Hỉ Tương Cố

chương 52: ngủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quả nhiên, nghiện thứ gì đó không phải là chuyện tốt.

Mừng rỡ xem Âm Cố luôn không chút do dự chọn nàng; mừng rỡ xem Tử Thương trưng bày ra bộ dáng buồn rầu. Tuy rằng cũng có lúc cảm thấy có lỗi, vì dù sao cũng là nàng kéo Tử Thương đến. Nhưng kiểu mừng thầm đó chân thật tồn tại. Âm Cố tùy ý ngồi trên giường, càng cười ôn nhu, càng khiến Hỉ Mi kinh hoàng không thôi.

Thậm chí còn hơi giống cảm giác chân chính bước vào động phòng, hoặc là, Hỉ Mi cho rằng bước vào động phòng hẳn chính là loại cảm giác này.

Khi thành thân với Khánh Đăng Khoa, bởi vì chưa từng gặp mặt cho nên thấp thỏm khi đội khăn hỉ là chiếm đa số. Bên ngoài ồn ào tiên minh đối lập so với bên trong. Mở mắt ra nhìn cũng chỉ được cúi đầu nhìn đầu gối. Hơn nữa cái mão rất nặng. Nên Hỉ Mi cũng không có bao nhiêu vui sướng đêm tân hôn. Thế cho nên khi Khánh Đăng Khoa vén khăn hỉ lên, Hỉ Mi cũng chỉ hơi tò mò. Sau đó, dường như trong lòng có thất vọng nhàn nhạt.

Hóa ra, nếu thấy một nam tử đơn bạc như thế, thì trong mắt cũng không có sinh khí gì. Lúc ấy, nếu khăn hỉ được gỡ xuống xong, được nhìn đến đó là Âm Cố đang cười cười như thế này có vẻ như sẽ thú vị hơn nhiều.

Hỉ Mi lắc đầu, xua tan hết ảo tưởng trong lòng. Nàng thầm mắng mình không biết xấu hổ, nghĩ gì đâu không. Vì thế cũng không quản Âm Cố đang ngồi trên giường mà đi tắm.

Âm Cố nhìn xem Hỉ Mi có vẻ ngượng ngùng, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy. Chờ Hỉ Mi tắm xong, gọi nha hoàn đến dọn dẹp. Âm Cố mới ngoắc Hỉ Mi lại nói: "Lại đây."

Hỉ Mi nhích từng bước đi đến, nhắm thẳng bên trong giường mà chui vào. Âm Cố chụp tới, ôm Hỉ Mi vào lòng, khiến Hỉ Mi kinh hô. Mặt Hỉ Mi nóng đến độ có thể luộc được trứng.

Âm Cố ôm Hỉ Mi, gỡ dùm mấy trang sức linh tinh của Hỉ Mi xuống. Hỉ Mi do dự một chút, mới nhỏ giọng nói: "Cô không về phòng sao?"

"Được, " tiếng Âm Cố vang lên từ sau lưng Hỉ Mi, "muốn đi thì cùng đi."

Hỉ Mi xoay người lại liếc Âm Cố. Hiển nhiên ở trong mắt Âm Cố, cái này không khác gì đang tung mị nhãn, nhìn thế nào cũng thấy câu dẫn. Hỉ Mi cũng có phong tình trời sinh, nàng không giống với Tử Thương, của nàng là vẻ đẹp tự nhiên. Và sau này chỉ có một người có thể hưởng dụng. Âm Cố khẽ mở miệng cắn vành tai Hỉ Mi. Kết quả Hỉ Mi giật mình xoay người quay đầu lại, che tai lại: "Cô!"

Âm Cố chậm rãi nhướng mày. Xem ra, Khánh Đăng Khoa ở trên giường đại khái cũng áp dụng lễ giáo. Còn nữa, hắn thật sự không thích Hỉ Mi. Nếu thích, thì sẽ không thể khống chế được bản thân không đụng vào nàng. Mà đúng là hắn không thích Hỉ Mi thật.

Nàng, đến nay đúng là ứng với một viên ngọc thô. Âm Cố mỉm cười: "Sao?"

Lưng Hỉ Mi cứng ngắc, mặt cũng sượng theo: "Cô. . . sao cắn bừa. . ."

Âm Cố chớp mắt mấy cái, chỉ vào: "Thoạt nhìn ăn rất ngon."

Hỉ Mi khó hiểu kéo vành tai của mình. Nó lại đỏ lên: "Cái này không phải để ăn."

Âm Cố vừa muốn nói gì, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa.

"Ai vậy?" Hỉ Mi vội đáp, lại dời người đi một chút. May thật, vừa lúc có thể thối lui.

"Tử Thương đây, " Tử Thương ở bên ngoài hỏi, "hai người đều về rồi à? Tử Thương đến gõ cửa phòng Âm Cố rồi, mà không thấy có ai trả lời."

Hỉ Mi bĩu môi, khẽ đẩy Âm Cố. Âm Cố không nói gì.

Bên ngoài, Tử Thương vẫn nói: "Âm Cố ở trong sao, có thể ra nói chuyện được hay không?"

Âm Cố nhíu mày, đành phải khoác áo. Hỉ Mi nói vọng ra: "Đến ngay đây." Âm Cố quay phắt đầu lại liếc Hỉ Mi. Xong mới đi ra ngoài.

Hỉ Mi bị cái nhìn đó làm cho đứng hình. Dường như Âm Cố rất bất mãn mình đẩy nàng. Chẳng lẽ, nàng đã có sự lựa chọn rồi? Tim Hỉ Mi đập bình bịch, đứng ngồi không yên. Nàng rướn người cốmuốn nhìn ra bên ngoài, nhưng ngượng ngùng vì nghe lén như vậy. Chờ Âm Cố đi ra cửa, nàng lại bắt đầu rối rắm. Bởi vì, nếu Âm Cố thật sự chọn mình, vậy mình phải làm gì?

Âm Cố sẽ không cho mình nhiều thời gian lưỡng lự. Mà tìm một người nói hứa hẹn cả đời chỉ tốt với mình là quá khó khăn. Cho dù nàng cũng là nữ tử.

Thứ mình muốn rốt cục là gì...?

Bên ngoài, cửa mở ra, Tử Thương nhìn thấy ra mở cửa là Âm Cố. Hắn nheo mắt cười.

"Quả nhiên cô ở đây?" Hắn lén lút nhìn qua khe cửa đang mở, nhỏ giọng hỏi, "Đêm nay cô ở đây luôn chứ?"

Âm Cố trở tay cho Tử Thương thối lui ra hành lang nói chuyện: "Chuyện gì?"

"Để ta quay về Vị Ương Cung đi." Tử Thương cười nói. "Ta thấy nếu Hỉ Mi nguyện ý cho cô ở lại, thì ta vừa lúc cũng nên công thành lui thân, " Tử Thương sờ đầu mình, "Tuy rằng cái giá phải trả khá lớn, nhưng muốn hai ngươi vui vẻ, ta cũng không có câu oán hận."

Âm Cố nghĩ nghĩ, nói: "Tạm cho ngươi trở về cũng được."

Tử Thương khẽ thở ra. Mắt thấy sắc mặt Âm Cố không tốt. Xem ra mình tùy tiện gõ cửa không đúng lúc rồi: "Thôi đừng xụ mặt mà. Ta không quấy rầy một chút, thì sao nàng khẩn trương được."

"Hửm?" Âm Cố như cười như không liếc Tử Thương.

Tử Thương siết chặt cổ mình lại. Dĩ nhiên hắn không dám nói hắn không cố ý tới quấy rầy, nhưng phỏng chừng Âm Cố đã nhìn ra, hắn đành phải ngoan ngoãn chắp tay nói: "Đêm đã khuya, Tử Thương về phòng trước."

Âm Cố cũng xoay người trở về phòng. Chỉ là lúc này người co quắp ở trên giường chính là Hỉ Mi. Nàng thấy Âm Cố tiến vào, liền phủi phủi mép giường hỏi: "Đã trễ thế này, Tử Thương tìm cô làm gì?"

Âm Cố cẩn thận đóng cửa, đáp: "Mai hắn sẽ quay về Vị Ương Cung."

"Ủa?" Hỉ Mi vội hỏi, "Vậy là có ý gì?"

"Ý gì là ý gì?"

Hỉ Mi mở miệng, lại cảm thấy không tốt để hỏi.

Âm Cố thấy thế, chỉ phải chủ động nói: "Vị Ương Cung bận rộn, hắn không đi không được."

Hỉ Mi gật đầu. Nhìn Âm Cố lại đi tới, ngáp một cái: "Ta rất mệt."

Âm Cố tựa vào giường, nhìn Hỉ Mi đóng mắt. Đôi mi run rẩy, như con bướm phẩy cánh: "Được." Dứt lời, Âm Cố cởi giày leo lên giường. Sau đó cho Hỉ Mi nằm vào bên trong. Hỉ Mi vừa nằm xuống là nhắm mắt lại, cả người không nhúc nhích.

Âm Cố chống tay gối đầu, nghiêng người nhìn Hỉ Mi. Hỉ Mi vẫn chưa ngủ, hai con mắt rõ ràng còn chuyển động liên tục, làm sao giống người đã ngủ. Âm Cố nói: "Ngủ không được sao?"

Hỉ Mi nhắm mắt chặt hơn.

Âm Cố nghiêng người qua, chạm vào môi Hỉ Mi: "Hỉ Mi."

Không phải Hỉ Mi cảm thấy không thoải mái mà nhíu mi tâm. Qua hồi lâu, không nghe tiếng Âm Cố nữa, Hỉ Mi mới lấy hết dũng khí mở mắt ra. Và sa vào Âm Cố chờ đợi đã lâu. Âm Cố nắm gáy Hỉ Mi, nhớ lại trước đó rất lâu, nàng từng có xúc động muốn cầm chiếc cổ này cẩn thận ở trong tay. Lại không ngờ sẽ có một ngày thực hiện được. Chỉ là phương thức không phải tàn bạo khi đó.

Hỉ Mi cách Âm Cố quá gần. Nàng không biết nữ nhân mà có lực tay mạnh như vậy, khiến cho người mình và nàng cơ hồ dán chặt vào nhau.

"Ta sợ. . ." Hỉ Mi thốt ra.

Âm Cố đúng là chờ thời khắc này, nàng chậm rãi vuốt ve gáy Hỉ Mi. Thấp giọng hỏi: "Sợ cái gì?"

Hỉ Mi cúi đầu chôn ở vai Âm Cố: "Sợ cô."

Âm Cố nhướng mày, không nói gì.

Hỉ Mi tiếp tục nói: "Cô lợi hại như vậy. Nếu cô muốn, nhất định ta chạy cũng không thoát. Nhưng, vạn nhất có một ngày cô cảm thấy ta không thú vị..." Hỉ Mi khẩn trương ngẩng đầu lên, "cô xem, ta là thê đã bị người ta bỏ. Tuy cũng biết được vài người, nhưng cơ bản là không có bản lãnh gì. Nếu có một ngày cô ghét, " Hỉ Mi không dám tưởng tượng, "mà ta lại quá mức ỷ lại cô..."

"Ta thích cô ỷ lại ta, " Âm Cố hôn trán Hỉ Mi, chậm rãi dời xuống môi. "Tin ta. Nếu cô không tốt, ta sẽ không muốn ở cùng cô."

Hỉ Mi vô lực níu vạt áo Âm Cố, cực kỳ bị động cảm thụ Âm Cố hạ xuống từng cái ấn ký. Đêm yên tĩnh, hết thảy đều không tiếng động, vì thế cơ hồ có thể nghe được tiếng quả tim đập rộn ràng. Như phải gánh vác trách nhiệm, phải dốc hết sức để chống đỡ. Trong đầu Hỉ Mi vẫn mơ hồ, khiến nàng không nói nên lời phản kháng. Nàng cảm thấy Âm Cố đã nói đến đây, nếu mình lại bày tư thái chả hiểu gì nữa thì thật sự thật sự rất không hay ho.

Âm Cố từ bỏ cái gì? Từ bỏ Tử Thương ở ngoài cửa. Vừa rồi khi ở một mình trong phòng, nàng chợt nghĩ đến Âm Cố sẽ đi theo Tử Thương, nhưng Âm Cố lại quay trở về. Vì thế Hỉ Mi không biết làm sao điều chỉnh tâm tình hỗn loạn của mình. Chỉ lấy duy nhất một cái cớ, đó là mệt nhọc.

Nhưng mà dù nàng ngủ rồi, Âm Cố vẫn không buông tha.

Tay Âm Cố trượt từ từ một đường xuống dưới từ gáy Hỉ Mi. Quảng đường đến Thanh Thành, Hỉ Mi đã được dưỡng lại khá tốt, cho dù cách lớp y phục cũng cảm thấy mềm mại khiến Âm Cố thập phần lưu luyến. Còn Hỉ Mi thì chưa bao giờ chịu qua giày vò thế này. Trong trí nhớ của nàng, tứ chi tiếp xúc là đã đủ. Nếu quá nhiều, lại tràn đầy hứng thú hơn.

Đây không phải là điều mà nữ nhân đàng hoàng nên có. Hỉ Mi không rên một tiếng, lại mang thần sắc cầu xin nhìn Âm Cố. Cái tay phía sau làm cả người nàng đều run rẩy. Cảm giác xa lạ này quả thực làm Hỉ Mi hơi sợ hãi.

Hơn nữa bây giờ Hỉ Mi rành mạch biết Âm Cố muốn làm gì. Cho dù không phải nam tử nhưng cũng làm cho nàng sung sướng. Và cũng đã hiểu chuyện khó mở miệng lúc trước. Mà dù sao lúc trước cũng có cớ, dù là tự dối gạt bản thân nhưng cũng khiến bản thân được thoải mái. Còn hiện tại không còn cái cớ nào nên khiến Hỉ Mi trốn tránh. Nếu Âm Cố thật muốn làm; nếu nàng cho phép Âm Cố tiếp tục...

Hỉ Mi động tình là cực mị. Một ít giãy dụa; một ít do dự; một ít hoang mang; và chính nàng có lẽ cũng không chú ý tới đó là khéo léo dục cự còn nghênh.

Âm Cố hiểu ra trong nháy mắt, hôn lên Hỉ Mi.

Miệng lưỡi dùng để làm gì? Đối với Âm Cố mà nói, trừ ăn cơm ra, nàng cũng không thích nói chuyện. Vì luyện tập bản lĩnh, nàng cũng đã thử dùng miệng để phóng ám khí. Nhưng cái này thì chưa thử.

Vậy mà nàng còn chăm chú cứng nhắc đi thách thức đôi môi khác. Đây là lần đầu tiên, Âm Cố và Hỉ Mi đều giống nhau.

Chẳng qua Âm Cố lớn mật hơn Hỉ Mi, không cố kỵ điều gì.

Cho nên bị áp chế mà "ưm...ưm..." là Hỉ Mi; bị hôn đến thở không thông mà tức giận cũng là nàng.

Cuối cùng khi được buông ra, đôi môi Hỉ Mi óng ánh. Trên mặt cũng là đáng thương vạn phần. Tròng mắt như chứa nước mắt. Lại làm cho Âm Cố muốn ngừng mà không được.

Hỉ Mi thấy Âm Cố vừa muốn dựa vào tiếp, tay vội ôm lấy đầu Âm Cố, đan vào nhau sau gáy Âm Cố. Miệng liên tiếp hô: "Ta muốn ngủ, ta muốn ngủ, ta muốn ngủ. . ." Nói xong, vì không cho Âm Cố động, liền kéo Âm Cố sát vào người.

Âm Cố ngửi được mùi trên người Hỉ Mi, lại bị nhuyễn ngọc ôn hương nửa đè nặng, thật có chút thích thú. Nàng ôm lấy Hỉ Mi, tựa đầu vào ngực Hỉ Mi, khẽ cười nói: "Được rồi, ngủ thôi."

Hỉ Mi thở ra, lại vẫn không dám thả lỏng nhanh ôm chặt Âm Cố hơn. Dĩ nhiên Hỉ Mi cũng phát hiện tình cảnh xấu hổ này, mà nghĩ lại, dù sao cũng không thấy mặt. Vậy nên không cần quản nhiều như thế.

Một đêm thật lao lực, khi Hỉ Mi lại tỉnh lại toàn thân đều đau nhức không thôi.

Nàng chậm rãi buông đôi tay đã tê rần, sau đó hít thật sâu vài hơi, xoay người ngồi dậy.

Bên ngoài đã có chút ánh sáng, Âm Cố vẫn còn ngủ rất say. Hỉ Mi bị Âm Cố cho trải qua biết bao nhiêu kinh hách, cho nên lúc này nàng cẩn thận nghiên cứu hồi lâu. Và đưa ra kết luận Âm Cố chưa tỉnh. Đêm qua ôm Âm Cố một đêm, lại nhìn nàng, Hỉ Mi cảm thấy rất thân thiết.

Hỉ Mi không thể nói rõ đây là cảm giác gì trong lòng mình. Chữ yêu, nàng chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy ngượng ngùng chứ đừng nói tưởng tượng xa thêm. Nhưng mà... nàng nhẹ nhàng chọc chọc hai má Âm Cố, cảm thấy vạn phần ngọt ngào. Vì thế, nàng không nghiên cứu về nó chi nữa.

Trườn qua người Âm Cố đi xuống giường, Hỉ Mi vừa nhìn chằm chằm trên giường canh chừng vừa nhẹ nhàng mặc lại y phục, sau đó bưng chậu đồng đi ra ngoài rửa mặt.

Tắm xong, khi nàng đang dặn dò nha hoàn gọi nhà bếp nó hâm nóng lại điểm tâm cho Tử Thương, thì nhìn thấy Tử Thương lảo đảo từ trong phòng hắn đi ra.

Nhìn quả đầu láng bóng, Hỉ Mi thập phần áy náy. Bất kể như thế nào, hẳn là không ai muốn mình thành ra cái dạng này cả.

"Tử Thương, dùng điểm tâm chưa?"

Tử Thương vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hỉ Mi đang đứng đó, tuy rằng trên tay đang bưng chậu đồng nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng. Tử Thương mệt mỏi đánh giá Hỉ Mi: "Nhị tiểu thư, tối qua ngủ ngon chứ?"

Hỉ Mi nhịn không được mà đấm lưng: "À, có hơi nhức mỏi."

Tử Thương mở to hai mắt nhìn, không ngờ nhị tiểu thư lớn gan đáp ra như thế. Mà Hỉ Mi vừa thấy Tử Thương há hốc biết hắn đã hiểu sai, vội chột dạ xoay xoay cánh tay: "Không phải, chỉ là ta ngủ sai tư thế thôi..."

Tử Thương miễn cưỡng thu hồi vẻ mặt, tụng phật hiệu nói: "A di đà phật, Tử Thương không nói gì cả. Đúng rồi, Tử Thương muốn quay về Vị Ương Cung."

Hỉ Mi cảm thấy đầu óc mình dạo này không sạch sẽ, nên rất hổ thẹn. Lúc này đành phải lúng ta lúng túng nói: "À, tùy ngươi thôi."

Tử Thương nhướng mày, quay đầu lại nhìn phòng Hỉ Mi. Bên trong vẫn im ắng: "Nàng vẫn chưa dậy?"

Hỉ Mi hơi không được tự nhiên đáp: "Ừ."

"Được rồi, " Tử Thương gật đầu, đột nhiên nói, "phải đi thôi, hiện tại phải đi ngay thôi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio