“Hành khách chờ tàu xin chú ý, chuyến tàu kế A--- đi thành phố A sắp khởi hành, mời hành khách đi tàu đến bệ số A, chờ soát vé…”
Chiếc tàu hoả màu xanh cũ kỹ dừng ở sân ga lỗi thời, khí nóng bay lên từ đường ray.
Điện thoại của Dương Dịch Lạc vẫn rung không ngừng, anh bước lên tàu hoả màu xanh cũ kỹ mới rảnh rỗi lấy ra xem.
Kết quả là một chuỗi tin nhắn lặp đi lặp lại: Xuống tàu mau! Xuống tàu mau!! Xuống tàu mau!!!
Nội dung trùng lặp không ký tên, Dương Dịch Lạc đọc mà sợ khiếp vía.
Tin nhắn quái gở này khiến Dương Dịch Lạc bắt đầu chú ý đến tình huống trên tàu, kể ra cũng lạ, trong tàu yên tĩnh quá, không có hành khách nào nói chuyện.
Chẳng cần phải nói, anh càng quan sát càng thấy sợ hãi.
Ngay cả đứa bé mới hai ba tuổi cũng không khóc quấy, lần này anh lặng người.
Bị tin nhắn quái ác này doạ sợ, Dương Dịch Lạc không đến mức đi nhảy xuống đường ray thật, nhưng anh bắt đầu chú ý đến mọi người xung quanh.
“Anh gì ơi, có gì cần giúp không ạ?” Một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai.
Dương Dịch Lạc ngoái đầu chạm ngay phải cặp mắt quyến rũ đó, đồng phục ôm sát bao quanh vóc dáng đáng kiêu ngạo, là một người đẹp siêu cấp!
“Không, không có gì,” Hai người gần nhau quá, Dương Dịch Lạc hồi hộp đến mức nói lắp.
“Vậy anh đừng chắn giữa lối đi, mời quay về chỗ ngồi ạ,” Người đẹp kéo cánh tay anh.
“!!” Chủ, chủ động thế ư! Dương Dịch Lạc được cưng mà hãi, nỗi hoảng sợ trong lòng lập tức tan biến, càng khỏi nhắc đến ý nghĩ xuống tàu, dù sao thì nín nhịn là đến nhà ngay, mất công xuống tàu, khi ấy còn phải mua lại vé.
“Nếu anh khó chịu ở đâu thì có thể bảo em,” Người đẹp cười nói, lấy chăn lông ra đắp lên người anh, “Anh nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc là tới nơi.”
“Éc… cảm ơn,” Dương Dịch Lạc đờ đẫn, gái đẹp ngực tấn công mông phòng thủ, dịch vụ của con tàu hoả này tốt thế.
Người đẹp trải chăn ra rồi dém chăn cho anh, lúc đứng thẳng người, mới nhận ra vóc dáng rất cao.
Có điều hơi vạm vỡ… Nhưng trông đẹp thế này, còn đòi hỏi gì nữa, lúc nãy hồi hộp quên cả xin số điện thoại! Dương Dịch Lạc hết sức hối hận.
Khỏi phải nói, trải qua tình tiết nhỏ này, nỗi nghi ngờ trong lòng Dương Dịch Lạc biến mất sạch sẽ.
Bôn ba cả ngày trời, cơ thể đúng là mệt mỏi, đắp tấm chăn mà người đẹp cho, anh dần dần chìm vào giấc ngủ say.
…
Nửa đêm, Dương Dịch Lạc bị đánh thức bởi một tiếng hát loáng thoáng. Giữa đêm hôm ai đi hát hò, trong lòng anh rất bực bội, mò điện thoại ra xem thời gian, vừa đúng hai giờ sáng, nhưng điện thoại không có tín hiệu.
Ngoài trời đang mưa rào, bên trong không bật đen, trong toa tàu tối đen như hũ nút, còn có giọng hát của nữ quái dị này, cứ như phim ma vậy. Nhưng lần này, nhân vật chính xui xẻo trùng hợp là bản thân Dương Dịch Lạc, anh lập tức bò xuống giường, định tóm cái người hát hò giữa đêm hôm này.
Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ không dám làm vậy, nhưng Dương Dịch Lạc vẫn chưa hết gắt ngủ, đầu óc đang mụ mị, bèn đi theo hướng tiếng hát.
Anh đi qua mấy toa tàu liền, chẳng thấy ai đang tỉnh, giờ mới phát hiện ra không đúng, anh chưa khờ đến mức này, bây giờ vỡ lẽ rồi, anh định lay hành khách bên cạnh, xem họ còn sống hay chết rồi.
Có hít thở, có độ ấm, nhưng gọi thế nào cũng không có phản ứng, Dương Dịch Lạc sợ đến mức lùi lại mấy bước liền, hiện tại nghe lại tiếng hát này, rất giàu vẻ phim kinh dị.
Anh đang gặp ác mộng ư? Hiện thực đâu có chuyện quái gở thế này.
Đột nhiên, một tiếng nấc nghẹn yếu ớt bất lực của phụ nữ vọng tới từ phía trước.
Khiến Dương Dịch Lạc sợ đến mức lưng nổi gai ốc, anh căn bản không nghe rõ nội dung trong đó, trùng hợp là chủ nhân của âm thanh ấy đang đi về phía này. Bị điên à, nửa đêm khóc rấm rứt, ở đây giả ma doạ người khác à?
Tàu hoả là một trục thẳng, chạy ngược lại cũng chưa chắc đã an toàn, Dương Dịch Lạc dứt khoát tìm một ghế trống để trốn vào.
Tiếng kêu nức nở dần dần trở nên rõ ràng, “Minh Xuyên, Minh Xuyên, con chạy đi đâu mất rồi…”
Chẳng mấy chốc, người phụ nữ khóc lóc đó đã bước vào toa tàu, đầu tóc xoã tung như mới ngủ dậy, khoảng tuổi, “Minh Xuyên… con đang ở đâu?”
Nom không giống ma nữ, mà như một người bình thường.
Giây tiếp theo Dương Dịch Lạc trố cả mắt, hành khách vốn gọi thế nào cũng không phản ứng ấy lại bị người phụ nữ này gọi dậy một cách dễ dàng.
“Anh ơi, anh có thấy con trai tôi không? Năm nay nó tuổi, cao chừng này,” Cô bồn chồn diễn tả.
“Không thấy tôi đang ngủ à, bị điên à?” Anh ta tức giận.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Tiếng động này đánh thức mọi người xung quanh, họ bực dọc phàn nàn, thấy cảnh này, Dương Dịch Lạc hơi nhíu mày, lúc anh gọi chẳng ai tỉnh, phân biệt giới tính đấy hả.
Hoặc là, ở người phụ nữ này có điều gì đặc biệt…
Chẳng mấy chốc người phụ nữ đó đã đi tới bên cạnh Dương Dịch Lạc, anh vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ không quan tâm đến chuyện người khác, nhưng dường như cô ta đã nhìn thấu anh, đi tới bèn hỏi: “Cậu gì ơi, cậu có nhìn thấy con trai tôi không? Giúp tôi tìm có được không?”
“Éc, chị à, em vừa ngủ mà, sao mà thấy được,” Dương Dịch Lạc giả vờ vừa thức giấc.
“Làm sao đây..” Cô đỏ bừng mắt oà khóc, xụi lơ tựa vào ghế, lặng lẽ rơi lệ, “Có phải trên tàu có kẻ buôn người không.”
“Chị à chị đừng khóc,” Hành khách xung quanh đều nhìn về phía này, Dương Dịch Lạc luống cuống tay chân, làm như thể anh làm người ta khóc vậy, “Con trai chị biến mất lúc nào?”
“Tôi cũng không rõ nữa, đêm hôm ai mà chẳng ngủ, tôi ôm nó ngủ, kết quả nửa đêm tỉnh lại nó đã biến mất, tôi sợ trên tàu có kẻ bắt cóc trẻ con,” Cô tiếp tục rơi lệ.
“Hay là chị báo cảnh sát đi?” Dương Dịch Lạc rút điện thoại ra, phát hiện tín hiệu đã được phục hồi!
“Báo cảnh sát cũng không kịp, chuyến tàu này không dừng giữa chừng, chắc chắn con trai tôi vẫn còn trên tàu”, Cô lau mặt, vội vã quay lại.
Cứ thế đi mất? Khác hẳn anh nghĩ, còn tưởng cô ấy sẽ quấn lấy mình, cứ cảm thấy đã bỏ sót điều gì, Dương Dịch Lạc đột nhiên nhớ tới lúc cô gọi mình dậy, đã chạm vào mình mấy phát.
Lẽ nào… Anh giơ tay móc túi, kết quả đồ đạc bên trong đều đã biến mất.
Toàn bộ ví tiền và vật phẩm cá nhân bên người đã không cánh mà bay, đó là kẻ móc túi!
Làm sao Dương Dịch Lạc có thể ngồi yên được, anh đứng chạy đuổi theo.
Tiếng hát kỳ quái đó đã dừng, lẽ nào tất thảy đều đã được tính toán. Thời gian cô ta bỏ đi không ngắn, nhưng mong là bắt được người.
Nhưng điều quái gở là, chạy đến toa tàu cuối cùng vẫn không trông thấy người phụ nữ đó. Dương Dịch Lạc không tin vào ma quỷ, lẽ nào cô ta còn đi nhanh hơn mình?
“Anh gì ơi, anh có trông thấy một cô gái…”
“Không để ý.”
“Cô ơi, có chị nào hơn tuổi đi qua đây không?”
“Không rõ, không để ý.”
Dương Dịch Lạc tìm mấy toa tàu liền, đều không trông thấy người phụ nữ đó, vì lý do thời gian, phần lớn hành khách đều đang ngủ, bị hạn chế bởi ánh sáng tối tăm, càng chẳng ai để ý đến tình hình ở lối đi.
“Cảm ơn,” Anh nhíu chặt mày, mờ mịt chẳng biết có nên tìm tiếp không.
Mỗi toa tàu đều có nhà vệ sinh, người phụ nữ đó có thể trốn ở bất cứ đâu, xung quanh tối đen như mực này, anh phải đi đâu tìm…
Đúng lúc này, Dương Dịch Lạc gặp được cô tiếp viên xinh đẹp ban ngày.
“Anh gì ơi, chúng ta lại gặp nhau rồi,” Người đẹp nhìn thấy anh bèn mỉm cười.
“Chào, chào buổi tối,” Dương Dịch Lạc lại nói lắp, trong lòng anh rất sốt ruột, kể hết cho đối phương chuyện vừa xảy ra, và cả lời nói dối mà người phụ nữ kia bịa ra.
“Anh à, anh chắc chắn không nhầm chứ? Chị ấy đúng là đang tìm con, đã thông báo cho trưởng tàu, còn bây giờ tôi đang giúp chị ấy tìm con đây,” Người đẹp hơi chau mày.
“… Vậy chị ấy đang ở đâu?” Hay là nhầm người rồi, nhưng ví tiền biến mất vào lúc đó mà.
“Chị ấy đi ngược lại, nếu anh cần thì có thể tới tìm chị ấy,” Người đẹp cười.
Dương Dịch Lạc thấy xấu hổ, sợ mình nhầm, anh cảm ơn đối phương, lập tức đi tới toa tàu tiếp theo.
Đây là nửa sau của đoàn tàu, đi tiếp chính là toa cuối cùng của con tàu, sau cuộc đối thoại vừa rồi, ngược lại anh không còn sốt ruột như thế nữa, có lẽ người trộm đồ của anh không phải đối phương. Nhưng đi suốt dọc đường, từ đầu đến cuối không trông thấy người phụ nữ đó, Dương Dịch Lạc cảm thấy không đúng lắm, đúng lúc ấy, anh đi đến toa tàu cuối cùng.
Cửa vào khoang đang mở rộng, bên trong rất yên tĩnh, nhìn như thể không có ai. Ánh sáng lướt qua bóng tối đáng sợ như những bóng ma, anh rón rén bước vào trong.
Cơn mưa ngoài tàu bị gió thổi xiên chéo, chớp loé lên chiếu sáng toa tàu trống trải trong nháy mắt, “cọt kẹt”, cửa dẫn đến đuôi tàu ở đằng trước bị mưa gió thổi mở tung, nước mưa bắn ướt cả mặt sàn.
Vé ngồi ở đây không được bán ra, mỗi một chỗ ngồi đều rất sạch sẽ, Dương Dịch Lạc giơ điện thoại soi sáng xung quanh, sợ mình bỏ sót.
“Chị gì ơi? Chị có ở đây không?” Đi đến giữa toà tàu cũng không thấy bóng người.
Có bóng đen lướt qua khoé mắt, mang theo âm thanh nhỏ vụn.
“Ai đó!” Anh nghe thấy trước mặt có tiếng động, lập tức nhìn theo hướng nguồn âm thanh.
Bỏ qua tiếng mưa ngoài tàu là một chuỗi tiếng nước rõ rệt, Dương Dịch Lạc căng thẳng liếm môi dưới, “Chị gì ơi? Là chị à?”
Anh di chuyển theo hướng âm thanh, lại gần hàng ghế đó, tạp âm ngoài cửa sổ quấy rối phán đoán của anh, tập trung cao độ khiến anh bỏ qua hoàn cảnh dưới chân mình.
Lúc lòng bàn chân bị trượt, chẳng còn kịp phản ứng nữa, tác dụng của trọng lực khiến anh ngã xuống đất, điện thoại không may tuột tay trượt xuống đầu kia toa tàu. Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng loé qua cho anh trông thấy một bóng đen, tuy nhiên vận tốc của thứ đó quá nhanh, còn chưa nhìn cho rõ đã biến mất trong không khí.
Mùi tanh hôi xộc vào mũi cùng với vết máu đã khô, Dương Dịch Lạc lập tức ngẩng đầu, trông thấy người phụ nữ muốn tìm, cặp mắt không còn ánh sáng, mái tóc dài rũ xuống lồng ngực nhuốm đầy máu, ổ bụng của cô xé toạc hoàn toàn, nội tạng theo đó rơi đầy đất.
Nhìn thấy cảnh này, lý trí của Dương Dịch Lạc vỡ vụn, sau đó trong dạ dày cuồn cuộn, người vài phút trước vẫn còn sống, bây giờ đã biến thành thế này!
Điều kỳ lạ là ghế ngồi bên dưới thi thể bị ướt bởi chất lỏng không rõ, hình thành một vũng nước trên sàn.
Lẽ nào trên tàu có kẻ giết người! Dương Dịch Lạc vừa lăn vừa bò lùi ra đằng sau, anh muốn chạy trốn ngay lập tức, nhưng phải nhặt lại điện thoại của mình.
Cơn mưa này càng ngày càng to, màn nước hoàn toàn ngăn cách toa tàu với thế giới bên ngoài, lúc nhặt điện thoại, ánh chớp ngoài trời chiếu sáng xung quanh, cho anh nhìn thấy ví tiền dưới sàn.
Tại sao ví của anh lại ở đây!
Nói thật thì bây giờ Dương Dịch Lạc căng thẳng chết đi được, anh hận không thể bỏ chạy ngay tức khắc, nhưng ví ở ngay trước mắt, anh không thể không đi nhặt được! Khi nhặt ví lên, ngón tay dính phải nước mưa, cái lạnh buốt giá thấm vào lỗ chân lông của anh.
Nghĩ đến việc đằng sau còn có người chết, anh bèn thầm nổi gai ốc, cầm ví lên lùi lại ngay, nhưng lúc này lại đụng phải thứ gì đó đằng sau.
Dương Dịch Lạc gần như sắp choáng váng, tim đập thình thịch không ngừng, hung hãn tung nắm đấm ra sau, mặc kệ sau lưng là người hay là ma!
Nắm đấm bị đỡ, cánh tay truyền tới cảm giác đau nhói, Dương Dịch Lạc kêu đau một tiếng, trốn sang bên cạnh.
Ánh sáng của điện thoại chiếu rọi đằng sau, đồng phục màu đen, cà vạt màu xanh lam, gò má trắng bệch và bàn tay mang chút hơi ấm, người đó bị ánh sáng trắng chói nên nheo mắt, không vui đẩy Dương Dịch Lạc ra.
Dương Dịch Lạc suýt thì sợ chết khiếp, sắc mặt cũng chẳng dễ nhìn, nom người này giống tiếp viên tàu hoả, mới hạ chút cảnh giác.
Ngoài cửa sổ loé ánh chớp, chiếu sáng khuôn mặt của người đàn ông, cặp mắt sâu hoắm không tình cảm, ngũ quan xuất chúng, làn da trắng đến mức không giống người bình thường.
“Loạn sắc tố mống mắt,” Người đàn ông kéo anh vào toa tàu.
“Buông tay ra,” Đây là một căn bệnh di truyền hiếm gặp, cũng toàn khiến Dương Dịch Lạc nhận được ánh mắt quái dị của người khác.
Thành thật mà nói, người đàn ông này dáng người rất thẳng, còn cao hơn Dương Dịch Lạc đến nửa cái đầu, nhìn là biết rất giỏi đánh nhau.
Bên cạnh có một cái xác, Dương Dịch Lạc chẳng muốn ở lại thêm, sải chân đi về phía trước.
“Đợi đã,” Người đàn ông chết giẫm kéo anh lại.
“Anh à, chúng ta ra ngoài rồi nói, bên cạnh còn có người chết đây này! Anh không sợ à!” Dương Dịch Lạc hoàn toàn không đọ lại đối phương, người này mà là hung thủ, e rằng xác mình đã lạnh rồi.
“Cô ấy đâu có cử động,” Người đàn ông nói như rất có lý.
Tên này bị ngu à, nếu mà cô ta cử động, đó mới gọi là đáng sợ!
Dương Dịch Lạc bị hắn giữ không chạy nổi, “Thế cũng phải ra ngoài cái đã… Tôi vốn không biết đã xảy ra chuyện gì ở đây, tôi chỉ là người qua đường thôi.”
“Tôi biết, máu quanh đây đã đông lại, thi thể cũng cứng ngắc, cô ấy ít nhất đã chết mấy tiếng đồng hồ rồi.”
Mấy tiếng đồng hồ! Thế người phụ nữ mà anh vừa gặp là ai?
Không đúng, họ trông y như nhau, ăn mặc trang điểm cũng giống nhau, rốt cuộc thế này là thế nào.
Trong lúc Dương Dịch Lạc nghi ngờ, một thứ rơi xuống từ trên thi thể, thứ đó dính máu lăn thẳng đến cạnh chân anh.
Hòn đá tròn đen nhánh, chính là do đứa bé mồ côi đó tặng anh.
Người đàn ông nhìn thấy biểu cảm của anh không đúng, khom lưng nhặt hòn đá lên, “Đây là cái gì?”
“Tôi đi trước đây,” Hòn đá ở trên cái xác! Điều này chứng tỏ cái gì, người phụ nữ nói chuyện với anh chính là cái xác này.
Anh vừa quay người, cửa trước mặt lại đóng sầm!
Dương Dịch Lạc lập tức xông lên, cầm tay nắm cửa, nhưng chẳng mở ra được nữa, “Cửa bị khoá rồi,” Cổ họng khàn khàn nhả ra kết luận tồi tệ này.