng ngũ tuần đi đi lại lại, mặt đầy vẻ lo lắng, thỉnh thoảng lau lau thái dương với tay áo nhỏ giọt mồ hôi, với râu tóc hoa râm của mình động thái càng tiêu sái mà phiêu động. ( [Dạ] nói chung là dáng điệu hoang mang cực độ a! )
Lúc này, từ hành lang vào mỹ nam tử, một thân bạch sam phụ trợ hắn như tiên nhân hạ phàm, trong tay lay động chiếc quạt vì hắn tăng thêm phần dáng vẻ thư sinh, đôi môi thanh nhã tuyệt mỹ cong lên thần tình biểu hiện chủ nhân bất cần đời.
”Lão cha, ngươi tìm ta?” Vừa tiến vào sảnh, hắn liền đối lo lắng của nam nhân vấn.
Làm như gặp được cứu , nam nhân hai mắt tỏ hào quang, còn kém chưa xuất phen nước mắt, nước mũi tèm lem hô: “ Mặc nhi, ngươi khả trở lại.”
Đây đúng là đôi phụ tử, quan phục nam nhân chính là đương triều Lại Bộ Thượng Thư Tông Khánh Lâm, mà hắn gọi “Mặc nhi” chính là tiểu nhi tử Tông Khúc Mặc nhà hắn.
”Cha, ngươi tìm ta như thế nào cấp bách, đã xảy ra chuyện gì?” Tông Khúc Mặc theo biểu tình “ân cần” của lão cha trông được ra chút manh mối, khẽ nhíu mày hỏi – đến tột cùng ai là cha, ai là con a? Làm cha như thế nào nhất nhất có việc lại tìm con chống, thế đạo phản bất thành?
“Mặc nhi a! Cha… cha sắp không được a!” Tông Khánh Lâm vẻ mặt sầu bi nói xong, khóe mắt len lén quan sát nhi tử — hé ra lão hồ li tướng.
“Nga, cha là được cái gì bệnh bất trị sao?” Liếc mắt cái là nhìn thấu hành động lão cha nhà mình, Tông Khúc Mặc da không ngứa thịt không đau hỏi, nhàn nhã nghịch nghịch cây quạt.
“Phi! Phi! Phi! Ai có bệnh a? Cha là nói nhiều sắp bị nhà họ Hoàng Phủ kia kéo người nhà hắn lên đối địch!” Tông Khánh Lâm biết nhi tử nhà mình không hảo dễ lừa, bị nhìn thấu sau chỉ phải ngoan ngoãn nói ra tình hình thực tế.
“Ý gì?” Chiếu hắn lý giải, nhà Hoàng Phủ với nhà hắn hẳn thế lực ngang nhau, mặc dù nhà Hoàng Phủ chinh nắm giữ binh quyền, nhưng Tông gia cũng không phải dễ chọc, kinh tế quốc gia thế lực to lớn đều nắm giữ ở trong tay cha hắn, tưởng như nhà Hoàng Phủ kia cũng không tự dưng mà khơi mào sự cố.
“Ngươi không biết, hôm nay lâm triều, Hoàng Phủ lão gia khỏa kia hướng ta cái nháy mắt. Ta còn cho chuyện gì, nguyên lai là nhi tử hắn muốn đi tòng quân, hắn, hắn là ở hướng ta khiêu khích!” Nói đến này, Tông Khánh Lâm tức giận đến thổi râu trừng mắt, biểu hiện hết sức là buồn cười.
“Người ta cho nhi tử đi tòng quân thì cha có chuyện gì? Chả lẽ cha không cho người ta đi a?” Tông Khúc Mặc thật không hiểu cha hắn, không có việc gì liền thích cùng Hoàng Phủ thế bá đấu khí, có thể so sánh đều mang ra so, ngay cả nhi nữ bản thân cũng trở thành vật hy sinh mang ra nhất quyết cao thấp, may mắn các nàng làm phi tử Hoàng Thượng về sau cũng thật hạnh phúc, bằng không…
“Ngươi như thế nào sẽ không hiểu được đâu! Ngươi ngẫm lại, một khi con hắn được Hoàng Thượng trọng dụng, bọn họ phụ tử liên thủ, cha ngươi còn có hảo sống tốt sao?” Tông Khánh Lâm hé ra khuôn mặt già nua thương thảm hề hề, đối với nhi tử chính mình phát động thân tình công kích, chính là hy vọng được con hắn có thể trợ giúp tay. Không phải hắn khoe khoang chứ, thằng con này của hắn từ nhỏ đã thông minh, mười tuổi đã đọc [Tứ Thư], [Ngũ Kinh], ngâm thi phú thì không nói chơi, nếu không phải nhi tử hắn không thích công khai thì từ lâu người khác đã sớm biết hắn có đứa con “thần đồng”.
“Vậy cha là hy vọng ta như thế nào làm?” Tông Khúc Mặc xem như lúc này đã nhìn ra tâm tư cha hắn, nói gì mà sợ hãi nhà người ta phụ tử liên thủ, kỳ thật là đem nhi tử chính mình ra so với nhi tử người ta. Trong trí nhớ của hắn, cha cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mất mặt.
“Ta muốn, ta là nhớ ra ngươi có phải hay không nên đi khảo thủ công danh nga?” Tông Khánh Lâm đối nhi tử này cho đến bây giờ cũng không có cái uy phụ thân. Ai kêu con hắn rất vĩ đại, quả thật là thắng hắn rất nhiều, nhi tử đối hắn là tự nhiên đau tiến vào xương, nhưng đối với đứa con này vô cùng cung kính, nguyên nhân nhiều vô kể, chính là bởi vì nhi tử hắn thừa hưởng dung mạo mẫu thân hắn, đối với con hắn tựa như chính mình âu yếm yêu thương phu nhân, nói hắn không dám can đảm lỗ mãng.
“Ân?” Tông Khúc Mặc cau mày, âm điệu cũng cao không ít. “ Ta không có nghe sai đi. Cha là kêu ta đi khảo thủ công danh sao?”
“Hắc…. ta chỉ… ta chỉ là cái đề nghị…” Tông Khúc Mặc kêu hắn tiếng “cha” làm sống lưng hắn rét lạnh cả người, lão tử sợ con, phản! Phản rồi!
“Thứ con không thể tòng mệnh, cha khả nhớ rõ trước lúc nương lâm chung đã có nói qua?” Tông Khúc Mặc cố tình chấp tay cáo trạng, mắt lạnh lùng nhắc nhỡ Tông Khánh Lâm chính mình đã nói quá lời.
”Đương nhiên là nhớ rõ. Ta đáp ứng nương ngươi sẽ không bắt buộc ngươi.” Tông Khánh Lâm nét mặt già nua cứng rắn xả xẻ ra cái cười, lại xoa xoa mồ hôi trên thái dương, đối mặt nhi tử, hắn có hảo đại cảm giác áp bách a! Trước lúc nương hắn lâm chung y đáp ứng nàng tuyệt không ép buộc hắn những gì hắn không muốn làm. Mà khảo thủ công danh lại đúng ngay việc hắn tối không muốn làm. Hắn biết, con hắn khi dự thi là tuyệt đối lấy được mũ Trạng Nguyên. Hắn cố tình chính là bất vi sở động…
“Cha nhớ là tốt rồi. Nhi tử mệt mỏi, trở về phòng trước.” Tông Khúc Mặc thu lại cây quạt, xoay người liền muốn ly khai.
“Mặc nhi…. Ngươi liền nhẫn tâm mặc kệ cha ngươi bị người ta khi dễ sao?” Vốn hắn muốn ra khỏi sảnh nghe được chợt dừng động tác, thẳng tấp đứng ở cửa.
Tông Khánh Lâm vừa thấy nhi tử có hiện tượng mềm hóa, đối chính mình có lợi, lập tức thừa dịp truy kích: “ngươi nghĩ lại đi, cha nếu không có quyền, ngươi còn có thể suốt ngày ở nhà như vậy sao? Sống nhà nhã như vậy sao? Tỷ tỷ ngươi không có chỗ dựa như núi cha đây, ở trong cung không phải đã xảy ra gì a? ” Nói chuyện, quả là giống như khuông nuốt phải ô đứng lên.
Bị Tông Khánh Lâm vừa nói, Tông Khúc Mặc ngẫm lại cũng có đạo lý. Có thể hắn khác, muốn phá hoại cuộc sống hiện tại của hắn hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Hắn như là học giả hưởng lạc chủ nghĩa, mặc quần áo tốt nhất bằng lụa, ăn thực phẩm cao cấp nhất, bên người lúc nào cũng có hạ nhân hầu hạ, nữ nhân cũng phải là tuyệt sắc nhất… Phụ thân nếu không quyền, vậy hẳn là không có tiền đi, kia cuộc sống tất sẽ khổ sở, hắn tất cần chút rau dưa qua ngày…
“Trừ bỏ công danh, ta còn có thể như thế nào?” Mặc dù biết lão cha là đang diễn trò cho hắn xem, hắn cũng không muốn giương mắt nhìn phụ thân luống tuổi khóc sướt mướt, này…. Xấu hổ chết mất! Nhưng mà công danh, hắn vẫn là không khả năng đáp ứng, nếu thi đậu công danh nhất định sẽ bị chốn quan trường trói buộc. Cái đó với tính hắn lại không hợp. Hắn cũng không muốn làm kiển phược. (kén chọn)
“Nương ngươi mất sớm, ta lại không thể hảo hảo dạy dỗ người, sách vở đều đã đầy ấp trong tâm trí ngươi….” Tông Khánh Lâm dong dài không dứt.
“Dừng! Nói trọng điểm!” Tông Khúc Mặc tính tình lãnh tĩnh nay bị mang ra tra đến bốc hỏa, và trời biết nương hắn qua đời năm ngoái, cái gì mà mất sớm chứ!
“Chỉ cần ngươi có thể thắng con của Hoàng Phủ lão nhân!” Tông Khánh Lâm không nhanh không chậm nói ra mục đích cuối cùng. Trong mắt lóe quang — quả không hổ là lão hồ ly.
Tông Khúc Mặc nghĩ nghĩ, triển khai cây quạt, chậm rãi từ từ kích động, khóe môi hiện lên nụ cười không rõ ý nghĩa. Cất bước liền đi ra ngoài.
“Nhi tử hắn gọi là gì?”
“Hoàng Phủ Chương. Mặc nhi! Ngươi đáp ứng rồi sao?” Nhìn bóng dáng nhi tử khuất xa, Tông Khánh Lâm lớn tiếng hỏi, vẫn là không nhận được bất kỳ phản ứng nào đáp lại.
Trà lâu tối nổi danh kinh thành phải nói đến tiếu lâu, nơi này lá trà cùng điểm tâm đều là cao cấp nhất. Đến nơi này không là người giàu có thì cũng là kẻ có thân thế cao sang.
Tông Khúc Mặc là khách quen nơi này, hiện hắn đang ngồi ở ghế gần cửa sổ trên lầu hai, nhấm nháp thượng phẩm Hoàng Châu bích loa xuân, thường nhất cấp sư phó làm điểm tâm, nhân sinh rất thích ý.
Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tài gang. Khi hắn thấy trên đường phố xuất hiện nhân khi, hắn phải nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, tạm thời buông điểm tâm ngon miệng, nhìn chăm chú về phía đường người đi lại.
Đây chính là Hoàng Phủ Chương a!
Tông Khúc Mặc xem là đấng nam nhân cao gầy tuấn bạt, nhìn từ trên xuống cũng không thấy rõ mặt hắn. Người này toàn thân toát khí thế có qua võ luyện cùng với miêu tả người khác nói không khác là mấy, lại vừa mới ở phía sau băng qua, hẳn là hắn!
Tông Khúc Mặc âm thầm phỏng chừng, nhìn nam nhân dọc ngang qua các trà lâu tiến thẳng phía trước tiếp tục đi. Hôm nay hắn là đến nhận thức trước chút đối thủ của mình. Nếu đáp ứng lão cha rồi, hắn liền lập tức phải thắng nam nhân này. Đương nhiên cũng gián tiếp mà đến thưởng thức cực phẩm điểm tâm. Chính cái gọi là biết người biết ta bách chiến bách thắng cho nên hắn tính trước sẽ cùng Hoàng Phủ Chương kết giao bằng hữu.
Đương lúc hắn suy nghĩ cùng Hoàng Phủ Chương tiếp cận như thế nào không có cảnh giác, thoáng cái hắn nhìn thấy tiểu hài tử đang trộm túi tiền bên hông Hoàng Phủ Chương. Mặc dù có điểm buồn cười hắn cư nhiên không có phát hiện. Nhưng vì thế hắn tạo ra được cái cơ hội tốt. Lúc này không được động. Khoãng đãi hắn nào! Hắn đứng dậy hôn nhẹ mớ điểm tâm làm động tác tạm thời cáo biệt liền vội vàng đuổi theo nam nhân đã đi xa.
“Hảo! Ngươi hài nhi trộm, còn nhỏ tuổi liền làm chuyện xấu!” Hoàng Phủ Chương nắm lấy tay tiểu hài tử phía sau lưng, Tông Khúc Mặc vẻ mặt đầy chính nghĩa truy hô.
“Ah! Đại gia, tha ta đi… tha ta đi… cầu ngươi!” Tiểu hài tử hiển nhiên bị hoảng sợ, đối Tông Khúc Mặc cầu xin tha thứ.
Tông Khúc Mặc chỉ có thể ở trong lòng nói thầm, này cũng chả thể trách hắn, có oán thì hãy oán tên Hoàng Phủ Chương kia. Nếu không hắn, này sao phải chạy trên đường cái quảng trảo tặc a?
Hoàng Phủ Chương lập tức xoay người, đối Tông Khúc Mặc nở nụ cười nói: “Thỉnh vị huynh đệ này thả hắn ra!”
Ôn nhu, ấm áp, Hoàng Phủ Chương tươi cười làm Tông Khúc Mặc có chút thất thần. Luận tướng mạo, Hoàng Phủ Chương tuyệt không so được với chính mình. Nhưng ở hắn hé ra khuôn mặt đầy nam tính, mắt như con ưng bàng lợi hại vụt lên, chẳng hạn như tước cao mũi thẳng.
Gặp Tông Khúc Mặc không nói gì, Hoàng Phủ Chương tiếp tục: “Hắn trộm túi tiền của ta, ta tất nhiên là biết đến…”
“Vậy ngươi vì cái gì không ngăn cản?” Vừa nghe hắn nói, Tông Khúc Mặc khó hiểu hỏi.
Hoàng Phủ Chương vừa cười, cười đến gần như ngốc nghếch, hắn nói: “Hắn nếu có dùng ít, liền cho hắn trộm thôi, dù sao ta cũng không thiếu bạc. Hắn chỉ là hài tử cuộc sống cũng không dễ dàng. Không phải bất đắc dĩ cũng sẽ không làm trộm nhi.”
Vừa nghe lời này, Tông Khúc Mặc như hiểu được, này như tuấn vỹ nam tử nhưng kỳ thật đơn thuần muốn chết. Tiền là cố ý cho hài tử này trộm, ngược lại là chính mình… lạm dụng giả danh chính nghĩa.
Buông tay ra, nhìn tiểu hài tử mang túi tiền nhanh như chớp chạy đi, Tông Khúc Mặc không thú vị lắc lắc cây quạt, xoay người liền muốn đi. Không nghĩ tới còn chưa khai chiến đã ngớ ra, vẫn là trở về tìm điểm tâm của hắn tốt hơn.
“Vị huynh đệ này xin dừng bước!”
Không nghĩ tới Hoàng Phủ Chương cư nhiên mở miệng lưu hắn lại, Tông Khúc Mặc cung khiêm xoay người, câu mạch lạc hỏi: “ Vị đại ca này còn có chuyện gì sao?”
“Ta muốn cảm ơn ngươi. Tuy rằng tiền là do ta tự nguyện cho hắn trộm, nhưng ngươi còn chỉ điểm ta nên nói lời thanh tạ. Không biết tôn tánh đại danh?” Như trước, hắn cười đơn thuần đến ngớ ngẩn, Hoàng Phủ Chương xem ra càng giống gã bình thường thành thật. Rất khó tưởng tượng tương lai hắn ta sẽ ra trận giết địch.
“Tại hạ Tông Khúc Mặc, tạ cũng không cần, ta bất kể cái gì cũng có giúp được đâu, không biết đại ca là…?” Tông Khúc Mặc đi không thay tên ngồi không đổi họ, chi tiếc báo thượng tục danh.
“Nga! Nhưng là nhi tử của Tông thế bá..? Tại hạ Hoàng Phủ Chương, gia phụ chính là Hoàng Phủ Chinh.” Hoàng Phủ Chương vừa nghe tên lập tức chủ biết hắn là nhi tử Tông Khánh Lâm.
“Đúng là…, nguyên lai đại ca chính là nhi tử Hoàng Phủ thế bá, kính đã lâu, kính đã lâu!” Tông Khúc Mặc cười tuấn mỹ khiến Hoàng Phủ Chương tuyệt không nhìn ra trên mặt có chút dối trá nào, nói xong liền cung nghên theo lời nói.
“Tông hiền đệ giễu cợt.” Hoàng Phủ Chương lược thâm sắc trên mặt bất khả tư nghị đỏ bừng. Tông Khúc Mặc xem điệu bộ nói không như lời của hắn… khả ái a.
“Hoàng Phủ đại ca quả là thập phần nhiệt tình. Hy vọng trộm nhi cũng tâm tồn cảm kích làm lại người mới.” Vì dời đi ánh mắt (đánh lạc hướng), Tông Khúc Mặc lần nữa nhắc đến chuyện vừa rồi.
“Đúng a! Sớm biết sẽ bị thấy đã cho nó thêm ít bạc!” Hoàng Phủ Chương đột nhiên thốt lên, không tự giác toát ra đơn thuần.
“Là, là…, là… đại ca ngươi hình như không có ngân lượng đi!” Tông Khúc Mặc thuận miệng đáp lời, rồi sau đó nhất châm kiến huyết ( kim thấy máu =))) nghĩa là thấy là nói ko suy nghĩ) nói ra sự thật.
“Nga, ta quên mất!” Hoàng Phủ Chương nhếch miệng cười, ngượng ngùng gãi đầu.
“Hoàng Phủ đại ca! Đi thôi, Chúng ta đến trà lâu phía trước ngồi.” Tông Khúc Mặc này thật sự là trong lòng tưởng niệm mỹ vị điểm tâm của hắn đã bỏ lỡ.
“Nhưng… là, ừ, lần sau để vi huynh mời ngươi!” Hoàng Phủ Chương sang sảng cười, nhìn qua người bên cạnh lại trận hoa mắt.