Núi quặng sắt cách Lăng Châu cũng không gần, lái xe nửa ngày giờ mới đến.
Lý Hạo Sâm lại nhìn nhìn phụ cận, thấy sắc trời không sớm, lúc này mới ra lệnh Mặc Dạ lái xe trở lại.
Lý Hạo Thịnh toàn bộ hành trình đều cố gắng tìm đề tài cùng Lý Hạo Sâm trò chuyện, nhưng hai người mặc kệ thế nào cũng không nói chung được với nhau.
Lý Hạo Thịnh dứt khoát bĩu môi, cũng không nói gì nữa. Hắn lười biếng tựa vào vách xe, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài.
Sắc trời dần tối, trên quan đạo vùng ngoại ô, chỉ thưa thớt có mấy người lái buôn nhỏ bé trở về thành.
Xa xa nắng chiều đỏ tươi tỏa khắp lan tràn, nhuộm từng đám từng đám mây thành màu ráng đỏ.
Nhìn quan đạo một lát, Lý Hạo Thịnh cảm thấy buồn tẻ vô vị, kéo mành liền chuyển đầu về phía của Lý Hạo Sâm.
Chỉ thấy Lý Hạo Sâm lúc này đang ngồi khoanh chân, đôi mắt khẽ nhắm, chính là đang nhắm mắt dưỡng thần.
Khi Lý Hạo Sâm đang khảo sát núi quặng sắt, hắn kỳ thật cũng không nhàn rỗi.
Lý Hạo Thịnh đặc biệt để ý hình tượng của mình, hình tượng hắn đắp nặn ở Nguyệt quốc liền là hình tượng công tử cư xử thân thiện, ôn nhuận như ngọc, bây giờ ra khỏi cửa, cũng không quên duy trì loại hình tượng này.
Mỗi khi dừng xe, khi Lý Hạo Sâm đang quan sát vị trí của núi quặng sắt, tình huống khai thác, Lý Hạo Thịnh liền đi qua một bên, cùng trao đổi với công nhân lấy quặng một phen.
Trong lời nói đều là đau lòng cùng quan tâm với cái nghề cực khổ của công nhân lấy quặng, Mặc Dạ thấy động tác này của Lý Hạo Thịnh, cười nhạt, trong lòng thầm mắng một tiếng: làm ra vẻ.
Lý Hạo Thịnh thấy Lý Hạo Sâm nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng hận hắn đến mức nghiến răng nghiến lợi, lại không thể có một chút động tác.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, mấy tháng trước ở Đại Diệu quốc, lần nào cũng bị Lý Hạo Sâm áp chặt, nước bạn đến triều là như vậy, chuyện Lễ bộ mua bán đề thi sau này cũng là như thế.
Lý Hạo Sâm nhất định là khắc tinh ông trời phái tới ngăn cản mình, mỗi khi bên hắn có mấy phần thành tựu, nếu so sánh mình là nước biển không lường được, Lý Hạo Sâm liền giống như là một chiếc thuyền lớn trên mặt biển, mặc kệ mình tăng cao sức mạnh bao nhiêu, chiếc thuyền tên là Lý Hạo Sâm này, vĩnh viễn đều ở bên trên mình, gắt gao đè nặng mình.
Càng nhìn Lý Hạo Sâm, trong lòng Lý Hạo Thịnh càng tức, hắn ta dứt khoát trộm trừng hắn một cái, liền không nhìn hắn nữa, cũng cùng nhắm mắt dưỡng thần.
Mặc Dạ tựa hồ cũng biết chủ tử mình đang nhắm mắt nghỉ ngơi, giá xe cũng không nhanh.
Xe ngựa vững vàng đi trên quan đạo, đi tới đi lui, chỉ nghe ngựa kéo xe đột nhiên hí một tiếng, Lý Hạo Sâm thân mình nhoáng lên, bỗng dưng mở ra con ngươi sâu sắc đã nhắm lại hồi lâu.
Hắn ngưng mắt dừng một chút, kéo ra màn xe lạnh giọng hỏi, “Sao thế?”
Mặc Dạ đang trấn an ngựa chấn kinh, thấy thái tử điện hạ ra thăm dò, liền ôm quyền, chỉ đến trước xe ngựa nói: “Thuộc hạ vốn đi trên quan đạo hảo hảo, người này đột nhiên từ trong rừng cây bên cạnh quan đạo thoát ra, ngựa bị kinh hách, suýt nữa dẫm đạp người này. Thuộc hạ dưới tình thế cấp bách giữ chặt ngựa chấn kinh, lúc này mới kinh động chủ nhân.”
Tay Lý Hạo Sâm tùy tiện vẫy vẫy, “Ta không sao, nếu đã không có chuyện, chúng ta tiếp tục lên đường.”
Lý Hạo Thịnh cũng nghe được động tĩnh, lúc này tuy rằng sắc trời đã là hoàng hôn, trong quan đạo cũng có người kết bạn tốp năm tốp ba mà đi. Hắn nghe tiếng cũng lộ ra thân mình, trước Lý Hạo Sâm một bước xuống xe xem xét thương thế của người kia.
Người kia tuy là đẫm máu, nhưng chưa hôn mê, y còn có mấy phần ý thức. Tóc y hỗn độn, đầy mặt nước bùn, làm người nhìn không rõ dung mạo của hắn.
Chỉ là mắt người này lại là một đôi mắt phượng nhướn lên, vừa thấy liền biết người này không phải vật trong ao.
Nghe được tiếng của Lý Hạo Sâm, Lý Hạo Thịnh sửng sốt, ngược lại trong lòng vui vẻ.
Hắn nhướn mày, liền nâng nam nhân đầy người máu bẩn dậy, thanh âm thoáng đề cao, nói: “Hoàng huynh, người này bản thân bị trọng thương, Đại Diệu quốc chúng ta từ xưa lấy lòng nhân từ đối xử tử tế với thiên hạ, đối xử với người khác, không nên bởi vì không ở trong nước, liền thấy chết mà không cứu với người này.”
Lý Hạo Sâm không muốn nhiều lời với hắn ta, hắn chỉ là phiêu mắt qua nam tử bị thương, liền âm thanh lạnh lùng nói: “Dù ở Đại Diệu quốc, cô cũng sẽ không cứu người này. Người này vừa nhìn liền là người trong giang hồ, có lẽ phía sau người này còn có hơn mười người đang đuổi giết y. Nếu mười mấy người kia đến đây, chúng ta còn không thể tự bảo vệ, sao có thể đi bảo vệ y.”
Lý Hạo Thịnh lại không thuận theo, hắn đỡ người kia liền đi tới cạnh xe ngựa, “Hoàng huynh nói cũng chỉ là có lẽ, chúng ta chỉ là thuận đường mà thôi, trong xe ngựa có thừa chỗ, thêm một người là y thì có sao đâu?”
Thấy bộ dáng Lý Hạo Thịnh không mang người này lên xe ngựa liền thề không bỏ qua, Lý Hạo Sâm cũng lười nói gì thêm với hắn ta, mày hắn hơi nhíu, “Nếu ngươi nhất định muốn như thế, nếu một lát có người chặn giết chúng ta, ngươi đừng hối hận.”
Dứt lời cũng không ngăn cản Lý Hạo Thịnh nữa, để hắn ta đưa người bị thương này lên xe ngựa, nhét vào trong xe.
Thùng xe rất rộng rãi, hai người song song nằm thẳng cũng dư dật, người bị thương chiếm hơn một nửa chỗ, Lý Hạo Sâm nhích lại gần sườn xe, nhường ra một vị trí cho Lý Hạo Thịnh.
Người đi đường trên quan đạo không nhiều cũng không ít, lại đều nghe được tranh luận của họ, Đại Diệu quốc? Hoàng huynh?
Nghe xưng hô, đó không phải là hai người thái tử cùng tứ hoàng tử của Đại Diệu quốc từ Đại Diệu quốc đến tham gia đại hôn của Nữ Đế sao?
Xưa nay nghe nói thái tử Đại Diệu quốc lãnh khốc cao ngạo, tứ hoàng tử thân thiện ôn lương, quả là như thế.
Người đi đường lần lượt nghĩ như vậy trong lòng, cước bộ gấp rút cùng lên với xe ngựa phía trước, muốn nhìn một chút người này vào trong thành đến cùng sẽ được an trí như thế nào.
Xe ngựa của họ liền ở phía trước cách đó không xa không nhanh không chậm mà đi, người đi đường rất nhẹ nhàng liền có thể đuổi kịp.
Trong xe ngựa, Lý Hạo Thịnh từ trong lòng rút ra một tấm khăn màu lam, đang muốn đưa tay đi lau lau khuôn mặt vẩn đục không chịu nổi của người bị thương.
Mắt thấy tấm khăn liền ở trước mặt, người suy yếu kia lại vươn tay dùng hết toàn lực vỗ tay của Lý Hạo Thịnh ra. Chỉ thấy nam nhân mở ra mắt phượng mảnh dài, trong mắt tràn ra hàn quang đề phòng, hắn liều mạng một hơi dùng sức nói, “Đừng chạm vào ta.”
Lý Hạo Thịnh nhăn mi, thật là chó cắn Lã Động Tân, không nhìn được người tốt bụng. Nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi bây giờ còn có mạng để nói sao?
Đối đãi ân nhân cứu mạng không phải dũng tuyền tương báo, lại dùng ánh mắt lạnh lẽo như thế nhìn mình chăm chú. Mình chẳng lẽ là cứu một con bạch nhãn lang?
Lý Hạo Thịnh càng nghĩ càng bực bội, hắn hừ lạnh một tiếng, “Ta cứu ngươi, ngươi lại không biết cảm ơn như thế, thật là vô lễ.”
Nam nhân nằm ở trên đệm mềm, trong thanh âm lộ ra suy yếu vô lực, “Ngươi cứu ta, ta thiếu ngươi một mạng. Nhưng đây cũng không phải là cái cớ để ngươi có thể đụng chạm vào điểm mấu chốt của ta.”
Lý Hạo Thịnh nghiến răng nghiến lợi, bổn hoàng tử khi nào chạm vào điểm mấu chốt của ngươi?!
Đoàn người đi ước chừng một khắc, trên quan đạo hai bên phút chốc thoát ra bảy tám thân ảnh màu đen, chặt chẽ che trước xe ngựa.
Hắc y nhân cầm đầu rút ra một thanh bội đao chói lọi, lạnh giọng quát, “Đứng lại!”
Ngựa lần thứ hai chấn kinh hí lên, Mặc Dạ vẻ mặt không kiên nhẫn, không nói gì trấn an ngựa trước xe.
Người đi đường vốn đi theo sau họ thấy có Hắc y nhân chặn đường, nào còn tâm tư xem náo nhiệt, sợ bị liên lụy, lần lượt quay đầu chạy về, xa xa chạy đi.
Nhưng trong đó cũng có người lá gan lớn, không sợ hãi. Ba bốn nam tử trong đó liền chỉ chạy ra hơn mười mét, rời khỏi vòng đứng liền từ bỏ, vẫn như cũ đánh bạo xem náo nhiệt.
Hắc y nhân thấy xe ngựa dừng lại, lại lần nữa mở miệng: “Giao người trên xe ra, các ngươi liền có thể bình yên không có việc gì.”
Lý Hạo Sâm cùng Lý Hạo Thịnh lần lượt vén rèm mà ra, Lý Hạo Sâm đứng ở trên xe ngựa, cúi đầu nhìn xuống Hắc y nhân, “Nếu chúng ta không thuận theo thì sao?”
Hắc y nhân phát ra tiếng cười lạnh “Xuy xuy”, “Không thuận theo? Nếu không thuận theo, ngày này sang năm liền là ngày giỗ của các ngươi!” Dứt lời sau đó gã nháy mắt, mấy Hắc y nhân kia trong nháy mắt triển khai mặt trận, bộ dáng vận sức chờ phát động.
“Các ngươi dám! Chúng ta chính là thái tử cùng tứ hoàng tử của Đại Diệu quốc, thân phận tôn quý, nếu chúng ta có chuyện, Đại Diệu quốc nhất định sẽ không tha cho các ngươi!” Lý Hạo Thịnh lớn tiếng quát, bây giờ bọn họ chỉ có ba người, thế đan lực bạc, nhưng đối phương có đủ tám người.
Hơn nữa đối phương đều là nhân sĩ võ lâm, võ công bất phàm, thực lực cách xa, không còn biện pháp, hắn liền muốn dùng quyền thế áp người.
“Ha ha ha ha ha,” hắc y nam nhân nghe vậy lại cười ha ha, “Thái tử điện hạ? Tứ hoàng tử điện hạ? Ha ha, các ngươi khi chúng ta là trẻ con ba tuổi, ngu ngốc sao? Người này tùy tiện ngăn một chiếc xe, liền là ngăn cản hoàng thân quốc thích? Ngươi đùa ta sao?”
Nam tử hắc y này cư nhiên còn không tin, Lý Hạo Thịnh đang muốn lấy ra yêu bài chứng minh thân phận của mình, liền nghe nam tử hắc y lại nói, “Đừng từ chối nữa, nếu thức thời thì nhanh chóng giao người ra đây.”
Không khí giương cung bạt kiếm, Lý Hạo Thịnh càng kinh sợ đổ một thân mồ hôi lạnh.
Hắn vừa nãy chỉ là vì xả giận, mới cứu người kia, lại không nghĩ rằng thật sự bị Lý Hạo Sâm nói trúng, bị Hắc y nhân chặn đứng.
Hắn ở trong cung lớn lên, chưa từng ra chiến trường, tuy tập qua chút thuật cưỡi ngựa cưỡi ngựa bắn cung võ thuật, nhưng cũng chỉ là da lông mà thôi.
Nếu là đối chiến, chỉ có thể được cho là khoa chân múa tay, căn bản không có chút tác dụng.
Bây giờ bên họ chỉ có Mặc Dạ hóa trang thành người chăn ngựa cùng thái tử Lý Hạo Sâm còn có thể chống cự một chút.
Nhưng chỉ có hai người, thế đan lực bạc, tuyệt đối là lấy trứng chọi đá.
Lý Hạo Thịnh hối hận không dứt, thật không nên vì tranh với Lý Hạo Sâm mà nhất thời quá nhanh, làm bản thân rơi vào trong hiểm cảnh như bây giờ.
Hắn nghĩ nghĩ, liền nói với Lý Hạo Sâm bên cạnh, “Hoàng huynh, không bằng giao người này ra ngoài đi.”
Hắn cứu y, y lại vô lễ với hắn, không biết có ơn báo đáp như thế, vẫn nên bỏ qua mới tốt. Lý Hạo Sâm vừa nãy cự tuyệt thu lưu người này, bây giờ hắn đề nghị, Lý Hạo Sâm chắc chắn đáp ứng.
Nào biết lời này vừa nói ra, Lý Hạo Sâm nhất thời nghiêng mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua hắn, “Vừa nãy trước khi chúng ta còn chưa cho y lên xe, còn có thể không nhìn việc này, nhưng nếu ngươi đáp ứng cứu y, thì không nên nửa đường bỏ y đi.”
Lý Hạo Thịnh nghe vậy cả người chấn động, lại không biết phản bác như thế nào.
Lý Hạo Sâm vừa nói ra, hắn nhất thời thấy mặt đỏ lên, nóng cháy, rất giống như bị người hung hăng tát một bàn tay.
Hắc y nhân nghe Lý Hạo Sâm nói, dù cho đối phương ngăn cản mình hoàn thành nhiệm vụ sát thủ, nhưng vẫn không khỏi tâm sinh kính sợ. Cứu người thì dễ, cứu người cứu được đến cuối thì lại không dễ.
Nhưng có nhiệm vụ trong người, mặc dù là gã thưởng thức người này, lại vẫn không thể chậm trễ nhiệm vụ. Hắc y nhân tiếc hận thở dài, “Đại nghĩa của công tử thật làm người ta bội phục, nếu như chúng ta bên cạnh gặp nhau, tại hạ nhất định sẽ nguyện kết bạn với công tử, nhưng chúng ta có mệnh lệnh trong người, nếu công tử không chịu thả người, vậy liền đừng trách ta ra tay ngoan độc!”
Lý Hạo Sâm đặt tay ở sau lưng, nhẹ nhàng cười, “Việc đã đến nước này, đã không còn đường rút lui. Lý Hạo Sâm ta tự nhận là may mắn không kém, cuộc chiến này ai sống ai chết, không đến cuối cùng, ai cũng không biết.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mặc Dạ vẫn ngồi vững trước xe ngựa im lặng không lên tiếng, bị người xem nhẹ, phút chốc giống như quỷ mị, phi thân mà đi, qua lại một cái, liền đã lấy đi tính mạng của một Hắc y nhân.
Lý Hạo Thịnh kinh ngạc không thôi, không dám tin nhìn Mặc Dạ dung mạo xấu xí này.
Một chiêu đắc thủ, lại là vì đánh bất ngờ. Mấy người còn lại đều đề phòng Mặc Dạ, đánh lén nữa liền không có khả năng.
Lý Hạo Sâm rút tay ra từ phía sau, từ xe ngựa lấy ra bảo kiếm vắt ngang ở trong vách.
“Lâu rồi không thấy máu, hôm nay liền cho mày ăn no nê.” Lý Hạo Sâm dùng tay áo nhẹ nhàng lau lau bảo kiếm một lần, đứng dậy liền rơi xuống phía sau Mặc Dạ, cùng Mặc Dạ tựa lưng vào nhau giằng co với bảy tên Hắc y nhân còn lại.
Hắc y nhân cầm đầu đột nhiên cười ha ha, “Không nghĩ tới công tử cùng thủ hạ của ngài cũng là người có võ công rất cao, được, đến chiến!” Dứt lời bảy người biến hóa đội hình, một lần nữa đổi một loại kiếm trận, ba trước bốn sau, bỗng nhiên tách ra, bỗng nhiên kết hợp, biến ảo khó đoán, lưu chuyển không ngừng, chính là Bắc Đẩu Thất Tinh Trận.
Mặc Dạ tuy dốc sức cho triều đình, nhưng cũng coi như là một nửa người trong giang hồ, hắn tất nhiên là nhận ra kiếm trận này.
Vừa thấy kiếm trận này, Mặc Dạ liền biến sắc, quay đầu nhẹ nhàng nói với Lý Hạo Sâm, “Thái tử điện hạ, đây là Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, tiến có thể công lui có thể thủ, sơ hở khó lộ, rất khó đối phó, ngài phải cẩn thận.”
Lý Hạo Sâm gật gật đầu, tỏ vẻ nghe được, “Được, biết, ngươi cũng cẩn thận.”
Hai người tựa lưng vào nhau, vung kiếm kín không kẽ hở, bảy người kia trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng cũng không công phá được phòng hộ của hai người.
Người hai bên, một bên ở trong vòng đưa lưng về nhau bày ra vòng bảo vệ hoàn mỹ, một bên vây quanh ở bên ngoài, muốn đánh vòng bảo vệ này ra sơ hở.
Hai bên dĩ nhiên là thế lực ngang nhau, trong khoảng thời gian ngắn không phân thắng bại.
Nhưng bọn họ lại quên, bọn họ đứng ở trong vòng, lại còn có một người ở ngoài vòng chiến.
Người này chính là nam tử cả người máu tươi ở trên xe ngựa, vừa nãy ở trong xe ngựa, y dĩ nhiên nghe được lời Lý Hạo Sâm.
Trước khi lên xe y được Lý Hạo Thịnh cứu, y xưa nay ân oán rõ ràng, ân cứu mạng, y chắc chắn báo đáp, nhưng đều chỉ là vì còn ân tình.
Nhưng đoạn lời của Lý Hạo Sâm, lại khiến y cực kỳ xúc động, cứu người thì dễ, cứu được đến cùng lại càng khó.
Khi Lý Hạo Thịnh đưa ra muốn bỏ qua y, y nhất thời tâm như tro tàn, chỉ sợ hôm nay liền phải chôn vùi như thế.
Lại không nghĩ rằng quanh co, Lý Hạo Sâm lúc trước rõ ràng cự tuyệt cứu y, bây giờ ở trước hiểm cảnh, lại ra mặt bảo vệ mình.
Phần ân tình này, đã không còn đơn giản chỉ là ân cứu mạng.
Có vài ân cứu mạng, chỉ là công nhấc tay, như Lý Hạo Thịnh vừa nãy vậy.
Nhưng có vài ân cứu mạng, lại đáp lên tính mạng cho đối phương, hợp lại đem hết toàn lực, liền như Lý Hạo Sâm ra sức chiến đấu trong Bắc Đẩu Thất Tinh Trận.
Thiên hạ rộng lớn, có thể được một người bảo vệ như thế, là may mắn cả đời của y.
Y chậm rãi chống đỡ đứng dậy, lặng lẽ vén rèm lên bò ra thùng xe. Lấy cây trăm ngọc gài trên đỉnh đầu ra, người này đưa nội lực vào trong tay, lặng lẽ phát lực, đôi mắt nhíu lại.
Giữa ánh chớp đá lửa, chỉ thấy người này chợt phát lực ném trâm gài tóc vào mấy người kia, trâm gài tóc nháy mắt vững vàng đâm vào mi tâm một người.
Người kia ngay cả thời gian □□ cũng không có, liền hai mắt ngẩn ra, ngã xuống đất chết.
Thấy người kia bị ra tay, sáu Hắc y nhân còn lại hoảng hốt, vội lui qua một bên.
Hắc y nhân cầm đầu thấy hôm nay không còn hi vọng giết y, chỉ phải cắn răng nói: “Chúng ta hôm nay liền tạm thời thả cho các ngươi một con ngựa!” Lời này chưa dứt, mấy người dựng lên hai Hắc y nhân chết đi kia, dưới chân điểm nhẹ, đã bay ra ngoài mấy trượng.
Nam tử bị thương thấy Lý Hạo Sâm đi về phía y, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra tươi cười chân thành nhất từ trước đến giờ, “Tại hạ Lạc Thiên Tuyết, đa tạ ân cứu mạng của công tử.”