Hai người Lý Hạo Sâm cùng Hứa Từ liền ở trong ban đêm cô tịch rét lạnh này, đơn giản cử hành nghi thức thành thân chỉ có hai người tham gia.
Bọn họ vẫn không vào loại thời khắc này nói quan hệ hai người cho Thái công hoặc là Vương thị, bây giờ đất nước rung chuyển, không cần phải cho bọn họ tăng thêm lo lắng phiền não.
Chờ ngày Nguyệt quốc bại lui, Đại Diệu quốc bình an, bọn họ lại tìm cơ hội nói cho bọn họ cũng không muộn.
Hai người liền ở tường nam đặt hai ghế dựa, liền đại biểu cao đường. Nhất bái thiên địa với bắc, nhị bái cao đường với, đối mặt phu thê giao bái.
Thời gian gấp gáp, điều kiện đơn sơ, bọn họ ngay cả bộ đồ hỉ cũng không có.
Cầm hai ly, rót rượu hoa quế, Hứa Từ cười nói: “Thái tử điện hạ, chờ ngươi thắng lợi trở về, nhất định phải cho ta một hôn lễ trọng đại mà long trọng.”
Lý Hạo Sâm nhận ly rượu, cũng ôn nhu cười, “Tự nhiên, ta sẽ khiến ngươi trở thành tân lang mà nam nữ thiên hạ đều hâm mộ ghen tị, ta sẽ cho ngươi hôn lễ tốt nhất khắp thiên hạ.”
Hứa Từ gật gật đầu, vươn cánh tay ra cùng cánh tay thái tử điện hạ móc lại kéo về bên miệng mình, “Thái tử điện hạ, uống ly rượu hợp cẩn này, chúng ta liền là phu phu mà thiên địa làm chứng. Ngươi phải nhớ kỹ, ta sinh là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi. Ngươi sống, ta sống; ngươi chết, ta theo ngươi.”
Lý Hạo Sâm đôi mắt lấp lánh, ly rượu trong tay lại đột nhiên cảm giác như nặng ngàn cân.
Hứa Từ thấy thế, tự mình ngưỡng miệng uống rượu đồng thời một tay không khác cũng vươn ra, trực tiếp nắm tay Lý Hạo Sâm cầm ly rượu, giơ lên liền đến gần trước mặt Lý Hạo Sâm, đổ rượu vào.
Hai người lại ôn tồn một hồi, Lý Hạo Sâm lúc này mới thừa dịp đêm mà về, chuẩn bị ngày mai rời đi.
…
Mặc Dạ là ám ảnh bên người của Lý Hạo Sâm, võ nghệ cao cường, có thể lấy một địch trăm, tự nhiên cũng cùng Lý Hạo Sâm đồng hành xuất phát.
Trước khi đi, dân chúng toàn nước lại lần nữa tự động đến đưa tiễn, đội ngũ tiễn đưa kéo dài đến ngoài trạm nghỉ chân mười dặm cũng không đứt. Hứa Từ ở trên cửa thành xa xa nhìn Lý Hạo Sâm một thân áo giáp đen, trong lòng đau đớn khôn nguôi, trong lúc nhất thời, phảng phất như thiên địa đều mất đi màu sắc.
Hiện giờ chiến tranh đã giằng co hai tháng, ngày thứ năm sau khi Lý Hạo Sâm đi, Tây Quan đột nhiên đưa đến mật hàm khẩn cấp, tướng sĩ Tây Quan thương vong thảm trọng, vì cổ vũ lòng người, Phí Viễn Chinh mặc giáp ra trận, lại bị bom đánh trúng, bây giờ nguy hiểm sớm chiều.
Trong lúc nhất thời, trên triều đình mọi người cảm thấy bất an, trông gà hóa cuốc.
Càng sâu hơn có người còn đưa ra phái sứ thần đi Nguyệt quốc đề nghị đầu hàng, nghe được đề nghị này, Thái Khang đế nhất thời nổi trận lôi đình, ở đương triều loạn trượng đánh chết người này, răn đe!
Làm loạn lòng dân, đáng chết!
Chiến trường Tây Quan, Phí Viễn Chinh bây giờ hôn mê bất tỉnh, liền chỉ có ba vị đại tướng quân uy vũ áp trận.
Thái Khang đế nắm mật hàm trong tay, trong lòng thấp thỏm không thôi, chiến sự ở Tây Quan như thế, không biết ba vị đại tướng quân này có thể ngăn cản được hay không.
Hứa Từ hạ triều về nhà đi ngang qua từ đường, quả nhiên thấy mẫu thân Vương thị còn ở bên trong tụng kinh niệm Phật.
Nàng bây giờ ngày ngày hương khói không ngừng, khẩn cầu bình an cho tướng sĩ biên quan.
Hứa Từ đứng ở ngoài cửa nhìn một lát, vẫn không quấy rầy nàng liền trực tiếp trở về phòng.
Trở lại trong phòng, trong lòng cậu giờ đây càng ngày bất an, Phí Viễn Chinh hiện giờ trọng thương, hắn ở trên chiến trường kinh nghiệm đối phó với địch phong phú mà còn như thế, thái tử điện hạ sao có thể hoàn toàn không việc gì?
“Niệm Bạch, ngươi ra phủ một chuyến, đi phủ Việt vương mời Việt vương đến phủ Thái công một chuyến, nói ta chuyện cấp tốc thương lượng với hắn. Niệm Hiếu, ngươi cũng đi tìm Nhan Tứ cùng A Ngưu đến, phải nhanh!” Hứa Từ lạnh mặt, nghiêm túc nói.
Biết chủ tử đây là có việc lớn muốn thương lượng, bọn họ cũng không dám chậm trễ, sạch sẽ lưu loát đồng ý một tiếng, liền chạy ra.
Niệm Bạch Niệm Hiếu đi tìm người, Hứa Từ cũng không nhàn rỗi, tự cậu đến hậu viện cũng tìm Bạch Thu cùng Lạc Thiên Tuyết đến.
Nửa canh giờ sau, trong phòng khách sân của Hứa Từ, Việt vương Công Tôn Ngự, thần y Bạch Thu, giáo chủ Ma Giáo tương lai Lạc Thiên Tuyết, còn có Nhan Tứ, A Ngưu lần lượt ở trong này.
Mấy người đều là sắc mặt ngưng trọng, không chuyện trò vui vẻ như ngày thường.
Thấy người đều đến đủ, Hứa Từ cũng không khách sáo gì nhiều nữa, sai Niệm Bạch Niệm Hiếu ra trông cửa sau, liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Phí Viễn Chinh bản thân bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Phần đông tướng sĩ cũng gặp phải tập kích ám toán, mình đầy thương tích. Trăm vạn đại quân ở biên giới Tây Quan giờ chỉ còn bảy mươi vạn có thể chiến đấu, chiến sự bắt đầu vẻn vẹn chưa được hai tháng, Đại Diệu quốc chúng ta liền đã tổn hại tròn một phần tư chiến lực.”
Hứa Từ dừng một chút, cắn môi nói: “Chúng ta đi Kim quốc đi, đi thuyết phục Nữ Đế phái binh tương trợ!”
“Chúng ta đang ngồi mấy người, kỳ thật đều là binh tôm tướng tép, nhưng lại tụ tập đủ sức của ba nước. Thường nói, ba anh thợ giày thành một Gia Cát Lượng. Lạc Thiên Tuyết ngươi là người Nguyệt quốc, nhưng ngươi lại bị Vũ Văn Thiên Thành đuổi giết đến hoàn cảnh đường cùng, chạy trốn vào trong nước Đại Diệu quốc chúng ta. Bạch Thu, ngươi là thần y Kim quốc, nổi tiếng thiên hạ. Nhưng ngươi lại vì Mặc Dạ mà đi đến Đại Diệu quốc. Đại Diệu quốc quá mức khoan dung, bốn bể trăm sông, dung nạp là lớn. Bây giờ Đại Diệu quốc gặp phải hiểm cảnh như thế, dù cho chúng ta lực lượng rất mỏng manh, cũng phải thử một lần, không phải sao?”
“Ta chỉ hỏi các ngươi một câu, tình thế bây giờ, Nguyệt quốc cùng Đại Diệu quốc đã như nước với lửa như thế, có ngươi không có ta. Các ngươi là muốn Nguyệt quốc hùng bá đại lục này, hay là Diệu quốc trường tồn?”
“Không cần nghĩ gì khác, tự nhiên là chọn Diệu quốc.” Lạc Thiên Tuyết ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, liền đáp, “Ta từ trước đến nay quen tùy ý, chuyện tứ lạng bạt thiên cân này cũng làm qua một ít, nếu ngươi thật sự muốn đi Kim quốc, ta cùng ngươi đi.”
Bạch Thu cũng theo sát sau nói: “Mặc Dạ trước khi đi ta vốn liền muốn cùng hắn đi tiền tuyến, hắn lại không đáp ứng. Chiến trường thương vong vô số, ta là thần y thiên phú dị bẩm, quá nhiều thương hoạn, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Hắn không chịu, ta chỉ phải đưa phương thuốc trị liệu tổn thương của thuốc nổ cho hắn, Mặc Dạ liền suốt đêm sai người ra roi thúc ngựa đưa đi tiền tuyến, chỉ cầu phương thuốc này có thể đúng lúc đưa đến. Hắn tuy không để ta đi, trong lòng ta lại kiềm chế không được, Kim quốc cách chiến trường này cũng không xa, nếu thuyết phục được Nữ Đế, ta liền muốn đi chiến trường trước.”
Hứa Từ vừa nghe mắt sáng lên, “Thiện tai, ta cũng có tính toán này! Đến lúc đó chúng ta cùng đi tiền tuyến.” Thái tử một mình ở tiền tuyến cậu vẫn không yên lòng, nếu có thể giúp đỡ mấy phần sức non yếu, cậu chắc chắn toàn lực ứng phó.
Công Tôn Ngự chần chờ một lát, cũng mở miệng: “Ta tự nhiên cũng muốn đi, nhưng mà Hứa Từ, nếu ta đi, bệ hạ nhất định sẽ nổi giận. Ta có thể nói là người thân lưu lại để kiềm chế ca ca, nếu ta vào lúc mấu chốt này mà biến mất, bệ hạ chỉ sợ là cho rằng ta quên đi Đại Diệu quốc, ngược lại là đi Kim quốc tìm nơi nương tựa!”
Hứa Từ gật gật đầu, “Điều này ta cũng nghĩ qua, cho nên lần này đi, chỉ cho thành công, không cho thất bại. Công Tôn tướng quân là người sinh ra ở Đại Diệu quốc, hắn làm người quang minh lỗi lạc, biết ơn báo đáp. Nếu một khi hắn nghe nói tổ quốc gặp nạn, làm sao có thể không giúp. Nhưng qua hai tháng, còn chưa có tin tức gì, có thể thấy được hắn đã bất lực. Hoàng hậu Kim quốc còn bất lực, vậy mấy sứ thần của Đại Diệu quốc thì có biện pháp gì?”
“Bọn họ sẽ không thành công thuyết phục Nữ Đế, cho nên chúng ta nhất định phải nắm chặt thời gian, trước khi mọi chuyện không xong nhất thuyết phục được Nữ Đế, xuất binh giúp Đại Diệu quốc ta. Đối với sự biến mất của ngươi, còn có chúng ta không xin mà đi, bệ hạ nhất định sẽ giận dữ. Nhưng nếu cầu được cứu viện, chúng ta tất nhiên có thể lập công chuộc tội.”
“Nói có lý, nhưng ngươi sao có thể khẳng định nhất định sẽ thuyết phục được Nữ Đế?” Công Tôn Ngự xoa trán, nhăn mi nói.
“Giả sử ca ca ngươi có năm thành nắm chắc có thể thuyết phục Nữ Đế, mà sứ thần có ba thành nắm chắc, Hứa Từ ta đây liền có tám thành nắm chắc! Chỉ bằng Hứa Tử Dĩnh là muội muội ta, không ai có thể hiểu rõ năng lực của nàng hơn ra. Nàng không đơn giản chỉ biết làm ra thuốc nổ, sau này còn sẽ có vũ khí uy lực càng lớn. Nếu đến lúc đó, đừng nói Đại Diệu quốc, dù là Kim quốc, toàn bộ đại lục này, đều sẽ biến thành một mảnh đất khô cằn, đều ở trong khống chế của Vũ Văn Thiên Thành cùng Hứa Tử Dĩnh!”
“Hai chúng ta từ nhỏ đi theo Hứa gia, Hứa gia để mắt hai chúng ta, tận hết sức lực dẫn dắt hai chúng ta. Bây giờ quốc nạn ập đến, Hứa gia không sợ nguy hiểm sinh mệnh đi Kim quốc, hai chúng ta tự nhiên cũng sẽ vượt lửa qua sông, theo Hứa gia đi!” Nhan Tứ, A Ngưu siết nắm tay, khom người dứt khoát lưu loát nói.
Hứa Từ thấy mọi người lần lượt đáp ứng, thở dài một hơi, “Hứa Từ ta quả nhiên không nhìn lầm người, kết bạn kết bè. Vậy mọi người đều về dọn dẹp chút đi, chúng ta đêm nay liền xuất phát, thừa dịp bóng đêm, nắm chặt ra khỏi thành gấp rút lên đường!”
Cậu đã sớm dự đoán được bọn họ sẽ đáp ứng, nhưng trong lòng diễn luyện tưởng tượng cảnh tượng mấy trăm lần, cũng không đạt tới một lần xảy ra trong hiện thực. Khi mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, loại đoàn kết, dũng cảm và kiên nghị này, là rung động lòng người như vậy.
…
Vào đêm, năm người thân hắc y, thừa dịp bóng đêm vội vàng ra khỏi thành.
Lạc Thiên Tuyết cùng Công Tôn Ngự, Nhan Tứ, A Ngưu đều biết khinh công, chỉ có Hứa Từ cùng Bạch Thu là không biết. Lạc Thiên Tuyết mang theo Hứa Từ, A Ngưu xách Bạch Thu, thoải mái vượt qua tường thành ra khỏi thành.
Ngoài thành, Niệm Bạch cùng Niệm Hiếu sớm đã chuẩn bị xong xe ngựa, ngựa đã sớm chờ. Thấy bọn họ lại đây, Niệm Bạch dắt Diễm Hỏa vọt tới trước mặt Hứa Từ, không tha nói: “Gia, đường này hung hiểm, ngài nhất định phải cẩn thận a, chúng ta ở nhà chờ tin tức của ngươi!”
Ánh trăng mông mông lung lung chiếu rọi xuống, Hứa Từ mơ hồ có thể nhìn thấy Niệm Bạch khóc đỏ hai mắt, trong lòng thầm than một tiếng, gật gật đầu, “Ta biết, hảo hảo chăm sóc nương của ta cùng Thái công gia gia, chuyện trong nhà liền kính nhờ hai người các ngươi!”
Niệm Bạch trịnh trọng gật đầu, “Chủ tử yên tâm, chờ ngài trở về, phu nhân cùng rất lão gia nhất định chỉ béo chứ không gầy hơn hiện tại!”
Hứa Từ cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Niệm Bạch thật mạnh, xa xa thấy Niệm Hiếu trốn ở trong bóng tối, cũng không tiến lên. Hứa Từ biết hài tử kia chỉ sợ là đang khóc, cũng không nói ra, “Được, vậy thì từ biệt, chúng ta đi!”
Thời đại chiến lửa lan tràn, là thời đại nhân tài xuất hiện lớp lớp, kiêu hùng, dũng sĩ, tre già măng mọc nhất.
Là người hùng hay là người hùng (), trải qua chiến lửa tẩy lễ, vừa nhìn liền hiểu ngay.
() Ở đây tác giả chơi chữ, chữ ‘hùng’ đầu tiên có nghĩa là gấu, còn chữ ‘hùng’ thứ hai có nghĩ là hùng dũng.
Chân trời đã là mặt trời, bọn họ đã chạy đường cả một đêm, sớm ra khỏi phụ cận Kinh thành.
Hứa Từ nhìn cây cối gào thét mà qua ngoài cửa sổ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Thà làm chó thái bình, đừng làm người xa loạn.
Chỉ cầu trận chiến loạn mà hai tên điên Hứa Tử Dĩnh cùng Vũ Văn Thiên Thành làm ra này, có thể mau chóng chấm dứt.