Hiền Thần Nan Vi

chương 39: tắm rửa thay quần áo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thái tử điện hạ, ngươi muốn tắm rửa thay quần áo không?” Hứa Từ ở trên giường trải hai cái chăn, quay đầu hỏi thái tử điện hạ ở bên bàn tròn tay cầm một quyển binh pháp.

Ánh nến đung đưa, màu vàng u ám, đem trong phòng tăng thêm phá lệ ấm áp yên tĩnh.

Thái tử điện hạ tĩnh tâm đọc sách, cánh tay thon dài bởi vì nâng sách mà lộ ra da thịt màu mật ong.

Năm tháng lặng yên tốt đẹp, nguyện thời gian trọn đời thế thôi.

Hứa Từ trộm nói trong lòng, nếu có thể cùng thái tử điện hạ qua một đời như vậy, cũng là rất tốt.

Mà lúc này thái tử điện hạ vẻ mặt lãnh khốc, nhăn mi nghiêm túc đọc sách, ánh mắt lại kỳ thật từ khi bắt đầu liền chưa từng nhìn vào một chữ.

Từ lúc Hứa Từ vào phòng, hắn luôn dùng dư quang đi theo cậu.

Múc nước, trải giường chiếu, xếp quần áo, đây rõ ràng là việc nhà lộn xộn bình thường nhất, nhưng khi cậu làm lại mang theo mấy phần dụ hoặc.

Dùng nội lực cưỡng chế xao động ở nửa người dưới, thái tử điện hạ thẳng eo, buộc chặt thân thể, cả khuôn mặt càng thêm lạnh nghiêm lãnh liệt.

“Ngươi tắm rửa đi ngủ trước đi, tối nay sợ là không yên ổn, ta lại đợi một lát.” Thái tử điện hạ nói xong lời này, khuôn mặt tuấn tú liền ửng đỏ, đối thoại này sao lại nghe giống như lời nói trước giường của lão phu lão thê?

Thái tử điện hạ tâm viên ý mã, may mắn ánh đèn u ám, nét đỏ trên mặt chưa từng bị Hứa Từ phát hiện mảy may.

Hứa Từ gật gật đầu, áp chế hưng phấn nho nhỏ trong ngực, lấy áo lót đi tới phía sau bình phong.

Sau bình phong đã đặt hai cái thùng gỗ tỏa hơi nóng, Hứa Từ đỏ mặt bước vào thùng gỗ.

Rõ ràng biết cách một cái bình phong, thái tử điện hạ nhất định nhìn không tới nơi này, nhưng cậu vẫn có cảm giác bó tay bó chân.

Vì sao lại có loại cảm giác hầu hạ phu quân đêm tân hôn, Hứa Từ bụm mặt.

Lý Hạo Sâm nghe tiếng nước “ào ào” bên kia bình phong, trong đầu không ngừng hiện ra bộ dáng Hứa Từ thẹn thùng quần áo nửa lộ ngày đó.

Hạ thân lại căng lớn mấy phần, hắn vận khí nội lực, lại lần nữa áp chế xao động ở bụng.

Như vậy thật có thể nói là băng hỏa lưỡng trọng thiên, Lý Hạo Sâm có chút muốn ngừng mà không được, trong đầu lại bắt đầu tưởng tượng bộ dáng Hứa Từ tắm rửa.

Hứa Từ tắm rất nhanh, chỉ là lau sạch người cũng không ngâm lâu, liền mặc vào áo lót mới tinh đi ra.

Lý Hạo Sâm quay đầu nhìn, cái nhìn này không quan trọng, khuôn mặt dày luôn mặt không có biểu tình suýt nữa liền muốn phun máu. Hứa Từ cư nhiên không mặc tiết khố!

Chỉ thấy Hứa Từ mặc một cái áo lót thật dài, tuy nói không động thì sẽ không lộ ra cái gì. Nhưng mà vừa đi, giữa đùi liền mơ hồ có thể thấy được.

Nho nhỏ, thật đáng yêu.

Lý Hạo Sâm cố nén lửa dục, chỉ vào giường nói, “Còn không mau đi vào, cẩn thận cảm lạnh.” Trong lòng lại nghĩ, chậm một chút đi, để ta lại nhìn nhiều hơn.

Hứa Từ hai má hồng hồng, nện bước nhỏ đi đến giường. Lý Hạo Sâm dư quang nhìn chằm chằm cái mông xinh xắn của Hứa Từ, tưởng tượng mình trên đỉnh sẽ là tư vị gì.

Hứa Từ nhanh nhẹn chui người vào bên trong đệm chăn, khuỷu tay chống giường dựng đầu, “Thái tử điện hạ, ngươi còn không nghỉ ngơi?”

Thao, quần áo ta cũng cởi, ngươi sao một chút phản ứng cũng không có.

Lý Hạo Sâm khóe mắt dư quang hơi hơi quét bụng dưới hở ra cao cao của mình một chút, ngược lại lạnh mặt nói: “Đã nói ngươi ngủ trước, ta còn có việc.”

Nếu là lúc này qua, bị Tiểu Từ phát hiện bí mật của hắn, chỉ sợ là sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa.

Hứa Từ thần sắc âm u một chút, “Cũng phải, vậy Tiểu Từ ngủ trước.” Dứt lời Hứa Từ thu hồi tay, quay mặt vào trong, nhìn chằm chằm vách tường ngẩn người.

Kiếp trước khi cậu giúp Lý Hạo Thịnh vu hãm thái tử điện hạ, cũng không cho rằng một mật hàm nho nhỏ liền có thể hại thái tử điện hạ.

Thái tử điện hạ thông minh tuyệt đỉnh, sao có thể bị một mật hàm giả dối làm hại?

Cậu xưa nay tùy hứng làm bậy, vào đoạn thời gian kia thái tử lại phá lệ điên cuồng, mỗi lần đều tra tấn cậu đến hừng đông.

Khi cậu ở kiếp trước, nửa đời trước đều đề phòng thái tử điện hạ rất nhiều, một vị hoàng tử cao cao tại thượng, vì sao phải tốt với mình như vậy?

Nhưng từ khi cậu luôn không tìm thấy âm mưu của thái tử điện hạ, liền dần dần yên lòng.

Đặc biệt là sau khi thái tử điện hạ bắc chinh trở về, sau khi không để ý nguyên tắc vì mình cầu chức Dương Châu thứ sử, Hứa Từ mới triệt để yên lòng, toàn tâm toàn ý tín nhiệm thái tử điện hạ.

Cậu lúc ấy bản tính đa nghi, không tin phụ thân, không tin Hoàng Thượng, ngay cả bản thân cũng không tin, chỉ tin thái tử điện hạ.

Thời thiếu niên cậu cũng không biết nên sống chung với bằng hữu như thế nào, cũng không hiểu đạt được lòng trung thành của cấp dưới như thế nào.

Cho nên cậu chỉ biết đẩy Công Tôn Ngự ra xa xa, làm hắn không muốn kết giao bằng hữu với mình nữa.

Cho nên cậu chỉ biết dùng quyền thế cùng tiền tài cưỡng chế người khác, ép đám người Nhan Tứ lâm trận phản chiến, lén lút bị Hứa Tử Nhai thu mua.

Nhưng cứ việc như thế, mặc kệ mình gian xảo cay nghiệt như thế nào, phát giận với thái tử điện hạ như thế nào. Thái tử điện hạ luôn một lần lại một lần tha thứ cho mình, dễ dàng tha thứ cho mình, thậm chí vì mình mà ngay cả nguyên tắc hắn cũng có thể vứt bỏ.

Ích kỷ như Hứa Từ, một trái tim cũng bị cảm động không thôi.

Quân đối đãi ta như vậy, ta tất nhiên phải báo. Hứa Từ năm đó vốn là có cảm giác như vậy.

Nhưng trời không vừa lòng người, sau khi cậu toàn tâm toàn ý tín nhiệm thái tử điện hạ, thái tử điện hạ lại không để ý ý nguyện của cậu, cường nhục cậu.

Cậu lúc ấy cũng không biết giữa nam nhân cùng nam nhân còn có tình yêu gì đáng nói, cậu chỉ biết trong ngõ hẻm trăng hoa của Dương Châu có một áp quán.

Trong quán đều là nam tử trẻ tuổi rửa sạch mông cho người làm, không hề tôn nghiêm, bị người làm nhục.

Cậu thời thiếu niên bướng bỉnh, từng bị mấy người Nhan Tứ dẫn đến áp quán này qua.

Mấy tiểu quan người người bôi mặt son phấn, õng ẹo vòng eo như rắn nước, nơi nào còn giống một nam nhân. Càng dơ bẩn là, lại có người không hề có liêm sỉ, ở trong đại sảnh liền làm chuyện dơ bẩn.

Cậu nhớ rõ ngày đó khi cậu tiến vào trong đại sảnh, bốn năm nam tử đang đùa bỡn một tiểu quan, hai người cùng ra ra vào vào, trong miệng tiểu quan này còn ngậm một cái.

Miệng tiểu quan cư nhiên còn rãnh rỗi, ở đó cao giọng phóng túng kêu, “Gia thật tuyệt, thật lợi hại, nhanh chút nữa.”

Trong không khí tỏa mùi dâm mỹ tanh hôi khắp nơi, ghê tởm Hứa Từ liền muốn ói tại chỗ.

Người trong đại đường đều vây xem năm sáu người này, cười nhạo nhục mạ tiểu quan kia, đủ loại từ ngữ dơ bẩn khó vào tai người, “Dâm oa” “Tiện nhân” “Vạn nhân kỵ”.

Hứa Từ chỉ tiến vào nhìn thoáng qua, liền che miệng chạy ra, đỡ tường ói đến trong miệng không còn thức ăn, vẫn còn cảm giác ghê tởm không thôi.

Mấy người khách đó căn bản không coi tiểu quan như con người, chỉ coi họ như là động vật, coi họ là con chó cái, là đối tượng có thể tùy ý nhục mạ.

Từ sau khi thái tử điện hạ cường nhục cậu, nội tâm cậu vừa mới xây lên tháp cao liền ầm ầm sụp đổ.

Thì ra mình trong mắt Thiên Tử điện hạ, cũng chỉ có thân phận như tiểu quan thôi sao? Bằng không vì sao thái tử sẽ làm việc này với mình?

Cậu tín nhiệm thái tử điện hạ như thế, nhưng kết quả là, mình ở trong mắt thái tử điện hạ, lại chỉ là con chó cái không hề tôn nghiêm, có thể tùy ý bị thảo làm, bị người vũ nhục?

Hứa Từ lúc ấy lòng tự trọng khá cao, lại bởi vì đối phương là thái tử điện hạ, trong lòng càng tức giận khó nhịn.

Cậu cưỡng chế hận ý, cũng không giằng co với thái tử điện hạ, từ nay về sau hiểu lầm giữa họ càng ngày càng sâu.

Sau này thái tử bị phế, cậu vinh quang bước lên vị trí Tể tướng. Vì ứng phó triều thần, cậu cuối cùng cũng nhịn xuống phiền chán, đọc rất nhiều sách.

Ngẫu nhiên cũng đọc không ít dã sử, trong đó liền đọc được chuyện của Ngụy vương cùng Long Dương Quân.

Long Dương Quân do được so sánh với ngư, sợ bị so sánh với đại ngư xuất sắc hơn mà bị Ngụy vương vứt bỏ. Ngụy vương vì tiêu tan nghi ngờ của Long Dương, lại vào lúc đó hạ lệnh “Có ai dám nói mỹ nhân, tru di tam tộc.”

Ngụy vương vì Long Dương bỏ thiên hạ mỹ nhân, hắn tuy quý là quân vương, lại kém sông ba nghìn chỉ lấy một gáo.

Đây tuyệt không phải vũ nhục, cũng tuyệt đối không phải coi Long Dương là con chó cái, đây là tình yêu không có nguyên tắc nhất a.

Thái tử điện hạ trả giá với mình, không hề nguyên tắc sủng ái chẳng phải giống như Ngụy vương với Long Dương Quân?

Thái tử điện hạ sau khi bị phế, ở dân gian còn quen biết không ít bằng hữu.

Trăn trở thành thương nhân ngọc khí. Lúc ấy Lý Hạo Sâm đã hơn ba mươi tuổi, lại vẫn chưa lập gia đình.

Sau đó Hứa Từ càng lý giải “Phân đào chi tình, đoạn tụ chi phích”.

Cậu mới bừng tỉnh đại ngộ, Lý Hạo Sâm đối với cậu, sợ là cũng không phải □□ bình thường.

Nhưng sai lầm đã gây ra, một bước sai, từng bước sai.

Vì chính người, miệng nói tình yêu chân thành, chẳng phải để người cười đến rụng răng.

Cậu chỉ có thể không ngừng ở dưới đáy lòng dùng cừu hận tê liệt lừa gạt bản thân, nói cho bản thân Lý Hạo Sâm chỉ □□ với mình, không có yêu, trong lòng mới có thể dễ chịu mấy phần.

Có lẽ là từ khi đó bắt đầu, Hứa Từ liền tha thứ cho thái tử điện hạ, cũng có mấy phần tình nghĩa với hắn, thậm chí còn có mấy phần áy náy với hắn, nhưng chút cảm tình này đều bởi vì sự tham lam cùng nhát gan của cậu mà bị áp dưới đáy lòng.

Mà loại cảm tình này, ở kiếp trước một khắc Lý Hạo Sâm vì mình mà chết kia, lại được hoàn toàn bạo phát ra. Giống như dung nham, chảy đến đâu thì phỏng đến đó, in dấu dưới đáy lòng, lại không thể xóa đi.

Cậu kiếp trước cả đời kiêu ngạo, cả đời tự phụ, lại ngay cả dũng khí giải thích chứng thực với thái tử điện hạ cũng không có. Cho đến khi thái tử điện hạ chết, mới xem như làm cậu triệt để tỉnh ngộ.

Lần này sống lại, cậu liền muốn sớm chấm dứt loại trải qua thống khổ ngươi truy ta đuổi này, thừa dịp hiện tại liền bắt lấy thái tử điện hạ. Cho nên vừa rồi tắm xong, trong lòng cậu lại quyết định sắc dụ một phen.

Nhưng hiệu quả không tốt a, Hứa Từ thở dài trong lòng, không biết nên thế nào cho phải. Chẳng lẽ phải ép ta Bá Vương ngạnh thượng cung?

Trong đầu Lý Hạo Sâm tất cả đều là cái đùi trơn bóng trắng nõn thon dài của Hứa Từ, một trang sách cũng không nhìn xuống.

Hắn đơn giản búng ngón tay, dập tắt ngọn đèn, mò đi tắm tĩnh tâm đi.

Ma xui quỷ khiến, Lý Hạo Sâm lại không vào dùng thùng nước sạch kia, ngược lại là bước vào trong thùng gỗ Hứa Từ mới vừa dùng.

Trên người Hứa Từ đổ rất ít mồ hôi, vốn liền rất sạch sẽ, nước tắm của cậu như là không dùng qua.

Nhưng Lý Hạo Sâm mũi linh, xa xa vừa ngửi, liền biết thùng kia là Hứa Từ dùng qua.

Bụng dưới căng như một cây thiết bổng, lại dùng nội lực cũng không thể áp chế. Hắn liền đơn giản không áp chế nữa, cố gắng khống chế hô hấp, chóp mũi tràn ngập hương vị tươi mát mà Hứa Từ lưu lại, cứ như vậy ở trong nước tự mình ‘xoa’.

Lý Hạo Sâm sợ kinh động Hứa Từ, động tác ‘xoa’ rất chậm. Chầm chậm thời gian liền có chút dài, cho đến khi nước đều lạnh, Lý Hạo Sâm mới khó khăn bắn ra trọc dịch.

Hắn cũng lợi hại, rõ ràng tim đập lợi hại, hơi thở lại chưa gia tốc nửa phần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio