Hiền Thần Nan Vi

chương 2: thời gian đẹp nhất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hứa Từ khôi phục mấy phần ý thức trong đau đớn, nơi phát ra đau đớn là mông, nóng rát sinh đau.

“Bốp!” Lại một cú đánh, không có bất kì chuẩn bị tâm lý đau đớn kéo tới, Hứa Từ “A” kêu thảm một tiếng.

Tiếng kêu thanh thúy to rõ, chấn động đến mức cậu lập tức từ trong đần độn thanh tỉnh lại mấy phần.

Hứa Từ chịu đau đánh giá bốn phía, vừa đánh giá liền dọa bản thân nhảy dựng.

Nơi này rõ ràng là hậu hoa viên ở Hứa phủ mà cậu thuở nhỏ chơi đùa lớn lên, núi giả chỗ lõm hình trăn non đó là nơi mình thích nhất chơi trốn tìm.

Cách đó không xa có một đôi nam nữ, nữ nhân đang quỳ trước mặt nam nhân bên cạnh, kéo góc áo nam nhân trung niên đau khổ cầu xin: “Lão gia, tha cho Tử Thanh đi, nó lúc nãy đã ngất đi rồi a!”

Mà Hứa Trường Tông cũng chỉ hung hăng kéo góc áo, hừ lạnh một tiếng, giận dữ nói: “Không hảo hảo giáo huấn, nó thật không biết trời cao đất rộng! Bây giờ hư đốn, cũng không biết là do ai! Tịch cửu hàn thiên, lại đẩy ca ca mình xuống hồ nước. Ngươi chỉ biết cầu tình cho nhi tử bảo bối của mình, nhi tử người khác thì không phải nhi tử sao? Tử Nhai bây giờ còn đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường đấy!”

Hứa Từ, tự Tử Thanh. Năm đó khi được Hoàng Thượng chọn làm thư đồng thái tử, cậu còn tên là Hứa Tử Thanh, sau này Hoàng Thượng nhất thời cao hứng, ban cậu danh “Từ”, từ nay về sau cậu liền sửa gọi “Hứa Từ”, coi “Tử Thanh” xem như là tên tự, người trong nhà đã quen, vẫn kêu là “Tử Thanh”.

Hứa Từ nhìn một màn trước mắt này, có chút ngây ngốc.

Mơ hồ nhớ đến mùa đông ba mươi năm trước, mình cùng đại ca thứ xuất Hứa Tử Nhai từng ở bên hồ xảy ra khắc khẩu. Đang lúc ồn ào, Hứa Tử Nhai đột nhiên chân sau đạp không khí lộn một vòng vào trong hồ nước.

Mẹ đẻ của Hứa Tử Nhai Lâm thị một mực chắc chắn là cậu đẩy Hứa Tử Nhai xuống, Hứa phụ giận dữ, trong hậu hoa viên thật lớn, liền sai người đánh mình thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng ném đi, chờ đến khi bảo dưỡng qua mùa đông, đến năm xuân thứ hai mới tốt hơn.

Còn chưa đợi cậu tự hỏi tất cả trước mắt đại biểu cái gì, trước mắt bỗng tối đen, cậu lại bị đánh hôn mê bất tỉnh.

Chờ lúc tỉnh lại, cậu đã nằm úp sấp ở trên giường.

Nghiêng mặt, trước mắt là đôi mắt hạnh nhân khóc sưng lên của mẫu thân.

Đôi mắt nhu mỹ sưng đỏ kia chạm đến một mảnh mềm mại trong lòng Hứa Từ, cậu không khỏi nhẹ giọng kêu, “Nương.”

Vương thị vừa rồi chỉ lo im lặng lau nước mắt, đến nay nhi tử một tiếng kêu to, nàng mới khó khăn lấy lại tinh thần, nức nở nói: “Đứa con số khổ của mẹ a, con cuối cùng cũng tỉnh, con đã mê man ba ngày ba đêm rồi.” Dứt lời bi thương từ lòng lại đến, vì nhi tử của mình mà ủy khuất, bắt đầu khóc nỉ non.

Do Vương thị khóc cạnh bên, Hứa Từ lẳng lặng nhìn dung nhan còn trẻ của nàng, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi.

Trước mắt hết thảy cậu có thể xác định tuyệt đối không phải nằm mơ, bằng không trượng hình hung hăng vừa rồi là nhầm lẫn sao? Mông đến bây giờ một chút cũng không dám động.

Mình cư nhiên không phải chuyển thế đầu thai mà là trở lại ba mươi năm trước?

Cậu tuy nghi hoặc khiếp sợ chuyện quái lực loạn thần này, nhưng trong khiếp sợ lại mang theo mấy phần mừng thầm.

Nghĩ đến ông trời còn có mắt còn tốt bụng, đưa cậu trở về quá khứ, để cậu có thể có cơ hội bù đắp khuyết điểm của mình.

Mông tuy đau nhức, nhưng trong lòng Hứa Từ lại thoải mái thư sướng như mây.

Vương thị còn đang khóc thút thít, Hứa Từ nghĩ phải nói gì đó không để mẫu thân thương tâm như vậy, liền hỏi: “Vậy Hứa Tử Nhai kia còn chưa tỉnh?”

Quả nhiên hữu hiệu, lời này vừa nói ra, Vương thị cắn khăn tay, thê thê thảm thảm, “Cũng không biết hài tử kia được nuông chiều đến mức nào, bảy ngày trôi qua, cũng không có dấu hiệu thức tỉnh.”

Hứa Từ nghe xong trong lòng cười lạnh, thật là tiểu nhân nhiều tác quái.

Tuy nói vào đông hồ nước lạnh lẽo, mà ngày trời trong nắng ấm, tiểu tử Hứa Tử Nhai kia lại mặc như một cái bánh chưng. Mới rơi xuống mấy giấy, mẹ nó liền mang theo người hầu tỳ nữ hấp tấp đuổi tới, rơi xuống nước rồi cứu lên cũng chỉ qua một lát.

Nó có thể lạnh bao nhiêu? Rõ ràng là đang giả bộ bất tỉnh.

Cậu kiếp trước cũng là người trải qua qua hoàng thất tranh đấu, chính mắt thấy qua tứ hoàng tử giết cha đoạt vị, bản thân cũng tự tay thúc đẩy điều ác, sóng to gió lớn nào mà không xem qua. Vụ tính kế này, đến nay cậu xem ra quả nhiên chỉ là trò trẻ con.

Năm đó làm mình bị thương, hiện tại với cậu mà nói ngay cả phân lượng cào ngứa cũng không đủ.

Chiến tranh trong nhà, nhưng vẫn chỉ có một chữ “Chủ”, nhìn xem ai có thể lấy được quyền chủ gia (quyền làm chủ gia đình). Mẹ Hứa Từ Vương thị là chính thê của Hứa gia, Lâm thị dù được sủng, cũng chỉ là thiếp, đến nay trong nhà còn là mẹ cậu định đoạt.

Lâm thị muốn đạp lên mình bò qua đỉnh đầu của mẹ, lấy quyền chủ gia, liền xúi giục thân nhi tử của ả ta làm cái khổ nhục kế này.

Cậu năm đó tuổi còn nhỏ, Hứa Tử Nhai ở trên giường giả bộ bất tỉnh hơn một tháng, cậu bị chút tí chuyện này làm cho choáng váng, chỉ cho rằng mình thiếu chút nữa hại người, trốn ở trong phòng một mùa đông không dám đi ra gặp người.

Mẫu thân cũng bởi vì chuyện này mà bị hại mất đi quyền chủ gia, thế nên sau này, khiến cho Lâm thị làm mưa làm gió mười mấy năm ở hậu trạch, chèn ép mẫu thân cuối cùng oán hận chất chứa thành họa, hàm oan mà chết.

Cậu tuy là đích tử (con trai trưởng), qua ngày thì lại như thứ tử (con trai thứ).

Sau khi đắc thế, cậu tuy rằng chỉnh người Hứa gia tử tử, tàn tàn, khổ khổ, nhưng cũng không thư thái sau khi báo được mấy phần đại cừu, càng nhiều là tiếc nuối khi mẫu thân không thể sống lại và cảm giác thất bại.

Đến nay cậu có thể sống lại, cũng không thể cho người này thương tổn mẫu thân lần nữa.

Ngoài cửa sổ sắc trời tối đen, sợ ảnh hưởng Hứa Từ nghỉ ngơi, trong phòng không có thắp đèn, chỉ thắp vài ngọn nến. Ánh nến liu hiu mờ nhạt chớp chớp ánh lên mặt Vương thị.

Hứa Từ mắt sắc, nhìn thấy quầng thâm mắt ẩn ở chỗ tối của Vương thị, có chút đau lòng, “Mẫu thân, con cũng không còn trở ngại, mẹ đi về nghỉ ngơi trước đi.”

Vương thị nơi nào chịu, “Con hài tử này, mẹ dù trở về phòng cũng ngủ không được, còn không bằng ở trong này trông con.”

“Mẹ, ” Hứa Từ dùng tay ở bên ngoài cầm tay Lâm thị, làm nũng, “Nhưng ngài ở trong này nhìn hài nhi như thế, hài nhi cũng ngủ không được nha, ngài cứ mau trở về đi thôi.”

Thật sự không lay chuyển được Hứa Từ, Vương thị đành phải dặn mấy tiếng, liền mang theo bên ngoài phòng hậu Lý ma ma trở về. Lúc đi cẩn thận mỗi bước đi, pha không yên lòng.

Lý ma ma từ nhỏ nhìn Vương thị lớn lên, tự nhiên biết tâm tư Vương thị, bà trước khi đi xách hai tiểu tư chăm sóc Hứa Từ Niệm Bạch, Niệm Hiếu dạy dỗ một trận, mắng hai người thiếu chút nữa đào hố chôn mình.

Hai người liên tục cam đoan nhất định sẽ chăm sóc nhị thiếu gia thỏa thỏa đáng đáng, Lý ma ma lúc này mới nhanh chóng đuổi theo Vương thị đi xa, trở về phòng ngủ.

Niệm Bạch cùng Niệm Hiếu cung kính đưa hai người rời đi, vừa muốn vào buồng trong hầu hạ, liền nghe nhị gia ở bên trong kêu, “Các ngươi ở phòng xép phía sau đi, có chuyện ta gọi các ngươi, không cần tiến vào.” Hai người hai mặt nhìn nhau, cung kính đáp “Vâng” liền lui ra.

Ngoài phòng ngẫu nhiên có gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, ánh nến lay động.

Hứa Từ ghé lên giường, suy nghĩ ngàn vạn.

Cậu ở nhà núp hết một mùa đông, dù sao cậu cũng là thư đồng của thái tử, mỗi ngày đều phải vào cung, phụ thân làm sao dám đánh cậu như vậy? Năm đó lúc này xảy ra chuyện gì?

Hứa Từ tĩnh tâm cố gắng vén lên ký ức phủi bụi đã lâu, mẩu chuyện ngày xưa như từng con bướm bay toán loạn, từ chỗ sâu bay đi ra.

Năm ấy cậu mười tuổi, là năm Vương Triều Thái Khang thứ hai mươi của Đại Diệu.

Tiên hoàng chính trực tráng niên, thái tử chỉ mới mười bốn tuổi, tứ hoàng tử còn đang ở nước láng giềng ăn nhờ ở đậu.

Hứa Trường Tông còn chưa phải là chính Tam phẩm Lễ bộ Thượng Thư, chỉ là chính Tứ phẩm Lễ bộ Thị Lang.

Lâm thị còn chưa chấp chưởng hậu trạch, làm chủ vẫn như cũ là mẫu thân cậu.

Hồi ức càng ngày càng đầy đủ, tâm Hứa Từ vốn thoải mái thích ý từng chút trầm xuống.

Theo lý thuyết cậu là thư đồng thái tử, dù Hứa Trường Tông có giận dữ, cũng không đến mức đánh cậu không thể xuống giường, chậm trễ chuyện thư đồng. Nhưng tình cờ là thái tử mấy ngày trước cưỡi ngựa té chân bị thương, đang ở Đông Cung dưỡng thương.

Nguyên nhân Lý Hạo Sâm té bị thương là bởi vì cậu, ở trong mã trường Hứa Từ nhất định muốn cưỡi một con thất liệt mã, Lý Hạo Sâm vì bảo vệ cậu chu toàn suất xuống ngựa.

Nghĩ đến đây, trong đầu Hứa Từ cũng không tự chủ được mà hiện ra trước khi chết Lý Hạo Sâm cũng vì phân tâm bảo vệ mình, khi ngã ngựa mới bị thương cánh tay.

Hứa Từ trong lòng buồn khổ, xem ra mình đối với thái tử mà nói, ngược lại là một sao chổi xui xẻo a.

Khó trách Hứa Trường Tông giận đánh cậu tới da tróc thịt bong, nghĩ là Hoàng Thượng giận chó đánh mèo ông ta.

Lý Hạo Sâm té bị thương sắp mười ngày, mình không đi vấn an hắn tí nào, không biết hắn thất vọng với mình bao nhiêu.

Hứa Từ trong lòng hạ quyết tâm, sáng mai cậu liền đi cầu phụ thân dẫn cậu vào cung vấn an thái tử!

Hứa Từ suy nghĩ cũng lâu, không chú ý tới ngọn nến trên giá lục tục đốt hết, ánh nến từng tí từng tí ảm đạm, trong phòng dần dần tối đen, Hứa Từ trong bóng đêm chìm vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Hứa Từ liền kêu Niệm Bạch, Niệm Hiếu đến hầu hạ mình mặc quần áo rửa mặt.

Khi mặc quần áo tận lực không chạm đến mông, không biết sao mà quần áo mùa đông đều rất nặng, hơn nữa còn phải mấy cái.

Áo lót, trung y, áo khoác, phía trước phía sau cộng lại, ép Hứa Từ gào ngao ngao.

Niệm Bạch sau khi vì Hứa Từ mặc lên một bộ áo choàng lông hồ hỏa hồng sắc cuối cùng, tôn lên khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn vốn tái nhợt cũng biến thành đỏ bừng.

Rốt cuộc mặc xong, Hứa Từ tay nhỏ vung áo choàng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Niệm Bạch, Niệm Hiếu, chúng ta đi!”

Kiêu ngạo quát to, Niệm Bạch Niệm Hiếu vỗ tay trong lòng, nhị gia thật khí thế!

Lâm thị lúc này đang vì Hứa Trường Tông mặc triều phục, hôm qua ả ở trên giường thổi gió bên tai Hứa Trường Tông rất lâu, Hứa Trường Tông đang định hôm nay lâm triều liền thay mặt Hứa Từ thỉnh tội với Hoàng thượng, lệnh nó ở nhà nghiền ngẫm lỗi lầm một mùa đông.

Không đợi Lâm thị buộc dây cho ông xong, liền thấy nha hoàn Thủy Linh bên người vội vội vàng vàng chạy vào, cúi đầu ở một bên, “Lão gia, bà dì cả, nhị gia đang đứng ở ngoài.”

Hứa Trường Tông kéo dây lưng áo choàng trong tay Lâm thị, nhanh nhẹn cột xong, “Hỗn Thế Ma Vương này không hảo hảo nằm trên giường, sáng sớm tìm tới nơi này làm gì? Nó đứng bao lâu rồi?”

“Hồi lão gia, chỉ nửa canh giờ.”

“Hừm?” Cầm lấy mũ quan ô sa, để Lâm thị mang cho mình, “Ta đây thật muốn nhìn xem hài tử này sáng sớm muốn kêu la cái gì.” Dứt lời cũng không để ý Lâm thị, đi thẳng ra cửa.

Lưu lại Lâm thị một mình cắn răng, trừng mắt nhìn Thủy Linh, oán hận vung tay áo về phòng tiếp tục ngủ bù.

Hứa Trường Tông ra sân của Lâm thị, liếc cái liền nhìn thấy Hứa Từ đứng ở cạnh cửa viện, thấy cậu hôm nay ăn mặc ra người năm người sáu, rất là kinh ngạc.

Hứa Từ thấy Hứa Trường Tông đi ra, không nhanh không chậm khom người hành lễ, “Thỉnh an phụ thân.”

Hứa Trường Tông không chịu được bộ dáng này của cậu, Hứa Từ từ nhỏ chính là một Hỗn Thế Ma Vương, hiếm có lúc nhu thuận như vậy, chắc chắn có chuyện khác thường. Ông tùy ý phất phất tay, “Miễn, hôm nay tới chỗ này làm gì?”

Hứa Từ mỉm cười, trên mặt vẫn cung kính, “Phụ thân đại nhân, cầu ngài mang ta vào cung, ta muốn đi thăm thái tử điện hạ.”

Hứa Trường Tông nghe lời Hứa Từ nhăn mi.

Yêu cầu Hứa Từ đưa ra ông không còn cách nào khác trực tiếp bác bỏ, chung quy làm thư đồng của thái tử bốn năm. Thái tử bị thương, vấn an người là thường tình, ông không thể thể hiện ra mình không thông tình đạt lý.

Chỉ là đêm qua vì để cho Lâm thị nguôi giận, ông đã đáp ứng Lâm thị, cho Hứa Từ ngẫm nghĩ lỗi lầm một mùa đông.

Lúc này mang Hứa Từ vào, chuyện thỉnh tội xin phép Hoàng thượng sẽ sớm bốc hơi sao?

Hứa Trường Tông từ trước luôn đi đường cong cứu nước, không nói thẳng, mà ông tìm cái lý do để bác bỏ.

Ho khan hai tiếng, Hứa Trường Tông bộ dáng khó xử; “Tử Thanh nha, con có lòng vi phụ cũng có chút cảm động. Chỉ là thái tử kim chi ngọc diệp, chúng ta đến lại sớm, hiện tại không kịp chuẩn bị quà tặng, nào có đạo lý tay không vấn an bệnh nhân.”

“Phụ thân thì ra là lo lắng cái này, ngài cứ yên tâm đi, ” Hứa Từ quay đầu liếc Niệm Bạch một cái, Niệm Bạch hiểu ý, cười nhẹ nhàng từ trong lòng lấy ra một cái hộp gỗ cây Ngô Đồng dài nhỏ tinh mỹ được đánh bóng tốt, hai tay trình cho Hứa Từ.

Hứa Từ chậm rì rì mở hộp ra, một gốc nhân sâm trắng nõn đã thành hình người lẳng lặng nằm ở bên trong.

Không phải chỉ là quà tặng thôi sao? Ngoại tổ phụ của cậu Vương Viên Ngoại là thiện thương có danh ở Kinh Thành, thủ phủ đệ nhất Đại Diệu.

Nhà Vương Viên Ngoại cái gì cũng không có, ngoại trừ tiền!

Vương thị là đích nữ Vương Viên Ngoại yêu nhất, mà Hứa Từ là ngoại tôn Vương Viên Ngoại thương nhất.

Nhâm sâm này là ngoại tổ phụ của cậu cho mẹ cậu, mẹ cậu lại cho cậu.

Cũng không biết đã được cất kĩ trong phòng cậu bao lâu rồi, lần này cuối cùng cũng có chỗ dùng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio