Long Hiên lần này lại nuốt lời. Thứ bảy hắn không thể mang theo Kỳ Dương đến bệnh viện, ngược lại bị nhốt ở trong nhà, hơn nữa là vì kinh hỉ, nhất thời không biết nên xử lý thế nào mới tốt.
Nguyên nhân là hắn nhận được một tin bom tấn — tiểu Phương Nam mang thai.
Tối thứ sáu, hắn mò tới phòng Phương Nam, Phương Nam thân mình càng ngày càng mẫn cảm, tựa hồ so với hắn còn nhiệt tình hơn, làm đến mệt lả mới ngủ, trời tờ mờ sáng, Phương Nam lại bắt đầu trêu trọc hắn, phân thân vốn vẫn chôn trong thân thể nó lại bừng bừng lên, to lớn dũng mãnh phi thường.
Long Hiên tuy rằng thích say sưa ê trề như vậy, lại cảm giác cơ thể Phương Nam không khỏe, vốn định mau chóng chấm dứt, không ngờ tên đã lên dây vừa định bắn thì Phương Nam bỗng nhiên một trận khó chịu, đẩy hắn ra lảo đảo chạy vào toilet, một trận nôn khan.
Long Hiên nhìn tiểu đệ đệ bị vứt bỏ vào thời khắc mấu chốt, suy sụp thở dài. Tùy tay cầm áo ngủ khoác lên người, lại lấy áo ngủ bằng bông khác, khoác lên người Phương Nam, “Khó chịu ở đâu?”
Phương Nam lắc đầu, vừa muốn nói chuyện lại là một trận nôn khan, sắc mặt tái nhợt vàng như nến, mồ hôi từng giọt lăn xuống. Long Hiên vừa đau lòng vừa lo lắng, xoay người cầm điện thoại định gọi bác sĩ, bị Phương Nam chặn lại, “Không cần!”
Vì thế, Long Hiên đã biết tin Phương Nam mang thai. Phương Nam từ đầu cũng chỉ là đoán, ngày hôm qua trộm mua que thử mới xác định.
A… Ai ai… Ừ ân… Ở trên giường, Long Hiên ngây người hồi lâu, bị Phương Nam nhéo vài cái, nước mắt dàn dụa, hắn mới ý thức được mức nghiêm trọng của sự việc.
Vốn vợ mang thai là việc đại hỷ, nhưng tình huống này khác hẳn so với Tô Thư, mấu chốt ở chỗ thể chất đặc thù của Phương Nam. Dù Long Hiên chưa hiểu rõ thế giới hiện đại, cũng biết đưa Phương Nam đi tìm bác sĩ khoa sản bình thường là cực kỳ không ổn.
Xã hội hiện đại thời sự rất phát triển, đồng tính Thái Lan thế giới đều biết, người biến thái trong nước cũng đưa tin tùm lum, như Phương Nam là nam nhân, lại có bộ phận sinh sản là cực kỳ hiếm thấy, bị người khác phát hiện tuyệt đối sẽ bị coi là quái vật.
Long Hiên nắm tay Phương Nam, an ủi nó, “Đừng lo lắng. Ta cao hứng còn không kịp, chẳng lẽ ngươi không vui sao? Đây là con của chúng ta a, con của chúng ta!”
Phương Nam buồn bực đánh hắn hai cái, “Cao hứng thế nào được? Sau này ta làm sao nhìn mặt người ta? Làm thế nào đi học? Ta không muốn đi bệnh viện, cứ cho mang thai bình thường, khi sinh phải làm sao? Cơ thể ta như vậy, cũng không biết tử cung dậy thì có đầy đủ không, vạn nhất thai nhi dị dạng…”
Đây mới điều khiến Phương Nam sợ nhất. Hơn cả bản thân, nó càng lo lắng chính là đời sau. Hơn cả sẩy thai, nó càng muốn có đứa con của mình và Long Hiên. Mặc dù có chút tham lam, nhưng từ khi nó ủy thân cho Long Hiên, liền đã có nửa “nữ tính”, mà phần tính cách này, lại là ưu việt duy nhất của nó đối với Trịnh Ân cùng Sở Ly.
Không phải ý định ganh đua so sánh, mà là nó tự biết mình không có tư cách cùng Trịnh Ân, Sở Ly tranh chấp, nếu nó không “đặc thù” như vậy, chỉ sợ Long Hiên sẽ không cần nó. Có đôi khi nó thật chán ghét cái “đặc thù” này, nó cũng chỉ muốn làm một nam nhân thuần túy hoặc nữ nhân thuần túy, sinh lý đặc thù khiến nó vô cùng tự ti, nhưng nội tâm kiêu ngạo lại khiến nó kiên cường tận lực chống đỡ, loại dày vò này Long Hiên đứng trên thiên hạ sao có thể hiểu.
Nghe nó nói, Long Hiên cũng tỉnh táo lại. Trước mắt phải tỉnh táo, hết thảy vấn đề khó khăn đều có thể giải quyết. Cho nên trước tiên hắn ôm Phương Nam vào bồn nước nóng, làm tâm tình nó dịu đi một chút, mới chậm rãi mặc quần áo tử tế, đem hai người sửa soạn ngay ngắn. Lại nói, đây là lần đầu tiên Long Hiên hầu hạ người khác mặc quần áo, nhờ xã hội “tự lực cánh sinh” này, hắn cuối cùng không có đem áo may-ô trở thành áo lót.
Bữa sáng, Long Hiên đem chuyện Phương Nam nói một lần, dì Triệu sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi. Phương Nam trách hắn lỗ mãng. Long Hiên lại nói như vậy có thể bớt việc, miễn cho sau này dì Triệu không cam lòng, muốn đem Phương Nam đi. Đối với nữ nhân hành động theo cảm tính mà nói, dao sắc chặt đay rối (dứt khoát) đôi khi so với lấy lý lẽ thuyết phục còn có hiệu quả hơn.
“Vậy sau này làm sao bây giờ?” Sở Ly cũng cực kỳ kinh ngạc, nhưng lúc sau cậu bắt đầu lo lắng cho Phương Nam, “Phương Nam nói rất đúng, sau khi mang sẽ có rất nhiều khó khăn, bác sĩ bình thường là tuyệt đối không được.”
Trịnh Ân đưa tay sờ sờ bụng Phương Nam, tựa hồ muốn cảm nhận một chút nhịp đập của tiểu baby, Phương Nam cười khổ nói, “Hiện tại còn chưa có cảm giác gì.”
“Nam Nam, không bằng ngươi cũng giúp ta sinh đứa con trai đi?” Trịnh Ân thực nghiêm túc nói, “Cha ta nhất định muốn ta duy trì hương hỏa, tìm nữ nhân còn không bằng tìm ngươi đâu.”
Một bàn người dở khóc dở cười. Trịnh Ân này thật sự không giống người thường, Long Hiên hoài nghi đầu của y là đốm lửa tạo thành.
“Lo lắng cái gì a, ta về tìm lão già nhà ta hỗ trợ, tìm quân y không phải được rồi sao? Có quân hàm quân uy lão già nhà ta đè nặng, không có người dám hồ ngôn loạn ngữ, chẳng qua ta nói đứa nhỏ này là của ta.” Trịnh Ân nói sơ qua.
Quân y khác với bác sĩ bình thường, việc trong quân y viện chỉ cần cấp trên ra lệnh, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.
“Vậy cũng là một con đường.” Sở Ly châm chước nửa ngày gật đầu cho phép.
Phương Nam hoàn toàn hoang mang lo sợ, bất kể thế nào, nó đều cảm thấy rất khó khăn. Mà dì Triệu một nữ nhân bình thường lại càng không có biện pháp, chỉ không ngừng lau nước mắt, thay con trai (hiện tại càng hẳn là con gái?) số khổ chua xót không thôi.
Bà lại nửa điểm không dám oán giận Long Hiên, nếu đứa trẻ không có ý định cô độc cả đời, Long Hiên có tiền có thế xem như nơi nương tựa không tồi. Rất nhanh chấp nhận sự thật.
Long Hiên lại mày thâm tỏa, hắn không muốn mượn lực lượng của cha Trịnh Ân. “Trịnh Ân, ngươi đừng tìm cha nói chuyện vội, trước mắt ta tìm K hỏi một chút.”
“Gì chứ lại muốn tìm hắn?” Trịnh Ân cau có, “Hắn lai lịch không rõ ràng, địch ta còn chưa biết, loại chuyện đặc biệt này sao lại tìm hắn?”
Long Hiên cũng biết Trịnh Ân nói không sai, nhưng hắn đối K cảm giác thực phức tạp, hơn nữa trước đó không lâu lấy được một tin tức nhỏ để hắn bước đầu phán đoán K hẳn là không phải địch nhân của mình. K càng giống một người đứng ngoài đánh giá hắn,giống như các đại thần soi mói hắn trước khi thuần phục, K dùng một loại ánh mắt xoi xét cực kỳ hà khắc nhìn hắn, xem hắn có tài có trí tiền đồ vô lượng hay không.
“Ta hỏi K một chút có thể lợi dụng mật y hay không, xong việc cũng dễ dàng giải quyết hậu quả.” Ngụ ý không cần nói cũng biết, ý tứ hàm xúc kia nếu có người không biết giữ miệng, hoàn toàn có thể diệt khẩu.
Ba người Sở Ly sắc mặt đại biến.
“Sao ngươi có thể nghĩ đến thủ đoạn độc ác như vậy!” Sở Ly giận dữ, “Thật sự phải làm tới mức đó sao?”
Mặc dù đa số thương nhân đều không từ một thủ đoạn nào, nhưng Sở Ly luôn kiên trì bắt Long Hiên làm một thương nhân hợp pháp. Trịnh Ân có thể lý giải thói quen của một vị hoàng đế, việc này, không khác việc giết người diệt khẩu, trong hậu cung của Long Hiên trước kia, không biết chôn bao nhiêu hài cốt thái y biết bí mật hậu cung đâu.
Bất quá, y cũng không đồng ý thủ đoạn này của Long Hiên, “Lão Đại, ngươi hiện tại không như trước, huống chi, nhiều ít vì con mình tích chút âm đức được không?”
Long Hiên cười nhạt một tiếng, “Ân Ân, ta không muốn mượn thế lực lệnh tôn, quan trọng là không muốn chịu quyền hành của ông ta, nếu ông ta dùng cái này hiếp bức, bắt ta buông tay ngươi, ta nên lựa chọn như thế nào?”
“A…” Ngực Trịnh Ân đập mạnh, vừa rồi y thật sự không nghĩ tới điểm này.
Phương Nam mang thai, y kinh ngạc lại hiếu kỳ, còn một chút mơ hồ hâm mộ, nhưng chung quy suy nghĩ vì Phương Nam, xem nhẹ bản thân.
Phần tính toán này của Long Hiên khiến ngực y cảm thấy ấm áp, lại giả vờ vô tình trêu đùa, “Sợ cái gì? Ta sau này nhất định sẽ kết hôn, hiện tại vì Nam Nam chuyển đi sớm một chút cũng không có gì, dù sao ngươi thiếu một người như ta cũng đâu có là gì.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng bản thân lại thấy khó chịu.
Long Hiên gõ một cái vào đầu y, “Nói hưu nói vượn. Là người của ta, thì vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện rời đi.”
“Đúng a, ta tình nguyện không cần đứa bé này, cũng không muốn làm khó ngươi.” Phương Nam lập tức nói.
Trịnh Ân cười cười, liền không thèm nhắc lại. Cuối cùng, Long Hiên vẫn là bấm điện thoại cho K, kể lại tình trạng. K trầm mặc hồi lâu, đáp ứng sẽ tìm bác sĩ đến.
Hai ngày sau, Long Hiên thấy Phương Nam cứ ở nhà suy nghĩ lung tung, quyết định đem nó tới trường quay của Kỳ Dương. Kỳ Dương sớm đã biết việc của Phương Nam, đối với nó rất là săn sóc chiếu cố.
Phim trường đối với người thường mà nói là nơi thật kỳ diệu, ít nhiều đều có điểm tò mò, thiếu niên như Phương Nam tự nhiên cũng cảm thấy rất hứng thú, nhìn ngó lung tung…thấy diễn viên vấn tóc ăn mặc phục sức triều Thanh, liền thấy hưng phấn. Như vậy, bất an dưới đáy lòng cũng giảm đi vài phần.
Bộ phim tên “Tình mê đại thanh” đã ở trong giai đoạn cuối, không lâu nữa sẽ công chiếu, sau khi đoàn phim rút, mảnh đất cũng sẽ bắt đầu vào giai đoạn thi công, thực hiện mục đích chính không thể trì hoãn.
Đây là cảnh Tứ a ca đăng cơ, nam nữ diễn viên tay nắm tay ca hát, Tứ a ca là người mọi nữ nhân thầm mến, cho nên hắn đăng cơ thiên hạ có nhiều cảm xúc hỗn độn.
Nữ diễn viên hoá trang thành tiểu thái giám tận mắt nhìn cảnh nghi thức đăng cơ, sau đó lặng yên lui lại, đổi về nữ trang, bị nam diễn viên nắm tay đưa nàng thoát khỏi cung đình lắm mối yêu hận này, đi đến cửa hoàng thành, nàng mới vừa quay đầu lại, trong ánh mắt lệ ảnh mơ hồ, tất cả mùi vị khó có thể miêu tả. Chuyện xưa cứ như vậy két một tiếng dừng lại.
Phương Nam đứng cạnh Long Hiên, nhẹ xụt xịt mũi. Long Hiên cúi đầu nhìn nó, phát hiện nó nước mắt đầy mặt, không khỏi cười nói, “Còn nhớ rõ ngày đầu ngươi bước vào nhà hung hãn như vậy, thế nào giờ lại khóc sướt mướt vậy chứ?”
Bởi vì hiện tại trong cơ thể Phương Nam hoocmon sinh dục nữ chiếm thế thượng phong, so với trước kia nhạy cảm hơn nhiều, tuyến lệ cũng khuếch đại rất nhiều.
Phương Nam hừ một tiếng, lại giương mắt nhìn đoàn diễn viên đang vui mừng vì hoàn thành bộ phim, chân thành khen ngợi, “Diễn thật giỏi, vừa chua xót lại luyến thương đều diễn tả được hết, so với mấy bộ phim giả khóc giả cười đang công chiếu thì hay hơn nhiều, bọn họ nhất định sẽ thành công.”
Trong ấn tượng của Phương Nam, trừ một số bộ phim tài liệu hoặc phim nước ngoài còn đáng giá liếc mắt, còn đa số phim nhựa hiện đại đều kém cỏi, một tên mập xấu xí ngu xuẩn như Trư Bát Giới đều có thể phao mỹ nữ thiên hạ, làm cho nó hoài nghi đạo diễn hiện tại có phải đầu chỉ dùng cho con lừa nó đá, mỹ nữ có phải hay không mắt bị mù.
Nữ diễn viên giả bộ thông minh ngoan hiền, nam diễn viên giả dạng thâm trầm, nhưng trên thực tế đại đa số người đều không có mắt, biết được vài nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, lại không rõ mấy danh nhân trong lịch sử. “Mỹ nhân” đều có thể biến thành “Heo”.
Phương Nam thầm hâm mộ Kỳ Dương diễn xuất tài tình, nhìn không ra một chút giả tạo, hẳn đạo diễn đã rất vất vả để tạo cho diễn viên loại “khí chất” như vậy, không kém cỏi không khoa trương, cảm giác rất trầm ổn. Long Hiên chỉ mỉm cười. Hắn đã chuẩn bị một kế hoạch quảng cáo, có thực lực, hơn nữa có thế lực, hắn không tin bộ phim này không thành công.
Vốn chỉ định tạo cho Kỳ Dương một không gian sáng tạo, hiện tại, có lẽ bộ phim này còn có tác dụng lớn hơn nữa…
Hai ngày sau, K đúng hẹn đến nhà. Bởi vì là việc riêng, buổi tối K mới tới. Y mang theo hai người, một người trong đó vừa nhìn thấy Phương Nam lập tức vỗ ót, khoa trương kêu to, “Ác, Beauty! Ác, narcissus! Ác, đẹp, thiếu, năm!”
Hán ngữ của gã không lưu loát, mang âm giọng ngoại quốc, Phương Nam bị cậu ta bế bổng lên, quấn lấy khiến mặt đỏ bừng. Long Hiên lạnh mặt nhìn cậu ta, nhưng không có ra tay ngăn cản, bởi vì người kia tuy rằng ôm Phương Nam, ánh mắt lại rơi trên người Long Hiên.
Ánh mắt sắc bén thâm lãnh, như muốn xuyên thủng hắn. Long Hiên nghiêm túc. Người này so với hắn cao hơn nửa cái đầu, lại không có cảm giác cao lớn, dáng người cao to, cực kỳ cân xứng, áo len màu đen dài trùm kín khiến người ta thấy lạnh lẽo, tóc ngắn đen, đôi mắt màu lam thâm thúy, ngũ quan tuấn mỹ như tạc, khác biệt so với người Phương Đông, có lăng có giác.
Quan trọng nhất là, trên thân người này có khí vương giả, chính xác là, hơi thở bá chủ kiêu hùng. Đây là lần đầu tiên từ khi Long Hiên đi vào thế giới này, gặp được người có khí thế như vậy, không khỏi nổi lên cảnh giác.
Hai người cứ như vậy yên lặng đối diện, Phương Nam nhân cơ hội giãy khỏi lòng nam nhân. K đưa Phương Nam đến trước mặt một người khác, “Phương Nam, vị này là bác sĩ phụ trách sức khỏe của người sau này, ngươi có thể gọi hắn là Kiều.”
Phương Nam ngại ngùng cười cùng đối phương bắt tay. Dáng người Kiều cùng Phương Nam tương đương, thậm chí còn thanh tú hơn, mái tóc màu nâu cuốn cong, đôi mắt trong vắt sáng ngời, da thịt trắng nõn, đôi môi đỏ hồng như cánh hoa. Phương Nam cảm thấy Kiều càng thích hợp được xưng là mỹ thiếu niên. Còn trẻ như vậy, y thuật của cậu ta có… lại còn là phụ khoa…
“Ngươi không cần lo lắng, tiểu tử này là một thiên tài.” K thản nhiên nói, “Chỉ cần hắn muốn làm, hắn có thể trở thành thánh thủ phụ khoa.”
Phương Nam xấu hổ. Mà bên kia, Long Hiên chủ động vươn tay, “Kỳ Hiên, xin chào.”
Nam nhân nâng tay cùng hắn bắt tay, “Alessandro Tarantino.”
Sau đó hắn thuận tay đem Kiều kéo vào lòng, hôn lên mũi cậu ta, “Đây là tiểu miêu của ta, Kiều.”
Kiều lại không liếc Long Hiên lấy một cái, ánh mắt chỉ dừng trên người Phương Nam, đối với Phương Nam cười ngọt ngào.