Hiền Thần Nan Vi

chương 78: nguy cơ của tiểu từ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở trên đất cách hai người không xa, còn đặt một cái giá, trên giá là một thi thể nữ tính bị vải trắng phủ. Thi thể chỉ lộ ra mặt, nhưng chỉ lộ ra mặt, cũng đủ làm Lý Hạo Sâm khiếp sợ không thôi.

Nữ tử này thế nhưng cùng mẫu hậu mình giống như từ trong khuôn khắc ra!

Thái Khang đế sắc mặt thiết hắc, âm u nhìn hai người dưới bàn.

Chỉ mới vừa nãy, Hoa phi phái binh lính đóng giữ tìm đến mình, nói cho ông Lý Hạo Thịnh cùng Hứa Từ bắn người bị thương.

Người bị thương? Trước kia vào săn bắn mùa thu, từng có người lầm xông tới, bởi vì mọi người đang săn say mê, liền coi người này lẫn lộn với thú mà ngộ thương người. Từ sau đó, vào săn bắn mùa thu hàng năm, bãi săn Hoàng gia đều sẽ phong tỏa chung quanh, cấm người khác xâm nhập.

Theo lý thuyết cũng sẽ không có người lầm xông vào, sao còn có người bị thương?

Nhưng càng nghe binh lính hồi báo, Thái Khang đế liền buông cung tiễn chạy trở về. Hoa phi tuy kiêu căng, nhưng từ trước đến nay ghi nhớ nguyên tắc. Nếu mà chuyện không khó giải quyết, sẽ không cho thủ hạ vội vàng không ngừng đến thông truyền.

Quả nhiên, khi trở lại doanh trướng nhìn thấy nữ nhân nằm trước mắt, Thái Khang đế chỉ cảm thấy đầu “Ong” một tiếng, nổ tung nồi.

Thánh Đức, nữ tử này sao lại giống Thánh Đức như thế.

Lý Hạo Sâm nhìn thấy thi thể nằm trên đất liền chợt nhớ tới lời Hứa Từ từng nói với mình hôm trước, cậu nói cậu hoài nghi Ngụy thị còn sống.

Việc này Tiểu Từ chỉ là tiện thể nhắc tới, sau đó công việc triều đình bận rộn, hắn □□ hết cách, liền ném việc này ra sau đầu. Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy khối thi thể này, hắn liền khẳng định nhất định là Tiểu Từ xác định người này là Ngụy thị, mới sẽ xuống tay ác, để vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Bảo bối nhà mình liền chịu tội trên mặt đất, hắn nào còn tâm tư dâng gấu đen lên. Nghĩ Lý Hạo Sâm liền lập tức đi qua, hành một lễ với Thái Khang đế, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

Thái Khang đế thấy hoàng nhi yêu thương nhất nhà mình trở lại, lúc này mới sắc mặt hơi nguôi, “Hoàng nhi, hôm nay có thu hoạch gì.”

“Nhi thần mới vừa săn được gấu đen, lúc này mới hấp tấp chạy về, muốn xin phụ hoàng ban thưởng.” Lý Hạo Sâm dừng lại, nhìn không chớp mắt, cũng không nói nhiều một câu.

“À, ” Thái Khang đế nhướn nhướn mi, “Thời gian ngắn như vậy liền săn được?”

Lý Hạo Sâm liền ôm quyền, “Nhi thần cũng là may mắn, nó liền ở ngoài lều trại, phụ hoàng muốn ra nhìn xem không?”

Thái Khang đế gật gật đầu, thái tử mời, ông cũng sẽ không hất mặt mũi của hắn.

Cho nên trước mắt ông tuy giận dữ, nhưng một lát cũng không quyết định ra cái gì, liền dứt khoát đặt ở một bên, đi ra.

Lý Hạo Sâm đi ở sau, quay đầu lộ ra một tươi cười trấn an với Hứa Từ.

Ngoài lều trại, một con gấu đen đang bị ba con ngựa khỏe mạnh kéo. Trên người gấu đen có ba miệng vết thương, hai mắt mỗi bên cắm một mũi tên, miệng vết thương cuối cùng, thì là ở trên cổ.

Mũi tên nhọn bắn vào cổ họng, gãi đúng chỗ ngứa, muốn tính mạng gấu đen.

“Nhi thần khi bắn con súc sinh này, liền đột nhiên nhớ tới lập tức liền bắt đầu mùa đông. Gấu đen da lông dày sáng bóng, cực kỳ ấm áp. Liền muốn lột xuống hết để làm một bộ áo lông cho phụ hoàng, nên chỉ bắn tên lên đầu.”

Trong lòng Thái Khang đế rất là vui mừng, tức giận vừa tăng vọt trong khoảnh khắc liền tan thành mây khói. Gấu đen cũng không phải hiếm thấy, nhưng gấu đen mà nhi tử tự tay săn được dâng lên, cũng chỉ có con này, “Tốt, tốt, vậy trẫm liền chờ bộ áo lông gấu đen của Sâm nhi.”

“Tự nhiên, ” Lý Hạo Sâm cười đáp lại, “Nói đến, chủ ý này còn là Tiểu Từ nghĩ cho nhi thần. Hắn nói da gấu đen trân quý, nếu bắn phá liền tổn hại giá trị. Nhưng chỉ bắn đầu, liền có thể có được da gấu đen hoàng chỉnh, làm một bộ áo lông cũng dư dật. Ngày đông rét lạnh, sao không làm da gấu đen thành bộ lông dâng cho ngài.”

“Chủ ý này là Hứa Từ ra?” Thái Khang đế dừng lại, hỏi.

Lý Hạo Sâm gật đầu, “Ân, chỉ là Tiểu Từ nửa đường đột nhiên nhìn thấy Tứ đệ nhoáng lên mà qua, thần sắc vội vàng, bên người cũng không có ai đi cùng. Lo lắng Tứ đệ xảy ra chuyện, hắn liền bẩm báo với nhi thần một tiếng, đuổi theo qua.”

Lão Tứ lẻ loi một mình thần sắc vội vàng?

Đây ngược lại là ăn khớp với lý do thoái thác của hai người, lão Tứ nói mình săn thú phân tán với người khác, nghe được tiếng xào xạc trong cây cối liền nghĩ là dã thú, liền bắn tên.

Mà Hứa Từ thì nói thấy được một thứ nhào qua phía lão Tứ, sợ lão Tứ bị thương, mới bắn tên.

Nghĩ như vậy, hành tích của lão Tứ chẳng phải là có chút khả nghi?

Rõ ràng vừa nãy bắt đầu săn bắn không bao lâu, như thế nào liền lần lượt phân tán với thủ hạ. Dù là phân tán một lát, người bên ngoài đều không gặp được người xông lầm vào rừng, ngược lại liền bị hắn đụng phải.

Nếu chỉ riêng chuyện này, có lẽ chỉ là cử chỉ vô tình, nhưng nếu hai chuyện chạm vào nhau, ông liền không khỏi nghi hoặc.

Có phải quá trùng hợp hay không? Trùng hợp khiến ông không khỏi nghĩ nhiều hơn.

Khi Thái Khang đế suy nghĩ, liền nghe Lý Hạo Sâm lại nói, “Nhi thần vừa nãy tách ra với Tiểu Từ một lát, hắn đây là phạm vào chuyện gì, lại khiến phụ hoàng khó xử như thế.”

Thái Khang đế thở dài, lúc này mới êm tai nói ra nguyên nhân hậu quả.

Lý Hạo Sâm nghe xong, trong lòng thở ra một hơi, vừa nãy đoán đúng. Quả nhiên như hắn suy nghĩ, là Tiểu Từ bắn chết nữ tử kia. May mắn lúc trước Tiểu Từ từng lộ ra với hắn hoài nghi tin tức Ngụy thị giả chết qua, lần này khiến trong lòng hắn có mấy phần nắm chắc.

“Phụ hoàng, ngài không cảm thấy hành tích của nữ tử này quá mức khả nghi?” Lý Hạo Sâm hơi nhíu mày, dẫn đường Thái Khang đế, “Dân cư kinh thành cách nơi này gần nhất cũng một trăm dặm đường, chỉ đi cũng phải hơn một ngày. Huống chi còn phải trèo lên sườn núi thấp kia, đi vào trong bãi săn này. Tính đi tính lại, cũng phải dùng một ngày một đêm. Chúng ta là mở săn sáng sớm, nữ tử này cũng đã ở bên trong này.”

Lý Hạo Sâm dừng lại, “Phụ hoàng, nữ tử này chẳng lẽ là thích khách?”

Thái Khang đế sửng sốt, “Thích khách?! Sao có thể, nàng là… Ai, hoàng nhi chính ngươi đi nhìn xem, nhìn xem nàng lớn lên giống ai.”

Hai người lòng vòng, lại quay về trong lều trại.

Chỉ là lần này Thái Khang đế đã bình tĩnh lại, ông đi ra sau bàn vững vàng ngồi xuống, khí thế bức người của người thượng vị nhất thời phát ra.

Lý Hạo Sâm dư quang khóe mắt gõ gõ Hứa Từ, phát hiện sắc mặt cậu như thường, ngược lại là không có một chút chấn kinh, lúc này mới buông xuống trái tim luôn treo.

Vật nhỏ này, đợi sau này trở về nhất định phải dạy dỗ cậu cho tốt, cư nhiên dám gạt hắn làm chuyện nguy hiểm như vậy.

Lý Hạo Sâm ngồi xuống trên cáng, bắt đầu cẩn thận thẩm đạc thi thể nữ tính này.

Hắn giả vờ làm ra biểu tình khiếp sợ, “Nàng sao lại giống mẫu hậu như thế.”

Thái Khang đế vuốt râu gật đầu, “Đúng đi?”

“Nhưng nàng lớn lên giống mẫu hậu, cũng không liên quan gì đến việc nàng có phải là thích khách hay không. Nếu thật sự là thích khách, cũng sẽ vì nàng giống mẫu hậu mà giảm đi tội danh sao, phụ hoàng?”

Lý Hạo Sâm vừa hỏi, Thái Khang đế thật đúng là bị đã hỏi tới, “Này sao…”

“Phụ hoàng, ngài xem, ” Lý Hạo Sâm giơ lên ngón tay nữ tử, “Nữ tử này mười ngón sạch sẽ, trong kẽ hở móng tay ngay cả bùn đất cũng không có, căn bản không phải tay của người ngày đêm kiêm trình, bò leo sườn núi thấp. Còn có quần áo của nàng, tuy chất liệu bình thường, nhưng rất sạch sẽ, cũng không phải bộ dáng đã sớm đợi một đêm.”

“Nhìn mười ngón của nàng thon thon, cũng không giống như biết võ công. Đã không biết võ công, lại không giống mình trèo lên sườn núi thấp, nhưng nàng lại không giống như là đã sớm chờ ở đây, vậy nàng lại vào bằng cách nào?”

Không chỉ là Thái Khang đế, ngay cả Lý Hạo Thịnh cùng Huyền Minh Nhã cũng ngây ngẩn cả người.

Khi Ngụy thị tiến vào bãi săn này, Lý Hạo Thịnh vì biểu đạt đau lòng, liền cho người dùng khinh công mang nàng vào. Cho nên ngón tay nàng sạch sẽ trắng nõn, không có bùn đất. Mà nàng vào lúc mới bình minh hôm qua mới tiến vào, cho nên quần áo cũng sạch sẽ ổn thỏa.

Đây cũng là Lý Hạo Thịnh nghĩ có thể lưu lại cho Thái Khang đế một ấn tượng tốt xinh đẹp mềm mại, nhưng liền là sơ hở này, cũng khiến cho Lý Hạo Sâm bắt được thóp, khiến hắn gán cho Ngụy thị cái tên tuổi thích khách.

Nào biết Lý Hạo Sâm cắn răng nói tiếp: “Phụ hoàng, xin giao cho Hình bộ tra rõ việc này! Nàng nhất định còn có đồng đảng khác tiếp ứng, nàng cùng mẫu hậu giống nhau như thế, mục tiêu ám sát cũng rõ ràng. Phụ hoàng, trong bãi săn, trừ ngươi và ta, thì sẽ có ai để ý tới dung mạo của mẫu hậu như thế chứ?!”

Thái Khang đế trong đầu “Ầm vang” một tiếng, giống như sấm rền.

Đúng, nữ nhân này xuất hiện quá mức trùng hợp, quá trùng hợp!

Nếu nữ nhân này là thích khách, là giả, vậy Huyền Minh Nhã cùng Tê Giác hương và Quỷ Hồn Thánh Đức gì kia cũng…

Thái Khang đế hai mắt đỏ thẫm, ông chưa bao giờ che giấu chuyện mình nhớ mong Thánh Đức.

Ông tuy nhớ mong nàng, nhưng cũng hi vọng nàng một đường đi tốt, không để lại tiếc nuối. Nhưng hôm nay có người lại mượn thân phận của nàng, lợi dụng nhược điểm của mình để thương tổn thái tử Đại Diệu quốc hoặc là mình, khiến Thánh Đức dưới chín suối không thể sáng mắt… Ông tuyệt không thể tha thứ!

Hành vi của người này đã siêu việt điểm mấu chốt của ông, cuộn lên cơn giận lôi đình của ông!

Thái Khang đế rút ra bội kiếm của thị vệ bên cạnh, liền nổi giận đùng đùng đi đến bên người Huyền Minh Nhã, không nói hai lời, liền chém một tay của gã xuống, “Huyền Minh Nhã! Nói, ngươi vì sao phải hại trẫm!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio