Chương này, Lam tông chủ cho rằng mình cần bày tỏ một tí bản lĩnh, không ngừi ta lại nghĩ ngài ngồi lên ghế gia chủ nhờ vào tư sắc mất =)))
_____
Giang Trừng thầm tự nhủ bản thân may mắn vì trong túi càn khôn luôn có để sẵn vài tờ Truyền Tống phù phòng trường hợp khẩn cấp lúc đi săn đêm. Ban nãy hắn vốn tính lấy ra dùng từ sớm, thế nhưng vòng vây quân địch siết quá chặt, lại phải phân tâm bảo vệ Ngụy Vô Tiện, không có thời gian lôi ra dùng. Vừa may, Ngụy Vô Tiện lúc sau giúp hắn có cơ hội tranh thủ tìm tới vật cần tìm, thuận lợi rút lui, cũng không đả thương mạng người vô tội nào tại trận chiến.
Truyền tống phù của người có tiền đương nhiên hiệu quả không hề kém. Ba người bọn họ mở mắt ra đã ở trong một khoảnh rừng rậm rạp nơi Vân Mộng, bốn bề cây cao tán rộng, ban ngày ban mặt cũng làm lu mờ ánh mặt trời. Ngụy Vô Tiện dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, oán khí không ngừng quấn quanh cơ thể hắn thành từng dòng đen đặc vờn qua vờn lại. Giang Trừng không chờ một khắc nào, lập tức giật Trần Tình quăng cho Thanh Nhi, một đấm giáng thẳng xuống gò má tên này!
Hắn hạ thủ hoàn toàn không lưu tình, Ngụy Vô Tiện giống như một chiếc lá đột ngột bị cuồng phong bứt khỏi tán cây, ngã trên mặt đất. Thủy Nguyệt dường như bị dọa cho kinh sợ, vội vàng chạy lại muốn đỡ người, thì đã thấy tên đó vừa ai ui xoa má, vừa lồm cồm bò dậy: "Giang Trừng, đang yên đang lành ngươi tự dưng phát điên động tay động chân cái gì???"
Khí đen nồng nặc dần dần theo gió tản đi, đôi mắt hoa đào luôn lấp lánh ý cười cũng quay trở lại dáng vẻ quen thuộc hàng ngày, xua hết sắc đen u ám, tựa như sau cơn giông trời lại hửng sáng. Giang Trừng liếc nhìn hắn, thở phào một cái, xoa xoa mu bàn tay, một lời cũng không nói, xoay người rời đi. Thủy Nguyệt thấy vậy cũng liếc nhìn Ngụy Vô Tiện, lập tức phi thân đuổi theo Giang Trừng, cả hai dần khuất trong đám cây lá lòa xòa. Ngụy Vô Tiện đang yên đang lành bị ăn một đấm, nhưng Lam Vong Cơ lại không ở đây, có ấm ức cũng không biết mách ai, chỉ đành vừa xoa má vừa bật dậy chạy theo hai cha con họ Giang, ai oán lên án bọn họ không có tình người, nỡ bỏ hắn lại một mình.
Ba người xuyên rừng mà đi dưới tầng tầng cây dày tán rộng u minh, tựa như ba con thú nhỏ dò dẫm đại ngàn trong khung cảnh tranh tối tranh sáng. Mặc dù ánh sáng không đủ, thế nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn có thể tinh tế cảm nhận được đám cây cối này có dị động! Hắn bắt đầu thu lại vẻ cợt nhả, chăm chú để ý cước bộ của Giang Trừng đang dẫn đầu đoàn, dần dần phát hiện ra, Giang Trừng tưởng như tùy ý đi loạn về phía trước, thế nhưng mỗi bước chân của hắn đều có quy luật. Cứ sau tám, hoặc mười sáu, hoặc ba mươi hai, sáu mươi tư bước sẽ đổi hướng một lần. Bọn hắn càng đi, ánh sáng càng âm u mơ hồ, cây rừng càng dầy đặc. Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một lát, đáp án lập tức hiện ra rõ ràng trước mặt: Bọn họ đang đi trong Bát quái trận đồ! Bước vào từ đúng cửa sinh, đi theo cước trình đúng đắn mới có thể tới được cửa bên kia, bằng không, vĩnh viễn lạc trong mê cung bát quái này, không tìm tới được đích đến Giang Trừng đã giấu!
Hắn, giấu cái gì đây?
Đoạn hội thoại hôm nào Ngụy Vô Tiện nghe được từ Gián điệp phù tại Tĩnh Thất bất chợt vang lên bên tai: "Nên nhớ, thời cơ chưa tới, nếu các ngươi lộ ra ngoài, thì không chỉ các ngươi chết, Vân Mộng Giang thị cùng ta đều sẽ chôn cùng."
Bát quái trận đồ này rốt cuộc ẩn giấu cái gì mà khiến Giang Trừng cùng cả Vân Mộng Giang thị sẽ lâm vào tử lộ nếu lộ ra ngoài đây?
Ngụy Vô Tiện nắm chặt Trần Tình trong tay, mỗi bước chân đi theo Giang Trừng đều như nặng tựa ngàn cân. Hắn hiện tại đã nhận ra, bản thân giấu Giang Trừng quá nhiều chuyện, mà người kia, cũng có rất nhiều mặt hắn không biết được, tỉ như Giang Thủy Nguyệt mười bảy năm trước đã xuất hiện, hắn lại không biết, tỉ như Ẩn Thôn ẩn chứa bí mật có thể biến thành tử huyệt của Giang thị, hắn cũng không biết. Hắn từng nghĩ bản thân và Giang Trừng là những người hiểu rõ nhau nhất, nhưng thì ra, bí mật giữa hai người lại trùng trùng điệp điệp như núi cao biển sâu. Những bí mật này còn chưa hoàn toàn bóc ra, triệt để mở lòng cùng nhau, giữa hắn và Giang Trừng vĩnh viễn sẽ luôn có một tấm màn ngăn cách, chỉ có thể làm hai con thú đơn độc đứng hai bờ chiến tuyến, lặng lẽ từng người tự liếm láp vết thương lòng. Ván cờ hung hiểm lần này bỗng dưng lại tạo nên một cơ hội để vén màn bí mật, đào sâu về quá khứ, từng bánh răng của sự kiện dường như đang răng rắc chuyển động, khớp lại với nhau. Mà hiện tại, mỗi bước chân hắn đi, đang dẫn hắn đến gần chân tướng hơn bao giờ hết!
Mặt trời đã lên cao, xua hết oán khí còn sót lại, chỉ đáng tiếc, trăm dặm đầm sen mới khai hoa rực rỡ chưa được một ngày toàn bộ đã héo tàn. Tiên cảnh hóa thành khốn cảnh, khiến người ta không khỏi ngậm ngùi.
Chính sảnh của Vân Mộng Giang thị trước nay có lẽ chưa từng náo nhiệt tới mức này bao giờ, kể cả là trong những lần Thanh Đàm hội. Lam Hi Thần đã tỉnh lại, sắc mặt nhợt nhạt ngồi tại vị trí chủ vị, một bên là Lam Vong Cơ mặt lạnh băng băng, một bên là Giang Thành điềm nhiên trầm tĩnh. Hắn đưa mắt nhìn toàn bộ tiên môn bách gia đang ngồi kín đại sảnh đường, khẽ thổi những miếng tâm sen xanh ngắt đang tắm mình trong làn nước trà sóng sánh, nghe người bên này một câu hùng biện, bên kia một câu chính trực, đợi được có người chịu đứng lên tổng kết, mới hạ chén trà trên tay xuống, mỉm cười hỏi: "Lời ngài vừa nói là có ý gì, Hoàng tông chủ?"
Ứng Thành Hoàng thị Hoàng tông chủ nhìn xung quanh, nhận được con mắt cổ vũ khắp nơi, mạnh dạn nói to: "Lam tông chủ, Giang Vãn Ngâm đại nghịch bất đạo, muốn học theo Ôn thị năm xưa chuyên quyền thống trị tiên môn, độc hại các vị tông chủ, lệnh cho Ngụy Vô Tiện dùng quỷ thuật suýt chút giữa giết hại toàn bộ chúng ta, nay lại sợ tội bỏ chạy, ai cũng có thể thấy rõ, tội này đã định, không phải nghi vấn. Giang gia theo hắn lâu như vậy, không thể rũ bỏ hiềm nghi, bách gia chúng ta phải thay trời hành đạo, một là tìm ra Giang Vãn Ngâm, sớm ngày tru diệt hắn. Hai là lập tức cử người nắm quyền Giang gia, tránh cho việc Giang thị ngấm ngầm trợ giúp phản tặc Giang Vãn Ngâm, gây bất lợi cho toàn thiên hạ."
Hoàng tông chủ phát biểu vừa rành mạch lại hùng hồn, mọi người đương nhiên đều đồng loạt tán thành. Lam Hi Thần lại nhìn khắp lượt người ngồi trong sảnh, mới thu ánh mắt về nhìn chằm chằm tay mình, vẫn nhẹ nhàng đáp lời: "Vậy theo ý mọi người, Giang Vãn Ngâm nên tìm thế nào? Giang gia, lại nên cử ai nắm quyền đây?"
Đề tài này, một bên là việc chính nghĩa truy bắt phản tặc Giang Vãn Ngâm, một bên là về lợi ích, làm sao để phân chia "miếng bánh to" Giang thị. Chẳng rõ là vô tình hay cố ý, một đám người nhao nhao lên, quyết bỏ qua việc đầu, trọng tâm nhất mực rơi vào việc thứ hai!
"Giang gia người đông thế mạnh, kinh thương, đất đai, môn sinh đều nhiều, chi bằng phân ra, các gia tộc ở gần nhận lấy đất đai, thương nghiệp ở đâu quy về gia tộc chủ quản nơi đó tiếp quyền, môn sinh cũng tương tự chia ra xếp về các gia tộc?" Đây là Giang Lăng Thế thị tông chủ phát biểu.
"Nào có lý như vậy! Thương nghiệp họ Giang dù trải khắp thiên hạ, nhưng suy cho cùng là có chỗ ít, chỗ nhiều. Ngươi theo địa giới mà chia như vậy, há chẳng phải có bên thiệt, bên lợi?" Này là Hạc Phong Lưu tông chủ phản bác.
"Ta nghĩ nên bảo Giang quản gia mang toàn bộ sổ sách kết toán Giang thị ra, chúng ta tính toán rõ ràng, phân ra mới là chính đạo" Này là Thanh Sơn Điền tông chủ khuyên nhủ.
Mỗi người một câu, ai cũng sợ mình thiệt, quả nhiên loạn lạc không ít. Lúc này, Nhiếp Hoài Tang mới chậm rãi đưa quạt lên che ngang mặt, đôi mắt trong veo hết sức vô tội đảo nhanh một vòng, cắt ngang dòng tranh cãi: "Các vị, ta vốn nghĩ việc tìm ra Giang huynh, à không, Giang Vãn Ngâm mới là quan trọng nhất lúc này chứ, không phải sao?"
Hắn vừa nói xong, nguyên một đám đang hăng hái bàn bạc ăn chia dường như bị nghẹn tới đỏ mặt tía tai, lúng túng ngậm miệng lại. Âu Dương tông chủ nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng: "Ta cảm thấy Nhiếp tông chủ nói rất đúng! Các ngươi vội vàng bàn bạc phân chia lúc này, không khỏi khiến người ta cảm thấy quá lấy việc công mà tư lợi cho mình! Hơn nữa, việc tự tiện chia đất, chia người của gia tộc khác như vậy cũng không hợp lý hợp tình."
"Âu Dương tông chủ nói vậy sai rồi!"
Lam Hi Thần vừa mới đưa chén trà lên nhấp một ngụm, đã thấy có người lẽ thẳng khí hùng phản bác lại Âu Dương tông chủ. Đưa mắt nhìn sang, quả nhiên, vẫn là Hoàng tông chủ của Ứng Thành. Xem ra các gia tộc tích cực phân chia nhất đều là gia tộc nhỏ bấy lâu nay phụ thuộc Vân Mộng, được Giang gia che chở! Hắn thở dài một hơi, im lặng tỏ ý lắng nghe, Âu Dương tông chủ cũng làm một tư thế mời.
Lúc này, Hoàng tông chủ mới hùng hồn nói tiếp: "Năm xưa Ôn thị diệt vong, các gia tộc khác không phải cũng phân đất, phân của cải của Ôn thị cho từng gia tộc tham gia Xạ Nhật Chi Chinh đó sao? Giang Trừng mưu đồ nối gót Ôn gia, chúng ta tìm cách chia Giang thị ra bách gia cùng nắm quyền, đề phòng có kẻ thừa cơ gây rối, đề phòng có người lén lút mượn lúc Giang thị như rồng không đầu gây bất lợi cho tiên môn, này có gì không hợp lý, lại không hợp tình đây?"
Mọi người nghe Hoàng tông chủ nói xong, nhất thời lại nhao nhao lên tán đồng, cho rằng việc phân con mồi béo Giang gia chẳng có gì là không hợp lý. Nhiếp Hoài Tang nhìn cảnh này chỉ đành lắc đầu bất lực. Gia tộc nhỏ vĩnh viễn chỉ là gia tộc nhỏ, năm xưa không thể tiến vào hàng ngũ đại gia tộc, phải phụ thuộc, phải để người khác che chở, xem ra đều có nguyên nhân cả!
Nguyên nhân rất đơn giản, chính là người cầm đầu không chỉ không có thực lực, mà còn quá không có đầu óc!
Hắn đơn giản phe phẩy quạt giấy, cười tươi như hoa hỏi lại Hoàng tông chủ một câu tưởng như chẳng liên quan: "Vậy cho hỏi, năm xưa Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc, các gia tộc là dựa theo tiêu chí nào để phân chiến lợi phẩm đây?"
Hoàng tông chủ bị hắn hỏi, chỉ biết ngớ người. Nhiếp Hoài Tang vội vàng "Ai u" một tiếng, lập tức đứng lên cúi người rất thành khẩn, thế nhưng đáy mắt lại xét qua ý cười: "Xin lỗi, Hoàng huynh, ta quên mất ngươi cùng Ứng Thành Hoàng thị năm đó không có tham gia Xạ Nhật Chi Chinh, nên mới không rõ nội tình. Thật có lỗi, có lỗi, có lỗi quá!!!"
Nhiếp Hoài Tang càng cường điệu xin lỗi, Hoàng tông chủ càng tức nghẹn đỏ mặt. Họ Nhiếp nọ ba phần thật, bảy phần giả, miệng thì nói lời chân thành dễ nghe, ý tứ bên trong lại đâm chọc hắn lúc nguy nan không có xuất hiện, khi chia lợi lại hăng hái đi đầu, chửi hắn không chừa lại một chút mặt mũi! Nếu là Nhiếp Hoài Tang năm xưa, đảm bảo hắn mới không thèm sợ! Nhưng Nhiếp gia ngày nay đâu còn là Nhiếp gia năm trước? Nhiếp Hoài Tang bây giờ miệng vẫn "nhất vấn tam bất tri", thế nhưng hắn giấu huyền cơ gì dưới phiến quạt kia, chỉ hắn mới biết được! Người này, Hoàng tông chủ không dám đắc tội!
Thấy Hoàng tông chủ nghẹn lời không nói được, cùng phe "chủ chia" Hạc Phong Lưu tông chủ lại đứng dậy đỡ lời: "Nhiếp tông chủ quả quý nhân hay quên chuyện, năm đó, chúng ta chẳng phải là tính theo công lao tham dự Xạ Nhật mà chia chiến lợi phẩm hay sao?"
"Đúng đúng đúng, may nhờ Lưu tông chủ nhắc nhở, ta mới nhớ ra" Nhiếp Hoài Tang tươi cười phụ họa, phiến quạt xòe ra, một lần nữa che đi toàn bộ gương mặt, chỉ để lộ ánh mắt trong suốt nhìn thẳng Lưu tông chủ "Nhưng lần này, công lao phải tính thế nào? Chúng ta có ai có công bắt được Giang Vãn Ngâm? Có ai có công vạch trần được hắn sao?"
Ầy... Theo như hắn nói...
Bắt Giang Vãn Ngâm không nổi, ai cũng không có phần công.
Vạch trần được âm mưu của Giang Vãn Ngâm... này tựa như... không phải là công của một mình Nhiếp Hoài Tang hắn sớm phát hiện ra trúng Tán Linh Thảo, nên mọi người mới không mất hết linh lực đấy chứ?
Này... như này...
Nhiếp Hoài Tang thấy toàn bộ hiện trường im phăng phắc, lúc này mới đưa mắt nhìn sang Lam Hi Thần. Người ngoài cuộc sốt sắng, kẻ trong cuộc lại khoan thai bình chân như vại. Lam Hi Thần bưng trà nhấm nháp, hờ hững nghe toàn bộ, ngẩng đầu lên phát hiện mọi ánh mắt đã dồn về mình, mới từ tốn mở miệng: "Các vị, thứ ta hỏi một câu: Ban nãy, Giang Vãn Ngâm không tiếc công đả thương ta, cho hỏi, ta có tránh được hiềm nghi thông đồng với hắn hay không?"
Hắn đột ngột hỏi như vậy, tiên môn bách gia đều ngơ ra. Vẫn là Nhiếp Hoài Tang và Âu Dương tông chủ lên tiếng xác nhận: "Có thể coi là như vậy".
"Vậy ta lại hỏi một câu" Lam Hi Thần nhoẻn cười, phút chốc khiến mọi người dấy lên ảo giác căn phòng bỗng dưng vì hắn nở nụ cười mà lấp lánh bừng sáng "Ai cũng thấy rồi, Vong Cơ ban nãy cũng bị oán khí quấn thân, quanh cổ hiện vẫn còn nguyên dấu vết bị siết. Hắn bị thương như vậy, chẳng khác các vị là bao, liệu có tránh được hiềm nghi thông đồng với Ngụy Vô Tiện hay không?"
Mọi người lại một lần nữa ngơ ra, hóa ra Lam tông chủ này chỉ là muốn xác nhận Lam gia bọn hắn trong sạch, đủ điều kiện chia phần Giang thị thôi, đúng không?
"Lại nói" Lam Hi Thần nhìn quanh một vòng, tiếp tục cười cười nói nói, nói ra trọng điểm "Giang thị môn sinh hôm nay đều đồng loạt bảo vệ mọi người ở đây mới khiến lúc đánh nhau tên bay kiếm lạc mà không vị nào tổn thất mảy may, đây không phải bày tỏ lập trường Giang thị nguyện vì tiên môn bách gia mà đối địch Giang Vãn Ngâm hay sao?"
Cả một phòng người rốt cuộc cũng hiểu ra Lam Hi Thần nãy giờ dẫn bọn họ tới kết luận gì, tựa như có một tia sét bất thần đánh giữa trời quang, thiêu cháy nhiệt huyết rừng rực của cả bọn!
Trước nay mới biết Kim Quang Dao bát diện linh lung, Nhiếp Hoài Tang giả ngây bình thiên hạ, không ngờ có một ngày, còn có thể thấy Lam Hi Thần tiếu lý tàng đao, một tay đổi trắng thay đen!
"Giang Vãn Ngâm dù là tông chủ Giang thị, nhưng suy cho cùng cũng là một cá nhân hắn. Hắn làm sai, hà cớ gì lôi cả Giang thị vào đây, khi mà toàn bộ Giang gia đều bày tỏ một lòng chống đối hắn, đứng về phía chính nghĩa, về tiên môn bách gia?"
Nhấp một ngụm trà sen, Lam Hi Thần dường như rất ung dung, nhắm mắt lại thưởng thức toàn bộ dư vị sau đắng chát là ngọt ngào của nó, mới chậm rãi tiếp lời: "Đừng nói Giang Vãn Ngâm đã hạ Tử Vong Chú khiến mọi người muốn động vào một tấc đất, một con người của Giang gia cũng không được, ta tin rằng, bằng việc Giang thị tuyên bố khai trừ phản đồ Giang Vãn Ngâm, đồng tâm cùng mọi người tru diệt hắn cùng Ngụy Vô Tiện, thì các vị ở đây đều là người chính nghĩa thấu lý, đạt tình, sẽ không làm ra những chuyện thương thiên hại lý như cướp đoạt Giang thị, đúng không?"
Lam Hi Thần chỉ dùng dăm ba câu một tay đảo lộn cục diện, khiến mọi người ngỡ ngàng á khẩu. Có lẽ mọi người chỉ quen thấy hắn ôn nhu như nước, chưa từng biết hắn cũng là tông chủ một phương, có một mặt sắc như dao, quen với hắn nhẹ nhàng khuyên giải, mà quên rằng là một trong tam Tôn, hắn không thể không có thực lực của riêng mình!
"Năm xưa Ôn thị giết người vô số, nhưng nay Giang gia một người cũng chưa giết, còn bảo vệ các vị đây, hiện tại chia năm xẻ bảy Giang gia, nào khác gì đám thô tục lấy oán báo ơn? Năm xưa của cải đem chia đều là Ôn thị từ chúng ta cướp đi, chia chiến lợi phẩm, chẳng qua cũng là vật quy nguyên chủ. Còn hiện tại Giang gia làm ăn chân chính, tiền tài Giang gia chẳng dính một phân đến máu thịt chư vị, động vào không phải là thương thiên hại lý hay sao?"
Bị nói tới mức này, đám người ban nãy "thô tục lấy oán báo ơn", "thương thiên hại lý" đều không thể ngẩng đầu lên nhìn thẳng. Âu Dương tông chủ đứng dậy cúi người thi lễ với hắn, thành thành thật thật nói: "Lời Lam tông chủ đúng là có lý, lại rõ ràng mạch lạc. Ta cho rằng, hiện tại Giang thị cần lập tức cử ra một tân tông chủ, cùng bách gia thương thảo diệt tận gốc mối họa phản tặc, chuyện của Giang thị, chúng ta tự khắc không nhúng tay."
Nếu nói vậy, thì vấn đề đến rồi!
Giang gia độc đinh, Giang Trừng đi rồi, chọn ai để kế tục hắn? Liệu nội bộ Giang thị có phân năm xẻ bảy, nhân lúc này tranh giành quyền lực, sau đó tự diệt lẫn nhau, gia tộc khác bên ngoài làm ngư ông đắc lợi hay không?
Ngọn lửa tham tài vừa bị Lam Hi Thần lạnh lùng dội tắt trong lòng một số kẻ, nay vì cơ may này mà lại dập dờn cháy lên, hi vọng có thể nhờ đây làm "ngư ông" một lần. Miếng bánh Giang thị này, không lấy được phân nào, bọn họ không cam tâm!
Thế nhưng, trời rất ít khi chiều lòng người. Âu Dương tông chủ vừa đề cập chuyện tìm ra tân tông chủ Giang thị, Lam Hi Thần dường như chỉ chờ mọi người nhắc đến chuyện này, mỉm cười đứng dậy. Hắn trịnh trọng cúi người thật sâu thi lễ với tiên môn bách gia rồi mới ngẩng lên, nhìn khắp cả phòng, dõng dạc thong dong tuyên bố: "Mọi người có lẽ đã quên, ta hiện tại là Giang thị chủ mẫu, vừa lý, về tình, ta hoàn toàn có quyền làm chủ Giang gia sau khi gia chủ bị khai trừ. Trước nay gia chủ có việc bị trục xuất, chưa từng có tiền lệ chủ mẫu lên nắm quyền, đó là vì các nàng đa phần năng lực không đủ. Tuy nhiên, ta làm tông chủ Lam gia nhiều năm như vậy, tin chắc có thể thuận lợi điều hành Giang gia, không làm mọi người ở đây thất vọng!"
Nếu ban nãy hắn đảo lộn thị phi, xoay chuyển thế cờ, trong mắt thế nhân là sét đánh giữa trời quang, vậy thì lúc này, hắn một tay thâu tóm toàn bộ chiến lợi phẩm chỉ bằng vài lời nói, biến mình thành người thu lợi sau nhất, mặc cho bọ ngựa bắt ve, bản thân làm chim sẻ phía sau chờ mồi béo dâng tới miệng lại khiến mọi người cảm thấy trời long đất lở, không thể tin nổi!
Lam gia tông chủ, quả nhiên không phải chỉ có nhan sắc là có thể làm được!
Có lý nào lại như thế? Nước phù sa không